Bách Luyện Thành Tiên

Chương 272: Tam hoá thân



Không chút hoảng loạn hắn nhanh chóng há miệng phun ra một đạo hỏa diễm màu xanh biếc.
"Hừ, anh hỏa? Ngươi nghĩ chiêu số tầm thường này có thể ngăn cản ta sao? "
Cổ Ma cười lạnh, lúc này tay phải hắn được bao bọc bởi một đạo ma khí nồng đậm lao về Lâm Hiên mà không thèm để ý đến hỏa diễm kia.
Tự đại sẽ phải trả giá, ma hỏa của Lâm Hiên sao có thể đem so với anh hỏa bình thường. Bàn tay Già La Cổ Ma vừa chạm vào hỏa diễm màu xanh biếc liền nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn.
Tầng ma khí tinh thuần bao quanh tay của hắn lại như một lớp giấy mỏng nhanh chóng bị thiêu đốt. Nhất thời Cổ Ma trở nên hoảng hốt, anh hỏa của đối phương không phải tầm thường bên trong có chứa cả kịch độc có thể ăn mòn cả ma khí.
Đáng giận!
Trên mặt Cổ Ma hiện lên một tia lo lắng, phùng mang trợn mắt muốn thi triển thần thông khác nhưng Lâm Hiên đã nhanh hơn phất mạnh tay trái, một đạo sáng màu xanh bay khỏi tay áo, nhìn qua có vẻ chậm mà nhanh hung hăng chém xuống thân hình Cổ Ma. Roạt một tiếng một cái đầu lâu bay lên trời nhưng thân thể của Cổ Ma đột nhiên hóa thành một mảnh mơ hồ dần biến lại thành ma vụ, đây là hóa thân thuật.
Ma vụ nhanh chóng tụ lại muốn bỏ chạy, Lâm Hiên tự nhiên không thể bỏ qua, tay trái múa may nhanh chóng điểm ra một cái, Bích Huyễn U hỏa vốn đang trong bàn tay ầm một tiếng bạo mở ra tỏa sáng chói mắt bao lấy ma vụ.
Cách mấy chục trượng sắc mặt bản thể Già La Cổ Ma tái nhợt, hóa thân này chính là bổn mạng chân nguyên tự nhiên không thể để bị hủy được. Hắn hét lớn lên một tiếng, ma khí ở trong bích hỏa nhanh chóng ngưng lại hóa thành một yêu quái cỡ một thước không ngừng tả xung hữu đột.
Muốn chạy ra khỏi ma hỏa? Hừ, nằm mơ sao!
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, há miệng phun ra một đạo tinh huyết, ma hỏa sau khi hấp thu như là lửa thêm dầu, tiếp tục cháy bùng bùng lên.
Một vùng U Hỏa màu xanh biếc biến ảo cuốn lấy yêu quái sau đó không gian bên cạnh bỗng lăn tăn nhè nhẹ rồi một thiếu nữ mỹ miều như hoa hiện ra.
Cổ Ma ngẩn ngơ kinh ngạc, không ngờ còn có địch nhân mà hắn không phát hiện ra.
Nguyệt Nhi vừa hiện thân, ngọc thủ phất lên một cái, một chiếc phiên kỳ màu đen cỡ bàn tay hiện ra trong tay. Nàng nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết, tiểu phiên nhanh chóng hóa lớn, ma khí nồng nặc mà lúc này tiểu phiên đã to gần một trượng.
Ma đạo thần thông?
Già La Cổ Ma kinh ngạc không thôi. Ơ…bên trong còn có quỷ khí, ả này là âm hồn sao?
Chỉ thấy vô số sợi tơ màu đen bay ra bao lấy tên yêu quái đang vùng vẫy trong hỏa diễm kéo vào trong phiên kỳ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dĩ độc công độc!
Già La Cổ Ma tức đến mặt mũi trắng bệch, với thần thông của hắn mà lại để ma khí bản mạng bị hấp thu. Đây là vũ nhục rất lớn, nhưng còn chưa kịp hành động thì đã thấy Nguyệt Nhi cười hì hì, nhanh chóng biến thành bạch quang bay vào ống tay áo của Lâm Hiên.
Nguyệt Nhi tuy đã là Kết Đan hậu kỳ nhưng trận chiến này hung hiểm dị thường. Lâm Hiên cũng không muốn nàng phải mạo hiểm.
Có điều lượng ma khí vừa rồi không phải là nhỏ, chỉ cần trải qua luyện hóa uy lực của Thú Hồn phiên có thể đại tăng!
Cổ Ma tức giận đưa ánh mắt oán độc nhìn về phía Lâm Hiên. Nhưng lúc này địch nhân cũng không phải chỉ mỗi tên thiếu niên đáng chết này.
Viện Kha cũng đang giao thủ với một hóa thân khác của Cổ Ma. Vừa thấy cỗ hóa thân đến gần, nàng nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn gấm thêu hoa.
Chỉ thấy linh quang lóe lên khăn gấm biến thành đám mây ngũ sắc chắn trước thân thể nàng, yêu khí tinh thuần không ngừng tỏa ra xung quanh.
Hóa thân của Cổ Ma sau khi tới niệm lớn lên một tiếng a di đà phật, sau đó thể hình tăng vọt như Kim cương nộ mục, Song quyền to như cái đấu giáng xuống.
Oành một tiếng! Đám mây rung lên dữ dội nhưng vẫn chưa tan ra. Cổ Ma rống to một tiếng, Song quyền như gió thay phiên oanh kích xuống. Chỉ trong một lát sau đám mây đã bị đánh tan tác.
Trong sương mù gương mặt thanh tú của Viện Kha hiện vẻ tiếc rẻ, kiện cổ bảo này cũng đã theo nàng hơn trăm năm. Lúc này Cự Quyền của Cổ Ma hung bạo giáng xuống đầu thiếu nữ.
Chỉ còn cách vài thước nhưng Viện Kha không có ý tránh, lơ lửng trên đầu nàng là một tấm kim phù thật lớn.
"Đây là…"
Cổ Ma dường như có chút sợ hãi, trong lòng kinh sợ, thần niệm khẽ động định cho hóa thân dừng tay nhưng đáng tiếc đã chậm.
Viện Kha giơ tay lên ngang môi hồng quát nhẹ một tiếng "Phá!".
Bụp một tiếng kim phù vỡ vụn thành vố số mảnh nhỏ, đoàn quang điểm hình thành một tầng kim quang chói mắt bao lấy hóa thân thứ hai của Cổ Ma, ma khí bắt đầu kịch liệt tan rã, không có chút sức phản kháng nào.
Lúc này Cổ Ma tức giận rống to lên, tam hóa thân nháy mắt đã mất hai cái. Đám tiểu bối càn rỡ này nếu không cho chúng nếm chút lợi hại. Bọn chúng lại coi hắn là con mèo hen chăng?
Cổ Ma nhe răng, ma khí tràn ngập khuôn mặt ngăm đen. Lúc này toàn thân đám Khô lâu được ma khí cuốn lấy. Bọn chúng nghiến răng nghiến lợi ken két. Hai hốc mắt tỏa sáng hồng quang, dáng vẻ vô cùng độc ác dáng vẻ độc ác phun ra một đạo Quỷ hỏa cuồn cuồn về phía thân hình Tuyết Hồ công chúa.
Hai mắt Viện Kha ánh lên một tia dị sắc, hai ngón tay nâng bình trà rồi khẽ ngửa cổ, từ đôi môi thơm mềm phát ra một đạo hấp khí, nước trà xanh biếc theo đó mà truyền vào cái miệng thơm tho kia.
Viện Kha khẽ hóp má, nước trà lại được phun ra từ cặp môi anh đào, sau đó nàng tay lên, lấy ngón tay búp mang như bút, hòa yêu khí với nước trà làm mực tại trong hư không thảo ra mấy chữ như rồng bay phượng múa, trong khoảnh khắc trước mắt hiện ra hơn mười kim phù. Linh quang bắn ra bốn phía mỹ lệ đến cực điểm.
" Hiện! "
Ngón tay ngọc hướng tới những Kim phù này nhẹ nhàng điểm ra, kim phù sắp thành hàng rồi biến thành hơn mười tên Giáp sĩ thân hình khôi vĩ thân cao tám thước hình dáng uy mãnh, trong tay cầm đao thương kiếm kích lao sang đại chiến cùng Đại Khô Lâu.
Lâm Hiên không khỏi nhướng mày. Đây là lần thứ hai hắn thấy Tuyết Hồ công chúa thi triển bí thuật truyền thừa. Tuy có khác lần đấu với phượng hoàng trước nhưng cũng thần diệu đến cực điểm. Lấy nhãn quang của hắn mà cũng có chút hứng thú với Thanh Huyền Hồ kia.
Lúc này đám Khô Lâu và Kim giáp có vẻ bình thủ. Cổ ma bắt đầu tập trung sang Lâm Hiên. Tuy tu vị của tiểu tử này chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng bảo vật lẫn thần thông đều không tầm thường. Chỉ cần tiêu diệt tên này thì hai kẻ kia cũng sẽ dễ dàng thu thập.
Thấy Cổ Ma dùng ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm mình, kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú vô cùng đã nhìn ra ý định của đối phương.
Trong lòng Lâm Hiên thầm hô xui xẻo, Tiên hạ thủ vi cường, hắn há miệng phun ra Bích Huyễn U hỏa vào Thanh Hỏa Kiếm trước ngực. Mũi kiếm bị u hỏa bao phủ thoạt nhìn có vẻ âm u vô cùng.
Lâm Hiên cắn chặt răng trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, mở miệng hét lớn như sấm động giữa trời xuân đồng thời điểm ra một chỉ.
Chỉ thấy Thanh Hỏa kiếm lóe lên biến mất rồi quỉ dị xuất hiện trước mặt Cổ Ma, thanh quang chói mắt hung hăng chém xuống. Rõ ràng chỉ là một thanh đoản kiếm hơn một thước nhưng uy thế tựa như thái sơn áp đỉnh. Cổ ma lập tức bị chém thành hai nửa.
Có điều Lâm Hiên không hề lộ vẻ vui mừng mà vội thi triển Cửu Thiên vi bộ cấp tốc lui lại mấy trượng.
Già La Cổ Ma không thể dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Vừa rồi chỉ tàn ảnh của hắn mà thôi. Tên gia hỏa này thần thông quỉ dị, chẳng biết đã thi triển bí thuật kim thiền thoát xác từ khi nào. Thần thức của Lâm Hiên cũng bị hắn qua mặt.
Đúng lúc này thì một đạo hắc ảnh cỡ cánh tay đâm thẳng vào chỗ Lâm Hiên vừa đứng. Thì ra là cái đuôi của Cổ Ma ẩn giấu trong lòng đất đánh lén sau lưng Lâm Hiên.
Nguy hiểm thật!
Lâm Hiên hít một hơi lạnh. Tên Cổ Ma này thật sự là giảo hoạt nham hiểm, thiếu chút nữa thì mắc bẫy của hắn.
"Ồ!"
Một âm thanh ngạc nhiên truyền ra. Cổ Ma chớp chớp mắt lộ ra vẻ bất ngờ. Không ngờ tên tiểu tử này cũng tránh được một kích này. Vừa rồi hắn thi triển bí thuật độn thuật chỉ kém hơn thuấn di một chút. Đối phương còn khó chơi hơn con cả tu sĩ trung kỳ đỉnh phong.
Nghĩ vậy Cổ Ma lại lộ ra vẻ vui mừng. Thần thông không tầm thường thì huyết nhục thân thể và tinh nguyên Nguyên Anh sẽ càng tinh thuần.
Nghĩ tới đây Cổ Ma không nhịn được lẽ lưỡi liếm môi, mặt đầy vẻ tham lam.
Sau khi tránh được thì Lâm Hiên thầm hoảng. Tên gia hỏa này thật sự là đại địch lớn nhất mà hắn từng gặp. Chỉ cần sơ xuất một chút là có thể mất mạng ngay lập tức.
Hắn phất tay áo một cái, đem một tấm thuẫn bài đúc bằng xương trắng to cỡ bàn tay, ở giữa có một quỷ diện dữ tợn toát ra quỷ khí lành lạnh quay quanh người.
Lúc này Bích Huyễn U hỏa hừng hực cháy trên Thanh Hỏa kiếm đã bay về tay trái, tay phải Lâm Hiên vừa lật một cái lập tức một xấp phủ triện xuất hiện.
Tên tiểu tử này đúng là có nhiều bảo vật!
Già La Cổ Ma hơi nhíu mày. Hắn cũng không muốn dây dưa nữa, đến lúc phá Thiên Cương Phục Ma Trận cần tiêu hao rất nhiều chân nguyên.
Phải tốc chiến tốc thắng!
Nghĩ đến đây cổ ma liền huy vũ hai tay hóa thành những đạo tàn ảnh. Sau lưng hắn lại phát ra phật quang xám đen hiển nhiên là đã bị ma khí hủ hóa.
Tiếp đó Cổ Ma há miệng quát lớn một tiếng. Một cỗ sóng âm màu đen từ trong miệng hắn phóng ra! Chính là thần thông vô thượng của phật môn. Sư Tử Hống!
Trong lòng Lâm Hiên có chút cảm giác hoang đường, không thể tưởng được yêu ma lại có thể thi triển ra thần thông Phật môn .
Nghĩ vậy nhưng hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết vào mặt trên, Tam Âm Bạch Cốt thuẫn đột nhiên bành trướng, quỷ kia diện há mồm phun ra một đạo âm phong đem thân thể bao bọc ở bên trong.
Sóng âm vô thanh vô tức lao tới đây! Lâm Hiên cảm giác trong đầu tê rần, trước ngực như bị người dùng búa tạ hung hăng nện vào, pháp lực toàn thân trì trệ. Thực là quá uy lực, không thể tưởng được Phật môn sư tử rống này gần như có thể xuyên qua phòng ngự pháp bảo.
Khóe miệng Cổ Ma lại lộ ra vẻ âm trầm cười nhạt, đài hắc liên dưới chân hắn chợt lóe thân hình biến mất tại chỗ.
Nguy hiểm!
Mặc dù không dùng thần thức Lâm Hiên cũng khẳng định đối phương đang tiếp cận hắn, muốn thi triển nhất kích sát thủ.
Mà lúc này pháp lực toàn thân không thể lưu chuyển, sao có thể bày ra phòng ngự gì đó, hắn đang lâm vào tuyệt cảnh!
Lúc này Già La Cổ Ma đã hiện trước mặt Lâm Hiên ba thước, duỗi tay ra biến thành ma trảo đen thùi cùng móng tay vươn dài, hàn quang bắn ra bốn phía hung hăng vồ xuống tâm thất Lâm Hiên.
Song chỉ thấy trong âm phong có tiếng khẽ quát:
"Hiện!"
Bỗng từ âm phong từng có đám thi khí màu xám trắng phun ra, ẩn hiện một thân ảnh.
Thi khí tản đi lộ ra một thân hình khô héo quỉ dị là Thi Ma, chỉ là không có hai cánh tay. Hiện tại Lâm Hiên vẫn chưa kịp tu bổ đương nhiên không muốn dùng nó để đối địch, nhưng thời khắc này cũng đành bất đắc dĩ.
Thi Ma rống to một tiếng không hề sợ hãi, thân ảnh lắc một cái chắn trước người chủ nhân.
Phụp! Cánh tay ma sắc nhọn cắm vào lồng ngực, Thi Ma đau đến toàn thân phát run nhưng quái vật đến từ Âm Ti giới không để ý đau đớn mà há mồm hung hăng ngoạm vào yết hầu Cổ Ma.
"A!" Già La Cổ Ma vừa sợ vừa giận không ngờ. Tay trái phất một cái trong lòng bàn tay ma quang lập lòe vỗ một chưởng vào vai Thi Ma.
Oành! Thân thể Thi Ma tuy cứng như tinh thiết nhưng không chịu nổi lập tức vang ra xa thương thế không nhẹ.
Tròng mắt Cổ Ma lúc này đã thành màu đỏ như máu, hắn cũng không có hứng thú thôn phệ tên cương thi kỳ đà cản mũi đầy thi khí này. Thiên Tú chân nhân nhất đại kiêu hùng lại thừa dịp Lâm Hiên chưa khôi phục pháp lực đánh tới.
Đáng tiếc tu vị Lâm Hiên vượt qua xa tu sĩ bình thường. Hiện tại hắn đã có thể thi triển một chút pháp lực.
Tay trái giơ lên đem một xấp phù triện tế lên không, chỉ thấy hồng quang chói mắt trên không hiện ra hơn chi chít hỏa cầu như mưa rót xuống đầu Cổ Ma.
Dùng công làm thủ! Nhưng pháp thuật địa giai cũng khiến Cổ Ma phải e dè hừ lạnh một tiếng đành tạm lui. Tận dụng thời khắc này. Lâm Hiên lưu chuyển pháp lực toàn thân lần nữa thi triển Cửu Thiên Vi Bộ lui ra xa vài chục trượng. Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết thu lại Thi Ma vào linh quỉ túi.
"Nguy hiểm thật!"
Lần giao phong này nói thì chậm nhưng thời gian bất quá nháy mắt. Lâm Hiên dường như đã đặt một chân vào Quỷ Môn quan. Lúc này trong lòng hắn đã thầm e dè tên yêu ma khó chơi này.
"Thiếu gia làm sao bây giờ?" Nguyệt Nhi cũng nhìn ra đây là một trận chiến cực kì hiểm ác mà hai người bước vào tiên đạo đến nay.
"Địch nhân đáng sợ thế này thôi chúng ta đành để hắn ở đây mà nghênh phong đắc ý vậy. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách" Lâm Hiên nở nụ cười khổ căng thẳng nhìn chằm chằm Cổ Ma.
"Ừm" Nguyệt Nhi nhẹ gật đầu.
Trở lại bên kia, những Khô Lâu do tràng hạt biến thành không hiểu được chế bằng tài liệu gì mà như là có sinh mạng nhưng những giáp sĩ kia thần thông quả thực như là tản đậu thành binh (1) trong truyền thuyết.
Song phương không hề dùng kỹ xảo mà ngạnh đấu, đám khô lâu tuy hung mãnh nhưng mà kim giáp võ sĩ lại như thế thiên sinh khắc chế bọn này. Hiện tại Viện Kha đang chiếm thượng phong, vài bộ khô lâu đã bị đánh tan thành bột phấn.
Tuyết Hồ công chúa cũng đã thu hồi được sác đạo nguyệt nha quang nhận biến thành ngân hoa pháp bảo.
Sắc mặt Già La Cổ Ma có chút khó coi. Không ngờ ả Hóa Hình trung kỳ yêu tộc cùng tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ này lại khó chơi nhiều lắm. Chẳng lẽ đến lúc hắn phải giở toàn lực sao. Khi đó muốn đả bại hai người thì không khó nhưng Nguyên Anh sẽ phải chịu ma khí hủ hóa quá mức, rất có thể đánh mất thần trí.
Có nên hay không mạo hiểm như vậy hay không? Thiên Tú chân nhân cũng trở nên do dự.
Thấy đối phương không động thủ, ánh mắt Lâm Hiên chớp động môi mấp máy truyền âm sang Viện Kha, không khiêu kích Cổ Ma mà đem thần thức thả ra tìm kiếm đường lui. Viện Kha cũng đưa mắt nhìn sang hắn. Biểu hiện ra ngoài vẫn thao túng kim giáp võ sĩ tiêu diệt khô lâu còn sót lại kỳ thật cũng đang quan sát bốn phía.
Trường diện tạm thời lâm vào sự yên lặng trong giây lát trước cơn giông tố.
Nhưng đúng lúc này Cổ Ma phía bên trái hét lên một tiếng: "Tiểu tử muốn chạy!" Theo đó từ trong miệng hắn phun ra một đạo sáng đen thùi cỡ cánh tay đen nhánh về một góc nào đó.
Bùng một tiếng thân hình Nguyên Anh của Nhạc Huyền Phong lần nữa lảo đảo hiện ra, thuật thuấn di đơn giản của hắn lại bị phá vỡ.
Nhạc Huyền Phong dù sao đã mất đi thân thể. Thấy một nam một nữ đã gây sự chú ý của Cổ Ma liền muốn trốn thoát.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh hiện lên một tia vẻ oán độc. Hai tay múa may đồng thời từ miệng trong phun ra một ngụm tinh khí, Nguyên anh nhanh chóng biến ảo pháp quyết miệng khẽ quát:
"Biến!"
Tinh khí nhoáng lên đón gió tăng vọt biến thành một con linh điểu nhỏ nhắn chừng nửa tấc. Nguyên Anh không nói thêm tiếng nào liền cưỡi lên trên lưng linh điểu phóng về phía phương xa.
Cổ Ma sững sờ nhưng lập tức khóe miệng lộ một tia chê cười. Tay trái hắn giơ lên vô số ma khí hiện lên trên hư không kết thành một tấm võng chụp xuống.
Bộ dáng Nguyên Anh ngưng trọng. Thời khắc này đành phải hao tổn chân nguyên, Nó cắn răng há miệng phun ra một đạo thanh khí cực kỳ tinh thuần hóa thành một đao quang dài hơn một trượng chém tới phía trước.
Xoạt một tiếng ma võng tuy dẻo dai nhưng vẫn bị rách ra một chỗ nho nhỏ, Nguyên Anh cưỡi quái điểu chạy thoát ra ngoài.
Già La Cổ Ma tức giận đến hai mắt phún lửa, nổi trận lôi đình đuổi theo. Đây chính là Nguyên Anh hậu kì tu sĩ, với hắn là vật đại bổ, há có thể buông tha,
Nhưng tên này đúng là tham lam vô hạn, Lâm Hiên cùng Viện Kha cũng không muốn bỏ qua. Cổ Ma há mồm phun ra hai khối hắc cầu nồng đậm tanh hôi. Sau đó một hồi vặn vẹo biến ảo ra hai con ma xà. Mục đích muốn chầm chân hai người tại đây.
Lâm Hiên tự nhiên sẽ không để hắn như ý. Tay áo phất một cái đem hai tấm phù triện tế lên. Hắn đem pháp lực truyền vào, phù triện không gió mà tự cháy hóa thành hai tên quái vật cấp ba xuất hiện.
Thú Hồn Phù này vtu vị hiện tại của hắn thì như gân gà không có bao nhiêu tác dụng. Hai thú hồn cấp ba chỉ cần là kéo dài thêm thời gian coi như là gậy ông đập lưng ông. Bên kia trong mắt Viện Kha hiện lên một tia kỳ lạ. Cũng đánh ra một đạo pháp quyết sai sử một tên kim sắc giáp sĩ phóng tới hai con Ma Xà.
Chỉ thấy trên người Lâm Hiên chợt lóe thanh quang, hướng về phương xa bay đi mà Viện Kha cũng không chậm trễ bay về một hướng khác.
Cổ Ma nhíu mày nhìn theo nhưng do dự một chút đành đuổi theo Nguyên Anh.
Một nam một nữ kia thực gian xảo vô cùng nhưng ở cái không gian phong ấn mà hắn rõ như lòng bàn tay này bọn chúng tuyệt đối trốn không thoát. Cứ từ từ thưởng thức cũng là một sự thống khoái.
Không thấy Cổ Ma đuổi theo Lâm Hiên vận dụng pháp lực đến cực hạn hướng về phía trước bỏ chạy. Đạo kinh hồng thanh sắc phiêu hốt bất định trong chốc lát đã bay hơn mấy chục dặm.
"Thiếu gia người định trốn ở đâu. Trong không gian phong ấn này căn bản không có chỗ để đi." thanh âm Nguyệt Nhi lo lắng truyền vào đầu.
"Ta biết"
"Thiếu gia sao không cùng đi với Tuyết Hồ công chúa, chia ra thì nguy hiểm hơn đó" Trên mặt Nguyệt Nhi hiện vẻ khó hiểu.
"Nha đầu ngốc! Nàng quá ngây thơ rồi, Cho dù ta cùng Tuyết Hồ công chúa đồng tâm hiệp lực hết khả năng thì vẫn đấu không lại được tên yêu ma kia." Lâm Hiên cười lạnh nói.
"Sao có thể thiếu gia, không phải vừa rồi ngang sức ngang tài thậm chí còn chiếm chút thượng phong so với hắn sao." Nguyệt Nhi che miệng kinh hô biểu lộ vô cùng nghi hoặc.
"Ta cũng biết thế nhưng không hiểu sao ta có cảm giác tên yêu ma kia chưa dùng toàn lực, cho dù có ở lại đó thì cũng chỉ có ngã xuống. Trốn đi mới còn một đường sinh cơ." Lâm Hiên nói đến đây thì im lặng thở dài. Hắn đem khí tức thu liễm định đi tìm một nơi trốn vào.
***
Lúc này Nguyên Anh của Nhạc Huyền Phong hiện đang lâm vào cảnh khốn cùng. Dù sao không có thân thể nhưng nên pháp lực tiêu hao vô cùng lớn. Thiên Tú Chân Nhân đã từng là tông chủ Huyền Phượng Môn đối với loại pháp thuật này rất rõ ràng.
Khoảng thời gian sau một tuần trà Cổ Ma đã đuổi tới. Nhìn ma khí cuồn cuộn đằng sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh lộ ra vẻ sầu thảm. Há miệng một phun ra đạo máu huyết vào mỏ của linh điểu.
Linh điểu hé mỏ rít một tiếng tốc độ tăng nhanh ba phần. Trong mắt Nguyên Anh hiện ra một tia thống khổ. Liên tục hao tổn bổn mạng chân nguyên khiến hắn kiệt sức.
"Tiểu tử đừng phí tinh lực nữa, ngoan ngoãn cùng lão phu dùng hợp nếu không ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị luyện hồn trừu phách." Thanh âm Cổ Ma đe dọa truyền vào tai ,đồng thời tay phải phất về một cái. Chỉ thấy trong hư không phía trước hiện ra vô số ma khí biến thành các phi xà chen chúc đem Nguyên Anh vây lại.
Nguyên Anh cắn môi hai tay vừa bấm quyết, linh quang chớp động rồi một cơn lốc xen lẫn sương mù hiện lên.
Chú thích (1) Tản đậu thành binh. Tích này xuất hiện từ thời Đường.
Cao Biền người gốc Bột Hải (Mãn Châu), sau ngụ U Châu. Cha là Cao Thừa Minh, ông nội là Nam Bình quận vương Cao Sùng Văn, thời Đường Hiến Tông Lý Thuần (806-820) là một danh tướng, chỉ huy cấm quân. Từ khi còn nhỏ, Cao Biền đã là người rất chịu khó trau dồi về văn học. Giao du với các nho sĩ, ông thường bàn luận đường lối chính trị một cách rắn rỏi. Cao Biền theo Chu Thúc Minh, làm tư mã.[ Cao Biền làm quan, được thăng dần đến hữu thần sách đô ngu hậu, sau vì có công, lại được thăng làm phòng ngự sứ Tần Châu. Những năm đầu thời Đường Ý Tông (859–873), Cao Biền chỉ huy quân tại biên cương phòng chống người Đảng Hạng và Thổ Phồn, kiêm Tần Châu thứ sử.
Mỗi khi thấy người nào sức yếu, tay chân cử động run rẩy, người ta hay sử dụng câu gần như đã là thành ngữ: Lẩy bẩy như Cao Biền dậy non. Người ta giải thích là Cao Biền có phép thuật "tản đậu thành binh", nghĩa là mỗi khi cần có quân lính đi đánh dẹp, không cần mộ người chỉ cần rắc đậu vào một bãi đất, rồi ủ kín, đọc thần chú rồi mở ra, mỗi hạt đậu hóa thành một người lính. Có lần Cao Biền đọc thần chú còn thiếu, khi mở ra những hạt đậu đã thành lính nhưng đều còn non chưa đủ sức, đứng lên không vững.
Với Cao Biền, ngày nay ở dân gian Việt Nam vẫn còn những truyền thuyết hoang đường, như cho rằng Cao Biền thấy ở đất Giao Châu có nhiều kiểu đất đế vương, nên thường cưỡi diều giấy bay đi xem xét, rồi dùng phép thuật phá những nơi có hình thế sơn thủy đẹp, và chặn những đất có long mạch bằng cách đào những giếng khơi rất sâu.
Một thuyết khác giải thích về Cao Biền dậy non là khi Cao Biền sang nước Nam với mục đích yểm bùa và triệt hạ long mạch thì ông có nuôi một trăm âm binh để phục vụ mục đích này. Cao Biền nhờ một bà hàng nước mỗi ngày thắp một nén hương để gọi dậy một âm binh. Khi thắp đủ trăm nén hương trong vòng một trăm ngày sẽ gọi dậy được đủ. Nhưng bà lão nước Nam đã phá âm mưu của Cao Biền bằng cách thắp cả một lượt một trăm nén hương trong vòng một ngày. Nhưng vì không đủ ngày, dậy non nên không có tác dụng.
Truyền thuyết dân gian kể rằng khi sang Giao Châu, Cao Biền thấy long mạch rất vượng, nên muốn phá đi, thường mặc áo phù thủy, cưỡi diều giấy đi khắp nơi để xem địa thế, hoặc giả tảng lập đàn cúng tế để lừa thần bản địa đến rồi dùng kiếm báu chém đầu, xong đào hào, chôn kim khí để triệt long mạch. Cao Biền có lần đến núi Tản, định dùng chước này, nhưng Tản Viên sơn thánh biết được, liền mắng Cao Biền rồi đi. Truyền thuyết núi Cánh Diều ở Ninh Bình có kể rằng Cao Biền thường cưỡi diều giấy đi dò phá long mạch nước Nam, khi bay đến đất Hoa Lư đã bị một đạo sĩ cùng nhân dân ở đây dùng tên bắn, Cao Biền bị trọng thương, diều gãy cánh rơi xuống một hòn núi, từ đó hòn núi mang tên là núi Cánh Diều.
Xét ra theo sử Trung Quốc, chính Cao Biền khi về bắc bị cấp dưới là Lã Dụng Chi cuốn vào những trò ma thuật phong thủy và trở thành nạn nhân của những trò pháp thuật đó. Nếu là thầy phong thủy cao tay, ông phải là người đi mê hoặc người khác không thể bị mê hoặc và bị chết bởi thuật này. (Lịch sử Việt Nam bao đời bị phương bắc đô hộ, vì vậy sử Trung Quốc sẽ phải nói Cao Biền như vậy để tránh nước Nam phá giải trấn yểm của Cao Biền)

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí