Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 556: Yến Kỳ Hiên thu thông phòng



Edit: Ly Ly

Beta: Tiểu Tuyền

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, nhịn không được mà cười lên: “Quận chúa, người đừng quên cho dù sát khí trên người Bạch thế Niên có nặng hơn nữa cũng không thể nặng bằng khí đế vương trên người Hoàng thượng được, hơn nữa danh tiếng của người ở bên ngoài là Bồ Tát chuyển thế, nhưng Bạch tướng quân lại nhìn thấy một cô gái vạn chủng phong tình, Quận chúa, người mới mười ba tuổi, người cảm thấy chuyện này đáng tin sao? Người cho rằng Bạch tướng quân sẽ không hoài nghi.”

Hạ Dao nói những lời này là muốn xem phản ứng của Ôn Uyển. Nếu như phản ứng bình thường, điều đó nói rằng trong lòng Quận chúa không có quỷ, còn phản ứng không bình thường thì trong lòng Quận chúa nhất định có quỷ.

Ôn Uyển nghe, lập tức dựng lông: “Tại sao ngươi không nói sớm? Ngươi, nữ nhân chết tiệt này, cố ý phải không? Nếu ngươi nói sớm thì làm gì sẽ có chuyện như vậy?”

Ôn Uyển bởi vì bị Bạch thế Niên nhiễu loạn đến giờ vẫn chưa tỉnh táo, nên mới không suy xét toàn diện: “Quận chúa, có phải trước kia người đã gặp mặt Bạch tướng quân rồi hay không? Giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì? Nếu không tại sao lại sợ nhìn thấy Bạch tướng quân như thế?”

Ôn Uyển ngạo nghễ quay đầu đi: “Hừ, ta không cần ngươi giúp, tự mình ta cũng có thể làm xong.” Dù sao Bạch thế Niên cũng chưa gặp qua nàng, nàng vẫn có thể gải trang.

Trên đường trở về, Bạch thế Niên nghĩ mãi cũng không rõ một chuyện, đó là tại sao Ôn Uyển quận chúa lại giống với tiểu hồ ly như vậy? Trên đời này không thể nào có chuyện trùng hợ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Bạch thế Niên nhịn không được liền hỏi A Mãnh bên cạnh.

A Mãnh cười nói: “Tướng quân, trừ khi là thai song sinh, nếu không tại sao lại giống nhau như vậy?”

Bạch thế Niên cười khổ, đúng vậy, nhưng Ôn Uyển Quận chúa không có tỷ muội song sinh a! Bạch thế Niên trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tiểu hồ ly không biết nói chuyện, hắn chỉ biết người ngồi ở địa vị cao kia không phải là tiểu hồ ly. Vậy rốt cuộc tiểu hồ ly đã đi đâu?

Bạch thế Niên hỏi A Mãnh: “Ta thật sự đáng sợ như vậy sao?” Đến Ôn Uyển quận chúa, người thường làm bạn bên cạnh Hoàng đế cũng không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn, hắn thật sự dọa người như vậy sao? Dường như, từ khi trở về đến giờ, không có cô gái nào khi gặp hắn mà không sợ, tất cả các nha hoàn bên cạnh hắn cũng luôn nơm nớp lo sợ, khiến cho hắn không muốn có nha hoàn hầu hạ.

A Mãnh dùng sức lắc đầu: “Làm sao có thể? Tướng quân của chúng ta anh minh thần võ, làm sao lại đáng sợ? Mọi người kính ngưỡng còn không kịp, như thế nào lại sợ?”

Trong mắt Bạch thế Niên hiện lên vẻ cô đơn.

Ôn Uyển chờ sau khi tâm tình khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: “Hạ Dao, bây giờ Yến Kỳ Hiên như thế nào? Thời gian dài như vậy sao không có tin tức gì về hắn.”

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái “Thuần thế tử gia mọi chuyện đều tốt, hiện tại đã bái danh sư, ngày ngày ở nhà khổ luyện thư pháp.”

Hai người ở chung một thời gian lâu, nên sớm đã hiểu ý nhau: “Nói đi. Còn có chuyện gì? Có việc thì phải nói, không được gạt ta.”

Sắc mặt Hạ Dao trầm xuống, hồi lâu mới nói: “Quận chúa, Thuần Vương Thế tử đem thiếp thân nha hoàn Băng Cầm thu phòng. Chuyện này do Thuần Vương Phi làm chủ, Thuần Vương thế tử không có cự tuyệt.”

Nụ cười của Ôn Uyển lập tức cứng ngắc ở trên mặt, đôi tay cũng buông lỏng xuống: “Tin tức là thật? Chuyện xảy ra khi nào?”

Sắc mặt của Hạ Dao cũng rất khó nhìn ( Hạ Dao chưa biết hoàng đế đã đáp ứng tỉnh cầu của Ôn Uyển, đồng ý hôn sự của hai người): “Ngày mười sáu tháng năm, khi đó Quận chúa vừa mới khỏe lại, có điều Băng Cầm vốn là nha đầu ấm giường mà Thuần Vương Phi chuẩn bị cho Thuần Vương thế tử, chuyện này không có gì quá kỳ quái, chỉ là dường như có chút vội vàng, tháng này Thuần Vương thế tử mới tròn mười lăm tuổi thôi!”

Sắc mặt Ôn Uyển bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, bọn họ cố ý chọn một nha hoàn thông phòng ngủ với Yến Kỳ Hiên để khiến nàng từ bỏ.

Hạ Dao không biết tại sao Ôn Uyển lại tức giận như vậy, nàng cho là Ôn Uyển vẫn còn nghĩ đến Yến Kỳ Hiên “Quận chúa, người và Thuần Vương thế tử không thích hợp. Quận chúa, người cần gì phải lãng phí chính mình?”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Lãng phí?”

Hạ Dao không muốn nói ra những lời này, nhưng nàng phải thức tỉnh Quận chúa, nếu không cả đời này của Quận chúa sẽ bị hủy mất: “Đúng vậy, Quận chúa, người đang lãng phí chính mình. Thuần Vương đã tỏ thái rõ ràng là không đồng ý hôn sự này, Thuần Vương Phi còn hơn thế nữa, bà ta đã sớm biểu lộ thái độ không thích người, cho dù tương lai Hoàng thượng thật sự đồng ý gả người cho Yến Kỳ Hiên đi nữa, Thuần Vương vẫn có thể lấy lí do người có bệnh câm để cự tuyệt, cho dù người kiên quyết gả đi thì Quận chúa cũng sẽ bị gây khó dễ. Bọn họ nắm lấy yếu điểm bệnh câm của người, lấy lí do là ảnh hưởng đến con nối dòng, sẽ nạp thêm mấy vị trắc phi, thị thiếp khiến người ngày ngày buồn nôn, ai có thể ngăn cản được chuyện này, ngay đến Hoàng thượng cũng không thể nói một câu. Quận chúa, người ghét nhất là những kẻ thay đổi thất thường, trái ôm phải ấp, tương lai chọn một Quận mã, vợ chồng hai người ân ân ái ái, hòa hòa mỹ mỹ. Tại sao nhất định phải chọn con đường đen tối này?”

Ôn Uyển mắt lạnh nhìn Hạ Dao.

Hạ Dao biết đây là cơ hội tốt nhất, lần này nàng nhất định phải dùng đến liều thuốc mạnh: “Quận chúa, thân phận của Thuần Vương thế tử quý trọng, tâm tính lương thiện, cưới những người khác, thuộc hạ không biết sẽ như thế nào, nhưng thuộc hạ biết, nếu như hắn cưới Quận chúa, hắn sẽ không mang đến hạnh phúc cho Quận chúa. Thuần Vương thế tử có hai nhược điểm trí mạng. Thứ nhất, hắn không thể gánh lấy trách nhiệm mà nam tử vốn phải gánh, nếu không có Thuần Vương Phủ, thì hắn không là cái gì cả. Thứ hai, hắn không có cái gì tốt chỉ có vẻ ngoài đẹp. Quận chúa, nếu người thật sự gả cho hắn, thì người giống như hùng ưng bị nhốt vào lồng chim, vĩnh viễn sẽ lâm vào cảnh đấu đá giữa mẹ chồng nàng dâu, giữa thê và thiếp trong Vương phủ, cả đời đều không thoát ra được. Quận chúa, người xác định, đây là cuộc sống mà người muốn sao?”

Tròng mắt của Ôn Uyển như lưỡi đao.

Hạ Dao không hề sợ chạm vào giới hạn của Ôn Uyển: “Quận chúa, với trí thông minh của mình, sao người lại không hiểu những thứ này, sao lại không đoán được tương lai, chẳng qua đến giờ Quận chúa vẫn còn ôm một tia hy vọng, cho nên Quận chúa luôn một mực lừa mình dối người, thuộc hạ biết người không muốn từ bỏ đoạn tình cảm này bởi vì người thích cảm giác đơn giản, thoải mái khi ở chung với Thuần Vương thế tử, thuộc hạ biết đây là cuộc sống mà Quận chúa vẫn luôn mong muốn. Nhưng Quận chúa có từng nghĩ tới hay không, cuộc sống đơn giản đó chỉ thuộc về Giang Thủ Vọng, không thuộc về Ngự Tôn Quý quận chúa. Ngự Tôn Quý Quận chúa, Hoàng thượng đã ban cho người cái vinh dự tôn quý kia, thì cả đời này, người nhất định không thể thoát khỏi trung tâm quyền lực của triều đình, tới nước này rồi, Quận chúa đã không còn bất kì đường lui nào nữa, Quận chúa, thật ra thì bản thân người vẫn luôn hiểu rất rõ điều này.”

Đôi tay của Ôn Uyển siết chặt lại thành quả đấm, siết vô cùng chặt.

Hạ Dao phớt lờ, làm như không thấy ánh mắt muốn giết nàng của Ôn Uyển: “Quận chúa, không thì chúng ta đánh cuộc với nhau, nếu mọi chuyện đúng như dự liệu của thuộc hạ, thì người phải từ bỏ, còn nếu không đúng như suy đoán của thuộc hạ, vậy thuộc hạ sẽ luôn theo giúp người, cho dù tương lai người lâm vào cảnh gia đấu nhàm chán kia, thuộc hạ cũng giúp người diệt trừ tất cả chướng ngại vật. Quận chúa, người có dám đánh cuộc không? ”

Ánh mắt Ôn Uyển híp thành một đường.

Hạ Dao biết mình tàn nhẫn, nhưng nàng nhất định phải sớm để cho Quận chúa hiểu rõ thực tế: “Nếu như Quận chúa không can thiệp vào chuyện này, trong vòng một năm, Thuần Vương thế tử nhất định sẽ định ra hôn sự, hơn nữa đó còn là cô gái hắn cam tâm tình nguyện cưới.”

Ôn Uyển không đồng ý, chỉ cắn môi dưới, qua hồi lâu, nàng mới khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt mệt mỏi, nói: “Ta mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, ngươi đi xuống đi.” Chuyện gì cần đến thì sẽ đến, đánh cuộc như vậy thì có ý nghĩa gì.

Hạ Dao an tĩnh lui xuống.

Ôn Uyển nằm trên giường, nhìn hình ảnh Phượng Hoàng đang bay trên nóc giường, bây giờ Yến Kỳ Hiên đã tròn mười lăm tuổi, những nhà phú quý khi con mười ba mười bốn tuổi sẽ dạy đạo nhân sự (việc người: sống chết, được mất, vui buồn, hợp tan), sẽ có nha hoàn thông phòng. Nếu như là lúc trước, Ôn Uyển có thể sẽ buồn bực, nhưng sẽ không nói nhiều, còn bây giờ rõ ràng là Thuần Vương và Thuần Vương Phi tát nàng một cái vô cùng nặng nề.

Ôn Uyển lẳng lặng co rút người lại, tất cả mọi người đều phản đối, người duy nhất vốn nên kề vai chiến đấu với mình, nhưng bởi vì mình lại sợ hắn không chịu nỗi bão táp phong ba mà che giấu. Vậy thì có thể trách ai? Trách Thuần Vương sao? Trách Thuần Vương Phi sao? Nàng phải trách ai đây?

Ôn Uyển nghĩ tới tình nghĩa mà Yến Kỳ Hiên dành cho mình, nghĩ tới cuộc sống vui vẻ như mộng ảo lúc trước của hai người, nghĩ tới việc hắn vì mình mà khổ sở, nghĩ tới việc mình bị hành hạ thì lòng đau như bị dao cắt. Việc đã đến nước này, nàng còn có thể làm gì nữa? Nàng chắc chắn rằng mình có thể thuyết phục ông ngoại Hoàng đế bởi vì nàng biết ông ngoại Hoàng đế thật lòng thương yêu nàng, nhưng Thuần vương thì không giống vậy. Hắn có thể hợp tác làm ăn với nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không để con dâu áp chế mọi chuyện, lại càng không cho phép con dâu áp chế trên đầu con trai mình, còn Thuần vương phi? Chắc chắn sẽ ỷ mình là mẹ chồng mà soi mói, bắt bẻ nàng.

Ôn Uyển biết, những thứ này không phải là nguyên nhân khiến cho nàng dao động, mà nàng dao động là bởi vì những lời nói của Hạ Dao. Nàng hiểu rất rõ, Yến Kỳ Hiên được nuôi dưỡng như một đóa hoa trong nhà kính, không chịu được bão táp mưa sa, bả vai non nớt của Yến Kỳ Hiên không thể gánh vác được bất kì trách nhiệm nào, sau này nếu nàng thật sự gả vào Thuần vương phủ, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì nàng phải tự mình gánh chịu, chẳng lẽ nàng thật sự muốn lâm vào cảnh gia đấu trong Thuần vương phủ, thậm chí còn có thể lâm vào gút mắt của Thuần vương phủ với Hoàng gia, đời người có được mấy chục năm, chẳng lẽ nàng phải chôn vùi cuộc đời của mình cho việc không ngừng tranh đấu sao?

Ôn Uyển nghĩ tới những lời Hạ Dao đã nói, nàng đang lãng phí chính mình.

Ôn Uyển nhìn xà nhà, dường như xuyên qua xà nhà mà nhìn thấy nụ cười hiền lành của bác cả. Ban đầu, chính bác cả đã phản đối việc nàng muốn tiết lộ thân phận của mình với Mã Tuấn, sau đó bác cả nói với nàng, ông đã sớm biết Mã Tuấn là người tham hư vinh, vì tiền tài mà chuyện gì cũng có thể làm được, nếu như hắn không biết thân phận thật sự của nàng thì nhất định sẽ không kết hôn với nàng. Bác cả nói nàng không thể lãng phí chính mình, nàng phải luôn tin rằng mình là bảo vật, vậy chỉ có bảo vật mới xứng với nàng, nếu như nàng tự nhận mình là tảng đá, thì cũng chỉ có tảng đá nát mới xứng với nàng.

Những lời nói của bác cả dường như vẫn quanh quẩn bên tai nàng “Ôn Uyển, không phải con nhà giàu, không có tiền tài, không có bối cảnh đều không sao cả, nhưng nhất định phải chân thành, nhất định phải có trách nhiệm, đàn ông có trách nhiệm mới đáng giá phó thác cả đời. Ôn Uyển, cháu phải tin tưởng, tin tưởng rằng cháu nhất định sẽ tìm được một người đàn ông toàn tâm toàn ý với cháu, biết quý trọng cháu, che chở cháu, có thể vì cháu mà chống đở mưa gió.”

Bạch thế Niên đi trên đường, vào quán trà, uống trà giải nhiệt, sau đó nhìn thấy một người mặc cẩm bào phẩm xanh cổ tròn đi tới.

Bạch thế Niên nhìn hắn một cái, lại uống một ngụm trà.

La Lục lão gia đi đến vị trí của Bạch thế Niên nói: “Bạch tướng quân, lão phu có thể ngồi ở đây được không?” Lần này thật sự là trùng hợp, không phải theo dõi. La Lục lão gia vẫn muốn mượn hơi Bạch thế Niên, đáng tiếc Bạch thế Niên Liên đến cả lời cha của hắn, hắn cũng không nghe, vẫn luôn cự tuyệt cành ô – liu mà ông đưa ra.

Sắc mặt Bạch thế Niên lập tức lạnh xuống: “Xin cứ tự nhiên. Tiểu nhị, tính tiền.” Hắn không muốn có bất kì quan hệ gì với bè cánh của Triệu vương, Bạch gia đúng là bè cánh của Triệu vương, nhưng hắn không phải. Nếu như hắn nương nhờ Triệu vương, mà hoàng thượng lại hướng về phía Trịnh vương, vậy thì hắn vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện đi biên quan nữa.

La Lục lão gia giận đến nổi gân xanh, đồ không biết tốt xấu này.

A Tài lo lắng nói: “Tướng quân, bây giờ thế cục còn chưa xác định rõ ràng, chuyện gì cũng có thể xảy ra, người cứ quét sạch mặt mũi của La Lục lão gia như vậy, sau này người ta sẽ ghi hận đó, hơn nữa, sợ là nơi Hầu gia sẽ bị gây khó khăn.”

Mặt Bạch thế Niên lộ vẻ khinh bỉ: “Mặc dù nói Bạch gia chúng ta đứng về phía họ nhưng cũng không phải là nô tài của nhà bọn họ, bộ bọn họ muốn gây khó khăn là gây khó khắn sao? Dựa vào những thủ đoạn bất chính đó à, hừ?” Trong lời nói, tràn đầy khinh bỉ. Ở trong quân doanh, quen thói nghĩ gì nói đó, mặc dù hắn hiểu rõ những thứ tranh đấu này, nhưng không thể nào quen được, vẫn rất chán ghét.

A Tài nhìn xung quanh, Bạch thế Niên không khỏi cười một tiếng: “Yên tâm, không có ai đâu, sẽ không bị người khác nghe được.” Cuộc sống như vậy thật khiến người ta phiền muộn, xem ra phải mau chóng dâng sổ con lên hoàng thượng, xin người cho hắn đi biên quan, chẳng qua trước khi đi, phải tính toán cẩn thận đã.

Sau khi Ôn Uyển tỉnh ngủ, nàng ngồi dậy suy nghĩ một lát, liền bảo Hạ Dao mang thư cho Thuần Vương, xin Thuần Vương lần sau tiến cung, thuận đường đến xem mình một chút.

Xế chiều hôm đó, Thuần vương đã tới.

Sắc mặt Ôn Uyển bình thản nói “Thuần Vương gia, cháu muốn hỏi một chút, mọi người có nói chuyện cháu chính là Phất Khê với Kỳ Hiên chưa?”

Thuần Vương lắc đầu: “Không có. Ôn Uyển, Đừng trách cậu không nói với Kỳ Hiên. Mặc dù bây giờ tình cảnh của Trịnh vương rất tốt, nhưng Trịnh vương vẫn chưa được lập làm thái tử. Hiện tại, cháu vẫn còn rất nguy hiểm, cậu không muốn Kỳ Hiên phải nếm trải mùi vị đau khổ thêm một lần nữa. Ôn Uyển, hi vọng cháu có thể thông cảm.”

Ôn Uyển cười đến vân đạm phong khinh: “Vương gia, cậu thấy cháu lao tâm lao lực muốn gả cho Kỳ Hiên như vậy, có phải cậu cho rằng cháu mặt dày mày dạn, sẽ không thể gả cho người trong sạch không?”

Thuần Vương sửng sốt, ngược lại mất tự nhiên, nói “Ôn Uyển, cháu nói gì vậy, Hoàng thượng cũng đã đồng ý gả rồi, cháu nói như thế khác gì ép buộc.”

Ôn Uyển cười cười, nụ cười kia, Thuần Vương xem không hiểu, nhưng trong lòng lại nổi lên sự cảnh giác.

Ôn Uyển lại không tiếp tục nói đến chủ đề làm cho người ta không vui này nữa: “Kỳ Hiên gần đây thế nào? Bây giờ vẫn còn chăm chỉ khổ luyện thư pháp mỗi ngày sao?”

Thuần Vương gật đầu: “Ừ, rất cố gắng, một năm nay, cũng coi như có chút thành tựu. Trương tiên sinh nói với ta, nếu tiếp tục khổ luyện thêm nữa, sau này, hắn nhất định có thể trở thành bậc thầy thư pháp.”

Ôn Uyển cười nói: “Vậy thì tốt. cháu ở trong Thuần vương phủ một năm, đã mang đến cho cậu rất nhiều phiền toái, trước giờ vẫn chưa cảm ơn cậu, gần đây cháu mới nhận được một món đồ chơi mới lạ, Vương gia nhìn thử một chút, xem có thích hay không?”

Ôn Uyển vỗ tay, Hạ Dao liền mang một hộp gỗ lim vào đặt trên bàn, Thuần Vương mở ra, sau đó kinh ngạc nhìn Ôn Uyển.

Mở cái hộp ra là một thiện tài đồng tử đang ngồi, cao ước chừng sáu tấc, dùng gỗ kim tinh tử đàn điêu khắc mà thành. Chỉ thấy thiện tài đồng tử ngây thơ mũm mĩm, hai tay ôm một thỏi vàng ở tư thế muốn đưa cho người ta. Nhìn vô cùng đáng yêu.

Gỗ kim tinh tử đàn là giống gỗ danh quý nhất trong các loại gỗ danh quý, cũng có cách nói một tấc gỗ một tấc vàng. Pho tượng này là trải qua người thợ có tay nghề giỏi điêu khắc, nên tặng cho thuần Vương, cũng không tính là vật có đẳng cấp thấp.

Thuần Vương không biết Ôn Uyển muốn làm gì “Ôn Uyển, cháu làm gì vậy? Cháu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra, ở trước mặt cậu, không cần phải quanh co lòng vòng.”

Ôn Uyển tỏ vẻ mình không có ý gì khác, chỉ muốn tặng một phần lễ vật cho Thuần Vương.

Thuần Vương nhìn Ôn Uyển một cái, trên mặt Ôn Uyển vẫn mang theo nụ cười. Thuần Vương biết, càng ngày hắn càng nhìn không thấu Ôn Uyển, giống như chuyện lần này, thái độ của Ôn Uyển, không hề thân thiết với hắn như lúc trước nữa, mơ hồ có chút xa lạ.

Hạ Dao cũng không đoán được ẩn ý của Ôn Uyển, chỉ cho rằng Ôn Uyển còn muốn sức chút lực cuối cùng: “Quận chúa, sao người phải khổ như vậy chứ?”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao, Hạ Dao cúi đầu, cặp mắt bình tĩnh, ôn hòa đầy quen thuộc kia lại chưa đầy lãnh ý khiến nàng không dám tin, và sự lạnh lẽo này nàng xem không hiểu.

Mỗi khi Ôn Uyển có tâm sự, nàng sẽ đứng trong sân nhìn lên bầu trời, hôm nay, cũng không ngoại lệ. Trong lòng Ôn Uyển lặng lẽ nói, Yến Kỳ Hiên, chuyện ta đã đáp ứng với ngươi, ta không tự mình hủy bỏ, ngay dưới tình huống ngươi không biết chân tướng, ngươi thất hứa, ta có thể tha thứ cho người, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nhưng nếu như ngươi vẫn tiếp tục chỉ nguyện ý tin tưởng những lời cha mẹ ngươi nói…nghe theo lời bọn họ mà làm, vậy chúng ta thật sự là hữu duyện vô phận.

Cùng lúc đó, Yến Kỳ Hiên đang ở Bạch Ngọc Viên, nơi mà hai người thường xuyên ở chung một chỗ. Yến Kỳ Hiên cầm lấy bài vị nhẹ nhàng lau chùi, cất giọng nói dịu dàng “Phất Khê, ta rất nhớ ngươi. Phất Khê, ngươi ở trên trời nhất định phải sống thật tốt, mỗi ngày đều phải vui vẻ, không thể xoi mói như trước, như vậy rất khiến người ta không thích. Phất Khê, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ trở thành một đại gia thư pháp, hoàn thành di nguyện của ngươi.”

“Thế tử gia, biểu tiểu thư ở Giang Nam đã tới.” Băng Hàn đến tìm Yến Kỳ Hiên, nhìn không thấy người, liền chuyển tới Bạch Ngọc Viên , quả nhiên người đang ở Bạch Ngọc Viên.

“Bọn họ, người cần tới thì không tới, liên quan gì đến ta, không gặp.” Kỳ Hiên đối với việc bọn hắn thậm chí ngay cả một phần bản thảo viết tay của Phất Khê cũng không còn, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Nếu không bị đốt, hắn còn có thể giúp Phất Khê ra tập thơ, để cho Phất Khê được danh dương thiên cổ…những tên khốn kiếp này.

Yến Kỳ Hiên theo âm thanh nhìn lại, liền thấy một cô gái má phấn hồng nhuận, mịn màng, đôi mắt sáng khẽ liếc, một thân áo ngắn bằng lụa mỏng màu trắng, quần dài màu vàng nhạt, vải bồi đế giày màu xanh nhạt, với hoa văn hoa nguyệt quý cùng bươm bướm, bươm bướm này có màu trắng thuần khiết khiến màu sắc tăng thêm mấy phân sáng rõ. Quả là một mỹ nhân thanh tú động lòng người.

“Một chút cũng không giống Phất Khê.” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi, để lại một phòng người hai mặt nhìn nhau, Giang Vân Vân hai mắt đẫm lệ.

Vốn là đường huynh muội, làm sao có thể giống nhau, Yến Kỳ Hiên thuần túy là đang cố tình soi mói.

Ngày hôm đó, trong kinh thành xảy ra một chuyện khiến cho nhiều người rớt mắt kiếng, Bình quốc công phu nhân thế nhưng lại xin người làm mai, vì cháu nàng Bình Thượng Kỳ đến Thái Phó Tự Khanh Miêu gia cầu hôn, cầu hôn đại tỷ nhi vốn nổi tiếng đanh đá.

Sau khi tin tức kia truyền ra, rất nhiều người đều cho rằng truyền sai rồi, một cô nương như vậy mà cũng có người đến cầu hôn sao? Nếu như đổi thành con cháu nhà nghèo, còn có thể cho là xu nịnh, bợ đỡ bề trên, nhưng Bình gia, lại còn là ngũ phòng của Bình gia, chính là nơi đã sinh ra một quý nữ, là nhất phẩm Tôn Quý quận chúa hiếm có của triều đại, người như vậy tại sao lại cưới nữ tử đanh đá làm vợ?

“Tỷ tỷ, đệ cố ý đi dò la tin tức rồi, mọi người đều nói nhân phẩm của hắn rất tốt, đối với người khác ôn hòa hữu lễ, là một người khiêm tốn.” Một thiếu niên tuấn tú vội vả đi vào.

“Đệ đệ, nếu đệ cảm thấy hắn tốt như vậy, tại sao hắn lại đến nhà mình cầu hôn?” Cô gái cười khẽ, trong sự tươi cười mang theo nhiều khổ sở.

“Tỷ, tỷ nói gì vậy? tỷ kém người khác ở điểm nào? Đều là do nữ nhân xấu xa kia, nếu không phải bà ta ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ, người khác làm sao sẽ nói tỷ tỷ như vậy, còn muốn ép gả tỷ cho Tần gia phẩm chất bại hoại kia, không tài không đức, chỉ biết ăn uống vui đùa. Nếu không phải tỷ tỷ cơ trí, thì cả đời này của tỷ đã bị bà ta hại thê thảm rồi. Tỷ, tỷ yên tâm đi, lần này, đệ nhất định sẽ điều tra giúp tỷ, nếu hắn ta chỉ cố làm ra vẻ đạo mạo, đệ nhất định sẽ không để cho tỷ gả đi.” Nam tử nắm chặt quả đấm.

“Hắn có thể thi đậu Tiến sĩ đương nhiên là không tệ. Nếu đã hỏi thăm được nhân phẩm không tệ, vậy đệ đi hỏi thăm một chút tình huống trong nhà của hắn, còn có. . . . . .” Vốn muốn đề cập đến vợ, nhưng nhớ tới đệ đệ còn nhỏ, nên vội vàng ngậm miệng lại.

“Chuyện này, đệ cũng đã hỏi thăm được rồi, nghe nói mẫu thân của hắn tâm địa ác độc, mấy lần mưu tính Ôn Uyển Quận chúa nhưng đều không được. Hơn nữa phụ thân của hắn còn sủng ái một tiểu thiếp, thê thiếp đấu đá rất lợi hại. Ngoài ra hắn còn có một đệ đệ và một muội muội ruột, đệ đệ rất được nuông chiều, muội muội lại điêu ngoa tùy hứng, còn có một thứ muội, mới hơn ba tuổi, quan hệ trong nhà rất loạn .” Nam tử tuấn tú nói ra tất cả những tin tức mà mình đã hỏi thăm được.

Miêu đại tỷ không nói tiếp, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Miêu Đại thiếu gia vội nói: “Tỷ, đệ đã hỏi thăm qua nhiều người, đệ còn nhờ người hỏi thăm dùm, ai cũng nói Bình Thượng Kỳ không tệ, dung mạo anh tuấn, nhân phẩm tốt, tài học cũng không tệ, có điều người trong nhà tương đối phức tạp, điểm này khiến đệ không quá hài lòng. Tỷ, nếu như tỷ không nguyện ý, đệ có thể bảo cha từ chối. Tỷ, tỷ đừng sợ, cùng lắm thì đệ nuôi dưỡng tỷ cả đời, đệ có một miếng ăn thì tuyệt đối sẽ không để cho tỷ đói bụng.”

Miêu đại tỷ nín khóc, mỉm cười: “Tỷ mới không lo lắng mình sẽ bị đói, tỷ có thể tự nuôi sống mình. Đệ đệ, nhân phẩm của Bình Thượng Kỳ thật sự tốt sao?” Chỉ cần nhân phẩm tốt, những thứ khác, nàng cũng không cưỡng cầu, quan hệ trong nhà phức tạp cũng không sao, chỉ cần tướng công tốt thì mới có thể sống tốt, chỉ sợ gặp phải thứ dưa thối táo hỏng thì phá hủy cả đời mình.

Miêu Đại thiếu gia gật đầu: “Đệ đã hỏi thăm rồi, không sai.”

Miêu đại tỷ cười nói: “Nếu quả thật đúng như lời đệ nói, vậy tỷ đồng ý cửa hôn sự này.”

Trong lòng của Miêu Đại thiếu gia rất khổ sở, tỷ tỷ của hắn nghìn tốt vạn tốt, nhưng lại bị nữ nhân kia hãm hại đến khổ như vậy.

Miêu đại tỷ nói xong chuyện của mình, liền lo đến chuyện của đệ đệ “Đệ đệ, cha còn không có nhả ra sao? Thật sự muốn đệ cưới nữ nhi của Phúc Linh công chúa sao?”

Thiếu niên cũng không để ý nói “Tỷ tỷ, tỷ không nên lo lắng, bất quá cũng chỉ là một huyện chủ mà thôi, đệ sẽ không bị nàng gây khó dễ đâu. ”

Miêu đại tỷ lau nước mắt nói “Đệ đệ, tỷ nghe nói tướng mạo của huyện chủ không tệ, tương lai đồ cưới cũng rất phong phú. Nhưng mà, cá tính lại khờ khạo. Tính tình như vậy, sau này còn không bị nữ nhân ác độc kia lợi dụng để kéo chân đệ, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của đệ. Trước khi nương mất đã nhắc nhỡ ngàn vạn lần, nếu đệ thật sự bị nữ nhân độc ác kia hãm hại, làm sao sau này tỷ còn mặt mũi để nhìn nương? ” Miêu đại tỷ chỉ đang lấy cớ, nguyên nhân thật sự là nàng biết quan hệ của Phúc Linh công chúa và Trịnh vương rất xấu, lại không có giao tình với Ôn Uyển Quận chúa, Dĩnh Hân huyện chủ lại càng đắc tội với Ôn Uyển Quận chúa. Nếu trong tương lai, Trịnh vương đăng cơ làm Đế, thì con đường làm quan của đệ đệ nàng sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.

Miêu đại công tử an ủi “Nếu tỷ tỷ đã chán ghét nàng như vậy, thì đệ sẽ từ chối cửa hôn sự này. Tỷ, tỷ yên tâm đi, tỷ phải nhớ một mối hôn sự muốn thành thì có trăm khó ngàn khó, chứ muốn hủy một mối hôn sự lại vô cùng dễ dàng.”

Miêu đại tỷ thấy đệ đệ nói như thế, trong lòng cũng khẽ thả lỏng, không quan tâm nữa.

An thị nhận được tin tức Bình Hướng Hi đi cầu Đại phu nhân vì Thượng Kỳ mà cầu hôn đại tỷ nhi của Miêu gia làm vợ, liền xông đến chỗ náo loạn một trận, bị Bình hướng Hi thưởng cho hai cái tát, An thị giận đến ngất đi, sau đó thì triền triền miên miên, vẫn nằm trên giường, bệnh tình không thấy khá lên. Đến ngày đại hôn của con mình, vẫn không trị hết bệnh, luôn duy trì tình trạng nửa sống nửa chết.

“Quận chúa, có muốn gia tăng liều thuốc mạnh hay không, cái bộ dáng này, quá lợi cho ả.” Hạ Ảnh không cam lòng, chỉ để cho nữ nhân kia nằm trên giường vài ngày như vậy quá đơn giản cho nữ nhân kia, lại không có thương tổn gì, hơn nữa thỉnh thoảng mới làm như vậy, thật sự không biết tại sao Quận chúa lại cho ả ta được lợi như vậy?

Ôn Uyển lắc đầu, cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay, chỉ có từ từ hành hạ mới là điều khổ sở nhất, trượng phu thay đổi tình cảm, nhi tử cách lòng, con dâu trưởng không vừa ý, chờ sau này, đến lúc đứa con thứ hai và nữ nhi của mình đều thất bại, bà ta phải chịu đựng điều đó mỗi ngày, như vậy mới có thể báo thù cho cái chết của mẹ.

Hạ Ảnh còn có chút không cam lòng, nói: “Quận chúa, Ngũ lão gia. . . . . .” An thị ít nhất còn có chút hành động, còn tên xấu xa Bình Hướng Hi vẫn tiêu dao tự tại.

Ôn Uyển lắc đầu, không nói chuyện.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí