Ngay cả người có tu vi cao cường như Nguyệt Linh Tuyết, cũng bị đại thủ bút của Sở Dương khiến rung động.
Thấy Tử Tinh chi hồn bày ở ở trước mặt, Nguyệt Linh Tuyết chỉ cảm thấy trong miệng hơi khô chát, sửng sốt một hồi mới có phản ứng, lập tức khôi phục vẻ tiêu sái. Sau khi Phong Vũ Nhu thu nhận, Nguyệt Linh Tuyết cười nói: "Tiểu tử ngươi, không phải đơn thuần là lễ gặp mặt?"
Sở Dương khẽ cười cười: "Nói là cảm tạ, cũng có thể. Dù sao, nếu không phải hai vị tiền bối ở chỗ này. Chỉ sợ Sở gia đã bị người đã diệt trăm ngàn lần! Một mực tồn lưu đến nay, không thể bỏ qua công lao hai vị tiền bối!"
Điều Sở Dương nói chính là lời nói thật.
Nếu không phải Phong Nguyệt với Vũ Tuyệt Thành ở chỗ này, với việc Sở Dương làm xằng làm bậy ở bên ngoài, Sở gia, sớm đã không còn.
Tự nhiên, nếu không phải ba vị đại thần bị chính mình an bài ở chỗ này, Sở Dương ở bên ngoài cũng không dám làm càn như vậy! Dù sao, có nỗi lo về sau hay không có đúng là khác biệt quá lớn.
Sau khi Vũ Tuyệt Thành rời khỏi, toàn bộ Sở gia, đã được Phong Nguyệt bảo vệ.
Không sơ hở tý nào.
Nguyệt Linh Tuyết nhẹ nhàng nói: "Chúng ta tuy rằng không thể trực tiếp tham gia chiến tranh Cửu Kiếp bình định thiên hạ. Chỉ là cho người khác thấy thì còn có thể làm được"
Hắn mỉm cười, có sắc bén kiếm ý lập loè: "Đương nhiên, đến thời điểm cuối cùng, chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn! Tin tưởng bên kia, cũng sẽ không ngồi nhìn"
Sở Dương hoàn toàn hiểu rõ ý của hắn.
Một bước cuối cùng, chính là quyết chiến cuối cùng!
Đến lúc đó, chống lại cửu đại gia tộc cùng tất cả cao thủ chí cao vô thượng cùng chấp pháp giả vài vạn năm tích lũy!
Trận chiến ấy, mới đúng chân chính đánh một trận định núi sông! Đánh một trận nhất định Cửu Thiên!
Nguyệt Linh Tuyết nở nụ cười: "Nếu bởi vì những thứ này, ta ngược lại thấy xấu hỗ. Chúng ta chẳng qua là hai người ở lai chỗ này chờ đợi chữa bệnh mà thôi."
Ba người đồng thời cười to.
"Hôm nay đến đây, còn có một việc, hy vọng tiền bối giải thích nghi hoặc trong lòng ta" Sở Dương nói.
Nguyệt Linh Tuyết tựa hồ đoán được hắn muốn nói gì, nói: "Nói."
"Nội gian!" Sở Dương nói khẽ.
Nguyệt Linh Tuyết nở nụ cười: "Vì sao nghĩ đến tìm ta?"
Sở Dương cười cười nói: "Thời gian Sở gia xây dựng tộc cũng không tính ngắn, nhưng trong gia tộc cũng không có siêu cấp cao thủ tồn tại, chứ đừng nói đến phổ cập. Cho nên mặc dù có nội gian, cũng đều là dừng lại ở thủ đoạn ban đầu"
"Những người này, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới cửu phẩm Chí Tôn đến cùng đáng sợ thế nào!" Sở Dương mỉm cười: "Có một vị cửu phẩm Chí Tôn ở chỗ này, chỉ cần không phải trong trạng thái bế quan, như vậy trong vòng ngàn dặm tuyệt sẽ không có bất kỳ gió thổi cỏ lay mà có thể dấu diếm được"
Hắn cười híp mắt: "Mà tiền bối bản tính chính trực, có ơn tất báo; tự nhiên càng thêm lưu ý tất cả động tĩnh Sở gia. Tức thì duới tình huống như thế, nội gian muốn dấu diếm được tiền bối chính là nói chuyện hoang đường viển vông!"
Nguyệt Linh Tuyết nở nụ cười.
Sở Dương nói một chút cũng không sai.
Nguyệt Linh Tuyết đối với Sở Dương, một mực cảm kích. Huống chi, tâm nguyện lớn nhất của hai vợ chồng phải dựa vào Sở Dương, sao có thể không quan tới tới Sở gia?
Duới tình huống như thế, nếu như không phát hiện được nội gian hành động, đó mới là kỳ quặc quái gở!
"Chỉ là người nọ thân phận, rất xấu hổ." Nguyệt Linh Tuyết cười cười.
Sở Dương cau mày.
Chính là vợ góa của nhị thúc ngươi" trong mắt Nguyệt Linh Tuyết lóe lên hàn quang, nói: "Nếu như những người khác, ta sớm đã xử lý rồi. Chỉ là nếu là nàng, ta đây một người ngoài, cũng không thuận tiện ra tay"
Sở Dương nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Vợ góa của Sở Phi Long, Ngụy thị!
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Ngoại trừ trước khi Đổng Vô Thương xuất phát, ta nhắc nhở một câu. Ta cũng có không làm bất kỳ điều gì khác" Trong mắt hắn có tinh quang lóe lên: "Cửu Kiếp tao ngộ, chính là tôi luyện tất nhiên phải xảy ra. Ta nhúng tay, không tốt"
Sở Dương cười khổ.
Lại là một người bị ảnh hưởng bởi " Cửu Kiếp không chết luận ", hơn nữa, người này rõ ràng còn là Nguyệt Linh Tuyết.
"Không trải mưa gió, sao phát triển?" Nguyệt Linh Tuyết nhẹ giọng nói: "Cả đời mưa gió, đứng lên chính là đại thụ; cả đời gió tanh mưa máu, lớn lên mới là cường giả."
Sở Dương gật đầu.
"Như có thời gian, ta muốn gặp mặt chín huynh đệ của ngươi" Nguyệt Linh Tuyết mỉm cười nói.
Sở Dương cáo từ Phong Nguyệt, quay về.
Trong đầu của hắn quay cuồng kịch liệt.
Ngụy thị chính là vợ cả Sở Phi Long, hơn nữa còn sinh ba con trai cho Sở Phi Long.
Sở Phi Long chết rồi, Ngụy thị lúc ấy bi thống ngất đi nhưng về sau lại không làm cái gì.
Nội gian dĩ nhiên là bà ta?
Sở Dương đột nhiên nhớ tới, có một lần Tứ thúc Sở Phi Yên thở dài nói: "Kỳ thật nhị thúc ngươi vốn rất tốt, bốn người huynh đệ chúng ta, cũng một mực rất đoàn kết. Thế nhưng, từ khi nhị thúc ngươi gặp nhị thẩm, liền thay đổi"
"Nhất là sau khi kết hôn, nhị thúc vốn rất có triển vọng lại khiến cho người ta nhìn không ra"
"Ngụy thị chính là người khi nhị thúc ngươi mới bước chân vào giang hồ mà quen biết ở bên ngoài"
"Mà ngươi Nhị thúc chính thức khiến cho mọi người nhìn không ra, cũng chính bắt đầu từ lần đó"
"Về sau càng ngày càng trầm trọng thêm"
"Về phần chuyện của ngươi, khó mà nói"
Lúc ấy Sở Phi Yên nói rất hàm hồ, hơn nữa những nội dung này, chính là từ trong lời nói đàm phán suốt cả đêm mà Sở Dương thu lượm được.
Lúc ấy sở Dương cũng không cảm giác được cái gì.
Nhưng, giờ phút này sự tình Ngụy thị chính là nội gian bại lộ, Sở Dương mới phát hiện ngay lúc đó Sở Phi Yên, tiết lộ tin tức trọng yếu cỡ nào cho mình.
"Ngụy thị?" Sở Hùng Thành biến sắc: "Ngươi xác định!?"
