Con ngươi Tô Minh co rút, hắn chỉ thấy qua hai người bị thi triển tinh thần nhật nguyệt huyễn, người thứ nhất là Điền Lâm, thứ hai là Kinh Nam Tử trước mắt.
Hai người sử dụng thuật này đều có một phản ứng tương đồng, điều quý giá nhất dưới đáy lòng họ, hặc nói là ký ức không muốn nhớ lại sẽ bị đà ra, hiện ra trước mắt họ, khiến họ lại chịu đựng nỗi thống khổ đó. Trong quá trình tinh thần lạc mất, bởi vì công kích tinh thần họ không phải là người ngoài mà là chính bản thân họ.
Tô Minh làm người thi pháp, hắn có thể thấy trong ký ức đối phương không muốn để người biết, thậm chí cảm nhận giống như họ. Ví dụ như vừa nãy khiến tinh thần Tô Minh run lên, hắn thấy Kinh Nam Tử ăn luôn xác anh mình.
'Vết thương thân thể có thể dùng đan dược điều trị, vận chuyển tu vi để khép lại, tâm linh bị thương thì sẽ thương tổn đến linh hồn, cách khép lại trừ phi là quên, nếu không thì chỉ có chờ thời gian trôi qua. Tinh thần nhật nguyệt huyễn của mình tổn thương không phải xác thịt, thậm chí không thể gọi là thương, nó dẫn ra ký ức yếu ớt nhất trong lòng đối phương, khắc ám ảnh tâm lý, như giở ra vết sẹo phủ bụi, khiến hồn đau đớn!" Mắt Tô Minh lộ hiểu ra.
Hắn nhìn Kinh Nam Tử ngửa đầu phát ra tiếng gào thê lương, giật xuống mũ giáp lộ mái tóc dài đỏ rực và khuôn mặt yêu dị. Nhưng sắc mặt gã trắng bệch, đôi mắt đầy tơ máu, hộc bãi máu, lảo đảo thụt lùi. Khiến gã hộc máu trừ công kích điên cuồng từ Điền Lâm ra còn có nỗi đau trong tim, ký ức như chỉ mới ngày hôm qua.
"Ca..." Kinh Nam Tử không ngừng thụt lùi, đôi mắt lộ ra thóng khổ.
Gã run bần bật, Điền Lâm trước mặt gã vẻ mặt sát khí điên cuồng, bất chấp tất cả thi triển thần thông, dùng thuật pháp và pháp bảo có sức sát thương lớn nhất, dùng thời gian nhanh nhất như điên lên đánh hướng Kinh Nam Tử.
*Bùm bùm bùm bùm!*
Kinh Nam Tử liên tục lùi lại, khóe môi tràn máu, trong mắt có hoảng hốt, thống khổ, mờ mịt. Điền Lâm thì vẻ mặt điên cuồng dốc hết sức, trong tiếng nổ một đấm đánh vào người Kinh Nam Tử.
"Ngươi nghĩ ta không biết tại sao năm đó ngươi không giết chết ta ư? Đó là bởi vì thiên phú thần thông của hệ họ Điền ta là cực kỳ hiếm thấy trong tu sĩ, có thể hoàn mỹ dung hợp cùng thực vật, hơn nữa có cơ hội ngưng tụ ra thực giáp hiếm hoi! "
"Ngươi không giết ta, là bởi vì ngươi ham muốn thực giáp của hệ họ Điền ta, ham muốn sự cường đại của thực giáp, hưng ngươi không cách nào có được từ Điền gia ở Âm Thánh chân giới, cho nên ngươi dời ý định vào hệ của ta ở Thần Nguyên Phế Địa! "
"Ngươi không giết ta, là bởi vì nồng độ huyết mạch của ta vượt qua lão tổ, vì ta ở trong tộc nhân mạch Điền gia này là có khả năng ngưng tụ ra thực giáp nhất! "
"La Sa thụ này là năm đó ngươi đưa tặng cho lão tổ đời thứ nhất Điền gia ta, truyền thừa đến nay, ngươi muốn chính là thực giáp của La Sa thụ. Ta vì giết ngươi, biết rõ kế hoạch của ngươi mà vẫn dung hợp với nó. Chỉ có như vậy thì ta mới phát huy ra lực lượng mạnh nhất!" Điền Lâm gầm lên, cây cối trước mắt điên cuồng vung cành, tiếng nổ vang vọng, cùng Kinh Nam Tử một tiến một lùi, chớp mắt đụng vào vách đá một bên.
*Ầm!*
Đá vụn bay đầy, Tô Minh ở phía xa hít sâu, trong mắt hắn trăng và trời tan biến, tay siết chặt sát kiếm, mắt sáng ngời, đang định cùng ra tay thì con ngươi chợt co rút.
"Ngươi, đã đủ chưa?" Kinh Nam Tử nửa người bị đánh vào vách tường giờ ngẩng đầu lên, khóe môi tràn máu, nhưng sự hoảng hốt, mờ mịt trong mắt đã biến mất, thay vào đó là âm trầm lạnh lẽo.
Khi Kinh Nam Tử thốt lời đó thì giơ lên tay phải túm lấy nắm đấm của Điền Lâm, kéo gã quăng ra sau. Người Điền Lâm run lên, thân thể bùng phát ánh sáng chói lòa. Những ánh sáng này rõ ràng là tinh hoa nguyên thần của gã, bây giờ toát ra một nửa. Kinh Nam Tử lại vung lên, thân hình Điền Lâm bùm một tiếng đập vào mặt đất không xa, giãy dụa vùng dậy, vẻ mặt chua xót và tuyệt vọng. Gã đã dốc hết sức nhưng vẫn không phải đối thủ của Kinh Nam Tử.
"Ta lại xem thường ngươi." Kinh Nam Tử lắc cổ, người bước ra khỏi vách tường hõm vào. Gã không nhìn Điền Lâm mà ánh mắt âm u như rắn độc nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Có độc phong có độc tố kinh người, có hồ lô thần kỳ, còn có ảo thuật thần thông khiến ta chìm đắm. Ngươi rất lợi hại, nếu tu vi của ngươi đạt đến chủ vị giới, dù là sơ kỳ vị giới thì ta cũng không là đối thủ của ngươi. Nhưng bây giờ ngươi phải chết!" Mắt Kinh Nam Tử tràn đầy sát khí.
Đã bao nhiêu năm gã không mong muốn giết một người như vậy, Tô Minh tiêu diệt phân thân của gã chỉ chọc giận gã, nhưng hành động mới nãy của hắn đã không thể dùng hai chữ chọc giận nữa mà là đụng vào nghịch lân của Kinh Nam Tử!
Kinh Nam Tử nhoáng người lên, chớp mắt biến mất không còn bóng dáng. Khi gã biến mất thì Tô Minh lập tức biến sắc mặt, cũng thuấn di, khi hắn xuất hiện đã ở trước mặt Điền Lâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.com
Khi Tô Minh hiện ra thì không khí trước mặt hắn, Kinh Nam Tử bước ra, đơn giản không thi triển thần thông phức tạp gì, đánh một đấm vào Tô Minh.
"Tuổi còn nhỏ mà tâm kế cũng thâm trầm, có thể thấy ra ta muốn giết tiểu bối họ Điền trước tiên. "
Tô Minh không thể để Kinh Nam Tử dễ dàng giết chết Điền Lâm. Trong hai người thì Điền Lâm có sức chiến đấu mạnh nhất, Điền Lâm sống thì có lẽ cuộc chiến vẫn không cơ may thắng, nhưng nếu Điền Lâm chết thì trận này hoàn toàn tuyệt vọng.
Tô Minh ngăn giữa Điền Lâm và Kinh Nam Tử, sát kiếm tước trước mặt, va chạm với nắm tay của Kinh Nam Tử. Một kích của Tô Minh nhìn như phản kháng nhưng sự thật không hề có chút ý phản công, tất cả đều chỉ là đỡ đòn mà thôi.
*Bùm!*
Tay phải Tô Minh nắm lấy sát kiếm máu thịt xé rách, ngũ phương ấn ngoài người hắn tầng sáng chớp lóe. Bên trong ngũ phương ấn Hàm Sơn Chuông hiện ra, vang tiếng chuông ngân. Tiếng gầm và ánh mắt nhiếp hồn từ rắn nhỏ Chúc Cửu Âm, cộng thêm thể Cửu Anh trong Hàm Sơn Chuông bỗng nhiên xuất hiện. Tất cả trong chớp mắt biến thành lực chống cự, trở thành tiếng nổ đinh tai nhức óc quanh quẩn giữa Tô Minh và Kinh Nam Tử.
Trên người Tô Minh còn có tinh thần thánh bào, mặc dù báu vật này hắn không thể thi triển hết sức nhưng lực phòng ngự của nó còn đó. Thêm vào tinh thần thánh bào, Tô Minh vẫn liên tục hộc vài ngụm máu, vèo một tiếng bắn ra sau, túm lấy Điền Lâm lao nhanh. Khi lùi lại thì tay trái Tô Minh thi triển lực lượng số mệnh cách không chỉ hướng Kinh Nam Tử, độc phong bay ra khỏi ống tay áo lao hướng gã.
Kinh Nam Tử hừ lạnh nhưng lòng rung động, phải biết rằng gã là trung kỳ vị giới, Tô Minh biểu hiện ra chỉ là địa tu. Nhưng chỉ là địa tu mà khó gặm như vậy rồi, Kinh Nam Tử định truy đuổi thì phát hiện xung quanh quy tắc biến đổi, như là năm tháng lôi kéo gã muốn đảo ngược.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm trào dâng, Kinh Nam Tử người căng cứng, một chỉ đâm vào hư vô bên cạnh. Chỉ thấy trong không khí gợn sóng tầng tầng ở một vị trí, độc phong không thể không lộ ra thân hình, mắt thấy nó sắp bị một chỉ của Kinh Nam Tử điểm trúng thì độc phong vèo một tiếng biến mất.
" Ủa?" Con mắt hẹp dài của Kinh Nam Tử lóe tia sáng, ngoái đầu nhìn Tô Minh thụt lùi, ánh mắt toát ra tia sáng kỳ lạ.
" Quy tắc chỗ này là lửa, phép tắc nơi này là máu, lấy nguyên thần của Kinh Nam Tử ta chứng lộ vị giới, chỗ này vạn mét phong tốc, phong liệu, phong thân thể sức mạnh thân thể, phong uy lực pháp bảo, phong tu vi vận chuyển!" Kinh Nam Tử giơ lên tay phải, năm ngón hư không chộp, đôi mắt lóe tia sáng, trầm giọng nói.
Theo gã thốt lời, mỗi câu nói đều ẩn chứa ý chí vô thượng, như là lời gã nói là quy tắc, phép tắc, có thể quyết định thiên địa thay đổi và vận chuyển trong phạm vi bao nhiêu. Đặc biệt là lời năm phong phong tốc, phong liệu, phong thân thể sức mạnh thân thể, phong uy lực pháp bảo, phong tu vi vận chuyển khiến tốc độ thụt lùi của Tô Minh bỗng biến mất, dường như hắn mất đi tất cả tốc độ. Cùng lúc đó, Điền Lâm đang trị thương chợt khựng lại, vết thương bị xé rách, ác hóa phạm vi lớn, không thể hồi phục.
Ngay sau đó, Tô Minh cảm giác rõ rệt người mình mất đi sức lực, pháp bảo ngoài người cũng cắt đứt liên hệ với tinh thần như là không thể khống chế, thậm chí tu vi trong chớp mắt trúc trắc không cách nào vận chuyển.
" Hoàn chỉnh lực vị giới, ngưng tụ thần nguyên, lấy thần nguyên ấn cưỡng ép quấy nhiễu một góc thiên địa vận chuyển, thay thế ý chí tất cả trong khoảnh trời đó, đạt đến cảnh giới chân ngon, khiến quy tắc nơi này là ý của gã, phép tắc là niệm của gã. Trong cảnh giới chủ vị giới có thể làm được điều này không nhiều lắm, gã có thần nguyên ấn niệm như vậy, chân ngôn thực hiện, mới nãy chẳng qua đầu với hai chúng ta mà thôi." Điền Lâm chua xót nói.
Kinh Nam Tử thu lại tay phải, lạnh lùng nhìn Tô Minh, cất bước. Khoảnh khắc gã tới gần, nguy hiểm chết chóc bao trùm.
Con ngươi Tô Minh co rút, mắt lóe sắc bén. Đối phương phong ấn tất cả nhưng không phong được hồn hắn. Hắn có thể từ bỏ thân thể này, hồn trốn thoát.
Nhưng ngay lúc này...
"Tô huynh, Điền ta cảm ơn ngươi giúp đỡ, nếu ta chết đi ngưng tụ ra thực giáp thì ngươi cứ lấy, đây là vật ta tặng ngươi." Điền Lâm bỗng nhiên nói.
Gã bỗng hoán đổi vị trí với Tô Minh, ầm vang nguyên thần trực tiếp bốc cháy, thiêu đốt còn có ảo ảnh cây to của gã.
"Kinh Nam Tử, coi như là chết thì Điền Lâm ta cũng phải dùng cách tự bạo khiến ngươi trả giá đắt!" Đôi mắt Điền Lâm điên cuồng, lựa chọn tự bạo, đẩy ra Tô Minh.
Toàn thân Điền Lâm bỗng nhiên trở thành mặt trời chói mắt, ánh sáng chợt chiếu rọi tất cả trong hang động, nhấn chìm Kinh Nam Tử biểu tình âm trầm có điều biến đổi.
*Àm!*
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc dấy lên hồi âm vô tận, cuốn thân hình tan vỡ và hơi thở chết chóc của Điền Lâm tứ tán, khiến người Tô Minh thụt lùi rơi xuống bên cạnh xương Xích Hỏa Hầu, nửa người đã chìm trong dung nham.
"Ngươi rốt cuộc đồng ý tới đây...minh hữu Tố Minh thánh tộc...ta không có ác ý...chúng ta đến từ một quê hương... "