Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4743: Căm phẫn rời đi



Ca, chính là hắn!

Trương Duy thăm dò chung quanh, hắn chóng phát hiện ra Lăng Hàn, lập tức đưa tay chỉ vào đối phương.

A, hắn tiến vào nhanh như vậy? 

Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, Trương Duy trước đó bị đánh nằm xuống đất, cho dù tư chất của hắn qua ải cũng không thể tìm được hắn nhanh như thế.

Trừ phi, hắn không có đi kiểm tra, mà là trực tiếp chạy đi tìm người.

Ca ca của hắn là Trương Gia, chính là tùy tùng một tên Đế tử. 

Lăng Hàn nhìn sang, bên cạnh Trương Duy còn có ba người, một người trong đó có phần giống Trương Duy, nhìn hắn lớn tuổi hơn một chút.

Vậy đại khái chính là Trương Gia.

Quả nhiên, người kia sải bước đi tới, hắn đi tới trước mặt Lăng Hàn mới ngừng lại. Nhưng mà, hắn không có xuất thủ, hắn chỉ cười nói: 

- Vị sư đệ này, xưng hô như thế nào?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ngươi còn chưa có tư cách gọi ta là sư đệ! 

Trương Gia giận dữ.

Hắn không có tư cách?

Bản thân hắn chính là thiên tài, nếu không cũng không có khả năng bị học viện Tổ Vương thu nhận, hơn nữa, hắn hiện tại ôm đùi một tên Đế tử, dù rất nhiều người có thiên phú, địa vị cao hơn hắn cũng phải khách khách khí khí. 

Ta chỉ tiên lễ hậu binh, ngươi dám không cho ta mặt mũi?

- Ha ha, đúng là ngông cuồng!

Hai tên trẻ tuổi khác cười lạnh. 

- Trương huynh, không cần khách khí với loại người này, trực tiếp đánh phục là được.

Trương Gia gật gật đầu, chỉ vào cái mũi Lăng Hàn và nói:

- Cho thể diện mà không cần, vậy ngươi cũng chỉ có thể tự ăn ác quả. 

Lăng Hàn cười ha ha:

- Có một điểm ngươi rất giống đệ đệ của mình, đều thích dùng tay chỉ người khác, mà ta cực kỳ chán ghét như thế.

- Thì tính sao? 

Trương Gia ngạo nghễ nói.

Ba!

Lăng Hàn xuất thủ, hắn tát Trương Gia nằm trên mặt đất. 

Lần này thế giới thanh tĩnh, Trương Gia bị hắn đánh hôn mê bất tỉnh.

Móa!

Hai người trẻ tuổi khác trợn mắt, tình huống như thế nào, đây chính là Trương Gia đấy. 

Ba người bọn họ đều là tùy tùng của Ngưu Đằng Phi, tu vi cùng thực lực đều tương đương nhau, cho nên, Trương Gia bị một tát đánh gục, bọn họ có đi lên cũng chỉ bị đánh mà thôi.

- Cút.

Lăng Hàn thản nhiên nói. 

Hắn lười quan tâm đám tiểu lâu la như thế.

- Đi.

Hai tên tùy tùng khác vội vàng xoay người rời đi, mà Trương Duy mang theo Trương Gia xám xịt chạy khỏi nơi này. 

Có rất nhiều người nhìn thấy và hưng phấn nói với nhau.

- Tê, người mới tới thật trâu bò nha, dám đánh người của Đế tử.

- Ha ha, hiện tại có thể ngông cuồng, chờ sau đó Ngưu Đế tử đến, hắn sẽ cúi đầu xin lỗi. 

- Đó là các ngươi suy đoán, các ngươi biết hắn là ai không?

- Ai vậy?

- Lăng Hàn, sát thủ Đế tử! 

- Cái gì!

Lăng Hàn nổi danh như vậy, khẳng định có người nhận ra hắn, chờ sau khi nói ra thân phận của hắn, có rất nhiều người khiếp sợ.

Người nào không biết danh tiếng Lăng Hàn? 

Nghe nói, mấy tên Đế tử đã chết trong tay hắn, trước đó còn dẫn tới năm Đế tộc liên thủ đi Cửu Dương Thánh Địa đòi người, không nghĩ tới Cửu Sơn thành Thánh, trong tay cầm Đế binh, trực tiếp dọa năm Đế tộc lui trở về.

Nhưng mà, thời gian mười năm qua không nghe tin tức của Lăng Hàn, vốn có người cho rằng hắn kiêng kị Đế tộc nên mai danh ẩn tích, không nghĩ tới bây giờ lại xông ra, trực tiếp đối đầu với Đế tộc.

Sát thủ Đế tử, danh bất hư truyền, chuyên chọc Đế tử. 

Tất cả mọi người yên tĩnh chờ xem náo nhiệt.

Một lúc sau, đám người Trương Duy, Trương Gia lại tới, mà lần này còn có một người trẻ tuổi khí vũ bất phàm, toàn thân tỏa ra ánh sáng ấm áp xuất hiện.

Đế tử, Ngưu Đằng Phi. 

Vị Đế tử này nhìn lên người Lăng Hàn, hắn hiểu ra và nói:

- Ta nói là ai to gan lớn mật như thế, cũng không bán mặt mũi cho ta, thì ra là Lăng Hàn.

Cái gì! 

Đám người Trương Duy nghe xong lại căng thẳng.

Đương nhiên bọn họ nghe qua đại danh của Lăng Hàn, đó là người coi trời bằng vung, nghe nói Đế tử cũng bị hắn giết qua, có hắn có thể sống yên lành tới bây giờ cũng là một loại bản lãnh.

Hiện tại, bọn họ sinh ra xung đột với đại ma vương như thế, không phải đang tìm cái chết sao? 

- Tiểu tử, nói chuyện âm dương quái khí như thế, có dám đánh một trận?

Đại Hắc Cẩu lập tức nhảy ra.

Ngưu Đằng Phi giận dữ, hắn cho rằng chỉ có Cửu Sơn Thánh Nhân đứng sau lưng Lăng Hàn, Lăng Hàn vậy cũng miễn cưỡng có thể tính là Đế tử, nắm giữ tư cách ngang hàng với hắn, một con chó dám nhảy nhót trước mặt hắn sao? 

- Lăng Hàn, quản tốt súc vật bên cạnh ngươi đi!

Hắn nói.

Lăng Hàn cười nói: 

- Tiến vào học viện, tất cả mọi người là đồng môn, ngươi không xem người khác là đồng môn, ta có nên tìm lãnh đạo học viện phản ứng  một chút hay không?

Con em ngươi!

Ngưu Đằng Phi hít sâu vài lần, hắn áp chế lửa giận trong lòng. 

Hắn là Đế tử đời thứ ba, mà ai cũng biết, Lăng Hàn đã sớm có thể đánh bại tất cả Đế tử đời thứ ba, chỉ có thế hệ bạch ngân mới có thể đối kháng với hắn.

Cho nên, hắn hiện tại cưỡng ép dùng sức mạnh chỉ tự rước lấy nhục.

Học viện Tổ Vương không trừng phạt học viên tranh tài, chỉ cần đừng đánh tàn hoặc là náo ra mạng người là được, cho nên, hắn chủ động khiêu khích còn bị đánh tơi bời, hắn cũng chỉ có thể tự nuốt quả đắng. 

- Tốt! Tốt! Tốt!

Ngưu Đằng Phi oán hận nói:

- Nếu ngươi đã tới thì cứ hưởng thụ đi. 

Hắn đánh không lại Lăng Hàn, nhưng không phải có thế hệ bạch ngân sao, thế hệ bạch ngân chơi không lại, còn có thế hệ hoàng kim!

Bởi vì hắn xuất thân Đế tộc, cho nên hắn biết điểm khủng bố của thế hệ hoàng kim, đó là nghiền ép làm người ta tuyệt vọng.

Lăng Hàn đã là công địch của Đế tộc, cho nên, chỉ cần biết rằng Lăng Hàn tới, tin tưởng sẽ có rất nhiều Đế tử Đế nữ cường đại xuất thủ, hung hăng giáo huấn cuồng đồ này. 

Ngưu Đằng Phi khí thế hùng hổ mà đến, lại xám xịt mà chạy, đám người xem náo nhiệt cảm thấy thất vọng.

Đúng vậy, chờ mong lâu như thế nhưng không đánh nhau.

Đây chỉ là việc nhỏ xem vào, học viên xem như bình an vô sự. 

Lăng Hàn hiểu rõ, học viện Tổ Vương có quy tắc rất đặc biệt.

Bình thường, ngươi không hiểu gì về võ đạo hoàn toàn có thể đi thỉnh giáo đạo sư trong học viện, Giáo Chủ trả lời không được, Tôn Giả sẽ trả lời, nếu là Giả cũng trả lời không được, Thánh Nhân sẽ trả lời.

Nhưng tài nguyên tu luyện phải do bản thân tranh đoạt. 

Cách mỗi một tháng, học viện sẽ cử hành luận võ quyết ra mười hạng đầu trong mỗi một cảnh giới, chỉ có mười người đứng đầu mới thu được tài nguyên, hơn nữa là lượng lớn.

Học viện Tổ Vương cũng không phải nơi từ thiện trợ giúp mọi người cùng nhau trưởng thành, sai, nơi này là cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.

Bởi vì nơi này muốn bồi dưỡng là Tổ Vương tương lai, nếu không trở thành người cạnh tranh Đé vị, không có thiên phú và thực lực, ngươi có giá trị bồi dưỡng gì chứ? 

Cho nên, mỗi người nơi này đều đang liều mạng khổ tu.

Mỗi cái cảnh giới chỉ có mười người đạt được tài nguyên, ý vị sẽ có rất nhiều Đế tử trắng tay, có thể thấy được cạnh tranh kịch liệt.

Lăng Hàn rất chờ mong, lần tranh tài tiếp theo sẽ bắt đầu khi nào. 

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí