Già Thiên

Chương 1817: Tổ tinh Bá thể



- Tận cuối luân hồi, hết thảy đều sẽ kết thúc, Địa phủ là chốn trở về của vạn linh...

Trấn Ngục Hoàng nói nhỏ, như là một loại ma chú quanh quẩn trong Âm phủ.

Thân thể hắn lảo đảo, cầm trong tay thiên qua, xách theo hắc kim thuẫn đi đến hướng xa xa, trên đường hắn bước qua chảy đọng đầy vết máu màu đen, rõ ràng không kiên trì được nữa.

- ứng ngôn rồi... Nơi này sẽ trở thành cuối đời của ta, kết quả của ta, nơi này là nơi mai táng thân ta!

Trấn Ngục Hoàng chống đỡ hết nổi, bất cứ lúc nào đều sẽ ngã xuống, sắp trở thành hạt bụi của lịch sử. Cường đại như chí tôn một thế hệ cũng sắp đi tới chung điểm của sinh mệnh.

Trong mắt hắn không muốn, không cam lòng, mặc dù từng trấn chết vô số người, sớm là Ý chí sắt đá, nhưng nguyện vọng trong lòng lại không thực hiện được, mang theo một tiếc nuối thật sâu.

- Hỏi khắp thế gian trường sinh là gì? Không ai có thể thực hiện a, kết quả là vẫn phải hóa thành một nhúm đất vàng, mặc cho ngươi tao nhà tuyệt đại, anh hùng phi thường cũng không được!

Cơ thể hắn nứt ra, từng dòng máu đen tuôn chảy ra, toàn thân đều có ô quang đang thiêu đốt. Trên mặt hắn mang theo một loại sầu thảm, nói:

- Năm đó Đế Tôn ha ha... Ha ha... Muốn tế sống chúng ta, cuối cùng cũng chưa thành tiên!

Đạp lên Tiên lộ, đi đến từng bước này, tới cảnh giới này có thể nói cao cao tại thượng, nhìn xuống chín tầng trời mười tầng đất, nhưng cuối cùng rơi vào tịch mịch muôn đời.

Vô địch cũng vô dụng, con đường phía trước đã đứt đoạn.

Cả đời này, cả kiếp này, đều truy tìm tiên, muốn phá vỡ trường sinh bất hủ, nhưng cuối cùng đều chỉ có thể ở trong bi thương nghe khúc ca mai táng chính mình, hóa thành nhúm đất trong chốn hồng trần.

"Hắn" không phải một người, xưa nay Đại đế đều tịch mịch, nhớ lại hồi xa xưa đó, bọn họ tư thế oai hùng bừng bừng rạng rỡ, oai phong một cõi, trên thế gian này duy nhất chỉ có ta độc tôn, ai có thể tranh phong cùng?

Nhưng, cuối cùng đều chỉ có một kết quả, mặc dù hùng bá trên trời dưới đất cũng không được, cái thế vô địch cuối cùng cũng sẽ đi tới hướng chung điểm ảm đạm cô quạnh hóa thành bụi trần ai.

Trấn Ngục Hoàng lảo đảo, hắn đang tìm phần mộ cho chính mình, muốn chôn vùi chính mình, tay chống chiến qua, mỗi một bước chân hạ xuống thân thể đều nứt ra rất nhiều đường, bất cử lúc nào sẽ vở nát tai chỗ.

Hiện tại hắn không còn là chí tôn gì nữa, mà chỉ là một lão nhân gần đất xa trời.

Diệp Phàm không có ra tay, chỉ yên lặng đứng nhìn, để mặc cho hắn tuyển chọn phần mộ mai táng bản thân mình.

- Địa phủ là tâm huyết của mấy thế hệ, chúng ta ở trên con đường trường sinh cùng không phải không có tâm đắc, tìm khắp các loại chân huyết, muốn cô đọng thành "chân nhất", tạo thành Tiên huyết hỗn độn.

Trấn Ngục Hoàng nói ra một đại bí.

Con người sắp chết, lời nói của hắn cũng thiện ý. Cùng có thể nói là, hắn không muốn kết tinh tâm huyết của mấy đời chí tôn, cuối cùng hủy hoại chỉ trong chốc lát, mai một trong dòng lịch sử.

Đây là một loại thử nghiệm vĩ đại, trên lý luận có thể tạo ra Hỗn Độn thể: vạn huyết quy làm một, nhìn thấy Chân thân Tiên linh.

Diệp Phàm lại một lần nữa cảm nhận Hỗn Độn thể đáng sợ, vạn huyết dung hợp tạo thành Hỗn Độn thể, đủ biết cường đại biết bao. Đương nhiên về lý luận mà nói: như vậy sẽ chạm tới tiên, nhưng cuối cùng còn phải thẳng hoa mới có thể bước ra được một bước đó.

Con đường thực siêu phàm này không phải pháp của Minh Hoàng Địa phủ, mà là mấy vị đầu sỏ khác từ ở bên ngoài mang đến, luôn được nghiên cứu bổ sung.

- Vạn huyết không đồng đều nhưng chúng ta vẫn là tạo ra một quái vật. Hợp nhất với Thông Thiên Minh bảo, nó sẽ rất mẫn cảm đối với các loại huyết mạch, có một ngày sẽ tìm tới ngươi!

- Hoặc là nói, chúng ta vô tình thành toàn cho Minh Hoàng, có lẽ Thông thiên Minh bảo chính là Thần của hắn!

- Ta nghe nói ngươi có tu Nguyên pháp, kỳ thật đây là tàn thiên của Thiên Tôn lưu lại, Thông Thiên Minh bảo kia hiểu biết và thâm ảo hơn nhiều so với ngươi, sớm làm chuẩn bị đi!

Những lời này, khiến nỗi lòng của Diệp Phàm thật lâu khó bình tĩnh. Hắn đứng tại chỗ thật lâu, yên lặng nhìn Trấn Ngục Hoàng đi xa.

"Phốc!"

Rốt cục, Trấn Ngục Hoàng không kiên trì được nữa, hắn không có lựa chọn lưu lại thi thể, cũng không hề hóa đạo mà trực tiếp vỡ nát, chỉ có máu và mảnh xương vụn bắn ra rơi xuống một cái hố sâu, cũng chôn vùi Thần của hắn.

Keng một tiếng, Minh Thiết chiến y bay lên, thiên qua phát sáng, hắc kim thuẫn cũng vọt lên tận trời mà đi, chỉ có một cây chiến thương màu đen rơi vào trong động, chôn cùng hắn.

Diệp Phàm xoay người, không hề nhìn xem lâu. Hắn tìm được các di vật của Xuyên Anh, đem máu và tàn tích của hắn mai táng trong tinh không.

Lưu lại hai ngày ở trong này, Diệp Phàm yên lặng sưu tầm, thấy được rất nhiều thứ rất kinh người, cũng gặp được một ít cổ Bi, trong lòng giật mình từng trận.

Táng cả vũ trụ, chôn xuống mấy kỷ nguyên, lời nói này căn bản không phải hư ngôn, hắn gặp được mấy tấm bia cổ xưa dọa người, căn bản không thể khảo chứng là thuộc niên đại nào, mặt chữ phía trên đó vượt qua phạm trù thần văn, không thể hiểu được.

Rồi sau đó, hắn lại thông qua một tấm cổ Bi ghi lại có thể đọc hiểu, biết một ít bí tân kinh người.

Âm phủ rộng lớn không thấy bờ bến, như là một phiến vũ trụ khác.

Người của Địa phủ từng đào được Thần thi bất hủ, là nhân vật Hoàng Đạo thuộc trước thời đại thần thoại, được cho là từ thời kỳ Loạn cổ không thể biết!

Hơn nữa, từ xưa đến nay, không chỉ khai quật một khối, ít nhất có ba cỗ, đáng tiếc đều là không trọn vẹn, vả lại bị tan biến ở trong đại chiến đáng sợ nhất trên lịch sử.

- Tận cuối luân hồi... sẽ có ngày đó sao?

Diệp Phàm tự nói, nhìn lên tinh không vô ngần. Tu vi tới cảnh giới bực này của hắn, cũng giống như các cổ Tôn khác, đánh vỡ vĩnh hàng hỏi trường sinh là mục tiêu chung cực của hắn.

Lúc này hắn cũng không có đại khai sát giới, chỉ là gọi đến hai vị Chuẩn đế chín tầng thiên ở nơi này, lệnh cho bọn họ thu nạp âm binh âm tướng, không được làm hại thế gian.

Đã không có người thành đạo, mất đi cao thủ Hoàng Đạo, Địa phủ chẳng khác nào xuống dốc, không có khả năng cài lại ý chí của Diệp Phàm, hai người vội đáp ứng, không dám trái nghịch.

Kết thúc chuyện Địa phủ!

Ngay cả Diệp Phàm tự mình đều cảm thấy rất không chân thật, bị coi là chiến trường đáng sợ nhất, kết quả cứ như vậy xuống dốc đi tới hướng suy bại.

Đương nhiên, nếu Minh Hoàng sống lại, hết thảy sẽ lại khác, tất nhiên sẽ tiếp tục nổi phong ba!

Mà hiện tại ở dưới uy thế của Diệp Phàm, Địa phủ cũng chỉ có thể thần phục, cho dù là thu vào Thiên Đình cùng không phải không thể.

Tinh quang sáng lạn, Diệp Phàm cười trên cầu vồng, bước ra một bước, vật đổi sao dời, thiên địa biến hóa.

Một luồng cầu vồng hừng hực vắt ngang qua vũ trụ. xẹt qua vạn vực chư thiên, nối thẳng tới một tinh địa khác, cầu vồng này quá mức rực rỡ, nối tiếp hai bến bờ tinh không.

- Đó là cái gì, một đại đạo kim quang, như thế nào lại kéo dài như thế?

- Nó trải ra tới chỗ sâu trong vũ trụ, đây là... một vị Đại đế xuất hành chăng?!

Rất nhanh, mọi người đều hiểu được đó là ai, Diệp Phàm từ Địa phủ trở về, chấn động nhân giới, tất cả cường giả đều hiểu được: Âm phủ không hạ được hắn, vô địch nhân thế.

- Đây là muốn đi... tổ tinh Bá thể?

Một cái đại đạo kim quang cũng không biết xò xuyên qua bao nhiêu tinh hệ, tốc hành tới phiến tinh hà tổ tinh Bá thể kia. Đường đường chính chính không thèm che giấu, Diệp Phàm cứ như vậy trực tiếp đến công phạt.

Mới vừa xông qua Địa phủ, lại đến một chỗ VÙNG cấm đáng sợ khác, một ngày liên tục chinh phạt, khiến chư hùng khắp thế gian đều khiếp sợ.

Đây là uy thế của Thánh thể đại thành sao? Huyết khí như hải dương bao phủ tinh không, như Thiên Đế tuần tra, buông xuống chỗ tinh vực của nhất mạch kẻ địch truyền đời.

Đây là một viên đại tinh, sinh khí mênh mông, núi sông tráng lệ, mặt đất rộng lớn, tinh khí dư thừa, phi thường thích hợp để tu luyện và ngộ đạo.

Tổ tinh Bá thể thực phi phàm, trải qua vạn kiếp mà bất diệt, đến nay khắc theo nét vẽ Đạo ngân thuộc về họ, bất kỳ đạo quả gi ở trong này đều phải bị áp chế.

Tu sĩ bình thường không dám tới gần, bởi vì ở trong này khó có thể phát huy ra chiến lực chân chính.

Đương nhiên, nhân vật cấp chí tôn không chịu hạn chế. Đại đạo kim quang kia trải ra đến phụ cận, rồi sau đó biến mất, Diệp Phàm vô thanh vô tức bước từng bước đi xuống.

Chân trời ráng đỏ hết sức diễm lệ, đỏ rực một mảnh, giống như một mảnh máu tươi, không trung có năm vầng trăng sớm dâng lên.

Diệp Phàm dựng thản trên một ngọn núi, dưới chân thác nước buông xuống mờ mịt, trên mặt đất cỏ cây xanh um tươi tốt, man thú hoành hành... hắn vừa cảm ứng một chút liền hiểu rõ tổ động Bá thể ở nơi nào.

- Ta cũng không tin. Thánh thể hắn thực dám đến! Nơi này là nơi các lão tổ ngủ say, mà hắn chỉ có một người mà thôi. Lần trước khi độ kiếp, hắn bị lão tổ đánh giết thân thể vỡ nát nhiều lần, chạy trối chết như vậy, đó là bài học máu xương!

- Này! Nhỏ giọng chút đi! Thánh thể đại thành thật sự không kém gì lão tổ, hơn nữa hắn huyết khí tràn đầy, nói không chừng thực sẽ đến đấy!

- Có mấy vị lão tổ tọa trấn, hắn là muốn tìm cái chết sao?

- Chúng ta thừa nhận Thánh thể rất mạnh, nhưng chỉ có một người đánh tới cửa, ta cảm thấy khẳng định phải đổ máu nơi đây, chết uổng mạng mà thôi!

Trước sơn môn, một đám người đang nói nhỏ.

Đúng lúc này, một nam nhân đi tới, ở dưới ánh nắng chiều, cả người hắn đều nhuộm một màu vàng sáng rọi, như là một vị Thiên Đế hạ phàm, bước đi hiên ngang, tư thái oai hùng.

- Người nào? Dừng lại!

Một đám người thủ hộ sơn môn hét lớn.

Diệp Phàm quét ánh mắt nhìn lướt qua, người phía trước trực tiếp nổ tung, màn sương máu bay lên làm cho nơi này có vẻ thực đáng sợ.

Nếu tìm được chính địa. Diệp Phàm cùng không hề che giấu, tự nhiên lộ hết khí cơ ra ngoài, đi thẳng vào trong. Những người này tất cả đều sợ run, ở dưới loại khí tức này ai nấy đều run cầm cập, không tự chủ được quỳ rạp trên mặt đất.

Đây là khí tức của chí tôn lan xa không giới hạn, trong nháy mắt thổi quét trên mặt đất mênh mông, chúng sinh gào thét, bất kể là chim bay cá nhảy hay là mọi người trên tổ tinh Bá thể đều không chống lại được, run rẩy, mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.

Mặc dù là Đại Thánh cũng không được, phải nằm phục trên mặt đất.

Diệp Phàm đứng trên thiên hạ, đi tới phía sau sơn môn.

Phía sau núi lớn là một mảnh gò đất, giống như một thảo nguyên, chỉ có ở trung tâm đứng sừng sững một tòa Thần phong, phát ra tử khí.

Dưới chân núi có một cái hang động, hàng năm dâng lẻn ráng màu tường hòa, nơi đó ẩn tàng tất cả người mạnh nhất từ xưa đến nay trên viên tinh tú này.

- Thánh thể! Ngươi thật đúng là dám đến!

Trong cổ động, không khí tím sôi trào cuồn cuộn mà ra, truyền ra một thanh âm như tiếng sấm, vang vọng khắp trời cao. Text được lấy tại http://truyenfull.com

- Ta vì cái gì không dám tới?

Diệp Phàm bình thản hỏi.

- Mấy chục ngày trước, kinh hoàng bỏ chạy như chó nhà có tang, ngày nay cũng dám tới đây bày ra đế uy?

Người trong cổ động nói không lưu tình, không nể mặt chút nào.

- Một đám thàng hề nhảy nhót mà thôi! Thừa dịp ta độ kiếp làm khó dễ, cũng dám khoe ra, hôm nay bình định các ngươi!

Song phương đối chọi gay gắt, mặc dù loại ngôn ngừ này khó có thể lay chuyển đạo tâm của họ, nhưng có khi vẫn là có chút tác dụng, làm cho nỗi lòng của đối phương có sợn sóng.

- Nếu muốn tìm chết, ngươi tới thử xem, ta thanh toàn cho ngươi!

Trong tổ động có tiếng quát lớn.

Diệp Phàm trực tiếp ra tay, thân thể tăng vọt như là một Thiên thần đứng sừng sững trên bình nguyên, tóc đen như tinh hà, ánh mắt như tia chớp. Thân thể pháp tướng của hắn cao ngất trong mây, tung một cước đạp xuống tổ sơn của Bá thể nhất mạch.

Đây là một loại khí phách ngoài ta còn có ai, ta là độc tôn! Mặc dù đi tới tổ tinh Bá thể đối mặt với không chỉ một vị chí tôn, cũng dám như vậy, nhấc chân liền đạp, phải đạp hết ở dưới chân!

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí