Sát Thần

Chương 107: Cường viện



Phía Đông Tịch đầm lầy Tử, một thân ảnh yểu điệu mang theo một người bay vút trên không trung.

Dưới đất hai gã đại hán như tháp sắt giống như gấu đen nổi giận đang lao đi rất nhanh, mỗi một lần nhảy lên đều lăng không bay lên đến mười mét.

Bên trong đầm lầy xung quanh bát ngát, một quái nhân trên người che kín lân giáp, một nửa thân hình ở trong bùn lầy, giống như một con cá chạch lớn cũng di chuyển rất nhanh trong đầm lầy, trong một đôi hung tàn của hắn phát ra hàn quang, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào không trung ngoài đầm lầy, ngẩng đầu nhìn thân ảnh yểu điệu đang lăng không phi hành.

Chỗ xa hơn, truyền đến tiếng gầm gừ điên cuồng, một người hổn hển, liên tục kêu gào, khuếch tán thần thức ra ngoài, từ đằng xa bao trùm đến đây.

Điều dị thường từ phía Đông đầm lầy Tử Tịch, khiến cho rất nhiều Võ Giả hoạt động ở khu vực này đều kinh hãi không hiểu, Võ Giả đang vây quét yêu thú đều ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bầu trời, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhiều yêu thú bên trong đầm lầy hình như nghe thấy chủ nhân kêu gọi, đều từ trong đầm lầy nhảy ra, cũng chạy đi về phía Đông.

Nhất thời, phía Đông Tử Tịch đầm lầy thành một vùng hỗn loạn, mọi người đều cảm thấy bất an.

Cũng trong lúc đó. Nguồn: http://truyenfull.com

Đoàn người Xích Tiêu, Tả Thi, Ngô Vận Liên đã đo ra khỏi Tuyệt Âm Cốc, xuất hiện dưới ánh mặt trời đi lên vùng đất Tuyệt Âm.

Tuyệt Âm bình địa hôm nay sớm đã không còn thiên địa âm khí bao phủ quanh năm.

Ánh mặt trời chói chang đã khuất, thực vật sinh sống trên Tuyệt Âm cũng đều đã chết héo.

Yêu thú hoạt động ở Tuyệt Âm bình địa hôm nay cũng không còn một con, chạy trốn bán sống bán chết.

Một Tuyệt Âm bình địa to như vậy, giống như biến thành một nơi tĩnh mịch, đã không còn một tí khí tức sinh mệnh, nhìn không thấy một vùng thực vật cành lá.

"Sư phó, Thạch Nham sẽ không có việc gì chứ?" Tả Thi lo lắng hỏi.

"Không biết", Xích Tiêu lắc lắc đầu, trong lòng khe khẽ thở dài, có hơi chút áy náy.

Hắn biết chuyến này Thạch Nham sợ là phải dữ nhiều lành ít, Tử Tịch đầm lầy tuy lớn nhưng bọn người Bắc Minh Thương, Trảo Kỳ có tu vi cảnh giới Thiên Vị, chẳng những có thể bay lợn trên trời còn có thần thức phô thiên cái địa.

Trừ phi là cao thủ cùng cấp bậc, nếu không rất khó chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của mấy người này.

Lúc ở Thạch gia, Xích Tiêu từng đáp ứng Thạch Kiên, nhất định dùng hết toàn lực bảo hộ Thạch Nham.

Nhưng mà, hôm nay Thạch Nham gặp phải hung hiểm lớn nhất, hắn lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn điều này khiến cho trong lòng Xích Tiêu có hơi chút áy náy, mỗi khi Tả Thi hỏi Thạch Nham sẽ không sao chứ, Xích Tiêu đều ngượng ngùng mặt hơi đỏ nhưng cũng đành chịu.

"Hai nữ nhân kia vì sao vẫn đi theo chúng ta?" Ngô Vận Liên cau mày, lặng lẽ nhìn phía sau hình như nghi hoặc nói: "Các nàng hình như là cùng đi đến với Bắc Minh gia".

"Không cần phải quản các nàng", Xích Tiêu liếc về phía sau rồi thản nhiên nói.

Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, vẻ mặt cô đơn trên mặt có đầy vẻ lo lắng không thay đổi, thong thả bước đi phía sau đoàn người Xích Tiêu.

Tuy rằng Trâu Tử Hạc không cho biết thân phận, nhưng hai người đã đoán ra hắn chính là Minh chủ của Ám Minh, hôm nay tuy rằng hắn không ở chỗ này, nhưng mà một khi hắn xử lý thỏa đáng chuyện của Thạch Nham, tất nhiên sẽ đến đây bắt đi Mục Ngữ Điệp.

Hắn lúc này mặc kệ Mục Ngữ Điệp là tự tin Mục Ngữ Điệp chắc chắn trốn không khỏi lòng bàn tay của hắn.

Trong lòng Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan đều hiểu rõ điểm này.

Thạch Nham ở bên trong không gian kỳ dị đã mang đến đả kích rất lớn cho các nàng, suy nghĩ đến tương lai còn có vận mệnh càng bi thảm hơn đang chờ, trong lòng hai người phiền táo không biết làm thế nào.

"Tiểu Điệp, Đinh Nham sẽ không sao chứ?" Địch Nhã Lan cúi đầu, thở dài yếu ớt.

Khuôn mặt của Mục Ngữ Điệp lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, "Hắn chết chắc rồi. Bắc Minh Thương tự mình ra tay, trừ phi hắn cũng biết bay, nếu không chắc chắn trốn không thoát lòng bàn tay của Bắc Minh Thương. Chẳng những hắn sẽ chết, Thạch gia cũng vì thế gặp phải gặp họa, Bắc Minh Thương tức điên rồi, lần này hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ".

"Không biết sao, ta cảm thấy hắn sẽ không sao, hắn vẫn có thể khiến cho người khác kinh hỉ", Địch Nhã Lan thì thào nói nhỏ, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Kinh hỉ?" Vẻ mặt Mục Ngữ Điệp lạnh lùng, "Lần này không còn kinh hỉ nữa!"

"Ồ!"

Nhưng vào lúc này, Xích Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, chợt sắc mặt biến đổi, kinh quát: "Thanh Huyết Ma Bức!"

" Thanh Huyết Ma Bức?" Tả Thi ngẩn ngơ, cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Ồ, thật là một loại biên bức lớn a, sư phó, sao vậy? Thanh Huyết Ma Bức có gì đáng sợ sao?"

" Thanh Huyết Ma Bức là một loại yêu thú có thể liên tục tiến hóa, gân như thép xương như sắt, lực mạnh vô cùng, tính thích ăn thịt người, hơn nữa thích ăn huyết nhục trên người Võ Giả, là một loại yêu thú cực kỳ tàn bạo. Thanh Huyết Ma Bức cấp ba là rất lợi hại, Thanh Huyết Ma Bức trên trời cấp bậc thấp nhất đều là cấp ba, còn lập tức xuất hiện đến năm mươi con, thật bất thường a", Ngô Vận Liên ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào lẩm bẩm nói.

"Trên những con Thanh Huyết Ma Bức đều có người, những người đó còn lợi hại hơn, kém cỏi nhất đều là cảnh giới Bách Kiếp! Đại đa số đều là tu vi cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn!" Xích Tiêu hít sâu một hơi, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, "Người cầm đầu tu vi sâu không lường được, ngay cả ta đều cảm ứng không được tu vi thật sự của hắn, ta nghĩ không ra ở khu vực của chúng ta có thế lực nào, có thể lập tức điều động nhiều cao thủ như vậy, cho dù là hoàng thất của Liệt Hỏa đế quốc hay Thần Hữu đế quốc cũng khó có thể một lần lấy ra nhiều cao thủ như vậy!"

Lời này vừa ra, Ngô Vận Liên hoảng sợ biến sắc.

"Không tốt, bọn họ đi xuống!" Xích Tiêu lòng trầm xuống, vội vàng nói: "Tiểu Thi ở bên cạnh ta không được lộn xộn!"

Hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan cũng đều phát hiện khác thường trên trời, đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Thanh Huyết Ma Bức chiều cao bảy tám mét, đôi mắt lóe ra hào quang tàn nhẫn thô bạo chậm rãi hạ xuống, hai người đều có chút hoảng sợ bất an, không biết rốt cuộc vì sao lại thế.

Người cầm đầu ở trên Thanh Huyết Ma Bức, Tu La vương Tiêu Hàn Y ngồi trên đại mã kim đao, từ trên cao nhìn xuống đoàn người phía dưới, thanh âm khàn khàn nói: "Các ngươi ai biết Thạch Nham?"

"Thạch Nham!"

"Thạch Nham!"

"Thạch Nham!"

Xích Tiêu, Tả Thi, Mục Ngữ Điệp cùng nhau kinh hô ra tiếng, trên mặt đoàn người đầy ngạc nhiên, không biết những người này vì sao lại muốn tìm Thạch Nham.

"Hừ, người bị Thạch Nham đắc tội thật đúng là không ít", Mục Ngữ Điệp hừ một tiếng, chắc cho rằng đoàn người Tiêu Hàn Y cũng vậy, cũng là cường địch do Thạch Nham trêu chọc.

Sắc mặt Xích Tiêu khẽ biến, không trả lời ngay, trước tiên chắp tay, mới nói: "Không biết tiền bối tìm Thạch Nham có chuyện gì?"

Xích Tiêu nhìn ra tu vi của Tiêu Hàn Y sâu không lường được, cũng nhìn ra Tu La Huyết vệ của Dương gia ở trên Thanh Huyết Ma Bức đại đa số đều là cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn.

Hắn cực kỳ khiếp sợ, không dám chinh oi thường, ngữ khí cung kính hơn bao giờ.

"Tiền bối?"

Toàn bộ đoàn người Tả Thi, Ngô Vận Liên, Địch Nhã Lan, Mục Ngữ Điệp đều ngây dại, đều có chút thất thần.

Xích Tiêu là Thiên Vị cường giả của Vân Vụ sơn mạch, ở Thần Hữu đế quốc, Liệt Hỏa đế quốc, Thương Minh đều là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nghe nói hơn trăm tuổi, ở ba quốc chính là tiền bối cao nhân tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay hắn ở trong này lại xưng hô người khác là tiền bối!

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

"Thạch Nham chính là chắt trai của Dương Thanh Đế gia chủ Dương gia của Vô Tận Hải, lần này chúng ta đến đây muốn đón hắn trở về Vô Tận Hải, ngươi cũng biết hắn ở đâu sao?" Tiêu Hàn Y thấy thái độ Xích Tiêu không tệ, vẻ mặt cũng hơi hòa hoãn, không có hiển lộ ra mặt táo bạo điên cuồng.

Vô Tận Hải? Dương gia? Chắt trai của gia chủ?

Một câu của Tiêu Hàn Y, khiến cho mọi người ngây ngốc như con gà gỗ.

Nhất là biểu tình trên mặt hai người Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan thật không thể kỳ quái hơn, các nàng làm thế nào cũng không thể tưởng được Thạch Nham lại còn có một thân phận khác như vậy.

"Hóa ra là cao nhân của Vô Tận Hải", Xích Tiêu gật gật đầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm Tiêu Hàn Y, phát hiện đối phương có chút sốt ruột, mới nói: "Thạch Nham chiếm được bảo vật của Thiên Môn, đột nhiên biến mất ở trong Thiên Môn, bây giờ chắc là hắn ở bên ngoài Tử Tịch đầm lầy. Hôm nay vài tên cường giả cảnh giới Thiên Vị, đang ở bên ngoài Tử Tịch đầm lầy tìm kiếm hắn, nếu người muốn tìm hắn thì hãy nhanh một chút, chậm thì có thể hắn sẽ lành ít dữ nhiều", "Lành ít dữ nhiều!"

Trên người Tiêu Hàn Y chợt bộc phát ra huyết tinh khí cực kỳ dày đặc, một mùi máu tươi này như phô thiên cái địa, giống như màn trời giống như chụp xuống, khiến cho người ta khó thở, thiếu chút nữa cũng bị mùi máu tươi làm cho hôn mê.

"Nếu Thạch Nham có chuyện không hay xảy ra, quốc gia những người tham dự đều phải chôn theo cùng!"

Tiêu Hàn Y lưu lại một câu như vậy, vỗ Thanh huyết ma bức, nói: "Phân tán ra, tìm kiếm toàn bộ Tử Tịch đầm lầy, tìm được người lập tức đưa tin!"

Một hàng Tu La Huyết vệ của Dương gia cưỡi Thanh huyết ma bức, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

"Sư phó, người này rất lợi hại sao?" Tả Thi ngạc nhiên hỏi.

"Ba Bắc Minh Thương hợp lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn", Xích Tiêu biểu tình ngưng trọng, thâm ý sâu sắc quét mắt qua Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, thanh âm không cao không thấp nói.

"Bắc Minh gia khẳng định là tiêu rồi, những người ở trên Thanh Huyết Ma Bức đủ để quét ngang ngũ đại thế gia của Thương Minh, Bắc Minh Thương lần này chạy trời cũng trốn không thoát!" Vẻ mặt Mục Ngữ Điệp trắng bệch, toàn thân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất.

"Tiểu Điệp!" Địch Nhã Lan cả kinh nói "Ngươi làm sao vậy?" Vẻ mặt Mục Ngữ Điệp thay đổi, trong mắt hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp, giống như khóc cũng giống như cười, giống như đang choáng váng.

Rất lâu sau đó, vẻ mặt Mục Ngữ Điệp dần dần kiên định, đột nhiên đứng lên nói, "Đi, chúng ta đi tìm Thạch Nham!"

"Còn tìm hắn làm gì?"

"Ta muốn nghĩ hết mọi biện pháp, làm nữ nhân của hắn! Bất luận hắn bảo ta làm gì, ta đều sẽ đáp ứng hắn!"

"A!" Địch Nhã Lan che miệng kinh hô, vẻ mặt không dám tin.

Hạ Tâm Nghiên cầm lấy Thạch Nham, còn đang phá không chạy như bay, một mạch bôn chạy về phía Đông Tử Tịch đầm lầy.

Đột nhiên, một luồng hắc ám nồng đậm đột nhiên chậm rãi ngưng luyện phía dưới tầng mây ở phía trước.

Một luồng khi hắc ám vô tận đột nhiên từ trong bóng tối bập bềnh, bao lấy thân hình Hạ Tâm Nghiên, khiến cho tốc độ của Hạ Tâm Nghiên đang bay bỗng đình trệ.

"Dừng lại đi", trong bóng đêm dày đặc, truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Ta là Ám chủ của Ám Minh, không muốn thành kẻ địch với Vô Tận Hải các ngươi, ngươi buông tiểu tử kia ra thì bây giờ có thể đi rồi".

Hạ Tâm Nghiên huyền phù giữa không trung, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Khuyên ngươi tốt nhất không cần xen vào việc của người khác, người của chúng ta rất nhanh sẽ đến đây, ta có biết ngươi cũng có tu vi Thiên Vị nhất trùng thiên, nhưng mà ngươi muốn làm kẻ địch với nhóm chúng ta còn kém xa. Ở Vô Tận hải chúng ta, Võ Giả mạnh như ngươi nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một tên cung phụng ở đại gia tộc thôi, còn không phải cung phụng trung tâm! Nếu ngươi muốn tiếp tục làm mưa làm gió ở địa phương này thì đừng xen vào việc của người khác", Hạ Tâm Nghiên chẳng những không sợ, còn dám uy hiếp nói.

"Ta chính là muốn thoát khỏi vận mệnh, cho nên mới muốn lấy thứ gì đó trên người tiểu tử kia", trong bóng đêm dày đặc, thanh âm kia tiếp tục nói: "Ngươi không nên ép ta! Vì có được vật kia, ta có thể bỏ qua Ám Minh, chỉ cần tương lai bước vào Thần cảnh, ta có thể ở bất cứ chỗ nào trùng kiến Ám Minh, bao gồm Vô Tận hải!" Hạ Tâm Nghiên biến sắc, bỗng nhiên hiểu được sợ là không thể dùng ngôn ngữ mà nói phục đối phương.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí