Tô Minh ngẩn ra, thanh âm này yếu ớt nhưng xuyên thấu tinh thần, đặc biệt đối phương tự xưng là Xích Hỏa Hầu khiến Tô Minh kinh ngạc.
'Minh hữu Tố Minh thánh tộc, xin đừng hoảng sợ, giọng của lão phu chỉ mình ngươi nghe được, chuyện liên quan đến minh ước thứ năm đợi bình ổn thì chúng ta lại bàn kỹ. Bây giờ lão phu trước tiên giúp ngươi độ qua cửa này, lực lượng phong ấn còn đó, trong người ta không có một chút tu vi, không thể nhúc nhích chút gì, ngươi...hãy đến đây, tới gần ta, chỉ như vậy thì ta mới bảo vệ ngươi an toàn được.'
Thnh âm yếu ớt vang vọng bên tai Tô Minh, mắt hắn chợt lse, không ngoái đầu nhìn bộ xương trong dung nham tím đen.
Chính lúc này, Điền Lâm lau máu nơi khóe miệng, lớn tiếng cười to. Cười cười, giọng gã toát ra điên cuồng cùng đau thương, dường như bi ai này đè nén mấy ngàn năm bây giờ bùng phát ra.
"Kiểu chết nào hả? Nếu để Điền ta lựa chọn thì ta chọn cùng ngươi đồng quy vu tận!!!" Tay phải Điền Lâm ấn mạnh vào ngực.
Tô Minh lập tức thấy nguyên thần trong thân thể Điền Lâm chớp mắt thành tro bụi, biểu thị gã hoàn toàn từ bỏ thân xác, bây giờ đều là thể nguyên thần.
Nhưng cô âm không trường, loại thể nguyên thần thuần túy này không phải chỉ tu luyện được đến mà Điền Lâm triển khai nguyên thần phản nghịch thân thể thuật, mặc dù nói rất cường đại nhưng giống như tiềm lực kích phát hồi quang phản chiếu, không thể kéo dài, không mất bao lâu sau con người không có thân xác chịu tải, nguyên thần của Điền Lâm chắc chắn sẽ tan biến. Gã lựa chọn chết, đây chính là sự lựa chọn của gã, dù có chết thì gã phải tự thiêu hủy mình, dù có chết cũng phải trong cuộc chiến sinh tử với kẻ thù Kinh Nam Tử.
"Liệt tổ Điền gia, hậu bối Điền Lâm bất hiếu hôm nay dùng chết để báo thù, xin liệt tổ trên trời linh thiêng che chở, để ta...có thể giết chết người này!"
Khí thế chưa từng có bùng phát trên người Điền Lâm, lớp ngoài nguyên thần nhanh chóng trở thành màu nâu như lớp vỏ cây. Chớp mắt thân thể gã như là cây thụ. Trong đầu hai ngón tay trỏ của gã có nhiều cành chui ra, lan tràn, thân hình cũng trong khảnh khắc tràn ngập lực cỏ cây.
"Nguyên thần và bảo thụ của gã hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ..." Mắt Tô Minh chợt lóe.
Hắn nhìn ra được trạng thái của Điền Lâm là điên cuồng, bất chấp cái chết, là nửa bước vào tử vong thi triển lực lượng cuối cùng trong đời mình. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
Kinh Nam Tử ở giữa không trung, cầm trường thương đỏ, con ngươi co rút, trong mắt lóe lên chiến ý khát máu. Khóe môi dưới mũ giáp nhếch nụ cười.
"Năm đó chừa một mạng cho ngươi, vì phát hiện huyết mạch trong ngươi đậm nhất hệ họ Điền, gần với phản tổ..." Kinh Nam Tử tay phải vung trường thương chuyển một vòng trước mặt.
*Bùm bùm bùm!*
Không khí trước mặt Kinh Nam Tử tan vỡ, ln tràn hình thành bão tố vô hình, không gin vặn vẹo đụng vào Điền Lâm.
Điền Lâm hét lớn, tu vi sôi trào như thiêu cháy, tốc độ tăng cao mấy lần, lực uy nhiếp cứng rắn chống lại Kinh Nam Tử.
*Bùm bùm bùm!*
Hai người ở giữa không trung giao chiến máy lần, mỗi lần thân hình Điền Lâm đều sẽ vang tiếng nổ, có vài chỗ thành bốn, năm mảnh nhưng rất nhanh hoàn toàn lành lặn. Dù sao nguyên thần của gã dung hợp cùng bảo thụ, sức sống cây cối thường rất dẻo dai mà cực kỳ hùng hồn.
Như vậy là cho dù có bị thương thì Điền Lâm cũng có thể chớp mắt hồi phục đỉnh cao, lấy lực lượng sơ kỳ vị giới viên mãn, sau khi dung hợp thì thi triển ra lực lượng khủng bố ngang ngửa với trung kỳ vị giới, chiến đấu với Kinh Nam Tử trong thời gian ngắn sức mạnh tương đương.
Chấn động kịch liệt lại khắp nơi, Kinh Nam Tử cầm trường thương ngửa đầu cười to.
"Tốt, thằng nhãi Điền gia, ngươi đúng là không làm ta thất vọng, hệ họ Điền trong Âm Thánh chân giới rất có tiếng, tộc nhân chi tổ tiên ngươi nếu không phải thất bại phản loạn bản tộc thì sẽ không bị bắt nhốt trong Thần Nguyên Phế Địa." Mắt Kinh Nam Tử lóe ti sáng, âm trầm nói, biến thành cầu vồng chớp mắt xuất hiện trước mặt Điền Lâm.
*Ầm!*
Không khí giữa hai người tan vỡ, lực trùng kích mạnh mẽ càn quét bốn phía, dấy lên tiếng nổ cuốn động tám hướng.
Điền Lâm biểu tình âm trầm, không nói một câu, hiển nhiên những gì Kinh Nam Tử nói thì gã cũng biết, lại vọt lên triển khai chém giết.
Tô Minh đứng trên thân Man tượng, trùng kích đánh tới thổi tóc hắn tung bay, mắt hắn chớp lóe, tay siết chặt sát kiếm từ từ thả lỏng, hắn không xông vào cuộc chiến, cũng không lùi lại đến bên Xích Hỏa Hầu. Không đến lúc bất đắc dĩ thì Tô Minh sẽ không chọn cách Xích Hỏa Hầu đề nghị, dù sao lòng người hiểm ác, sơ sẩy một cái thì hậu quả sẽ là kiếp bất phục.
Tô Minh bình tĩnh đứng ở nơi đó, tay cầm sát kiếm, mắt trái dần lộ hình mặt trời, mắt phải trăng con cong, khiến đôi mắt hắn tràn ngập ý mông lung, trong lòng Tô Minh hiện ra ngôi sao.
Tinh thần nhật nguyệt huyễn!
Tô Minh vào khoảnh khắc này, trong cuộc chiến giữa Kinh Nam Tử và Điền Lâm, hắn vung tay áo thi triển ảo thuật hướng Kinh Nam Tử. Loại ảo thuật này người ngoài không thể chống cự, chỉ cần hơi phân tâm chút thôi là sẽ rơi vào ảo cảnh.
Gần như lúc Tô Minh triển khai tinh thần nhật nguyệt huyễn thì Kinh Nam Tử đấu với Điền Lâm trong lòng đột ngột run lên, như là cảnh báo có nguy hiểm cực lớn sắp xuất hiện, làm mắt gã chớp lóe. Nhưng gã chưa truy tra nguồn gốc nguy hiểm thì bỗng nhiên...
"Kinh Nam Tử!" Tô Minh hét lớn một tiếng.
Hắn nhảy lên khỏi người Man tượng, thanh âm như sấm sét, thậm chí ẩn chứa thần thông Man Thần rống, khiến tiếng gầm này dấy lên hồi âm vô tận trong động đá vôi.
"Kinh Nam Tử... "
"Kinh Nam Tử... "
"Kinh Nam Tử... "
"Kinh Nam Tử! "
Tiếng gầm chấn điếc tai Điền Lâm, chấn động tinh thần Kinh Nam Tử, trong chớp mắt thần thông đánh hụt, hư là bị kêu gọi hồn phách, gã bản năng nhìn hướng Tô Minh phát ra thanh âm. Gã thấy không phải là khuôn mặt của Tô Minh mà là ánh sáng trời trăng chiếu rọi, khi thấy trời trăng, Kinh Nam Tử có cảm giác hình như mình biến thành ngôi sao, khi xuất hiện cảm giác này thì đầu óc gã ù vang.
Khi tầm mắt đều rõ ràng thì gã thấy nụ cười rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng, bàn tay vươn ra, chỉ tay rất thô ráp nhưng khiến ngón tay tràn ngập sự ấm áp, dày khiến người ỷ lại.
"Ca..." Kinh Nam Tử ngẩn ra, ngư ngác nhìn thanh niên thân hình vạm vỡ trông khoảng hơn hai mươi tuổi.
Sau lưng thanh niên cõng một thanh kiếm to, đang vươn ra tay phải.
"Tiểu đệ, có ca ở còn khóc cái gì? Hãy tu luyện chăm chỉ, đợi sau này hai huynh đệ chúng ta cùng nhau lang bạt trời sao. "
Kinh Nam Tử thấy mình là thiếu niên mười hai, ba tuổi, mái tóc ngắn ngủn, người gầy teo, đang rơi lệ. Gã nhớ ra đó là bản thân rất nhiều năm trước, là ký ức quý giá nhất, ký ức liên quan đến anh trai mình, nhưng cũng là trí nhớ gã không muốn nhớ lại. Nhưng hôm nay nó chân thật hiện ra trước mặt gã.
"Làm đàn ông thì phải quang minh lỗi lạc, phải đường đường chính chính, tính cách tiểu đệ rất âm u, ta không thích điều này. Nhưng có ta ở thì rồi sẽ có ngày khiến tâm tính của ngươi thay đổi lại."
Bên tai Kinh Nam Tử vang vọng giọng của anh mình, hình ảnh trước mắt thay đổi, gã thấy mình lớn lên nhưng biểu tình càng âm trầm hơn, khó thể xua tan, chỉ đối mặt anh hai thì sự âm trầm mới biến thành nụ cười sáng sủa.
"Ta là ca ca của hắn, hắn phạm lỗi thì ta đến đền mạng! "
Nhìn từng màn ký ức, nụ cười trên mặt Kinh Nam Tử đông lại, biến thành đau thương và giận dữ. Đây là bước ngoặt cuộc đời gã, thay đổi cả đời gã, khiến gã dù có chết cũng không thể quên.
Trong ký ức này, gã đã mát đi anh trai mình.
Gã thấy mình quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy. Gã thấy anh trai đứng trước mặt của mình, cầm trường kiếm. Gã thấy phía trước xuất hiện một ông lão biểu tình lạnh lùng nhìn anh mình. Đằng sau ông lão đứng một thiếu nữ lạnh lùng, thiếu nữ vẻ mặt chán ghét nhìn gã.
"Trần Kinh ta là anh của hắn, lỗi của hắn ta sẽ chết thay!" Kinh Nam Tử nhìn anh trai ngái đầu nở nụ cười dịu dàng với mình, trong nụ cười kia, gã thấy kiếm của anh trai đâm vào cổ, máu bắn ra.
Kinh Nam Tử phát điên thét gào.
"Nể tình ca ca của ngươi lấy cái chết đền tội, chuyện này bỏ qua. "
Kinh Nam Tử run bần bật, không thể kiềm chế phát ra tiếng hét thê lương. Đây là đoạn trí nhớ đau đớn nhất, là hồi ức gã không muốn nhớ tới. Gã muốn chôn nó sâu trong đáy lòng, nhưng hôm nay hiện ra, gã lại thấy nó.
Gã thấy một già một trẻ rời đi, gã quỳ trước thì thể anh trai, lặng im mấy ngày sau tóc của gã biến thành màu đỏ, người đầy sát khí. Gã thấy đôi mắt mình không còn chút tình cảm, có chỉ là khát máu cùng điên cuồng.
Gã còn thấy mình ôm xác anh trai, từng ngụm ăn luôn, xương nhai nát đâm miệng, mồm hắn đầy máu ăn trọn anh trai.
"Ca ca, ta và ca cùng tồn tại, ta chính là ca, sau này ta không gọi Trần Nam mà là Kinh Nam! "
Kinh Nam Tử cười thảm, người nhức nhối vô cùng, nỗi đau có từ trên người, cũng có từ bên trong, đau đớn dữ dội khiến tất cả ký ức trước mắt gã vụn vỡ, khi mọi thứ rõ ràng thì gã vẫn đứng trong động đá vôi, trước mặt gã là Điền Lâm dốc hết sức không ngừng đánh vào thân hình. Vị máu trong miệng bây giờ xem ra là bị Điền Lâm oanh kích tạo thành.