"Đúng vậy, Nguyệt Linh Tuyết tiền bối thần thức một mực nhìn chăm chú Sở gia, phát hiện ra!" Sở Dương nói: "Trong đoạn thời gian này, Ngụy thị đi ra ngoài mấy lần. Hai lần, thả bồ câu đưa tin ở bên ngoà Bình Sa Lĩnh i. Một lần cuối cùng, thì mật đàm một lần cùng người ở trong quán trà Bình Sa Lĩnh"
"Sau đó liền xảy ra lần tập kích này!" Sở Dương khẳng định: "Cho nên, Ngụy thị chính là gian tế. Điểm này không thể nghi ngờ. Chẳng qua là điều cần phải suy nghĩ chính là, nếu như là gian tế, Ngụy thị chỉ có một mình sao?"
Nghe thấy chuyện này chính là do Nguyệt Linh Tuyết xác định, Sở lão gia tử lập tức không nói được.
Nếu như còn chưa tin đối với phán đoán của Nguyệt Linh Tuyết, như vậy thiên hạ này cũng không có người đáng giá cho lão gia tử tín nhiệm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
"Cái này còn phải đoán sao?" Lão gia tử phẫn nộ: "Chặn đánh chính là Tiêu gia chủ khiến, Ngụy thị đương nhiên là người của Tiêu gia."
"Chưa hẳn!" Sở Dương chậm rãi lắc đầu: "Lúc ấy, Sở Phi Long cấu kết người, có Dạ gia. Hơn nữa, vẫn luôn là cũng không nhìn thấy hắn có bất kỳ vãng lai cùng với Tiêu Gia!"
"Vì sao Sở Phi Long Nhất chết, Ngụy thị không liên hệ Dạ gia, ngược lại liên hệ Tiêu Gia?" Sở Dương trầm giọng nói: "Cái này chính là điểm đáng ngờ lớn nhất!"
Nghe hắn nói như vậy, Sở lão gia tử cũng thay đổi sắc mặt.
Thứ nhất nhắc đến chuyện Sở Phi long, lão gia tử dù sao vẫn vẫn có chút thương tâm; thứ hai, đồng thời có hai chúa tể gia tộc nhìn chằm chằm, lúc này áp lực thật sự là kinh thiên động địa.
"Chuyện này, cháu định xử lý như thế nào?" Sở lão gia tử hỏi.
"Cháu đang suy nghĩ" Sở Dương nói: "Chỉ là, về kết quả còn phải thấy ý tứ gia gia "
Sở lão gia tử do dự một chút, đứng lên, chắp tay dạo bước. Thật lâu sau ông mới rốt cục nói: "Nếu như nó không biết hối cải, như vậy... như vậy..."
"Như vậy hãy để cho bọn họ vợ chồng đoàn tụ!" Lão gia tử nói xong những lời này, phẩy tay áo bỏ đi.
Nhưng Sở Dương, từ trong khẩu khí trầm thấp của câu nói sau cùng, vẫn nghe ra: lão gia tử thương tâm.
Con thứ hai trở thành phản đồ, bị chết thảm không nói rồi. Hai người cháu trai cũng chết.
Lúc này ngay cả vợ góa của con trai cũng muốn...
Nếu là thật sự mất hết, như vậy ở trên đời này cũng chỉ còn lại có một cháu trai nhỏ, Sở Đằng Vân!
Tuổi còn nhỏ, tang cha mất tang mẹ, huynh, hơn nữa tất cả đều chết ở trong tay người trong nhà.
Thật không biết cái này mười hai mười ba tuổi tiểu hài tử làm sao có thể chống đi qua? Có thể hay không bởi vậy oán hận như điên, đi đến cha hắn Sở Phi long lão Lộ?
Sở Phi Lăng với Dương Nhược Lan cũng thoáng há hốc mồm.
Sở Dương đi ra ngoài với tâm sự nặng nề, hắn phải đi tìm Mạt Thiên Cơ. Chuyện phức tạp rắc rối cỡ này giao cho gã này, tuyệt đối là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Nhưng ở nửa đường hắn liền gặp Dương Bạo!
Dương lão gia tử đã cố ý chờ rất lâu ở chỗ này, cố ý tìm đến Sở Dương.
"Ngươi mỗi ngày nôn nôn nóng nóng làm cái gì? Xuất quỷ nhập thần không thấy ảnh. Này, đi theo ta, lão phu nói cho cháu một chuyện!" Dương lão gia tử túm lấy cổ áo Sở Dương lôi đi.
"Ách... Ngài lão chậm một chút, ta sắp thở không ra hơi rồi..." Sở Dương bồn chồn, lão gia tử tìm mình làm cái gì vậy? Còn chuẩn bị ngày mai đặc biệt đến thăm bái phỏng, không ngờ đã bị tìm tới cửa.
Kéo Sở Dương vào giữa một gian phòng, Dương nãi nãi đang đợi ở bên trong, nhìn thấy Sở Dương đã đến, bà lập tức khen ngợi bảo bối tâm can một lát mới đến phiên Dương lão gia tử nói chính sự.
Dương lão gia tử rất thần bí rất thận trọng mà hỏi: "Cháu hiện tại tu vi gì rồi hả?"
Sở Dương xoa xoa cái mũi: "Hình như là Chí Tôn Tam phẩm..."
Dương lão gia tử nằm mơ cũng không nghĩ tới cháu ngoại của mình rõ ràng đã là tu vi Chí Tôn, lập tức ngây dại; thật lâu ông mới vỗ tay một cái, râu mép vễnh lên: "Thực mạnh mẽ! Bà ngoại cháu rất vui vẻ!"
Sở Dương đầu đầy xám xịt.
Sau lưng Dương lão gia tử, một cây gậy ba-toong đập xuống như lôi đình vạn quân, Dương lão thái thái vung cây côn nện lão gia tử ngã trên mặt đất, nổi giận mắng: "Bà ngoại ngươi đấy! Ông dám mắng lão thân!"
Dương lão gia tử ôi một tiếng, đứng lên từ trên mặt đất, điềm nhiên vỗ vỗ bụi bặm như không có việc gì, cả giận nói: "Ta nói chính sự với cháu ngoại của mình, bà chớ ngắt lời!"
Dương lão phu nhân hừ một tiếng, nói: "Nói chính sự cũng đừng mắng chửi người! Còn dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lão thân muốn ông biết rõ, lão thân lợi hại!"
Dương lão gia tử nhếch miệng, không dám phản bác, quay đầu nói với Sở Dương: "Con bà nó chứ!"
Sở Dương vẻ mặt xám xịt, hắn chưa thấy qua chuyện như vậy. Mắng bà ngoại ta, lại mắng bà nội ta, ta trách ta...
Sau đó lão gia tử mới bắt đầu nói chính sự: "Cũng không xê xích gì nhiều, thời khắc mấu chốt cũng có thể mời hai vị tiền bối Phong Nguyệt giúp đỡ chút cái gì đó, hơn nữa cũng cực kỳ khủng khiếp."
"Sao?" Sở Dương hỏi.
"Cháu còn nhớ ta đã nói với cháu chuyện mỏ Tử Tinh Bạch Dương cốc không?" Dương lão gia tử hỏi rồi lại lập tức nói: "Chưa từng nghe qua cũng không sao. Hiện giờ ta sẽ nói với cháu cũng không muộn."
Sở Dương:...
Dương lão gia tử hít sâu một hơi, nói: "Lúc ấy phát hiện, chỉ cho là một mỏ Tử Tinh nho nhỏ, cho nên mọi người cũng đều không để ở trong lòng. Nhưng thẳng đến năm trước, móc từ bên trong ra một đồ vật, sau đó lão phu lập tức cảm nhận được không ổn! Nếu thật sự là như thế, như vậy nơi này cũng không phải là nơi mà Dương gia có thể chiếm đóng"
"Vật gì?" Sở Dương bất giác cảm thấy tim đập nhanh hơn, tựa hồ có một chuyện kinh thiên động địa, vạch trần chân tướng ở trước mặt mình.
Loại cảm giác này khiến cho Sở Dương mình cũng không hiểu thấu!