Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2197: Thi Mông (2)



Hí kịch nổi tiếng Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài ©, lúc Lương Sơn Bá sắp chết, mẹ hắn đi cầu thuốc, kết quả nhận được là muốn cứu Lương Sơn Bá, thế nào cũng phải dùng sừng trên đầu giao | long, dịch trên đầu mông trùng. Tuy là dùng để hình dung không thuốc nào cứu được, nhưng mông trùng nơi này nói, thật ra chính là Thi Mông.

Loại vật nhỏ mà trí mạng này, là dưới tình huống đặc thù nào đó, trưởng thành ở trong thi thể, sau đó ẩn núp, lúc ấy còn là hình thái thứ nhất, một khi bại lộ ở trong không khí, lập tức sẽ phá kén mà ra, trở thành Thi Mông biết bay, khứu giác so với muỗi còn tốt hơn nhiều, gặp người là đốt…

“Thi Mông, ôi móa, qua đây rồi!” Diệp Thiếu Dương vừa phục hồi tinh thần, hô lên một tiếng này, liền nhìn thấy một đám Thi Mông đồng nghìn nghịt bay tới, đoàn người vừa thấy, cũng đều bị dọa không chịu nổi, ùn ùn tránh về phía sau. Dù sao thứ này không phải cương thi quỷ quái, dùng pháp thuật có thể đối phó, thứ này tuy một con đơn lẻ không tính là gì, nhưng kết đàn kết đội, làm người ta khó lòng phòng bị, cho dù pháp lực thâm hậu nữa, ở dưới tình huống không có chuẩn bị cũng không thể làm gì được những con muỗi đó.

“Dùng lửa đốt! Phù hỏa!” Mao Tiểu Phương đột nhiên hô lên.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần, hắn tuy cũng là lần đầu tiên đối phó Thi Mông, nhưng vật như con muỗi đều sợ lửa, những thứ này là Thi Mông, trong cơ thể có thi khí, dùng lửa bùa khẳng định có thể khắc chế, lập tức đánh ra mấy tấm Địa Hỏa Phù, bay qua không trung.

Những con muỗi này chạy so với người còn nhanh hơn, khi linh phù đánh ra, đợt thứ nhất đã chạy tới, cũng may lửa bùa cũng đã cháy lên, Vù” một cái, đem một mảng lớn Thi Mãnh đốt thành tro bụi. Nhưng chung quy là có cá lọt lưới, từ phương hướng khác lao tới.

Cũng may lúc này bọn họ đã tiến vào mộ đạo, mộ đạo rộng hai ba mét, chỉ có một lối ra, những con muỗi này không thể từ bốn phương tám hướng bao vây, chỉ có thể chính diện tiến công.

Có Diệp Thiếu Dương mở đầu, mấy người phía sau cũng đều tự tế ra phù hỏa, nhưng linh phù | cháy rất nhanh, cần không ngừng làm phép, bằng không khó có thể làm được gì. Lúc này Ngô Đồng đứng ra, lấy ra Ngũ Bảo Kim Liên, thổi ra Kim Liên Nghiệp Hỏa, không ngừng thiêu đốt con muỗi.

“Vẫn là cô sảng khoái nha!”

Đám Thi Mông kia không có chỉ số thông minh gì cả, từng đám đi chịu chết, thiêu thân lao đầu vào lửa, Diệp Thiếu Dương nhìn chúng nó chết thảm từng đám một, trong lòng rất thống khoái, hướng Ngô Đồng cười nói: “Ngũ Bảo Kim Liên này của cô thật hữu dụng, nhưng dùng chúng nó để giết Thi Mông, giống như pháo cao xạ bắn muỗi, đại tài tiểu dụng.”

“Pháo gì cơ?” Ngô Đồng nhíu mày.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới mình chưa lưu ý lại nói vật ở thời đại kia của mình, đành phải a a hai tiếng để bỏ qua, đột nhiên trên cổ tê rần, dùng sức vỗ một cái, soi bằng ánh lửa, là thi thể một con Thị Mãnh.

“Không ổn, có con bay qua được, mấy người chú ý chút đừng bị đốt!” Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa cởi đi áo khoác, bắt đầu phủi khắp nơi ở trên người Ngô Đồng, tránh cho Thi Mông rơi ở trên thân cô.

“Chiếu cố tốt bản thân anh là được rồi!” Ngô Đồng nói.

“Tôi không sợ, ta không sao.”

Kiên trì như vậy một hồi, Thi Mông cuối cùng đã giết sạch sẽ. Ngô Đồng lại kiên trì một hồi, pháp lực bản thân cũng tiêu hao không ít, lúc này mới buông xuống Ngũ Bảo Kim Liên trong tay, há mồm thở phì phò.

Diệp Thiếu Dương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nói: “Mấy người đều ổn cả chứ?”

Trong lúc nhất thời giật mình.

Phía sau, đám người Diệu Tâm, Mao Tiểu Phương nằm ngã ngổn ngang, ngay cả con hầu vương kia của Trần Hiểu Vũ cũng đã ngã.

Đây là… Thi Mông đốt?

Diệp Thiếu Dương đứng ở trước nhất, lúc trước một mực chỉ chú ý Ngô Đồng và Thi Mông trước mặt, căn bản chưa chú ý phía sau, nhìn qua một lần này nhất thời chấn kinh.

Trước xông lên kiểm tra Mao Tiểu Phương, đưa tay sờ, ở gáy có vật tròn trịa, đem hắn kéo đến phía trước cục đá phát sáng nhìn lại, lúc này mới phát hiện vài con Thị Mãnh tròn trịa nằm úp sấp trên gáy, những con côn trùng nhỏ này sau khi hút máu người, thân thể lập tức to lên mười mấy lần, tròn trịa, đầu cũng đã chui vào trong làn da, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Quả nhiên là không cẩn thận trúng chiêu đám Thi Mông này rồi.

Diệp Thiếu Dương đưa tay muốn rút Thi Mãnh, bị Ngô Đồng ngăn trở, nói: “Anh kéo như vậy, đầu dễ dàng ở lại trong làn da, vết thương rất khó khỏi, có kim không, cạy ra.”

“Có có.” Diệp Thiếu Dương vỗ ót, từ trong túi lấy ra Thập Bát Thần Châm, dọn sạch cho Mao Tiểu Phương mấy con Thi Mông trên cổ, bóp chết sau khi cạy ra.

Người thời đại này mặc đều nhiều, áo dài tay quần dài, trên cơ bản lộ ở bên ngoài chỉ có mặt cùng hai tay, hai tay luôn hoạt động không có khả năng bị đốt, Diệp Thiếu Dương kiểm tra cổ cùng mặt, xác định không còn, sau đó lại dọn sạch cho người khác.

Tu vi những người này, ít nhất cũng là chuẩn thiên sư, đối với các thứ thi độc hút vào hoặc là nhấm nháp phải, đều đề kháng mạnh hơn so với người bình thường, nhưng Thị Mông đốt người, là đem thi độc trực tiếp tiêm vào trong máu, vậy tương đối chơi xỏ người ta, sau khi trúng thi độc, cho dù là Địa tiên cũng phải tạm thời hôn mê.

Nhưng trong cơ thể bọn họ có cường khí cường đại, có thể chống lại thi độc xâm nhập, dần dần hòa tan, người sẽ không có việc gì, loại hôn mê này cũng chỉ là tạm thời, giống như rất nhiều người bị sốc, mặc kệ họ tự mình cũng có thể khôi phục.

Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương ở sau khi kiểm tra thân thể bọn họ, đều tương đối yên tâm.

“Không ngờ bọn họ đều trúng chiều, tôi hòa một bát nước gạo nếp cho bọn họ uống.” Diệp Thiếu Dương nói xong liền mở ra ba lô, lấy ra bát sứ, bắt đầu thao tác. Gạo nếp là khắc tinh lớn nhất của cương thi, nước gạo nếp tự nhiên có thể giải thi độc, khiến bọn họ mau tỉnh lại một chút.

Ngô Đồng cũng không khẩn trương, ngồi xổm một bên nhìn hắn, đột nhiên mở miệng nói: “Vì sao anh không có việc gì, anh không bị đốt?”

Diệp Thiếu Dương được cô nhắc nhở như vậy, xoa mặt, phát hiện trên tại đã có thêm một cái “hoa tai”, tự nhiên là mình không cẩn thận để Thi Mông đốt, vội vàng bảo Ngô Đồng hỗ trợ dùng kim cạy ra cho mình.

Ngô Đồng lần này càng thêm tò mò, lại lần nữa đưa ra vấn đề vừa rồi, “Anh rõ ràng đã bị đốt, vì sao không có việc gì?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương muốn tìm một cái cớ, Ngô Đồng lại nhìn chằm chằm hắn nói: “Tôi hy vọng anh có thể nói thật, ít nhất ở trước mặt tôi.”

“Được rồi, thật ra, tôi là tiên thiên linh thể. ”

Ngô Đồng nhìn hắn, trầm mặc vài giây, thất thanh hô lên: “Tiên thiên linh thể!!”

Luôn luôn bình tĩnh khắc chế, trong lòng cô cũng không kiềm chế được chấn động hẳn lên.

Tiên thiên linh thể, ở giới pháp thuật chỉ là một truyền thuyết… Lời đồn mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một người như vậy. Ngô Đồng không tin, nhưng khiến cô kinh ngạc như thế, còn có một nguyên nhân khác, khó có thể mở miệng…

Ngô Đồng nhìn hắn, đột nhiên lắc lắc đầu, “Không có khả năng, anh sao có thể là tiên thiên linh thể!

Diệp Thiếu Dương buông thõng tay,“Tôi không có lừa cô, cô bảo tôi nói thật, tôi là tiên thiên linh thể, bách tà bất xâm, đừng nói là mấy con Thi Mông, cho dù bị thi vương cắn một phát cũng không có sao.”

Ngô Đồng chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm: “Nhưng, anh là tiên thiên linh thể, vì sao chỉ có tu vi thiên sư?”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí