Già Thiên

Chương 432: Trợ giúp đột phá cửa ải (hạ)



- Ta ngất mất! Tiểu Diệp Tử ngươi cũng thái quá... Thực trấn áp luôn cả cậu em vợ của mình sao?

Lý Hắc Thủy cùng Đồ Phi thật không biết nói cái gì khác.

Xa xa, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng quá cường thế đi! Còn chưa có đính hôn, lại trước bắt thân đệ đệ còn có đường huynh đường tỷ của nhà gái trấn áp một đống, đây là chuyện gì chứ?

- Trời ạ, ta thấy Thánh thể này cũng quá cường hãn đi, bất chấp tất cả, toàn bộ trấn áp, thật sự là khiến người ta không giận không được mà!

Mọi người vây xem đều ngẩn người, gần như không tin hết thảy điều mình đang nhìn thấy, rồi sau đó đều nhao nhao bàn tán.

- Chưa thấy qua người như vậy, sau khi biết được thân phận những người đó, như thế nào cũng phải nương tay lưu tình mới đúng! Hắn thật đúng là... làm cho người của Phong tộc tức hộc máu mà...

- Ta phục rồi! Hoàn toàn phục! Chưa từng thấy qua người ngỏng cuồng như vậy. Thật không biết có phải quan hệ thông gia với Phong tộc hay không?

Túy Tiên Khuyết không phải là địa phương bình thường, là sản nghiệp của Hoàng Kim gia tộc Bắc nguyên. vốn không cho phép người ta đánh nhau, nhưng lâm viên nơi đây bị phá hủy một sóc, nhưng không ai ra mặt can thiệp, rõ ràng là có người sắp xếp toàn bộ.

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Đồ Phi hỏi.

- Đương nhiên là đi trở về.

Diệp Phàm trước tiên rời đi.

- Ta hỏi ngươi là làm thế nào ăn nói với Phong tộc?

Diệp Phàm bọn họ rời đi, tin tức trước tiên truyền khắp Thần Thành, rất nhiều người trố mắt đứng nhìn, rồi sau đó cười to.

- Ta thấy quan hệ thông gia lần này hoàn toàn không diễn ra rồi.

- người của Phong tộc vừa mới vào thành không lâu, hắn liền đưa ra đại lễ như vậy...

Rất nhiều người đều bàn tán về chuyện này, phần đông đều cho rằng quan hệ thông gia khẳng định sẽ thất bại. người của Nguyên Thuật thế gia cùng với đám Lý Nhất Thủy tất cả đều vui sướng khi người gặp họa.

Diệp Phàm quay lại chỗ ở không bao lâu, Thần Vương đã cho gọi hắn tới, người của Phong tộc muốn gặp hắn.

- Tiểu Diệp Tử! ngươi tự cầu nhiều phúc đi!

Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy đều cười ác ý.

Trong đại điện, Phong tộc tổng cộng đến đây bốn lão nhân, đều đạt tới cảnh giới trở lại Nguyên trạng, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt, giống như là lão nhân giới phàm tục bình thường.

- Tiểu tử ngươi này nhưng thật ra thực bá đạo, biết rõ thân phận của bọn chúng, mà còn bắt trấn áp hết! ngươi muốn làm cái gì?

Một lão nhân quát hỏi.

- Ta cảm thấy bọn họ hơi quá đáng, cùng với để bọn họ tương lai thiệt thòi lớn, không bằng hiện tại ta trước dạy cho bọn họ một bài học.

Diệp Phàm bình tĩnh đáp.

Một lão nhân khác nở nụ cười, nói:

- Quên đi, không cần so đo! Tiểu tử này thật là có chút ý tứ, dám hành động như thế, ra ngoài dự kiến của ta!

- Còn không thả bọn họ ra!

Khương Vân ở một bên lên tiếng.

Diệp Phàm đương nhiên biết rõ chừng mực, trước mắt cũng không phải là thời điểm cường thế, liền vâng theo mệnh lệnh, lấy ra cái trống Kỳ Lân thả mười mấy người bên trong ra, Bạch cốt Phiên cũng đồng loạt lấy ra hoàn trả.

- Diệp Phàm...

Phong Liệt kêu to, định phóng tới.

Một lão nhân Phong tộc quát lạnh một tiếng, hắn lập tức ngừng bước chân, nuốt giận quay trở lại.

- Đi vào phòng trong đi, Thần Vương cùng Thánh chủ Phong tộc muốn gặp ngươi.

Khương Vân nhìn Diệp Phàm nói.

ở trong một tòa đại điện khác, Thần Vương tuyệt thế ngồi ngay ngắn phía trên, đầu bạc như tuyết, mặt như quan ngọc, khí sắc như thường, nhìn không ra cái gì, không biết tình trạng chân chính của thân thể lão như thế nào.

ở phía dưới một chút, ngồi một nam nhân trung niên, tóc đen rối tung, ánh mắt trong sáng, dáng người cường tráng, ngồi ở đó rất có khí thế, vừa thấy chính là kẻ bề trên lâu năm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn đồ sộ không nhúc nhích, con ngươi sâu thẳm đang đánh giá Diệp Phàm, người này chính là tổ phụ của thiên chi kiêu nữ Phong Hoàng, tên là Phong Kinh Vân, cũng là Thánh chủ của Phong tộc.

- ngươi hãy cho huyết khí sôi trào toàn thân, toàn bộ phóng xuất ra tinh khí sinh mệnh toàn thịnh nhất, để cho Thánh chủ Phong tộc nhìn xem!

Thần Vương ôn hòa cất tiếng.

Diệp Phàm tuân mệnh, không chút nào giữ lại. Trong phút chốc, huyết khí hắn xông lên tận trời, như một con Chân Long đang sống lại, sinh cơ cường đại khiến Thánh chủ Phong tộc đều kinh ngạc, không ngừng gật đầu.

"Ầm!"

Diệp Phàm khí thế không ngừng tăng lên, sinh mệnh tinh khí cả người hóa thành khí trụ long hình, đánh xuyên qua đại điện, xông thẳng lên tận trời, như một màng đại dương mênh mông mãnh liệt.

Vùng địa vực này, tất cả tu sĩ đều bị kinh động, lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn lại hướng chỗ kia.

Sau đó không lâu có tin tức truyền ra, Thánh chủ Phong tộc rất vừa lòng với Diệp Phàm, làm cho rất nhiều người ở Thần Thành chuẩn bị chế giễu, tất cả đều há hốc mồm, không rõ nguyên do vì sao.

- Điều này còn phải nói ra hay sao! Nhất định là Thánh chủ Phong tộc đã nhìn ra, Diệp Phàm có thể phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh, không có gì có thể ngăn cản Thánh thể Thái Cổ quật khởi!

Rất nhiều người hiểu rõ, phỏng đoán ra chân tướng, Thần Thành trong một ngày này chấn động lớn.

Diệp Phàm sau khi rời đại điện, lập tức đi vào Thiên Yêu bảo khuyết, tìm gặp Yêu Nguyệt Không, bảo hắn hỗ trợ lưu ý thu thập các loại lớp đá ngoài Thần Nguyên.

Khi rời đi, Lý Hắc Thủy cũng không hiểu, hỏi:

- Diệp Phàm! ngươi định làm gì, đột phá sắp tới, còn chuẩn bị làm gì nữa?

- bởi vì, ta lo lắng thất bại, lần này bất kể như thế nào, ta đều phải phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh!

Diệp Phàm không có giấu giếm gì với bọn họ.

- Không có việc gì đâu! Ngươi nghĩ nhiều rồi!

Đồ Phi cười nói.

- Ngay cả ngàn vạn cân Nguyên cũng không thể trợ giúp ta tiến vào Tứ Cực, ta tự mình sẽ dùng một loại phương thức khác để tiến vào, lần này nhất định phải thành công!

Trong mắt Diệp Phàm lộ rõ vẻ kiên định.

Ngay một ngày này, Thánh chủ Phong tộc làm ra quyết định, đưa cho Diệp Phàm ba trăm vạn cân Nguyên, trợ giúp hắn phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh.

Tin tức này vừa truyền ra, Đông Hoang chấn động! Thật rõ ràng Thánh chủ Phong tộc đã xem như chấp nhận Diệp Phàm trở thành chuẩn cháu rễ mà đối đãi, cho rằng hắn có thể phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh, muốn cột hắn vào trên chiếc chiến xa Cổ Phong tộc này.

Thánh thể Thái Cổ đại thành, rốt cục lại sắp tái hiện trên thế gian sao? Mọi người khó có thể bình tĩnh.

Thần Vương tuyệt thế rốt cục phóng ra câu nói, ngay đêm trăng tròn ngày mai sẽ cho Diệp Phàm tiến vào Hóa Long Trì, đột phá cửa ải khó khăn đệ nhất trời sinh của Thánh thể.

Tin tức vừa truyền ra, khắp nơi đều kinh sợ, ngày Thánh thể đột phá cửa ải rốt cục đã tới rồi.

Các Thánh địa Đông Hoang, Hoàng triều bất hủ Trung Châu cùng với các thế lực bách giáo, lại có thêm một đám cường giả tới nơi, tất cả đều hết sức chú ý tới Thánh thể đột phá cửa ải, đều muốn tận mắt xem lễ...

Đêm trăng ngày mai Diệp Phàm đột phá cửa ải, tác động tới thần kinh của rất nhiều thế lực lớn, khắp nơi đều chú ý tới, rất nhiều tu sĩ đều quan tâm, thiên hạ cưỡi mây đạp gió hội tụ tại Thần Thành.

Thế nhưng ở thời khắc mẫn cảm này, Diệp Phàm không có tĩnh tâm an thần, mà lại đang ở chung quanh tìm kiếm lớp đá ngoài Thần Nguyên. Tiên Phần, Huyết Tế Thai các thứ sớm đã được hắn thu lấy.

Hắn thông qua đủ loại phương pháp, lại từ các Thánh địa thạch phường thu được một ít, đều là trước đây cắt đá rồi vứt bỏ lại.

- Tiểu tử! ngươi định làm gì?

Đại hắc cẩu nghi hoặc, sau đó dường như nhớ tới điều gì, trợn tròn cặp mắt to như cái chuông đồng*, nhìn thẳng vào Diệp Phàm, cả kinh nói:

- ngươi điên rồi!

*(chuông bắn kẹo kéo a, không phải chuông nhà thờ đâu)

- ngươi nói lung tung cái gì?

Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái.

- Ngươi ngại sống lâu hay sao? Ngay cả ngươi có Nguyên Thuật kinh thế, địa phương kia cũng không thể đi hai lần. Có rất nhiều nhân vật tuyệt thế đều chỉ có thể thở dài luyến tiếc.

Đại hắc cẩu cảnh cáo.

- Lần này không cần ngươi quản, không phải như ngươi tưởng tượng đâu!

Diệp Phàm không nói thêm gì, vẫn như cũ lui tới các đại thạch phường, mặt

không đổi sắc thu thập lớp đá ngoài.

- ngươi hơn được Lý Mục sao, ngươi so được với Khương Thái Hư sao, ngươi sánh được với thiên thư thượng cổ hay sao? Tái nhập Tử Son chỉ có chết!

Đại hắc cẩu nhe răng cảnh cáo!

- ngươi đoán sai rồi! Ta sẽ không tự mình đi chịu chết! Không cần nói thêm gì nữa!

Diệp Phàm không muốn kinh động tới người khác, lần này hắn quyết phải phá vỡ mà vào Tứ Cực Bí Cảnh.

Ước chừng một ngàn ba trăm vạn cân Nguyên, có thể nói là một con số động trời, thế nhưng trong lòng hắn vẫn như cũ không thấy đủ. Nếu thành công thì như thế nào, nếu thất bại thì sao đây! Hắn nghĩ tới đủ loại khả năng.

Diệp Phàm không muốn xảy ra điều cản trở, bất kể như thế nào hắn cũng phải phá vỡ lời nguyền mà vào Tứ Cực Bí Cảnh. Nếu như ở trong Hóa Long Trì kết thúc thất bại, hắn quyết định tự mình đi đọ sức tạo tương lai cho mình.

Không tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, Thánh thể Thái Cổ phai mờ tất nhiên mọi người vui mừng. Trên thế giới rộng lớn bao la này, cao thủ nhiều như mây, tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh chỉ có thể nhìn lên những người khác.

Dao Trì Thánh nữ xuất hiện, dáng người nàng cao gầy, yêu kiều duyên dáng, giống như trước đây tiên vụ che kín thân thể, như đóa hoa tiên đọng tuyết, giống như đóa sen thần đẫm nước, phảng phất như kiều nữ Thiên giới đến trái đất.

Nàng đưa cho Diệp Phàm một cái hộp gỗ đàn hương, nói:

- Trợ giúp huynh đột phá cửa ải thành công, đây là lễ vật của Dao Trì trao tặng cho huynh.

Năm đó, Dao Trì cùng Nguyên Thiên Sư có quan hệ tâm đầu ý hợp, hiện giờ cùng Diệp Phàm cũng không có xung đột gì, nên Thánh địa hy vọng hắn có thể đi một chuyến tới Dao Trì, dùng cấm Tiên Lục Phong xử lý mấy khối Thạch Vương.

- Đây là cái gì?

Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

- Ba phiến lá của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.

Dao Trì Thánh nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng.

Diệp Phàm giật mình, cổ thụ trong Bất Tử Son, mỗi một phiến lá đều không tầm thường, sinh ra ẩn chứa đại đạo văn lạc, đối với nhân vật cấp Thánh chủ mà nói đều là thần vật.

Hắn quả thực rất giật mình kinh ngạc, Ngộ Đạo cổ Trà Thụ hàng năm có thể bay ra ngoài Bất Tử Sơn ba mươi phiến lá đã không tệ rồi. Cũng không biết có bao nhiêu nhân vật cấp Thánh chủ nhìn chằm chằm vào nó. Đối với Đông Hoang mênh mông mà nói, căn bản không đủ chia phần.

Ba phiến lá của cổ thụ Ngộ Đạo Trà, đối với Diệp Phàm sắp đột phá cửa ải mà nói, là một phần đại lễ.

Hai tròng mắt của Diệp Phàm bắn ra hai đạo thần mang, Dao Trì Thánh nữ cả kinh, nghĩ rằng hắn đang vận chuyển thấu thị thần nhãn nhìn mình, nhẹ giọng kêu khẽ, bàn tay trắng nõn vội giơ lên vẽ ra một tấm Đạo Đồ chắn trước thân mình.

Bên trong mân sương mờ, sương mặt nàng ửng đỏ, rất là buồn bực, nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước, nàng trách mắng:

- ngươi đang làm gì thế?

- Tiên tử không cần hiểu lầm, ta chưa vận dụng Nguyên Thiên Thần Giác, chỉ là có chút giật mình kinh ngạc mà thôi. Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được, ngày khác ắt ta phải đi giải quyết chuyện Thạch Vương của Dao Trì.

Bên trong hộp gỗ đàn hương, ba phiến lá đều không giống nhau.

Trong đó một phiến lá có hình thoi lấp lánh tử quang, mặt trên lại có hình một con rồng nhỏ, trông rất sống động, quấn quanh rất nhiều đạo văn.

Phiến lá thứ hai đỏ tươi như máu, có hình quạt, mặt trên có một bóng người mơ hồ, ngồi trên chín tầng trời cao cao, Huyền Hoàng khí vờn quang thân thể, đạo văn như khói như mây trên trời, dầy đặc trên người.

Phiến lá cuối cùng, trắng như tuyết như ngọc, trong sáng trong suốt rất kỳ lạ. Nó có hình tròn, mặt trên có một Âm Dương Đồ, dương ôm âm, âm ôm dương. Mà còn có nhiều điểm tinh tú, nhìn như một mảng tinh không, văn lạc tiên thiên đan xen nhau.

-o0o-


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí