Sát Thần

Chương 122: Âm Dương Động Thiên



Hòn đảo đơn độc trên biển.

Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên mỗi một người ăn một con cá nướng, tinh thần đều tốt hơn không ít.

Nhất là Hạ Tâm Nghiên sau khi ăn con cá nướng no bụng, khí sắc nàng rõ ràng đã hồng nhuận hơn rất nhiều.

Sau khi Thạch Nham ăn no, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một bình nhỏ, một mình đi đến bờ biển, từ trong bình đổ ra bột phấn màu xám, pha với nước biển bôi lên mặt, còn chà rất kỹ.

Không bao lâu, Thạch Nham một lần nữa đi đến bên cạnh Hạ Tâm Nghiên.

Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên sáng lên, thở hừ hừ, thản nhiên nói: "Giả thần giả quỷ, đây mới là bộ mặt thật của ngươi sao?"

Lúc ở Thạch gia, vì tránh ở trên võ đấu đại hội tiết lộ thân phận, Thạch Kiên tìm Dịch dung sư thay đổi tướng mạo hắn.

Hôm nay bản thân đã ở Vô Tận hải, Bắc Minh gia, Lăng gia, Mặc gia cũng lần lượt xong đời, trên mặt hắn đã không còn cần thiết phải dịch dung, lúc này mới khôi phục tướng mạo vốn có.

Xóa dịch dung, tướng mạo Thạch Nham thay đổi không nhỏ, làn da ngăm đen biến thành trắng hơn, hai hàng lông mày thô đen, giống như lợi kiếm cắm nghiêm qua tóc mai, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bớt vài phần dũng mãnh thô lỗ, thêm vài phần sắc bén lãnh khốc, có một khí thế đặc biệt ngạo nghễ không bị trói buộc.

Thạch Nham cũng không phải mỹ nam tử, nhưng khí chất đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy tâm chí cứng cỏi, dũng cảm sắc bén.

Hạ Tâm Nghiên nhìm chằm chằm hắn vài lần, lại nói: "Bây giờ tướng mạo của ngươi, mới xứng đôi với ngang ngược, vô sỉ ti bỉ của ngươi."

Thạch Nham ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói: "Đây là cô khen ta? Hay là mắng ta?"

"Ngươi nói sao?"

Lắc lắc đầu, Thạch Nham không tiếp tục dây dưa vấn đề này với nàng nữa, sắc mặt dần dần trầm xuống, đột nhiên nói: "Ma đế Ba Tuần kia, rốt cuộc là người thế nào?"

Mỗi lần nghĩ đến con người khủng bố này, trong lòng Thạch Nham còn có chút ớn lạnh. Có thể xé rách hư không, trực tiếp bắt lấy Tu La vương Tiêu Hàn Y cảnh giới Thiên Vị mang đi, cường giả cấp bậc kinh thiên động địa này đã chấn động thật mạnh tới hắn.

"Ba Tuần là một trong hai Ma đế của Đệ Tứ Ma Vực."

Vừa nghe Thạch Nham nói đến cường giả đáng sợ này, sắc mặt Hạ Tâm Nghiên cũng có chút khó coi, "Ở Đệ Tứ Ma Vực, có hai tên Ma đế, phân biệt vì Ba Tuần và Xích Diêm, hai người này đều có năng lực thông thiên triệt địa, ma công sâu không lường được, pháp lực vô biên, nghe nói là đã bước một chân vào cảnh giới Chân Thần."

"Ma nhân cũng tu luyện võ đạo sao? Cũng giống chúng ta, có cấp bậc phân chia giống nhau sao?" Thạch Nham kinh ngạc.

"Đương nhiên." Hạ Tâm Nghiên gật gật đầu, giải thích nói: "Chẳng những là Ma nhân, ngay cả Minh nhân của Thất Trọng Minh Giới cũng tu luyện võ đạo nhưng mà bất luận là Ma nhân, hay là Minh nhân, lực lượng tu luyện đều không giống với chúng ta. Ma nhân ở Ma Vực hấp thu thiên địa ma khí, Minh nhân ở Thất Trọng Minh Giới hấp thu thiên địa minh khí, ma khí và minh khí, đều giống như thiên địa nguyên khí của chúng ta nơi này, cũng là một loại năng lượng trong khối không khí thế gian. Ngoài Ma nhân, Minh nhân, ở Vô Tận hải cũng có một số dị tộc, cũng tu luyện thiên địa lực lượng khác với chúng ta, nhưng mà bất luận là ma khí, minh khí, nguyên khí, đều là năng lượng của thiên địa trên con đường tu luyện của Võ Giả, cảnh giới lại cơ bản giống nhau..."

Hạ Tâm Nghiên nói chuyện êm tai, truyền thụ một ít thường thức có liên quan tới Vô Tận hải cho Thạch Nham, nhắc tới Ma nhân, Minh nhân, cùng bọn họ chỗ chỗ khác nhau của Thần Vực và Thần Ân đại lục.

"Ma đế Ba Tuần..." Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, "Vì sao hắn lại xuống tay với Tiêu thúc?"

"Năm đó Dương Thanh Đế đứng đầu Dương gia, mang theo cao thủ Dương gia tiến vào Đệ Tứ Ma Vực, ở Đệ Tứ Ma Vực giết một tên Ma chủ, việc này Tiêu đại nhân cũng đã nói với ngươi rồi chứ?"

"Ừm."

"Tên Ma chủ của Đệ Tứ Ma Vực kia chính là dưới trướng Ma đế Ba Tuần, tổng cộng có bốn tên Ma chủ, hai tên Ma chủ quy thuận Xích Diêm Ma đế, hai người khác chính là thủ hạ trung thành ủng hộ Ba Tuần Ma đế, Dương Thanh Đế giết Ma chủ dưới trướng Ba Tuần, tự nhiên Ba Tuần phải ra tay đối phó Dương gia."

"Ba Tuần một chân bước vào cảnh giới Chân Thần, mặc dù muốn động thủ, cũng có thể tìm người đứng đầu Dương gia mà, vì sao tìm tới Tiêu thúc?" Thạch Nham không hiểu chút nào.

"Ai nói Ba Tuần tự mình ra tay?" Hạ Tâm Nghiên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bàn tay bạch cốt khổng lồ kia chỉ là một trong ba bộ Bạch cốt pháp thân của Ba Tuần thôi, Bạch cốt pháp thân mặc dù có dấu ấn sinh mệnh của Ba Tuần, những cũng không phải bản thể của Ba Tuần. Bản thể Ba Tuần luôn ở trong Vạn Ma Quật của Đệ Tứ Ma Vực, sẽ không dễ dàng đi ra ngoài, lần này thật sự là là bản thể của Ma đế Ba Tuần ra tay, ngươi và ta còn có thể chạy thoát sao?"

"Cái gì?" Vẻ mặt Thạch Nham hoảng sợ, "Ngươi nói, bàn tay bạch cốt khổng lồ kia chỉ là một trong ba bộ Bạch cốt pháp thân Ba Tuần ... chỉ một bàn tay sao?"

"Đúng vậy."

Trong lòng Thạch Nham rét lạnh.

Chỉ là một bàn tay của một trong Bạch cốt pháp thân, ở Vô Tận hải đã dấy lên động tĩnh lớn như vậy, xé rách hư không, trực tiếp bắt đi Tiêu Hàn Y, bản thể Ma đế Ba Tuần kia sẽ có thần thông mạnh cỡ nào?

Hạ Tâm Nghiên hình như biết trong lòng hắn chấn động, cũng không vội mở miệng, chỉ có chút hứng thú nhìn hắn.

Hồi lâu, ánh mắt Thạch Nham kiên định, thản nhiên nói: "Quả nhiên lợi hại, thật hy vọng có một ngày có thể giao chiến với Ma đế Ba Tuần?"

Hạ Tâm Nghiên ngạc nhiên, trong đôi mắt đẹp liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, "Ngươi chỉ có cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, cũng dám cuồng ngôn giao chiến với Ba Tuần? Mặc dù là qua trăm năm nữa ngươi cũng không phải đối thủ của một bộ Bạch cốt pháp thân của Ba Tuần, người Dương gia quả nhiên ai cũng cuồng vọng tự đại, không biết mình là ai."

Thạch Nham cười cười, "Ta còn trẻ, còn có thời gian đuổi kịp, nói không chừng ngày nào đó ta cũng có thể quát tháo thương khung, một tay xé trời."

Hạ Tâm Nghiên im lặng, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì, trong lòng lại có cái nhìn mới về Thạch Nham.

Võ Giả thông thường sau khi kiến thức thần thông thông thiên của Ma đế Ba Tuần, trong lòng sợ là sẽ vĩnh viễn lưu lại bóng ma, đừng nói giao chiến với Ma đế Ba Tuần, lúc tu luyện có thể sẽ thường xuyên bị bóng ma kia ảnh hưởng, cả đời đều khó có thể thoát khỏi.

Tâm chí Thạch Nham lại cứng cỏi như sắt đá, chẳng những không sợ, ngược lại như là bị kích phát ý chí chiến đấu ngất trời, bộc lộ ra ý niệm cuồng ngạo tranh hùng với Ma đế Ba Tuần, tâm tính như thế chỉ cần cùng có vận khí thiên phú, tương lai tất nhiên không phải vật trong ao.

"Tiêu thúc sẽ không sao chứ?" Thạch Nham bỗng nhiên thở dài, ảm đạm nói: "Tiêu thúc ở Thương Minh chiếu cố ta rất nhiều, thật sự ta không muốn hắn có việc. Ài, thật đáng giận bây giờ thực lực yếu, nếu không tất sẽ giết đến Đệ Tứ Ma Vực, đoạt lại Tiêu thúc từ trong tay Ba Tuần."

"Ta cũng không biết." Hạ Tâm Nghiên lắc lắc đầu, "Mặc dù chỉ là một bộ Bạch cốt pháp thân của Ba Tuần, sợ là Tiêu đại nhân cũng không thể ứng phó được, hy vọng Tiêu đại nhân cát nhân thiên tướng, có thể tránh được một kiếp này."

Vẻ mặt Thạch Nham chán nản bất đắc dĩ, lắc đầu than nhẹ, thản nhiên nói: "Nếu như Tiêu thúc có chuyện gì, một ngày nào đó ta tất sẽ vì hắn báo thù này, giết chết Ma đế Ba Tuần kia."

Hạ Tâm Nghiên biến sắc, càng kinh hãi với cuồng vọng của Thạch Nham, ở Vô Tận hải rộng lớn mênh mông, cường giả như rừng, cao thủ như trời đầy sao, nhưng không có ai dám can đảm nói có thể giết Ba Tuần.

Người này mới cảnh giới Bách Kiếp, mới bước vào cảnh cửa Võ Giả, biết rõ Ma đế Ba Tuần hung lệ ngút trời, thế nhưng còn dám buông ra cuồng ngôn như thế, thật sự không phải là tên điên chứ?

Thạch Nham cũng không giải thích, nói ra cuồng ngôn này hắn cũng không phải là không biết cuồng vọng.

Nguyên nhân bởi vì Võ Hồn thần bí trong cơ thể, bản thân mình ẩn chứa khả năng vô hạn. Chỉ cần một mạch chém giết, hắn tự nhiên có thể hấp thu cũng đủ lực lượng tiêu cực, hóa thành lực lượng kỳ dị tẩm bổ Võ Hồn và Tinh Nguyên.

Hắn chỉ cần giết trăm ngàn nhân, là có thể có được hơn mười năm khổ tu của người thường, với đặc điểm của Võ Hồn thần bí, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn có thể đối mặt nói chuyện với Ma đế Ba Tuần. Đương nhiên, điểm này hắn vĩnh viễn sẽ không nói với người khác.

Hai ngày kế tiếp, hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên vẫn đứng ở trên hòn đảo đơn độc, uống máu cá, ăn cá nướng mà sống.

Hải vực mênh mông, vô cùng vô tận, không có lấy yêu thú bay lượn, không có một chiếc thuyền lớn, rời khỏi mù quáng ngược lại không bằng sáng suốt an phận ở lại trên đảo nhỏ.

Điểm này, Hạ Tâm Nghiên cũng đồng ý, hai ngày qua, hai người ngoại trừ lúc uống máu cá ăn cá nướng thì tụ tập một chỗ, thời gian còn lại đều tự tu luyện, không quấy nhiễu nhau.

Lại qua một ngày.

Thạch Nham khổ tu trên bờ cát bên trái, tinh thần lực kéo dài, đột nhiên nhận thấy vật cứng, lúc này sắc mặt vui vẻ, vội vàng đứng lên, hướng tới Hạ Tâm Nghiên thét to: "Có thuyền."

Bên bờ cát kia, Hạ Tâm Nghiên cũng vội vàng đi đến đây, nhìn theo Thạch Nham về phía Đông đằng xa.

Một phút sau, một thuyền sắt thật lớn chậm rãi hiện ra, trong gió biển cờ gấm trên thuyền sắt tung bay, khí thế hùng vĩ.

"A a a a a a a."

Thạch Nham lên tiếng gào to, tiếng thét chói tai đâm thủng bầu trời, giống như gào khóc thảm thiết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vẻ mặt Hạ Tâm Nghiên đau khổ, ôm lỗ tai, trong lòng chửi thầm một câu, oán hận trừng mắt liếc nhìn hắn.

Con thuyền sắt thật lớn kia, giống như nghe được tiếng gọi bên này, chậm rãi đi về phía bên này.

Thạch Nham vung tay, tiếp tục kêu gào.

"Ồ." Hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, trên mặt thêm vẻ ái muội, hắc hắc nói: "Tâm Nghiên, còn thuyền kia thật có ý tứ."

Ở trên con thuyền sắt thật lớn kia treo rất nhiều cờ gấm, trên mỗi một cờ gấm thêu thế lão nhân đẩy xe trông rất sống động, có thế Quan Âm tọa sen, có thế cắm hoa sau lưng, đa dạng rất nhiều. Gió biển thổi hây hây, những nam nữ trên cờ gấm tung bay phần phật trông rất sống động, giống như đang ra sức hoạt động.

Khuôn mặt Hạ Tâm Nghiên đỏ lên, đột nhiên nhớ ra cái gì, cả kinh kêu lên: "Người của Âm Dương Động Thiên."

Nói xong, Hạ Tâm Nghiên vội vã sờ chiếc nhẫn xanh biếc trên tay, lấy ra một bao thuốc bột, vội vàng bôi loạn trên mặt.

Chỉ vài phút ngắn ngủn, Hạ Tâm Nghiên giống như biến thành một người khác.

Dung nhan điên đảo chúng sinh của nàng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt vàng đen, còn có cà mặt rỗ, biến thành cô gái xấu xí.

"Cô làm cái gì?" Thạch Nham ngạc nhiên.

"Người của Âm Dương Động Thiên, cực kỳ phóng túng với chuyện tình yêu nam nữ, là thế lực đặc biệt nhất của Vô Tận hải. Đệ tử của Âm Dương Động Thiên, có thể tu luyện thông qua thải bổ, nam nữ tướng mạo xuất chúng đều là mục tiêu của đệ tử Âm Dương Động Thiên, bây giờ lực lượng ta chưa khôi phục, nếu hiện ra diện mạo thật, sợ là sẽ rơi vào miệng cọp." Hạ Tâm Nghiên làm xong mọi chuyện, mới hơi yên tâm một ít, thản nhiên nói.

"A." Thạch Nham kêu lên sợ hãi, vẻ mặt đau khổ nói: "Ta đây nam tử khí chất vô song, anh vĩ bất phàm như vậy, chẳng phải là phải gặp nạn?"

"Ừm, nam đệ tử của Âm Dương Động Thiên, cũng có người nam phong*." Hạ Tâm Nghiên âm thầm khoái ý, lãnh đạm nói.(*nam phong: ý chỉ người đồng tính hoặc hành động đồng tính luyến ái)

"Cũng có nam phong?" Lúc này, khuôn mặt Thạch Nham thật sự là biến sắc.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí