Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1000: Khó Mà Tu Bổ







Nghe vậy, Bạch quân sư chợt hít sâu một hơi, anh ta không ngờ đối phương lại đoán được hết suy nghĩ của mình, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin là thật, nên anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

“Đúng thế.

” Bạch quân sư nuốt xuống một ngụm nước bọt, miễn cưỡng khẽ gật đầu.

Nhưng vừa dứt lời, anh ta đã bắt đầu hối hận, anh ta day day cái trán, sao anh ta có thể nói ra chuyện này chứ, bây giờ anh ta cảm thấy hết sức hối hận, ân hận chết mất, sớm biết như vậy thì anh ta cứ giả vờ như cái gì cũng không biết.

Nghe thấy mấy lời Bạch quân sư vô ý thốt ra, sắc mặt Lý Phàm liền trở nên lạnh lùng.

Bạch quân sư giật nảy mình, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, anh ta nhận ra đối phương sắp nổi giận rồi, anh ta cảm thấy không khỏi đau đầu, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.

Người đàn ông cao lớn khác nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ, cần ra tay hay không?”
Nghe vậy, Bạch quân sư gần như xúc động đến chửi thề, anh ta biết sự lợi hại của Lý Phàm, nếu những người này dám ra tay với Lý Phàm chẳng khác nào tự chuốc lấy đau khổ? Bọn họ có lá gan đó nhưng anh ta thì không.

Anh ta chợt nảy ra một ý, anh ta có thể để những người đó đi chịu chết.

“Được, các người lên đi.


” Bạch quân sư nở nụ cười.

Những người đàn ông vạm vỡ đó không hề biết sự lợi hại của Lý Phàm, bằng không bọn họ cũng chẳng có gan làm ầm ĩ với Lý Phàm.

Sau khi nhận được lệnh của Bạch quân sư, sắc mặt của bọn họ chợt trở nên lạnh lùng, áp sát lại gần Lý Phàm, tư thế có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Những người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng bắt đầu ra tay, định cậy mạnh, dù sao bọn họ cũng đông người.

Bạch quân sư chẳng thèm quan tâm đến kết quả, mà lập tức rời đi, nếu không rời đi ngay thì anh ta không biết mình còn có cơ hội sống sót rời khỏi nơi này hay không.

Những người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng bị đánh cho thê thảm, nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.

Lý Phàm ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch quân sư đã biến mất, nhưng anh cũng không đuổi theo, nếu đối phương chạy trốn thì cứ để đối phương trốn đi, với anh đối phương cũng chẳng có uy hiếp gì lớn.

Ông lão lập tức sững sờ, ông ta hết sức cảm kích nắm tay Lý Phàm, anh chẳng những cứu ông ta một mạng, mà còn cứu vãn thể diện cho ông ta.

Bạch quân sư bắt ông ta làm chuyện không muốn làm, ông ta vẫn không bằng lòng lắm, nhưng bây giờ Lý Phàm đã cứu mình, ông ta cảm thấy rất yên tâm.

Lý Phàm cũng không nói thêm gì, chỉ đưa chìa khóa Long Môn đã bị hỏng cho ông ta, bảo ông ta tiếp tục đi hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này ông lão mới nhận lấy chìa khoá, tập trung tinh thần làm việc.

Lý Phàm chỉ quan tâm ông ta có thể tạo ra chìa khóa Long Môn hay không, nếu ông ta có thể tạo ra chìa khóa hoàn chỉnh thì không còn gì tốt bằng, anh vô thức ngồi xuống, chơi điện thoại để giết thời gian.

Nửa tiếng sau, ông lão đột nhiên đứng lên, sau đó nói: “Cái này quá thiếu rồi, tôi đã quên mất trình tự trước kia, nếu quên mất trình tự một bước thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ.


Nghe vậy, Lý Phàm không khỏi cúi đầu, trong lòng cảm thấy mất mát, anh cũng nhìn ra ý của đối phương là không thể khôi phục chìa khoá này về hình thù như ban đầu, anh còn tưởng rằng chìa khóa này có thể khôi phục dáng vẻ như cũ.

Nào ngờ, kết quả khác hẳn tưởng tượng của mình.

“Vậy còn cách nào khác không?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Lý Phàm rất quan tâm đến kết quả của việc này, nếu có biện pháp khác thì cũng được, anh chỉ lo là hết cách rồi.


Ông lão thở dài nói: “Ngay cả tôi cũng không thể làm được thì những người khác làm làm sao được, trừ phi cậu có thể tìm được chiếc chìa khoá không hoàn chỉnh khác, nói không chừng tôi có thể thành công.


Trương Đức Võ lập tức mất bình tĩnh mà nổi giận, ông ta hoài nghi có phải đối phương đang đùa mình không, đã là lúc nào rồi mà đối phương còn đùa giỡn với ông ta như vậy.

“Có phải ông cố ý hay không, lão già này, tôi thấy ông đang cố ý lãng phí thời gian của chúng tôi thì có.


Trương Đức Võ rất tức tối trừng mắt lừ ông lão.

Ông lão không thèm nhìn Trương Đức Võ, sắc mặt lạnh lùng không nói gì nữa.

Lý Phàm cau mày nói: “Trương Đức Võ, ông câm miệng lại cho tôi, đừng làm khó dễ ông ấy, dù sao chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy.


Thấy Lý Phàm thái độ ôn hòa, ông lão vô cùng cảm động, gật đầu nói: “Cậu này, tôi có thể giúp cậu, nhưng tôi cũng không có lòng tin lắm, nên trước mắt, chuyện này cậu cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.


Nghe vậy, Lý Phàm không hề phủ nhận, anh hiểu suy nghĩ của đối phương, gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi rất tự tin.


Lúc này, ông lão im lặng, ngáp một cái, sau đó liếc nhìn Lý Phàm, nói với anh: “Nhưng sau này tôi rất vui lòng giúp cậu.


“Được, chờ tôi tìm được chiếc chìa khóa bị hỏng khác rồi sẽ lại tới tìm ông.

” Lý Phàm không quên nói mấy câu khách khí.

Sau khi hàn huyên với ông lão một lúc, Lý Phàm mới cùng Trương Đức Võ rời khỏi nơi này.

Trương Đức Võ bất đắc dĩ nói: “Xem ra thật không thể sao chép chìa khoá Long Môn được, cậu Lý, tôi thấy hay là quên chuyện này đi thôi.


Lý Phàm suy nghĩ một chút, cũng không cần thiết tốn công tốn sức đi mở kho báu Long Môn ra, ngộ nhỡ mở ra rồi, cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Cộng thêm bản nhái của chìa khóa Long Môn khó tìm như thế, dù có là người Long Môn thì chắc cũng không thể làm được.


Mà lúc này, sau khi trở về, Bạch quân sư lập tức tố cáo với Long Hậu.

Sau khi chỉ thấy mình Bạch quân sư trở về, Long Hậu biết ngay kế hoạch của đối phương đã thất bại, bà ta tức giận nói: “Đại sư kia đâu, sao anh không mời ông ta đến đây, không phải tôi đã nói với anh muốn anh không tiếc bất cứ thủ đoạn hay trả giá thế nào hay sao?”
“Tôi thật muốn mời ông ta đến, nhưng mà Lý Phàm cũng ở đó.

” Bạch quân sư cười khổ một tiếng.

Long Hậu sửng sốt mấy giây sau, có vẻ không tin lắm nói: “Ông đừng nói linh tinh, sao Lý Phàm lại ở chỗ đó?”
Thấy Long Hậu không tin, Bạch quân sư đành kể hết đầu đuôi sự việc ra.

Sau khi biết được sự thật, Long Hậu rơi vào trầm tư, nỉ non: “Ông chắc Lý Phàm cũng vì chìa khoá Long Môn mà tới chứ?”
“80% là như vậy.

” Bạch quân sư khẽ gật đầu.

Long Hậu âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy ông quay về làm gì, tuyệt đối không thể để cậu ta lấy được chìa khóa Long Môn, ông hãy đi một chuyến nữa, mang đại sư đó đến cho tôi.


Bạch quân sư hơi do dự nói: “Nhỡ tên đó cũng ở đó thì làm thế nào.


Nếu Lý Phàm ở đó, ông ta cũng không dám giở bất kỳ trò gì.

Long Hậu nhìn ông ta như nhìn kẻ ngu, lạnh lùng nói: “Chuyện này còn cần tôi dạy ông sao? Ông không biết chờ tên đó đi rồi hành động cũng không muộn sao? Thật là một kẻ ngu ngốc.


Lúc này, Bạch quân sư mới vội vàng khởi hành.

.





DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí