Thông tin truyện Buông Rèm Pha Lê Full

Buông Rèm Pha Lê

Bạn đang đọc Review Truyện Buông Rèm Pha Lê Full phiên ngoại. Ngày Thái tử cập quan đúng vào rằm tháng Giêng, ngày Tết Nguyên Tiêu. Khắp cung đình giăng đèn lồng rực rỡ, Đông cung tổ chức yến tiệc linh đình. Nhưng không ngờ được, Thái phó, một người từ trước đến giờ luôn nổi tiếng thanh cao, lãnh đạm và bình tĩnh, lại uống đến mơ màng, thần trí không rõ.

Tác giả: Nguyên Viện.

Hán Việt: Khước hạ thủy tinh liêm

Tình trạng: Hoàn chính văn

Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , H văn , Hào môn thế gia , Cẩu huyết , Ngược luyến , Cung đình hầu tước, Cường thủ hào đoạt , 1v1


Văn án, trích đoạn và review giới thiệu Truyện Buông Rèm Pha Lê Full:

Ngày Thái tử cập quan, trùng hợp là rằm tháng Giêng, toàn bộ cung đình ngập tràn ánh đèn lung linh, rực rỡ. Đông cung cũng không ngoại lệ, tổ chức yến tiệc linh đình, hân hoan đón mừng. Thế nhưng, giữa không khí náo nhiệt ấy, Thái phó, người nổi tiếng thanh cao và lãnh đạm, lại uống rượu đến mơ màng, thần trí không rõ ràng. Hắn có tâm sự đè nén đã lâu, và điều này bắt nguồn từ việc vị cô nương bên cạnh thái tử rất giống vị hôn thê đã mất sớm của hắn. Trong lúc say, hắn không kìm lòng được mà mở miệng gọi nhũ danh của người yêu quá cố: "Trân Trân, là nàng sao?"

Đằng sau tấm rèm pha lê, Vệ Sóc, thái tử điện hạ, nâng cằm Diêm Vũ, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ nàng, yêu cầu nàng trả lời. Nhưng Diêm Vũ chỉ dịu dàng đáp lại: "Thiếp thân vô danh, thái phó say nên nhận lầm người rồi."

Không lâu sau, Thái phó được thánh ân sủng ái, định ra một mối hôn sự tốt đẹp. Tuy nhiên, đêm tân hôn, tân nương chưa kịp gặp tân lang thì đã bị Vệ Sóc vén khăn cưới. Thái tử nhìn nàng với ánh mắt sắc bén, nói: "Chỉ cần giống là có thể cướp đi sao? Thái phó dạy như thế, bổn cung cũng học theo vậy."

Diêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi chân trời, nơi trăng tàn đã lặn, mây đêm tạm dừng. Nơi đây là phía đông nhất của hoàng cung, lẽ ra là nơi sớm nhất có thể nhìn thấy mặt trời nhưng hôm nay trời lại u ám, có lẽ là sắp mưa rồi. Cứ mỗi trận mưa thu là một trận lạnh, và điều này làm chứng đau đầu của Vệ Sóc tái phát dữ dội hơn. Khi thân thể thái tử không khỏe, ngài lại càng khó chiều hơn bình thường, và mỗi độ thu về, cuộc sống của Diêm Vũ cũng trở nên khó khăn hơn một chút.

Diêm Vũ đứng ngẩn người nhìn về phía xa xăm, trong khi mọi người trong Đông Cung đã từ lâu bị Vệ Sóc dạy dỗ nghiêm túc, cẩn thận không bao giờ nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn nàng thẫn thờ. Diêm Vũ mặc bộ y phục màu xanh trắng, hòa mình vào buổi sớm thu ấm áp cùng sắc điệu ấy, tựa như men trên gốm Thiên Thanh. Có lẽ vì quá lâu không chớp mắt nên mắt nàng thấy hơi cay, Diêm Vũ mới thu hồi ánh mắt, chỉnh lại vạt áo rồi nhẹ nhàng dặn dò hai người bên cạnh cửa: "Thái tử điện hạ đã dậy rồi."

Nghe vậy, hai cung nữ đứng gác ở cửa điện cẩn thận bước vào hầu hạ qua khe hở nhỏ nàng để lại. Đã dậy rồi, vậy thì phải chuẩn bị cho thái tử điện hạ lên triều. Tuy nửa đêm qua đã nghe thấy tiếng động không nhỏ bên ngoài nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn khắp phòng, hai cung nữ vẫn thầm thở dài. Đêm qua, lại là một đêm kinh tâm động phách.

Một trong hai cung nữ khi dọn dẹp động tác có hơi lớn một chút, mảnh sứ vỡ cọ xát trên nền gạch phát ra âm thanh nhẹ, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng "choang", chiếc trâm ngọc trắng rơi xuống đất, vỡ làm đôi. Cung nữ sợ hãi liên tục dập đầu, kêu lên xin thái tử tha mạng. Vệ Sóc vốn đã đau đầu, ném trâm xong thì thấy hai cung nữ mặt đầy nước mắt lòng càng thêm bực bội liền quát lớn: "Cút."

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng hắn lại càng ồn ào hơn, một cảm giác bức bối khó tả đè nặng trong tim, toàn thân không thoải mái. Giữa lúc đầu óc rối bời bỗng hiện lên một khuôn mặt nữ tử trắng nõn. Nếu là nàng, có lẽ sẽ không hoảng loạn như vậy. Trên gương mặt đoan trang nhu hòa ấy rất ít khi thấy cảm xúc trào dâng, những năm trước còn có thể thấy vài giọt lệ trong suốt, nhưng đến nay, dù hắn nói ra những lời khó nghe đến đâu, làm ra chuyện khó coi đến mấy, nàng cũng không còn động lòng.

Nghĩ ngợi một hồi, Vệ Sóc lại cảm thấy sự đau nhói ở thái dương tái hiện, hắn càng thêm sốt ruột, quát lớn về phía cửa: "Vào đây giúp bổn cung cài trâm." Cung nữ vừa bị Vệ Sóc đuổi ra ngoài cắn răng, đang định bước vào thì Diêm Vũ đã xoay người, nhẹ giọng nói: "Ngươi cứ đi làm việc đi, chuyện này giao cho ta là được." Cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đối mặt với vị thái tử tính khí thất thường kia nữa rồi.

Diêm Vũ bước vào nội điện, đóng cửa lại, đi đến trước gương, tự lấy một chiếc trâm gỗ nắm trong lòng bàn tay. Ngay khi sắp rút tay về, bàn tay Vệ Sóc đột nhiên đặt lên mu bàn tay nàng, ngồi thẳng dậy nghiêm nghị nói: "Sao nàng biết ta muốn cài chiếc trâm này?" Nàng đứng phía trước, hắn ngồi phía sau, tư thế này thật gần gũi, trông như là Vệ Sóc đang ôm nàng từ phía sau.

Lực đạo đè trên mu bàn tay dần tăng lên nhưng lông mày Diêm Vũ không hề nhúc nhích, nàng chỉ lặng lẽ đáp: "Gần đây trời chuyển lạnh, gỗ đào có thể ngăn tà khí xâm nhập." Nàng vừa dứt lời, eo lại bị Vệ Sóc kéo mạnh, nàng ngồi vững vàng trên đùi hắn. Diêm Vũ không ngờ hắn sẽ có hành động này, nàng nín thở, nhắm chặt mắt. Gương mặt trắng nõn đỏ bừng, lan đến tận đáy tai rồi tới sâu trong cùng cổ đều là một mảng đỏ ửng.

Hắn vốn chỉ muốn chọc tức nàng, lại không ngờ rằng người này sẽ ngoan ngoãn ngồi yên trên người mình. Gần trong gang tấc, hít nhẹ thôi cũng có thể ngửi thấy mùi hương bạch đàn nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng. Sáng nay trước khi trời sáng, hương thơm này vẫn vương vấn bên cạnh mình, khiến cơn đau đầu của hắn dần dịu đi. Vệ Sóc bất giác ghé sát lại gần, chóp mũi gần như chạm vào vành tai nàng.

"Quân tử phải như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng." Diêm Vũ nghiêng mặt sang một bên, dù trong tình cảnh khó xử này, nàng vẫn thẳng lưng, khuyên nhủ: "Điện hạ nên tự trọng." Đôi tay ôm nàng đột ngột buông ra, Vệ Sóc đẩy người ra, nắm chặt nắm đấm đến nỗi gân xanh nổi lên: "Sao, ngay cả nàng cũng muốn làm nữ thái phó đến đây giám sát dạy dỗ ta sao?"

"Nô tỳ không dám." Diêm Vũ quỳ bên cạnh, cúi đầu bất động. "Nàng có tư cách gì mà tự xưng là nô tỳ Đông Cung của ta." Vệ Sóc nghe nàng tự xưng như vậy càng thấy ngọn lửa không tên trong lòng bùng cháy dữ dội, dạy bao năm mà vẫn không sửa được. Lời nói đến bên miệng lại biến đổi, hắn hung dữ nói thêm một câu: "Nhớ kỹ thân phận của mình, cả đời này, nàng phải ở bên cạnh ta tạ tội."

Vệ Sóc tức giận bỏ đi, chỉ để lại vài sợi gió nhẹ. Diêm Vũ đứng dậy phủi bụi trên đầu gối, không khỏi cảm thấy trống rỗng trong lòng. Cả đời. Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nàng mơ màng đã trải qua gần hai mươi năm. Nếu thật sự có thể sống đến sáu mươi, bảy mươi, nàng cũng chỉ còn bốn mươi, năm mươi năm nữa thôi.

Trong sự lặng lẽ của một buổi sáng u ám, những xung đột, cảm xúc dồn nén và những bi kịch âm thầm trong lòng người khiến cho "Buông Rèm Pha Lê" trở thành một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn, vừa đầy bi ai, nơi tình yêu phải đối mặt với những khó khăn và rào cản không dễ vượt qua.



Đừng bỏ lỡ bộ truyện hot Buông Rèm Pha Lê bản full hoàn toàn miễn phí này nhé, qua văn án và review, cũng như bình luận, nếu không thuộc gu của bạn thì có thể đọc Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2) khá là hay cùng với Cọ Xát được nhiều bạn đọc bình chọn là 1 trong những truyện hay và hot nhất trong thời gian vừa qua.


Từ khóa tìm kiếm: truyện Hoa Hồng Đỏ full Buông Rèm Pha Lê review chương mới nhất, truyenfull, trumtruyen, zingtruyen, wikidich, dtruyen, sstruyen, truyenyy, wattpad, noveltoon, truyenchu, truyenhdx, tamlinh247, truyencv, medoctruyen, truyendocnhieu, thichtruyen, truyencuatui, truyenvip.

Danh sách chương của truyện Buông Rèm Pha Lê

Bình luận truyện

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí