Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 57: Quốc Khánh ở quê hương



Ngày đầu tiên của Quốc Khánh, thành phố Bắc Kinh to như vậy lại hệt như chiến sĩ nhận được kèn lệnh, từ đông sang tây, từ nam chí bắc, đoàn người di chuyển chen chúc nhau, đổ xô kéo tới nhà ga, bến xe và sân bay, như mạch máu chảy về tim bị sự can thiệp của dụng cụ điều trị ép phải phân luồng, các bộ phận khác thiếu máu lâu ngày nay mới được châm đầy.

Sáng sớm, Trang Noãn Thần mang cặp mắt gấu mèo chen chúc trên tàu điện ngầm, có lẽ người lái xe thuê cũng về quê hết, nên vừa qua sáu giờ, trong tàu điện nhồi nhét đến không còn kẽ hở, thân người dán thân người, mỗi lần cửa tàu điện mở ra, chỉ có hai ba người xuống trạm, mà đến hai ba mươi người lên tàu. Chen lên không được, nhân viên tàu điện ngầm phải liều mạng đẩy lên, trên tàu toàn là giọng chửi bới trọ trẹ, còn có thấp thoáng tiếng khóc lóc của trẻ con.

Giọng của nhân viên công tác lại lớn, phát huy đầy đủ đặc điểm giọng nói trời sinh đẹp đẽ của dân Bắc Kinh cũ: “Đừng đứng chặn cửa nữa, anh đó? Vào trong đi! Ê ê, không lên được thì đừng lên nữa, chờ chuyến sau đi, hai phút sau là có chuyến nữa mà!”

Trang Noãn Thần dịch thân người ép sát vào cửa kính, cô lại liên tưởng đến mọi người trên tàu điện giờ phút này giống như tấm ảnh bị nén đến không thể nén được nữa, nhích rồi lại nhích, trong toa xe không ngừng bay ra mấy từ: đánh xe, về nhà…

Cô cũng thấy lạ, rõ ràng trước đó có một đám người xuống rồi mà, sao lại còn nhiều người thế này?

Cuối cùng cũng chạy đến bến xe, lại từ một biển người này nhảy vào một biển người khác, đội hành lý lên đầu chen vào quầy bán vé, lại bị cho biết vé đã bán sạch, Trang Noãn Thần ngồi ủ rủ trên ghế, lo lắng đã sớm bị thất vọng lấn át, nhìn thấy đám người ồ ạt tới lui trước mặt, mang theo bao lớn bao nhỏ, thất vọng lại ngày càng tăng thêm.

Hôm qua là điện thoại của mẹ cô gọi đến, cô vốn tưởng chỉ hỏi thăm như bình thường thôi, không ngờ lại nhận được tin ba cô bị ngất xỉu! Đầu dây bên kia, giọng mẹ cô gần như run rẩy, giây phút đó cô mới cảm thấy người mẹ luôn kiên cường cũng có lúc sợ hãi như một đứa trẻ.

Đặt vé trên mạng rất khó, cô lại vọt tới bến xe xếp hàng hơn ba tiếng đồng hồ kết quả vẫn không thu hoạch được gì, sau đó cô thật sự hy vọng có mấy người bán vé chợ đen xuất hiện, tối thiểu cô còn có thể có hy vọng được về nhà. Trang Noãn Thần thật sự không hiểu, toàn bộ tin tức vé mua đi bán lại trên mạng đã bị kiểm duyệt, tìm không ra được cái gọi là vé chợ đen, nhưng tại sao, vé xe vẫn khó mua như vậy?

Sáng sớm, cô lê tấm thân mỏi mệt về nhà, lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề vé máy bay, cô biết hy vọng xa vời, nhưng khi đối mặt với sự thật, cô không thừa nhận cũng không được, người Trung Quốc quá đông.

Gần như suốt đêm không ngủ, Trang Noãn Thần nghĩ muốn nát óc, tất cả phương tiện bay trên trời, di chuyển dưới đất đều bị tuyên cáo tử hình, nếu quê cô có biển thì tốt biết bao, ít ra còn có thể nghĩ đến chuyện ngồi thuyền, nhưng hiện giờ, khi bến xe nơi khiến cô khinh thường nhất cũng cự tuyệt cô ngoài cửa, như là khiêu khích châm chọc không chút nể mặt với thái độ kiêu căng thường ngày của cô.

Thời điểm đầu óc cô đang ở trạng thái sắp chết, Hạ Lữ đột nhiên gọi đến, giọng nói gấp rút, “Đang ở đâu vậy? Mau đến sân bay đi, có một người hôm nay trả vé nên dư ra đó.”

Trang Noãn Thần đứng phắt dậy, không do dự chạy khỏi đám đông, vừa chen lấn vừa nói với Hạ Lữ, “Bản lĩnh của cậu thật quá lợi hại, vé vậy mà cũng có thể bị cậu kiếm ra?”

“Không phải là kiếm ra, mà là ông trời còn muốn chừa đường sống cho cậu.” Hạ Lữ nói, “Không phải cậu bảo mình giúp cậu để ý vé máy bay sao, vẫn là công ty đặt vé máy bay có hợp tác với chúng ta giúp đỡ, cũng là cái chị đặt vé quá giỏi, vừa nghe có khách đổi vé liền báo cho mình biết ngay, còn giành vé cho chúng ta nữa, thế nào? Cảm động không?”

Trang Noãn Thần đương nhiên cảm động đến phát khóc, vẫy taxi liền chạy đến sân bay.

“Noãn Thần à, ba cậu nghiêm trọng không? Để hai ngày nữa mình xem tình hình vé thế nào rồi đi về với cậu.” Hạ Lữ lo lắng nói.

“Không sao đâu, bạn yêu à, cậu đã giúp mình một chuyện lớn, như vầy đi, nếu tình hình ở nhà thật sự nghiêm trọng thì mình sẽ gọi điện thoại báo cho cậu biết nhé.” Trang Noãn Thần hiểu tính cách của Hạ Lữ, nếu nói không cho cô giúp thì chắc chắn cô ấy sẽ không vui, cho nên tạm thời nói vậy, đương nhiên, cô không muốn làm phiền bất cứ ai.

Hạ Lữ bên kia thở dài, “Được rồi, cậu đi đường cẩn thận nhé, nhớ kỹ, không chống đỡ được thì nhất định phải gọi cho mình.”

“OK.” Trang Noãn Thần nghẹn ngào, chóp mũi cũng cay cay.

Trong đời có được một người bạn tri kỷ đã mừng lắm rồi.

Không đến mười giờ rưỡi, Trang Noãn Thần cuối cùng cũng chạy tới sân bay, cô chỉ xách cái túi, không có hành lý gì nhiều nên không cần ký gửi vận chuyển, vì thế trực tiếp đến thẳng quầy đăng ký làm thủ tục, qua cửa kiểm tra an ninh, làm xong tất cả việc này lúc ngồi ở phòng chờ đợi ra máy bay nhìn thấy trên màn hình báo còn bốn mươi phút đăng ký nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ tối qua đến sáng nay, cô như một chiến sĩ trải qua đủ các loại chiến dịch lớn nhỏ, từ Bắc Kinh đến bến xe Lệ Trạch Kiều rồi đến sân bay, cô chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đã bị rút hết.

Lúc đang thở hổn hển, đầu óc của Trang Noãn Thần mới vận hành lại như bình thường, bỗng chốc nhớ ra, sắc mặt đột nhiên tái đi, thôi xong, cô quên gọi điện cho Giang Mạc Viễn.

Hấp tấp lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho Giang Mạc Viễn, không ngờ anh lại gọi cho cô trước.

Nhấn nút nghe máy, giọng nói của anh giống như thứ âm nhạc trầm lắng ở phía chân trời, “Anh đang ở dưới lầu nhà em, thu xếp đồ đạc xong chưa? Thu xếp xong nói anh lên giúp em mang xuống.”

Ngay cả lòng chết Trang Noãn Thần cũng có, nếu trước mặt là biển cả, cô tình nguyện nhảy xuống biển tự tử để biểu thị lòng áy náy với Giang Mạc Viễn, cô cắn mạnh môi mình, khó khăn nói, “Xin lỗi anh, em, em không thể đi chơi lễ với anh được, em phải về quê một chuyến.”

Bên kia ngừng một chút lại hỏi, “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

“À, không có gì, chỉ là mẹ em gọi điện bảo nhớ em thôi.” Trang Noãn Thần nói dối, nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi anh, vì bận đặt vé nên em quên báo cho anh, thật sự xin lỗi anh.”

Giang Mạc Viễn nghe cô nói không có việc gì liền nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói, “Về nhà thăm ba mẹ cũng tốt, không sau đâu, sau này còn cơ hội mà. Đặt vé được không?”

“Dạ được.” Trang Noãn Thần thấy anh không mảy may để tâm, lòng bất an lúc này mới thả lỏng, “Hạ Lữ giúp em đặt vé máy bay, nên phải đăng ký ngay.”

“Được rồi, em lên đường chú ý an toàn nhé, sau khi đáp máy bay thì gọi điện báo bình an cho anh.” Tiếng nói của Giang Mạc Viễn mềm mại như nhung.

“Dạ vâng.” Cô đồng ý, giọng nói nhu hòa.

Bản dịch được đăng độc quyền tại http://greenhousenovels.com/***Bản dịch được đăng độc quyền tại http://greenhousenovels.com/

Từ Bắc Kinh về quê cô, khoảng cách hơn hai ngàn cây số.

Máy bay đáp xuống sau một tiếng bốn mươi phút, Trang Noãn Thần gọi điện báo bình an cho Giang Mạc Viễn, sau đó lại chuyển xe, thêm mấy tiếng đồng hồ lắc lư nữa, khi về đến nhà thì mặt trời đã khuất sau núi.

Không khí ở quê vẫn trong lành như vậy, giống như con người đời đời ở nơi này.

Quê hương của cô, vùng đất lắm cá nhiều thóc, một thị trấn cổ giàu văn hóa.

Lúc chạy đến bệnh viện trung tâm, mẹ cô lập tức lao đến, mắt rưng rưng, không nói được câu gì.

Trang Noãn Thần ôm chặt mẹ, đè nén sợ hãi trong lòng nhẹ nhàng an ủi mẹ, ba cô là trụ cột gia đình, ba mà ngã xuống giống như trời sập, mẹ cô đã không còn trẻ nữa, bà trải qua rất nhiều thăng trầm và biến cố nên lòng bà đã không còn kiên cường như xưa nữa, cho nên, Trang Noãn Thần chỉ có thể bảo bản thân phải kiên cường, trở thành chỗ dựa cho mẹ cô.

Cô nắm lấy tay mẹ, như trước đây mẹ cô nắm lấy tay cô.

Trong phòng điều trị, ba cô nằm đó, vẫn còn trong tình trạng hôn mê, Trang Noãn Thần đã đi dặp bác sĩ chủ trị, chuẩn đoán của bác sĩ là ba cô bị xơ vữa động mạnh, loại bệnh này phổ biến nhưng lại rất nguy hiểm, hơn nữa, ba cô có biểu hiện bị ngất, thuộc nhóm nguy cơ cao, đề nghị của bác sĩ là sau khi ba cô khôi phục lại ý thức sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện thêm lần nữa, xem xem còn có bệnh nào khác dẫn đến tình trạng ngất xỉu nữa hay không.

Đứng bên ngoài phòng điều trị, Trang Noãn Thần nhìn thấy ba cô thở oxy, nhất thời nước mắt ứa ra, nhưng lại nghẹn ở cổ họng. Ba cô xuất thân là một quân nhân, thật ra ba cô là người Bắc Kinh chính cống, lúc còn trẻ nhận được lệnh của cấp trên phái xuống cổ trấn làm quân chi viện. Ba gặp gỡ một nữ sinh nông thôn, cô gái là người Thượng Hải, trong người chảy dòng máu dịu dàng của người miền Nam, ba lại là người phương Bắc cục mịch phóng khoáng, hai người vừa gặp đã yêu. Cái thời mà quốc gia còn loạn lạc, ba cô và cô nữ sinh ấy mến nhau, rồi kết hôn, mười năm đầu, cô gái vì cùng chồng thủ binh nên ở lại cổ trấn, nhưng mười năm sau đó, là ba cô vì vợ ở đây dạy học nên ở lại cổ trấn này, rồi sau đó nữa, hai người đều cảm thấy không muốn rời xa cổ trấn, liền quyết định gắn bó cả đời ở đây.

Nữ sinh ấy chính là mẹ cô, một đứa con gái trong gia đình phần tử trí thức cao cấp, nghe nói lúc trước bà ngoại cô đã nhắm sẵn con rể tương lai rồi, lại bởi vì hành vi càn rỡ của mẹ cô mà tức giận nhiều năm, cho đến khi cô ra đời, bất mãn của ngoại đối với ba mẹ cô mới hoàn toàn giảm bớt.

Trong ấn tượng của Trang Noãn Thần, ba cô luôn là một người rất nghiêm khắc, không nói cười tùy tiện, nói chuyện dứt khoát có lực. Từ nhỏ đến lớn, ba cô chưa lần nào đưa đón cô đi học, chỉ tham gia họp phụ huynh một lần, sự thấu hiểu giữa cô va ba đã ít nay còn ít hơn, thậm chí cô rất sợ ba, ở trước mặt ba cô cũng không dám thở mạnh.

Cho đến nay, cô đều nghĩ ba cô hoàn toàn không thương cô, có lẽ ba cô thích có con trai hơn.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí