Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 557: La Lục lão gia chết



Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Tuyền

Mai nhi bận rộn dưỡng thai, dựa theo lời Ôn Uyển nói, phụ nữ có thai nhất định phải đi lại nhiều mới tốt cho thân thể, chờ đến lúc sinh cũng sẽ dễ dàng hơn.

Bình nhi từ bên ngoài vội vàng đi tới nói một câu bên tai Mai nhi.

Mặt Mai nhi run lên: “Thật?” Nếu thật là như vậy, đối với bọn họ mà nói đúng là chuyện đáng mừng.

Trên mặt Bình nhi lộ ra mừng rỡ, nặng nề gật đầu. Mai nhi nghe cũng cười một tiếng, như vậy cũng tốt, sau này trong phủ đệ sẽ thanh tịnh rất nhiều, nàng cũng không cần lo lắng đề phòng. Nhưng mà trong lòng nổi vẫn lên nghi ngờ, chuyện như vậy làm sao lại xảy ra, nàng nhớ tới ba ngày trước mình giao cho cha hộp gỗ nhỏ màu đen, mi mắt liền nhảy lên, ngược lại cười.

Hạ Dao nhận được tin tức phía ngoài truyền đến, trên mặt lộ vẻ cực kì quái dị. Ôn Uyển liếc nàng một cái, thấy nàng không nói gì thì tiếp tục vẽ tranh. Hiện tại, Ôn Uyển lại có thêm một chuyện yêu thích, trừ luyện chữ đánh cờ, khi khí trời tốt nàng cảm thấy buồn bực…, sẽ ở trong sân hoặc là đi ra ngoài tìm cảnh thuận mắt vẽ tranh.

Ôn Uyển đã nhận ra, nhưng coi như không nhìn thấy, tiếp tục vẽ bức tranh của nàng. Hạ Dao cẩn thận quan sát Quận chúa, thấy Ôn Uyển tâm tình không lay động “Quận chúa, La gia Lục lão gia đã chết.”

Đã chết, nếu là lúc trước, nhất định Ôn Uyển sẽ hỏi chết như thế nào? Nhưng mà lần này, ngay cả chân mày cũng không động. Chết thì chết, dù sao cũng là chuyện đã đoán trước. Chẳng qua là không ngờ đến, Trấn quốc công lại hạ thủ nhanh như vậy.

Hạ Dao nuốt nước miếng hồi lâu mới nói: “Quận chúa, La gia Lục lão gia là bị tức chết . À nhi tử của hắn, à, cùng Lý Ngọc Tuyết, ừ cũng đã chết.”

Lời nói tuy lộn xộn bừa bãi nhưng Ôn Uyển hiểu được. Đơn giản chính là chết ở trên người nữ nhân kia “Vậy Lý Ngọc Tuyết thế nào? Đã chết rồi?”

Hạ Dao “dạ” một tiếng. Ôn Uyển quay đầu lại, tập trung tinh thần vẽ tranh. Hiện tại Ôn Uyển có ba việc trọng điểm, luyện chữ, đánh cờ, vẽ tranh.

Hạ Dao thật lâu nói: “Quận chúa, người không thấy kì quái sao?”

Ôn Uyển đặt bức tranh trong tay vào hộp: “Chết cũng đã chết, biết hay không có quan hệ gì? Đem đồ thu vào đi, ta đi thư phòng, còn muốn viết kế hoạch đây!”

Ôn Uyển quá lạnh nhạt rồi, lạnh nhạt đến Hạ Dao cũng hoài nghi có phải Ôn Uyển đã sớm biết Lục lão gia sẽ chết hay không? Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, nhìn về phía bóng lưng Ôn Uyển. Không sai, Quận chúa phản ứng quá bình tĩnh. Bình tĩnh như biết rõ chuyện này sẽ xảy ra. Quận chúa, đã sớm biết La gia Lục lão gia sẽ chết. Nói cách khác. La Lục lão gia chết đi, là Quận chúa hạ thủ. Quận chúa phẫn hận Hiền phi hạ độc thủ giết nàng. Ngoại trừ Triệu vương, người Hiền phi quan tâm nhất chính là người đệ đệ này, Quận chúa giết La gia Lục lão gia, cũng là gián tiếp trả thù Hiền phi.

Hạ Dao lập tức phủ nhận suy đoán này. Quận chúa muốn chính mình động thủ, nhất định phải xin Trịnh vương giúp đỡ, mà lúc này Trịnh vương khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn. Lấy tính tình Trịnh vương, hắn nhất định sẽ chờ đến lúc hắn trở thành thái tử hoặc là đăng cơ làm hoàng đế, mới giải quyết La Lục lão gia. Sẽ không giết chết La gia La Lục lão nhanh như vậy.

Ôn Uyển trở về thư phòng, ngồi ở trên ghế, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Không nghĩ tới, Trấn quốc công thật là có bản lĩnh. Ôn Uyển tin tưởng, ngoại trừ Lý Ngọc Tuyết, trấn quốc công nhất định còn chuẩn bị những thứ khác ở phía sau, một khi thời cơ chín muồi, lập tức sẽ động thủ diệt trừ. Lúc này, chưa đến ba ngày, La Lục lão gia đã chết. Thật đúng là không thể xem thường nội tình của gia tộc chiến công. Cho nên nói, mỗi một gia tộc có thể tồn tại ở kinh thành, đứng vững gót chân, đều không thể xem thường. Nàng cũng sẽ từ từ tích góp từng tí một nội tình của mình. Đến lúc đó, bất kể là ai, cũng không thể đem nàng trở thành vắt mì, mặc cho mọi người vân vê chà xát.

Ôn Uyển lấy bút ra, từ từ viết, Ôn Uyển đem những vấn đề thương binh giãi ngũ sau này có thể gặp phải toàn bộ viết ra.

Đang viết, thì nghe thấy tiếng Hạ Dao gõ cửa bên ngoài thư phòng. Hạ Dao đi tới nhẹ giọng nói”Quận chúa, vừa nhận được tin tức, Đậu Thị lão phu nhân Trấn quốc công. Nghe nói La Lục lão gia cùng cháu ruột duy nhất không còn, một hơi thở không thở được cũng chết theo.”

“Chết thì chết rồi, tránh khỏi tai họa. Chết sớm cũng không biết ít đi bao nhiêu nhân mạng.” Mặt Ôn Uyển lộ vẻ châm chọc, thật không biết sau khi Hiền phi biết, có thể trực tiếp tức chết hay không, nếu là trực tiếp tức chết thì hẳn là tốt.

Ôn Uyển không để ý tới nghi vấn trong mắt Hạ Dao, tiếp tục viết kế hoạch, Ôn Uyển tận lực đem kế hoạch hoàn thiện. Dù sao, chuyện này chỉ có một lần, một khi nàng đem kế hoạch giao cho hoàng đế, thay đổi hành động thì sẽ không lặp lại rồi. Hiện tại, đem toàn bộ suy nghĩ có thể có liệt kê ra, tứng cái cho ra phương pháp sử lý thích đáng. Nàng chỉ mất thời gian mấy ngày, nhưng đối với thương binh, là chuyện cả đời. Cho nên Ôn Uyển một chút cũng không dám qua loa.

Hạ Dao sửng sờ nhìn vẻ mặt Quận chúa lạnh lùng như thế. Nói cách khác, suy đoán của nàng là đúng, người hạ thủ lần này là Quận chúa. Nhưng, Quận chúa rốt cuộc giết chết La Lục lão gia thế nào?

Hạ Dao nhạy cảm nhớ tới, mấy ngày hôm trước Hoa Mai nhi cùng Quận chúa nói chuyện phiếm, chỉ có lúc ấy là nàng không có mặt. Chẳng lẽ là cùng Trấn quốc công liên thủ . Nhưng Trấn quốc công há lại tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, mặt cũng chưa thấy qua, cũng không có bàn điều kiện, liền đáp ứng hạ sát thủ.

La gia Lục lão gia chết đi, rất giàu sắc thái truyền kỳ. Bởi vì Lục gia La gia ( con trai trưởng còn sót lại), thông đồng với thị thiếp Lý Ngọc Tuyết của lão. Hai người đang củi khô bốc lửa làm chuyện tằng tịu với nhau, bị Lục lão gia phát hiện. Lục lão gia giận dữ, giơ gậy nói muốn đánh chết tên nghịch tử này. Kết quả, nghịch tử còn chưa đánh chết, chính mình đã ngã xuống trước.

Thái y đi qua chẩn bệnh, nói là, tức giận công tâm mà chết.

Sau này, Lý Ngọc Tuyết bị phát hiện, thấy người tới, giơ một cái kéo, lớn tiếng kêu: “Ngươi không cho ta sống, không coi ta là người, ta chết cũng kéo ngươi theo làm đệm lưng.” Trước giết La Lục gia, sau lại tự sát, chết rất là bi tráng.

Trấn quốc công phủ, nhất thời biến thành đề tài bàn luận của đầu đường hẻm nhỏ.

La Lục lão gia chết, làm cho lòng người sợ hãi. Không nói những thứ khác, không ngờ tức giận cũng có thể chết. Hơn nữa còn vì một tiểu thiếp mà tức chết, huống chi Lý Ngọc Tuyết cũng không coi là tiểu thiếp, chỉ có thể coi là nữ nhân ấm giường. Ở cổ đại, nữ nhân như vậy, còn không bằng một xiêm y quý giá. Phát hiện liền trực tiếp đánh chết. Ngày thứ hai, vẫn là phụ từ tử hiếu . Cho nên nói, vì chuyện như thế, đang sống sờ sờ tức chết, tuyệt đối là không thể nào.

Người đầu tiên không tin, chính là Triệu vương. Một thời gian ngắn gần đây, Triệu vương thật sự là quá đàng hoàng rồi, càng đàng hoàng Trịnh vương lại càng phòng bị vạn phần. Chuyện khác thường tất có quỷ dị.

Triệu vương vội vã chạy tới phủ Trấn quốc công, hắn chân trước nhảy vào phủ Trấn quốc công, chân sau liền biết, ngoại tổ mẫu của hắn cũng chết. Cho người tra xét tra hồi lâu, cũng không tra ra cái gì. Lý Ngọc Tuyết là tâm phúc của La Lục lão gia dâng tặng, mà tâm phúc kia bây giờ vẫn còn ở Giang Nam đấy!

Lý Ngọc Tuyết đã chết, lại không có chút manh mối nào. Triệu vương cũng không có lãng phí tài nguyên đi thăm dò. Bây giờ, hắn còn có một chuyện trọng yếu hơn cần làm, liên quan đến chuyện lớn cả đời.

Bởi vì Hiền phi bị nhốt trong Hàm phúc cung, nên là người nhận được tin tức muộn nhất. Nghe được mẫu thân và đệ đệ, cùng chết trong một ngày, chết đi ly kỳ như vậy, thoáng một cái liền hôn mê bất tỉnh.

Hiền phi tỉnh lại đã là nửa đêm. Mở mắt ra nhìn căn phòng tối đen u ám, cây đèn nhỏ đặt ở trên bàn chớp chớp báo hiệu sẽ tắt bất cứ lúc nào. Toàn bộ cung điện đặc biệt yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng côn trùng bi thương kêu khóc ở xa xa. Trong phòng trống trải, càng tăng thêm phần bi thương.

Hiền phi gắng gượng đứng dậy, toàn thân mềm yếu vô lực, “bịch” một tiếng rơi xuống, lăn trên mặt đất. Quách ma ma ghé vào giường ngủ gục, nghe được động tĩnh liền vội vàng đứng lên: “Nương nương, người nằm xuống đi, nô tỳ rót nước cho người. Nương nương, người chờ một chút nô tỳ đem cháo lên.” Hôm nay, trong Hàm Phúc cung, cũng chỉ có một nô tỳ thiếp thân là bà. Triệu vương tặng một cung nữ nhưng lại bị mang đi.

Hiền phi dùng xong cháo, nằm trên giường, Quách ma ma đỡ lấy bà rồi đem gối lớn nhét ở sau lưng: “Nương nương, người hãy nghĩ thông suốt một chút, chuyện này cũng không có ai ngờ tới.”

Hiền phi bi thương nói: “Có cái gì mà không ngờ tới, cũng là ta liên lụy bọn họ, Ôn Uyển, thủ đoạn ngươi thật độc ác.”

Quách ma ma cho là Hiền phi bị bệnh nên nói lung tung : “Nương nương, tại sao Ôn Uyển quận chúa có thể hạ thủ chứ? Tại sao nàng có thể có tay chân dài như vậy?”

Khóe mắt Hiền phi ngấn lệ: “Nhất định là nó, nó làm như vậy là để trả thù ta, trả thù ta hạ độc nó vì nó không động được Hồng Bân, nên ăn miếng trả miếng động vào lão Lục và nương. Ôn Uyển, thù này, ta nhớ kỹ. Ôn Uyển, ngươi không để cho ta sống khá giả, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt.”

Quách ma ma để chén xuống, hầu hạ nàng ngủ lần nữa. Hôm nay Ôn Uyển Quận chúa cánh chim đã lớn, Trịnh vương đã có thành tựu. Cho dù Nương nương muốn động tay cũng không có cơ hội nữa. Bây giờ, Hoàng thượng ở ngoài sáng ngầm phái người giám thị Hàm Phúc cung. Nhất cử nhất động của các nàng , đều dưới sự giám thị của hoàng thượng.

“Ôn Uyển, ngươi thật lợi hại. Nhưng mà ai chết vào tay ai, còn chưa biết được.” Khuôn mặt Hiền phi vặn vẹo, phảng phất như Cầu hồn sứ giả đến tù địa ngục.

Không nói người khác, ngay cả Trịnh vương cũng không tin tưởng, hắn không tin La gia Lục lão gia vì nữ tử thanh lâu, mà cha con đều chết. Phải biết rằng, nữ tử thanh lâu, trong mắt bọn họ chính là một món đồ chơi. Cha con họ làm sao có thể sẽ vì một món đồ chơi mà chết.

Trần tiên sinh cũng suy nghĩ thật lâu mới nói”Vương gia, người nói xem có phải Quận chúa hạ thủ hay không? Hiền phi lần này đắc tội với Quận chúa quá lớn, nên Quận chúa muốn trả thù Hiền phi, vì vậy sai người hạ thủ.” Trần tiên sinh càng nghĩ càng thấy có thể, Quận chúa cũng không phải là Quận chúa trước kia. Lần này, trải qua kiếp nạn sinh tử, muốn báo thù là cực kỳ có khả năng, không động được Triệu vương, giết không được Hiền phi, vậy thì giết chết đệ đệ Hiền phi.

Trịnh vương cười nói”Muốn bồi dưỡng một hồng nhan họa thủy như vậy, ít nhất cần thời gian mười năm. Mười năm trước, không nói Ôn Uyển còn đang ở thôn trang nông thôn, mười năm trước, Ôn Uyển vẫn là một hài tử ba tuổi, ngươi cảm thấy nàng có thể làm được sao? Còn chưa nói, nuôi một nữ tử như vậy mất bao nhiêu tiền? Nếu ta suy đoán không sai, người xuất thủ hẳn là Trấn quốc công. Trừ hắn ra, không có người nào có đủ thủ đoạn cùng kiên nhẫn.”

Trầm giản cùng Trần tiên sinh đối với lời Trịnh vương nói…, cũng cảm thấy là sáu phần có thể. Nhưng mà, tại sao hết lần này tới lần khác, sớm không động thủ trễ không động thủ mà lại động thủ vào lúc này, thật là nghĩ không ra.

Trịnh vương lo lắng nói: “Gần đây lão Ngũ có hành động gì không? Người được phái đi nói bình thường, nhưng ta cảm thấy, vạn phần không bình thường. Rồi lại thăm dò không ra bất cứ điều gì. Nhưng ta cảm thấy bất an, các ngươi nói thử xem, lão Ngũ rốt cuộc muốn làm gì.”

Hai người cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Thời gian gần đây Triệu quá an phận rồi. An phận, lại khiến cho tất cả mọi người cảm giác không thỏa đáng. Nhất là Trịnh vương, gần đây đã gia tăng ám vệ gấp đôi rồi.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí