Ba!
Lão Phong Tử phất ống tay áo, bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, đánh thẳng về phía trước, không chỉ thu đạo kiếm quang kia vào trong tay áo, mà còn như nhét cả vòm trời vào trong đó.
Ầm!
Vòm trời liền vỡ tan, xuất hiện một cái hắc động thật lớn. kiếm quang xuyên thấu qua cửa hắc động này đánh tới, cường giả của Nhân Thế Gian vẫn chưa dám hiện thân.
Xích!
Lại là một đạo kiếm khí chém xuống, một đạo thần mang màu đỏ xé rách hư không, dài đến hai ngàn trượng, chém về phía cô bé con trên người đại hắc cẩu.
Đôi mắt Diệp Phàm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, Sát Thủ Thần Triều thời viễn cổ giết hắn thì cũng được thôi, vậy mà ngay cả cô bé này cũng trở thành nạn nhân, khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Ầm!
Lão Phong Tử búng tay, một đạo chỉ lực xuyên thủng thiên địa bắn ra, không chỉ có đánh nát tia máu, lại còn đánh xuyên qua thiên địa, nhằm thẳng vào một nơi khác trong hư không.
Ầm!
Bỗng nhiên, hai cánh tay to lớn của Thánh nhân cũng nhấc lên, lần đầu tiên thi triển thần thuật trước mặt mọi người, nhưng những người ở đây lại đều không nhìn rõ được.
Hắn dùng ngón tay vẻ lên một đạo văn phức tạp, giống như một con Chân Long dài hơn một tấc đang uốn lượn, hai tay hắn chấn động mạnh một cái, lập tức khiến cho cả vòm trời như vỡ tan ra.
Ầm... ầm... ầm...!
Bên trong Vọng Không Thành, ngoài các vị Thánh chủ ra thì không còn ai đứng nổi nữa. gần như tất cả mọi người đều nằm bẹp trên mặt đất, căn bản không thể thừa nhận nổi uy áp lớn tới mức này, đây là sự trấn áp tới tận linh hồn con người.
Ầm!
Một luồng lực lượng đáng sợ lan ra, lập tức truyền khắp hư không, lao thẳng về một nơi xa xôi khác trong không gian, cũng không biết là hắn làm thế nào mà được như vậy.
- Điều này... cũng không phải là mở ra vực môn, mà là cách không gian giết địch, không để lại chút dấu vết nào.
Mấy vị Thánh chủ tại đây đều tỏ ra kinh hãi, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ, Lão Phong Tử vẫn còn chưa vận dụng đại thuật, đây chỉ là bí thuật mà hắn tiện tay đánh ra mà thôi.
Đông!
Cả vòm trời như một cái trống bị đánh vỡ, "mặt trống" tan ra thành từng mảnh nhỏ, lực đạo do Lão Phong Tử đánh ra vượt qua hư không mà đi, sau đó từ một nơi xa xôi truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, rồi mọi thứ bắt đầu hoàn toàn yên tĩnh lại.
Thánh nhân đương thời không thể bị xúc phạm, loại thủ đoạn nghịch thiên này thật sự khiến cho người ta sợ hãi, run rẩy cả linh hồn. Tuyệt đỉnh cao thủ mở ra vực môn để ám sát, cũng không biết được cách đây bao xa, vậy mà Lão Phong Tử lại có thể tính toán ra vị trí của họ, dùng tuyệt thế lực đạo đánh xuyên tới đó, chém chết bọn họ, chiến lực khủng bố như vậy khiến cho bất kỳ ai cũng sợ run người, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nhân Thế Gian và Địa Ngục cũng không xuất hiện nữa. nhưng những người ở đây không ai có thể bình tĩnh lại được cả, vừa khiếp sợ thủ đoạn của Lão Phong Tử, lại vừa giật mình trước sự to gan lớn mật của hai đại Sát Thủ Thần Triều thời viễn cổ.
Hôm nay bọn họ đã tuyên bố xuất hiện trở lại, sau này tại Đông Hoang sẽ không tránh khỏi một hồi đại chiến, giết chóc đẫm máu, chỉ e rằng rất nhiều truyền thừa cổ kính cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Vừa rồi bọn họ chỉ là ra tay dò xét mà thôi, nhung mà lại dám ra tay dò xét cả Thánh nhân đương thời, đây chính là một tín hiệu khủng bố mà bọn họ muốn truyền bá cho khắp thiên hạ biết.
Diệp Phàm vô cùng tức giận, Sát Thủ Thần Triều đã nhiều lần ra tay với hắn. hơn nữa lại còn liên lụy đến cả cô bé con, khiến sát ý của hắn ngùn ngụt bốc lên.
- Không sao đâu, bé bé không sợ đâu...!
Cô bé con lay lay tay áo của Diệp Phàm, ngửa mật lên nhìn hắn, nói nhỏ.
Đôi mắt to của nàng phân rõ hai màu trắng đen, tinh thuần không chút tì vết nào, rõ ràng có một nét hoảng hốt, nhưng lại cố nén lại mà an ủi hắn, nàng trông vô cùng hồn nhiên đáng yêu.
- Phải rồi, bé con đừng lo lắng, bọn họ chẳng là cái gì cả đâu!
Diệp Phàm cười nói.
Lúc này rất nhiều tu sĩ trong Vọng Không Thành mới đứng dậy được, ngoài những người được Lão Phong Tử và các Thánh chủ bảo vệ thì toàn bộ những người khác đều ngã lăn ra đất.
Đây chính là uy nghiêm của Thánh nhân, mỗi một động tác đều có thể ảnh hưởng đến vô số sinh linh trong trời đất này, có uy lực không ai đo lường được.
Rất nhiều người khi nhìn về phía Diệp Phàm thì đều lộ vẻ quái dị, hai đại Sát Thủ Thần Triều không tính là thứ gì sao? Từ trước tới nay đúng là không ai dám nói như vậy.
Năm xưa thì chỉ cần một thần triều ban ra Tất Sát Lệnh thì đã không có ai thoát được, hiện tại cả hai đại thần triều đồng thời tuyên bố Tất Sát Lệnh nhằm vào hắn, gần như hắn đang lâm vào cục diện phải chết không thể nghi ngờ gì nữa. Nguồn: http://truyenfull.com
Các Thánh chủ một lần nữa đưa ra thỉnh cầu, nhưng mà vẫn chỉ nhận được sự im lặng của Lão Phong Tử, do đó bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa, lẳng lặng rời đi.
- Cho ngươi này!
Rốt cuộc Cơ Tử nguyệt cũng tìm được cơ hội, dùng Đại Hư Không Thuật đi tới bên cảnh Diệp Phàm, lấy một cái Tử Ngọc tiểu đỉnh.
Tiểu nguyệt lượng của Cơ gia da thịt trắng nõn trong suốt, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, nàng khoác trên ngoài bộ y phục màu tím, thướt tha như một nàng tiên, đôi mắt rũ xuống, cái mũi thon khẽ nhăn lại, ra vẻ rất bất mãn, dúi vào tay Diệp Phàm, nói:
- Nhanh thu lại đi!
- Đây là cái gì?
Diệp Phàm hỏi, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc, từ sau khi tạm biệt năm xưa, đây là lần đầu tiên hắn ở gần Cơ Tử Nguyệt đến như vậy.
- Đây là thánh dược cứu mạng mà ta lén lấy được của Thánh chủ nhà ta, là do một vị Thần Vương cái thế của gia tộc ta trước đây luyện chế.
- A...!
Diệp Phàm kinh ngạc, thứ này khẳng định là Cơ Tử Nguyệt trộm lấy, khiến hắn vô cùng cảm động, lại vừa muốn phì cười, vị thiên chi kiêu nữ này không ngờ cũng đi làm cái chuyện lén lút như vậy.
- ngươi cười cái gì, còn không nhanh cất đi!
Cơ Tử nguyệt nghiến răng, trợn mắt lên nhéo hắn một cái. Sau đó, nàng cười thật tươi với cô bé con, lộ ra cái má lúm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mắt to híp lại như trăng lưỡi liềm, nói:
- đi cùng tỷ tỷ nha?
Cô bé con vội vàng lui lại, ôm chặt lấy chân Diệp Phàm, ló đầu ra nhìn nàng, dường như rất sợ Cơ Tử nguyệt bế lấy nàng rồi chạy mất, chớp chớp đôi mắt to lung linh, mím môi không nói gì cả.
- Tiểu bất điểm!
Cơ Tử Nguyệt khẽ véo cái mũi nhỏ của nàng một cái, sau đó lóe sáng, biến mất trong hư không.
- Trên người tỷ tỷ kia có bảo bối!
Cô bé con lặng lẽ nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm lập tức muốn phì cười, cô bé con này thì biết cái gì, chỉ nói lung tung mà thôi. Nhưng không ngờ trong đôi mắt trống rỗng của Lão Phong Tử lại hiện lên một tia sáng kỳ dị, nói:
- Là thứ gì đó trong Thanh Đồng Tiên Điện.
những lời này vừa thốt ra, lập tức khiến Diệp Phàm chấn động, căn nguyên Vạn Vật Mẫu Khí của hắn là lấy được từ trong đó, nơi đó là phần mộ của một thế hệ cao thủ cái thế.
Hắn đã từng nghe qua một số truyền thuyết, một thế hệ cao thủ của Đông Hoang đều vào trong đó mà không ra được, ngoài hắn và Cơ Tử Nguyệt thì chỉ có duy nhất một người còn sống đi ra, hình như là cầm theo được một khối thi thể của tiên nhân, cuối cùng bị các Thánh địa chia nhau sạch sẽ, không còn sót chút gì.
Lão Phong Tử là Thánh nhân Thiên Tuyền, nhất định đã từng thấy thi thể truyền thừa rồi, chẳng lẽ bí bảo trên người Cơ Tử Nguyệt lại có liên quan đến "tiên thể" kia.
Nhưng cô bé con này làm sao lại có thể cảm giác được điều này, không ngờ nàng lại phát hiện được trên người Cơ Tử Nguyệt có bảo bối, cô bé này càng ngày càng có vẻ thần bí hơn.
Đoàn người Diệp Phàm một đường đi lên hướng bắc, không ít người đi theo sau, giống như đang đi "hành hương" vậy, nhưng không có ai dám tiến lên phía trước quấy rầy bọn họ.
Trong nửa tháng tiếp theo, Nhân Thế Gian và Địa Ngục xuất hiện tới bốn lần, không chỉ muốn giết Diệp Phàm mà ngay cả cô bé con cũng bị liên lụy, có hai lần sát kiếm chém thẳng về phía nàng.
Có Thánh nhân đi cùng, tất nhiên là bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì, những sát thủ kia cũng không phải là chân thân, đều là các kỳ thi thượng cổ, là con rối bị Nguyên thần nhập chủ vào mà thôi.
- Rốt cuộc là truyền thừa cổ xưa nào lại mời được Nhân Thế Gian và Địa Ngục ra tay vậy?
Lý Hắc Thủy vẫn nghĩ mãi không ra.
- Khẳng định là có mấy tên Thánh tử, nói không chừng còn có cả tên độc nhân Hoa Vân Phi nữa ấy chứ, hơn phân nửa là có người của Âm Dương Giáo, xem ra rất nhiều người đều nghi ngờ rằng thân thể của ngươi đã lãnh lận rồi.
Đại hắc cẩu thì thầm.
Diệp Phàm sờ cằm, không nói gì cả, hắn biết sau này chắc chắn sẽ phải đại chiến liên tục, hiện tại chỉ có thể tận lực khiến cho bản thân mình cường đại lên thì mới được.
Sau đó, bọn họ bắt đầu vượt qua hư không, sau mấy lần như vậy, tất cả người đi theo đều không phát hiện ra tung tích của bọn họ nữa.
Cuối cùng, Hắc Hoàng tự tay khắc đạo văn, chuẩn bị đi tới mục đích của cuộc hành trình này: Thánh Nhai.
Lý Hắc Thủy vừa thấy nó khắc đạo văn, liền lập tức đau đầu, đây chính là đạo văn hình bàn cờ, là do Hư Không Đại Đế lưu lại.
- Con chó chết bầm kia, mau thu lại nó đi, chúng ta cũng không muốn đi tới Tây Mạc hay là Bắc Nguyên đâu, ngươi hại Bàng Bác và Đồ Phi còn chưa đủ sao?
Đại hắc cẩu vô cùng căm giận, nói:
- Ngươi dám không tin tưởng vào bổn hoàng như vậy sao?
Cô bé con cũng lộ ra vẻ lo lắng, ngồi trên mặt đất, nói với vẻ rất chân thành:
- Cẩu cẩu, ngươi phải cẩn thận đó, lần nào cũng phạm phải sai lầm, lần này đừng có truyền chúng ta tới chỗ khác đấy!
Đại hắc cẩu đen mặt lại, không thèm nói tiếng nào nữa, tiếp tục khắc đạo văn, phục chế lại trận văn hình bàn cờ, trong quá trình này, Lão Phong Tử lại thật sự quan sát cẩn thận xem nó khắc đạo văn như thế nào.
Diệp Phàm biết, con đại hắc cẩu này nhất định là cố ý làm vậy, muốn mời vị Thánh nhân này bình phẩm một chút.
- Được rồi, chúng ta đi tới Thánh Nhai, đảm bảo tuyệt đối chính xác luôn, không có lệch ra chỗ khác đâu.
Đại hắc cẩu nói.
- Đây là trận văn đi tới Tây Mạc...!
Đột nhiên Lão Phong Tử nói.
- Con bà nó, con chó chết bầm này rất không đáng tin, muốn hại chết người ta hả, nếu mà chúng ta hiện lên tại Tu Di Sơn, đập hỏng Đại Lôi Âm Tự thì lũ Bồ Tát và đám Phật tử đó dám liều mạng với chúng ta thật đấy.
Lý Hắc Thủy tức giận nói.
- Đây rõ ràng là trận văn đi tới Thánh Nhai mà...!
Đại hắc cẩu lộ vẻ khó hiểu, con ngươi láo liên đảo đi đảo lại, hỏi Lão Phong Tử.
Lão Phong Tử cũng không nói gì, chỉ dùng tay vạch vài cái, thay đổi một hai chỗ của trận văn, sửa lại cho chính xác.
- Thì ra là những chỗ này tác quái, trách sao ta cứ cảm thấy nó có chút lạ thường.
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
Xoát!
Ánh sáng lóe lên một cái, mấy người bọn họ đã vượt qua hư không, biến mất không thấy đâu, trận văn cũng tự động biến mất, không còn dấu vết nữa.
Rất lâu sau, một thân ảnh từ ngọn núi phía xa vọt tới đây, đứng tại chỗ rất lâu, sau đó phát ra tiếng cười lạnh như từ địa ngục vang lên, tất cả các sinh vật, chim chóc trong dãy núi này đều chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức.
Không lâu sau, lại có một bóng người hiện ra bên cạnh hắn, thân hình hắn có vẻ mơ hồ, gần như trong suốt, dường như có thể tan ra trong gió bất cứ lúc nào. Hắn bình tĩnh nhìn lên không trung, không nói gì cả, nhưng sát ý lại khiến cho tất cả cây cỏ trên dãy núi này đều như héo rũ lại.
-o0o-