Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4717: Có ta không có hắn



Lâm Vân?

Hỏa Vân Đế tộc Lâm Vân? Thế hệ bạch ngân?

Tại sao hắn tới nơi này? 

Theo lý mà nói, Đế tộc có được tài nguyên hùng hậu nhất thiên hạ, mà Đế tử lại là đối tượng Đế tộc dùng hết toàn lực bồi dưỡng, cần chạy tới Ám Vân Địa Ngục hay sao?

Ân, tài nguyên Đế tộc đều có khuynh hướng cho thế hệ hoàng kim, cho nên, dù cho thế hệ bạch ngân đạt được Đế tộc bồi dưỡng cũng không có khả năng so sánh với thế hệ hoàng kim.

Bởi vậy, Lâm Vân muốn tranh đoạt đế vị, hắn khẳng định không thể đi con đường bình thường, nếu không, hắn vĩnh viễn không có khả năng vượt qua thế hệ hoàng kim. 

Lăng Hàn tươi cười, nếu ở chỗ này gặp được Lâm Vân, như vậy đây là ý trời.

Hắn chờ mong gặp được đối thủ như vậy trên Hắc Ám sa trường, từ đó tự tay giải quyết.

Tỷ lệ này rất lớn, bởi vì hắn và Lăng Hàn đều có thể quét ngang cùng giai vô địch, cho nên, bọn họ không bao lâu sẽ chạm mặt nhau. 

Nhưng mà, hắn không can thiệp vào việc Hắc Ám sa trường bài binh bố trận, cho nên, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.

Biết được hắn xuất quan, Nguyên Binh lập tức phái người mời hắn tới.

Mẫu thân của hắn đã khỏi hẳn, cho nên, hắn dự định tổ chức yến hội chúc mừng, Lăng Hàn có thể nói nói là ân nhân cứu mạng của mẫu thân hắn, không có Lăng Hàn thì sao được? 

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn quyết định tham gia.

Yến hội quyết định vào hai ngày sau đó, Lăng Hàn cũng không có lãng phí thời gian, như cũ bán đan dược, đánh lôi đài, đáng tiếc hắn từ đầu tới cuối không gặp được Lâm Vân.

Hai ngày qua đi. 

Chạng vạng tối hôm nay, Lăng Hàn xuất phát đi tới Nguyên gia.

Trước đó hắn đã đi qua một lần, tự nhiên xe nhẹ đường quen, hắn nhanh chóng đi tới nơi cần tới, thủ vệ cửa ra vào đã sớm đạt được thông tri, nhìn thấy hắn tới nên nhiệt tình mời hắn vào trong.

Lăng Hàn đi vào đại sảnh tổ chức yến hội, nơi này có không ít người nhưng hắn rất ít người quen, cũng chỉ có một Lưu Diệu. 

Lưu Diệu cũng phát hiện hắn, trong ánh mắt còn lộ ra hung quang, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, hắn lập tức cúi đầu xuống.

A, tặc tâm chưa chết.

Lăng Hàn suy nghĩ có nên xử lý gia hỏa này hay không? 

Đúng lúc này, lại có hai người tiến vào trong đại sảnh.

Đều là người trẻ tuổi, một người trong đó tỏa ra khí chất phấn chấn, sau lưng phun trào tinh vân, thể hiện ra dị tượng đáng sợ.

Lâm Vân! 

Lăng Hàn kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại gặp thế hệ bạch ngân tại nơi này.

Lâm Vân ánh mắt tự nhiên cũng lập tức quét đến Lăng Hàn trên người, hắn không khỏi lộ ra một vệt cười lạnh, không che giấu chút nào lộ ra sát ý.

Hai người này như thế đối mặt, không gì sánh được dễ thấy, để trong phòng khách người đều là nhìn lại. 

A, đây không phải hai người nổi danh nhất Hắc Ám sa trường hay sao?

- Ha ha, các vị đa tạ quang lâm.

Chỉ thấy Nguyên Binh cất bước đi tới, hắn cười tươi như hoa. 

- Binh thiếu!

- Binh thiếu!

Đám người đều kêu lên, các trưởng bối đám người nơi đây đều phụ thuộc vào Nguyên gia, cho nên bọn họ tự nhiên cũng dán lên  nhãn hiệu của Nguyên gia, trở thành tiểu đệ của Nguyên Binh. 

- Tới tới tới, ngồi!

Nguyên Binh lộ ra nét mặt vui vẻ.

Mọi người đều ngồi xuống, Nguyên Binh cũng mời Lăng Hàn đi lên, ngồi chung chủ vị với hắn, hiển nhiên đây là vinh dự cao nhất. 

Mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới Nguyên Binh lại xem trọng Lăng Hàn.

Đừng quản đám người Lăng Hàn ở ngoài phong quang thế nào, nhưng tới nơi này, tất cả đều bắt đầu từ con số không, cho nên, Nguyên Binh coi trọng một kẻ bên ngoài như thế, tự nhiên cũng làm bọn họ kinh ngạc.

Nhưng đây là chuyện của Nguyên Binh, ai dám nói cái gì chứ? 

Qua ba lần rượu, mọi người cũng nói nhiều hơn.

- Binh thiếu, ta giới thiệu cho ngươi một vị khách nhân tôn quý!

Lúc này, một người thanh niên đứng lên nói với Nguyên Binh. 

Người này chính là người đi cùng với Lâm Vân.

Nguyên Binh đang cao hứng, hắn gật đầu, nói:

- Tốt. 

Người trẻ tuổi kia chỉ vào Lâm Vân, nói:

- Vị này là Lâm Vân Lâm huynh, đến từ Hỏa Vân Đế tộc, hơn nữa còn là Đế tử.

Tê, lập tức người bốn phía vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc. 

Đừng tưởng rằng nơi này là Ám Vân Địa Ngục thì sẽ ngăn cách, sai, tất cả mọi người nơi này đều tiến vào từ bên ngoài, hoặc là con cháu của người bên ngoài, hơn nữa hàng năm đều có lượng lớn người tiến vào, cho nên bọn họ tự nhiên biết tình huống bên ngoài, chỉ có tin tức phản hồi chậm mà thôi.

Nhưng mà Đế tộc cao cao tại thượng, cử thế vô địch, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.

Hiện tại, một vị Đế tử giá lâm, tự nhiên sẽ làm cho người ta chấn kinh. 

Nguyên Binh lập tức cười nói:

- Thì ra là Lâm Đế tử, thất kính thất kính.

Lâm Vân chỉ cười một tiếng, hắn lộ ra thần thái cao ngạo. 

Hắn thấy chỉ là thế lực cấp Giáo Chủ yếu ớt, ở trước mặt Đế tộc hoàn toàn giống như sâu kiến, hiện tại thế lực Đế tộc không thể chạm tới đây, cho nên hắn mới tự hạ thân phận tới đây.

Nếu không, thế lực Giáo Chủ cũng nghĩ mời được hắn? Trò cười, cho dù đại năng Giáo Chủ tự thân xuất mã, hắn có cho mặt mũi hay không cũng phải xem tâm tình.

Lưu Diệu nhìn vào trong mắt, trong nội tâm sinh ra hi vọng. 

Hiển nhiên Lâm Vân bất hòa với Lăng Hàn, hơn nữa người ta còn là Đế tử, phân lượng khẳng định nặng hơn Lăng Hàn, cho nên, Nguyên Binh lựa chọn đơn giản hơn nhiều.

Đến lúc đó, hắn đều không cần động thủ, Lâm Vân khẳng định sẽ đánh với Lăng Hàn một trận.

Nguyên Binh có vẻ khó chịu, ở Ám Vân Địa Ngục, hắn là nhị thế tổ con cháu của năm đại Tôn Giả, bình thường ai dám dùng ánh mắt như thế nhìn hắn? Ngươi không phải là Đế tử sao? Đế tộc không thể duỗi tay tới đây, ngươi kiêu ngạo như vậy làm gì? 

Vào lúc hắn muốn nói chuyện, Lâm Vân đứng lên, nói:

- Ta cho Kỳ huynh mặt mũi mới chạy tới nơi này tham gia yến hội.

Hắn nói Kỳ huynh chính là người trẻ tuổi đi cùng hắn, việc này càng làm đối phương xấu hổ, bởi vì chính mình là tiểu đệ của Nguyên Binh, nhưng người hắn mang tới lại không đặt Nguyên Binh vào mắt, chẳng phải đang làm khó hắn hay sao? 

Lâm Vân rồi nói tiếp:

- Nhưng mà, nơi này có một người ta rất chán ghét!

Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lăng Hàn, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ. 

- Có hắn không ta, có ta không hắn!

Hắn thản nhiên nói.

Tê, đây chính là nhục nhã to lớn! 

Nếu Lăng Hàn bị đuổi ra, mặt mũi của hắn không còn sót lại chút nào.

Bao nhiêu thù hận, cần thiết hay không?

Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, Nguyên Binh lựa chọn cực kỳ đơn giản. 

Đế tử, không Đế tử, như vậy chưa đủ hay sao?

Đúng thế, Đế tộc chưa từng vươn tay tới đây, nhưng không đại biểu sau này sẽ không, chỉ cần xem trả cái giá lớn thế nào mà thôi.

Nghe nói tu vi càng cao, quá trình tiến vào nơi này càng nguy hiểm, cho nên, tiến đến đều là Sinh Đan, Chân Ngã cảnh, cao nhất cũng chính là Hóa Linh cảnh, dường như năm vị Tôn Giả sau khi tiến vào nơi này mới tu luyện tới cảnh giới hiện tại. 

Nhưng Đế tộc quyết tâm cưỡng ép phá vỡ xông vào, nói không chừng thật có khả năng hủy Ám Vân Địa Ngục.

Dù chỉ có một khả năng nhỏ nhỏ, cũng không đáng bởi vì một tiểu nhân vật mà đi mạo hiểm đúng hay không?

Tất cả mọi người nhìn sang Nguyên Binh, chờ hắn tuyên bố Lăng Hàn rời đi. 

Nguyên Binh thở dài, nói:

- Lâm Đế tử khăng khăng như thế?

- Tự nhiên. 

Lâm Vân cao ngạo.

- Vậy mời Lâm Đế tử rời đi thôi!

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí