Sát Thần

Chương 10: Kéo xuống nước!



Đáy hồ.

Thạch Nham âm thầm khôi phục Tinh Nguyên tiêu hao, lặng lẽ nhìn động tĩnh trên mặt hồ. Hắn không biết Bạch nhận ngọc chu có thể đi rồi quay lại không, cũng không biết Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ có đến đây không, để chắc ăn hắn vẫn quyết định ở dưới đáy hồ chờ thêm một thời gian thử xem, bảo đảm không còn nguy nữa mới rời khỏi.

Tinh Nguyên chậm rãi lưu động trong thân thể, tu luyện một lát Tinh Nguyên hắn đã khôi phục được một phần, cảm giác cảm ứng càng nhạy bén hơn, đang ở dưới hồ nước mà có thể nghe được tiếng gió thổi cỏ lay trên mặt nước.

Không bao lâu, một thân ảnh xinh đẹp đột nhiên ở xuất hiện bên bờ hồ, đứng trên một khối nham thạch bên cạnh, oán hận nhìn xung quanh.

Thạch Nham lòng rùng mình, âm thầm lặn mình xuống ba mét nữa, bảo đảm Mặc Nhan Ngọc bên bờ không nhìn thấy hắn, mới lặng lẽ di chuyển trong hồ nước.

Thạch Nham tốc độ rất chậm, sợ động tĩnh quá lớn sẽ thay đổi sóng nước, tập trung tinh thần, dưới đáy hồ Thạch Nham như là một người cá, đầu tiên là bơi đến các hướng trong một lát, từ các góc độ quan sát động tĩnh trên bờ.

Khẳng định chỉ có một mình Mặc Nhan Ngọc đến đây, hắn mới từ từ lặn xuống tảng đá dưới chân Mặc Nhan Ngọc, ở dưới đáy hồ ngửa đầu nhìn thân ảnh hơi mơ hồ của Mặc Nhan Ngọc, do dự một lát, Thạch Nham di chuyển từng chút lên bên trên.

"Tên hỗn đản chết tiệt, đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Mặc Nhan Ngọc cắn răng bạc, ở trên bờ âm thầm mắng, càng nghĩ càng giận.

"Ào!"

Một bóng người đột nhiên từ trong hồ nước dưới lao lên, Mặc Nhan Ngọc vẻ sợ hãi cả kinh, còn không kịp phản ứng, liền cảm giác được một chân, rất nhanh bị người nào ôm lấy, một lực lượng mạnh theo sau, Mặc Nhan Ngọc thân thể mềm mại xiêu vẹo, ngã thẳng vào hồ nước.

"Oành!"

Bụng mềm mại, bị ai đó đánh mạnh vào, đau nhức lan khắp toàn thân. Thân thể Mặc Nhan Ngọc nhanh chóng chìm xuống xuống, chưa hít được một hơi, ngược lại còn uống một ngụm nước, nàng sặc đến rơi nước mắt.

Chờ nàng phản ứng lại, mối phát hiện chính mình bị ai ôm lấy chân, kéo mạnh xuống đáy hồ, trong hồ nước Mặc Nhan Ngọc nhìn kỹ, lập tức biết được mình sơ suất bị Thạch Nham kéo xuống.

Hỏng bét!

Mặc Nhan Ngọc trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ tới mình không thiện thủy tính, không dám dây dưa với Thạch Nham nữa, hai tay dùng sức vỗ nước, muốn nổi lên mặt nước rồi mới tính sau.

Chạy trốn ư?

Thạch Nham trong lòng cười lạnh, khoảng khắc Mặc Nhan Ngọc rơi xuống nước thì hắn đã đoán ra chắc chắn Mặc Nhan Ngọc thủy tính không tốt, Thạch Nham biết đây là cơ hội tốt nhất, sao lại dễ dàng buông tha?

Một tay cứ nắm chặt chân rất mịn màng của Mặc Nhan Ngọc, Thạch Nham dùng hết sức lực kéo nàng xuống, một nắm tay còn lại nắm chặt dùng sức, đánh mạnh vào bụng Mặc Nhan Ngọc, như muốn đánh nàng uống thêm mấy ngụm nước.

"Oành!"

Lại là một quyền nện lên bụng Mặc Nhan Ngọc, Thạch Nham chỉ cảm thấy bụng Mặc Nhan Ngọc vốn đẫy đà mềm mại không có một vết sẹo lồi, đột nhiên thay đổi cứng rắn như sắt đá, một kích nện lên bụng mà nàng cũng không có vẻ bối rối, vẫn kiên định bơi lên mặt nước.

Ngược lại chính Thạch Nham, nện xuống một quyền nắm tay hơi đau nhức.

Tinh Nguyên hộ thể!

Thạch Nham lập tức biết Mặc Nhan Ngọc có phòng bị, thấy nàng hai tay vỗ dòng nước, thân thể từ từ bơi lên trên, trong đầu Thạch Nham nhanh chóng xẹt qua một đống ý nghĩ.

Chính là ba giây ngắn ngủn, Thạch Nham đã có chủ ý mới.

Mặc Nhan Ngọc đang toàn lực bơi lên trên, phát hiện bụng không có bị đánh nữa, trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ lần này ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì.

Nàng còn chưa kịp cao hứng, đột nhiên mặt mày biến sắc, sắc mặt thay đổi cực kỳ phẫn nộ khó coi.

Một bàn tay của Thạch Nham vẫn nắm chặt chân nàng, nhưng mà tay kia thì lại chỗ khe mông và rừng cây rậm rạp di chuyển không kiêng nể, nửa thân dưới nơi thánh khiết mẫn cảm nhất không cho nam nhân nào xâm phạm, lúc này lại bị Thạch Nham đùa giỡn quang minh chính đại, Mặc Nhan Ngọc cảm thấy nhục nhã muốn tự sát cho rồi!

Nàng mới chuẩn bị liều một mất một còn với Thạch Nham, đột nhiên phát hiện trường khố tơ bạc dưới hạ thân mình đã bị cởi ra hết, ngay cả tiểu khố cũng bị xé rách, toàn bộ nửa thân dưới bại lộ bởi bàn tay to của Thạch Nham.

Cho tới bây giờ không bị nam nhân thấy qua thánh địa xinh đẹp, lại bị tùy ý xâm phạm như vậy, Mặc Nhan Ngọc lập tức ngây ngốc.

Một ngón tay thô dài, đột nhiên từ khe hở rừng cây đột nhập vào, Mặc Nhan Ngọc thân thể mềm mại như bị đánh mạnh, một dòng điện chạy qua thân, nàng chỉ cảm thấy không cầm được mà tiểu tiện, một dòng nước ấm theo đó chảy ra.

Toàn thân Thạch Nham cũng run lên, nhưng không phải run vì sảng khoái, mà là bị thiểm điện trong cơ thể Mặc Nhan Ngọc chảy ra giật, dòng điện kia tựa như mỗi khi Mặc Nhan Ngọc bị xâm phạm sẽ đột nhiên bộc phát ra, điện giật tay chân hắn tê tê, lập tức không còn sức lực.

Mặc Nhan Ngọc đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhỏm, lúc này mới phát hiện Thạch Nham đã bỏ tay, bỗng chốc nàng tỉnh táo lại, bi phẫn đau buồn dùng sức vỗ dòng nước, thân thể mềm mại rốt cục trồi lên mặt hồ.

Thạch Nham ở phía dưới ngửa đầu quan sát, liền thấy chân đẹp trắng bóng của Mặc Nhan Ngọc trên đỉnh đầu đùi đẹp đong đưa, mông trắng đường cong tuyệt đẹp, rừng cây rậm rạp giữa hai chân.

Thân thể tê mỏi vô lực, hắn lại bất lực trơ mắt nhìn Mặc Nhan Ngọc bơi tới một khối nham thạch bên cạnh hồ nước.

Mặc Nhan Ngọc rất nhanh đi lên nham thạch bên bờ, một tay nắm nham thạch, trong đôi mắt đẹp bốc lên ngọn lửa cừu hận, cắn chặt răng, "Súc sinh! Ra đây cho ta!"

Mặc Nhan Ngọc mất trường khố, hạ thân dưới còn ngâm trong nước, không dám ra khỏi nước, ở tại chỗ thù sâu như biển quát to, trong tay tia chớp quấn quanh, tùy lúc chuẩn bị dồn Thạch Nham vào chỗ chết.

Tinh Nguyên ở trong thân thể chậm rãi lưu động, sau một tiểu chu thiên, cảm giác tê mỏi trong thân thể Thạch Nham giảm bớt nhiều. Ở trong hồ nước, Thạch Nham nhìn chằm chằm Mặc Nhan Ngọc nắm nham thạch bên bờ trong chốc lát, âm thầm nuốt nước miếng, thầm nghĩ nữ nhân này tuy rằng âm độc như độc hạt, nhưng bộ dáng và dáng người quả nhiên là nổi bật, không thể tả được.

Thấy Mặc Nhan Ngọc có phòng bị, trong lòng Thạch Nham còn muốn đem nàng túm vào trong nước là không thể, nữ nhân này có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa có được "Thiểm Điện Võ Hồn", dưới tình huống trong lòng đề phòng, hắn không có khả năng lại đắc thủ.

Mặc Nhan Ngọc ở chỗ này hô to gọi nhỏ, nói không chừng Tạp Lỗ và đám Võ Giả Mặc gia rất nhanh tìm đến, lúc này không đi có lẽ vĩnh viễn cũng đi không được.

Thấy rõ tình thế, Thạch Nham liền không do dự, từ trong hồ nước bơi về bờ hồ khác, lên trên bờ đối diện Mặc Nhan Ngọc.

Hạ thân hắn vươn lên, không kiềm được lấy y phục làm thành lều nhỏ, cách hồ nước cười lạnh nhìn Mặc Nhan Ngọc, châm chọc nói: "Vừa rồi từ trong cơ thể ngươi chảy ra thứ gì nóng hầm hập, rốt cuộc là thứ gì vậy? Ngươi sẽ không là bị lão tử chơi ra khoái cảm chứ?"

Mặc Nhan Ngọc hạ thân trần trụi, không dám lên bờ, nghe vậy thân thể mềm mại run lên, như bệnh tâm thần thét to: "Ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta thề! Ta phải bằm người thành vạn mảnh!"

Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, "Tiện nhân! Ngươi đã bị lão tử đùa bỡn như vậy, ta xem ngươi còn có mặt mũi lấy chồng sao! Ngươi còn muốn giết lão tử? Hắc hắc, vậy lần tới tiến vào trong cơ thể ngươi, sẽ không phải là ngón tay lão tử!"

Trước mặt Mặc Nhan Ngọc, Thạch Nham nâng tiểu lều phồng lên, hắc hắc cười lạnh, trước khi nàng nổi bão phi thân rời đi, một đầu chui vào trong lùm cây, trong nháy mắt không còn tung tích.

Mặc Nhan Ngọc thở phì phò, trong ngón tay từng đạo tia chớp vụt bay ra, tới trăm mét biến thành điện hoa dần dần biến mất, ngay cả hồ nước cũng chưa qua, càng khỏi nói chạm tới Thạch Nham.

Thở gấp từng hơi, hận ý trong mắt Mặc Nhan Ngọc như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, nàng muốn truy kích, nhưng bởi vì hạ thân trần trụi không dám nhích người, qua một hồi lâu, bảo đảm Thạch Nham không trở lại, nàng mới bơi giữa vào hồ, nhặt lên y phục nổi trên mặt nước mặc vào.

"Mặc tiểu thư không phải truy nhân sao? Như thế nào có nhàn hạ ở trong hồ tắm rửa?"

Mới mặc vào quần áo lên bờ, Mặc Nhan Ngọc liền nghe được thanh âm âm trầm của Tạp Lỗ, nàng vội vàng xoay người, chỉ thấy Tạp Lỗ hai mắt như phun hỏa, như con sói đói khát nhìn chằm chằm thân thể ướt đẫm lộ ra đường cong tuyệt vời trên đồng thể, trong lòng cả kinh, Mặc Nhan Ngọc cưỡng chế lửa giận trong lòng, cắn răng nói: "Ta bị tiểu tặc chết tiệt kia kéo vào hồ nước!"

"À?" Tạp Lỗ đầu tiên là ánh mắt tham lam quét lên người nàng một lần, lúc này mới gật đầu, biểu tình cổ quái nói: "Mặc tiểu thư, ngươi... không có sao chứ?"

"Không!" Mặc Nhan Ngọc rất nhanh lắc đầu, vẻ mặt lạnh như băng nói: "Chỉ do ta thủy tính không tốt, để hắn chạy thoát."

"Hướng nào?" Tạp Lỗ cau mày, nói: "Tiểu tử này thân thể quái dị, ngay cả Đoạn Trường tán cũng không e ngại, thật sự là dược nô tốt nhất, ta cũng không thể để hắn chuồn khỏi tay ta."

"Ta sẽ đuổi theo!" Mặc Nhan Ngọc trong lòng hận ý ngập trời, lại không muốn nói thêm cái gì với Tạp Lỗ, nhanh chóng đuổi theo hướng Thạch Nham rời đi. Nguồn: http://truyenfull.com

Nàng quay người lại, Tạp Lỗ không một cái chớp mắt nhìn chằm chằm đường cong linh lung sau lưng nàng, con mắt âm lãnh như độc xà nhiếp người.

Hai mắt oán hận nhìn thân thể ướt đẫm càng hiện rõ mông đẹp căng to, chờ sau khi Mặc Nhan Ngọc đồng thể tuyệt vời hoàn toàn biến mất trong lùm cây, Tạp Lỗ hắc hắc cười dâm đãng hai tiếng, lúc này thân ảnh như điện đuổi theo.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí