Thời gian đã trôi qua nửa ngày, bây giờ là buổi chiều, vốn ánh nắng ấm áp nên nóng cháy rơi xuống, lại bị mây đen đậm đặc không tán đi che đậy, không thể xuyên qua.
Mưa vẫn rất lớn, theo gió gào thét quét qua dãy núi trong thế gian.
Tuy vẫn còn mưa gió nhưng không thể chặn tầm mắt người trong Hàm Sơn Thành. Họ mặc áo tơi, đội mũ, nhìn chằm chằm giữa không trung phía xa Tô Minh đứng trên dây xích lung lay!
Gió tuy lớn, mưa tuy nặng nề, nhưng bây giờ không thể ảnh hưởng tầm nhìn của họ. Người gióng chuông Hàm Sơn ngân hai mươi tiếng, người đi qua năm cây cột đá toàn bộ vỡ tan, đang đi trên đoạn xích thứ sáu, người này, việc này, nói là ngàn năm khó gặp thì hơi phóng đại, nhưng mấy trăm năm mới gặp một lần thì không đủ để hình dung.
"Đoạn xích thứ sáu, ngươi xem bước chân hắn đã chậm lại, đoạn xích này chắc là có gì đó lạ lùng!"
"Đáng tiếc người thành công vượt qua Hàm Sơn Xích không ai nói ra bí mật xích này. Những người không vượt qua thì đều chết, dù may mắn không chết cũng im lặng ít lời, khiến người ta mãi suy nghĩ vì sao Hàm Sơn Xích khó khăn như vậy."
"Ủa, hắn dừng lại rồi!"
Tiếng thảo luận dấy lên, từng ánh mắt xuyên thấu qua màn mưa tập trung vào người Tô Minh. Ngay cả bốn người Nam Thiên, Huyền Luân, Kha Cửu Tư và Lãnh Ấn cũng sắc mặt nghiêm túc, nhìn chăm chú.
Trên dây xích lung lay, Tô Minh không đi tiếp mà xếp bằng trên dây xích, cả người như dính với sợi xích, theo nó lúc lắc thì hắn cũng lắc lư.
Hơi thở hắn hơi dồn dập, hai mắt lộ ra kích động, không nhìn núi Phổ Khương phía xa mà là sợi xích dưới thân. Sợi xích bị tẩy rửa trong nước mưa, một số chỗ có thể thấy vết rỉ sét. Hiển nhiên tựa như một số lời đồn, nó đã tồn tại rất nhiều năm.
"Áp lực mang đến cho mình như năm tháng trôi qua không phải mảnh đất này, không phải Phổ Khương đằng trước, không phải những cột đá bị mình hủy…mà là sợi xích!" Theo đi đến đây, áp lực năm tháng ngày càng mạnh, Tô Minh cảm giác rõ ràng sức sống của mình dường như bị sợi xích từng chút một hút đi.
Tốc độ hút sức sống không nhanh, nhưng càng đi về trước thì nó ngày càng mau.
Bây giờ Tô Minh còn có thể chống cự, dù sao hắn có chín trăm bảy mươi chín sợi máu. Sợi máu di chuyển toàn bộ sẽ cho thân thể mang đến cuồn cuộn khí huyết. Khí huyết di chuyển là một phần sức sống, có thể bù đắp hiện giờ bị hấp thu.
Nhưng mà…Tô Minh nhìn dây xích thật dài trước mắt.
"Hiện giờ mình chỉ mới đi tới đoạn thứ sáu, đằng sau còn dài. Đây rốt cuộc là sợi xích gì vậy chứ! Tại sao nó có lực lượng kinh khủng như vậy! Nó hút sức sống có tác dụng gì!" Tô Minh ngồi xếp bằng, hắn chọn ngồi tại đây là vì sợi xích đằng trước có một chỗ bị rỉ sét nhiều, thấy rõ nước mưa nhỏ giọt thậm chí có thể mang chút ít rỉ sắt trôi theo.
Bên tai tiếng gió rít gào ập đến, mang theo nhiều nước mưa. Trên trời ầm ầm tiếng sấm, đôi khi thấy tia chớp xẹt qua. Dưới thân Tô Minh là vực sâu không thấy tận cùng. Nước mưa rơi xuống vực sâu, khi cúi đầu nhìn thì như vạn mũi tên bắn ra rơi xuống.
Tô Minh ổn định hơi thở dồn dập, nâng tay phải lên chỉ một cái. Một đoạn xích rõ ràng rỉ sắt đụng vào ngón tay hắn.
Khoảnh khắc đụng chạm, sắc mặt Tô Minh dần tái nhợt, ngón trỏ tay phải trắng bệch, không có máu. Không phải máu bị hút đi mà là khí huyết vận chuyển để nội tạng sinh ra sức sống đang từ từ bị hút mất.
Thời gian dần trôi qua, Tô Minh ngồi ở đây đã rất lâu. Tay phải của hắn vẫn đặt tại đó, mặc kệ sức sống bị hút đi, không động đậy.
Chậm rãi, người trong Hàm Sơn Thành cũng phát hiện không thích hợp. Chỉ là họ không nghĩ ra có nguyên nhân gì, suy đoán lung tung.
"Chẳng lẽ hắn đã hết sức? Nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không định đứng lên."
"Xem ra đoạn xích thứ sáu này là cực hạn của người này, nhưng…"
"Có thể đi đến đoạn thứ sáu đã không tệ lắm. Dù sao Hàm Sơn Xích không như chuông cổ, khiêu chiến xích này có nguy hiểm tính mạng. Ta đoán chắc bây giờ hắn đang do dự có nên tiếp tục hay không."
"Nhưng hắn còn có đường lui ư? Hắn đã hủy hết cột đá sau lưng, dù muốn quay trở về cũng khó."
Tiếng bàn tán truyền ra trong mưa gió. Hành động của Tô Minh tác động ánh mắt và tinh thần của nhiều người.
"Có lẽ từ khi hủy cột đá thứ nhất thì hắn đã không chọn từ bỏ…" Nam Thiên nhìn Tô Minh trên dây xích, thì thào.
Lại qua một lát, mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải chậm rãi nâng lên nhìn chằm chằm đoạn xích đó, con ngươi dần co rút.
"Đúng như mình đoán, dây xích này hút sức sống vì tu sửa bản thân." Trong mắt Tô Minh, chỗ lúc trước rõ rệt dấu vết rỉ sắc bây giờ đã hồi phục, hơn một nửa trở lại màu sắc bình thường!
"Hàm Sơn Xích là năm đó tổ tiên Hàm Sơn dựng nên. Y là người nước ngoài đi tới Man tộc, xem hành động nâng đỡ Hàm Sơn bộ lạc là để cho y có chỗ trú ngụ. Nhưng vì sao y phải làm ra Hàm Sơn Xích! Mục đích thật sự của y rốt cuộc là gì…Hàm Sơn Xích là đích thân y luyện ra, hay là tìm đến Man tộc, hay là vật y mang theo tới đây…" Tô Minh đã gặp Hàm Không, thậm chí có thể nói Hàm Không chết liên quan trực tiếp tới hắn. Nói Hàm Không chết trong tay hắn không phải phóng đại.
Chính vì vậy Tô Minh có hàng loạt phán đoán là điều người ngoài rất ít suy nghĩ đến. Text được lấy tại http://truyenfull.com
Tô Minh tạm dừng, người chú ý hắn không chỉ là người trong Hàm Sơn Thành và đám Nam Thiên, còn có ba bộ lạc.
Trên ngọn núi Nhan Trì, bà lão nhìn phương xa, nhíu mày.
"Người này có thể cướp đoạt chuông Hàm Sơn với Tư Mã Tín, nếu nói hắn chỉ có thể đi đến đoạn thứ sáu thì ta không tin." Nhan Loan ở một bên nhẹ giọng nói.
"Hắn đang suy tư về sợi xích này, cũng như năm đó chúng ta từng suy nghĩ." Bà lão im lặng giây lát, chậm rãi nói.
Đỉnh núi An Đông, khi đám Man Công xếp bằng ngồi khó hiểu hành động của Tô Minh, thì xuất hiện thân hình Hàn Thương Tử. Cô đi tới, không để ý tới ai mà đứng ở mép núi, nhìn Hàm Sơn Xích phía xa, biểu tình bình tĩnh.
Trên núi Phổ Khương vẫn là một mảnh yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tập trung phía xa Tô Minh ngồi khoanh chân. Trong ánh mắt đó có âm trầm, có nghi hoặc.
"Hắn đang làm gì?" Đây gần như là suy nghĩ của tất cả mọi người.
"Hàm Sơn Xích rốt cuộc là cái gì…" Tô Minh cúi đầu nhìn vực sâu bên dưới.
Vực sâu tối đen trông như một con thú há to mồm, đợi người ngã xuống cắn nuốt. Tận cùng vực sâu, Tô Minh biết đó là đâu, chính vì biết nên mới thắc mắc về sợi xích.
Thật lâu sau, Tô Minh chậm rãi đứng lên, mạnh nâng lên chân phải bước ra một bước, từng bước hướng tới cột đá thứ sáu đằng trước.
Khoảnh khắc hắn bước đi, Hàm Sơn Thành dấy lên xôn xao. Những người luôn nhìn Tô Minh bây giờ thấy hắn tiến lên, lại dấy lên tiếng ồn ào.
"Hắn đứng lên!"
"Đợi lâu như vậy rốt cuộc đi rồi! Nhưng ta rất tò mò vì sao mới nãy hắn tạm ngừng?"
Tô Minh hít sâu, đi từng bước. Bước chân của hắn chậm rất nhiều, mỗi khi đạp xuống thì vẫn là đạp trên dây xích, nhưng mỗi lần tiếp xúc với sợi xích, sức sống trong người bị hút đi khiến hắn khó chịu, bắt đầu yếu ớt.
Trong cảm giác của hắn, đây không phải đi trên Hàm Sơn Xích mà là đi trên sinh mạng và năm tháng, mỗi một bước như một đoạn cuộc sống. Loại cảm giác này người ngoài khó thể cảm nhận, chỉ có tại năm tháng trôi qua đôi khi một ít thổn thức.
Nhưng Hàm Sơn Xích này giảm bớt quá trình năm tháng, khiến thổn thức đến trước tiên.
Khi hoàng hôn, vẫn còn mây đen nhưng nước mưa giảm nhiều, không tầm tã gió giật nữa mà liên miên tơ vương. Thời gian một buổi chiều, Tô Minh rốt cuộc đi đến tận cùng sợi xích thứ sáu. Phía trước hắn mười mét là cột đá thứ sáu.
Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, dù hắn vẫn luôn vận chuyển khí huyết thúc đẩy sức sống, nhưng một đường tiến lên, sức sống bị hút ngày càng nhiều, giờ đã không thể cân bằng nữa. Hắn có thể cảm giác được sợi xích đang hưng phấn gào thét, không ngừng hút sức sống của mình để tẩm bổ bản thân nó.
Khoảng cách mười mét, Tô Minh dùng thời gian nửa tiếng chậm rãi từng bước một đi qua. Khi hắn đạp trên cột đá thứ sáu thì thở ra một hơi dài, ngồi xếp bằng, nhìn đằng trước đoạn xích thứ bảy, thứ tám, thứ chín, nhìn núi Phổ Khương liên tiếp với đoạn thứ chín. Con đường này nhìn như gần nhưng Tô Minh lại cảm giác rất xa xôi. Hắn có thể tưởng tượng ba đoạn sau rất khó khăn, hơn xa lúc trước.
"Sợi xích này mình thấy hơi quen…" Tô Minh nhắm mắt lẩm bẩm. Hắn luôn đè nén cảm giác này tận đáy lòng, mãi đến khi nghi ngờ và suy đoán xuất hiện, mãi đến khi nghĩ tới Hàm Không, từng màn một hiện ra trong đầu Tô Minh.
Khoảnh khắc Tô Minh bước lên cột đá thứ sáu, đám người Hàm Sơn Thành dấy lên xôn xao.
"Cột đá thứ sáu, đây là khởi đầu đoạn xích thứ bảy!"
"Hắn có thể đi hết đoạn xích thứ bảy không…"
"Ta thấy chưa chắc, ở đoạn thứ sáu thì hắn đã loạng choạng, đoạn thứ bảy chỉ sợ rất khó đi hết…"
"Theo ta được biết, trước đây có một số người khiêu chiến Hàm Sơn Xích đều thất bại ở đoạn thứ bảy. Đoạn này dường như khác với trước rất lớn!"
Khi tiếng thảo luận rôm rả thì Tô Minh vẫn xếp bằng không động đậy, mãi đến thật lâu sau, khi sắc trời hoàn toàn tối, trăng sáng ló khỏi mây thì mạnh mở mắt ra.
"Đêm trăng đến…" Tô Minh thì thào.