Mãng Hoang Kỷ

Chương 390: Xuất sư (hết quyển)



Mới sáng sớm.

"Sư thúc."

"Sư thúc."

"Sư tổ."

Nhũng tiếng hô thành kính vang Lên, Kỷ Ninh đi tới của động Tà Nguyệt tam tinh ở Phương thốn sơn. Hắn lấy cây chổi, bắt đầu tự tay quét đường.

Loạt xoạt loạt xoạt nhũng chiếc lá rụng trên sơn đạo đều bị quét.

"Quái lạ."

"Sư tổ đích thân quét sơn đạo hả? Đây là khảo nghiệm tầng thứ nhất trong bí tịch Thần tiên cung sao."

"Đùng nói là tầng thứ nhất Thần tiên cung, có là tầng thứ chín của Thần tiên cung thì sư tổ thích là tiến, đến khôi lỗi cấp chín mà sư tổ cũng có thể đánh bại dễ dàng."

"Nhưng đúng là đích thân sư tổ quét dọn, chúng ta không nhìn lầm chứ." "Có lẽ sư tổ đang tìm hiểu thứ gì đó."

Hai đứa đạo đồng trông chừng tại cửa động kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh quét đường, đồng thời truyền âm cho nhau đàm luận chuyện này. Hơn nữa chuyện này nhất định sẽ lan truyền nhanh chóng trong các đệ tử Phương thốn sơn.

...

Kỷ Ninh bình thản cúi đầu quét đường. Mỗi một lần khua chổi dường như tâm linh cũng được lau một lần.

Từng bậc từng bậc sơn đạo, Kỷ Ninh quét không dừng. Hắn quét chậm rãi tựa như đang hưởng thụ việc quét vậy.

Đến tận lúc xế chiều hắn mới quét xong.

"Hô! Quét xong rồi!" lúc này Kỷ Ninh mới thanh tỉnh, nhưng ngay sau đó vươn thẳng người, tự thì thào với chính mình, "Xem ra sư phụ bảo quét sơn đạo, nhổ cỏ cũng có những dụng ý khác."

"Đồ nhi." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai.

Kỷ Ninh ngẩn người, đáp lại: "Sư phụ!"

Trên núi đã mấy năm rồi mà chưa bao giờ sư phụ trực tiếp truyền âm nói chuyện với mình.

" Sau khi ngươi học 'Chúc long chi nhãn' hãy tới tìm ta." Thanh âm kia lại vang lên bên tai.

"Vâng, sư phụ" Kỷ Ninh cung kính đáp.

Kỷ Ninh nhanh chóng đi lên núi, trong lòng nảy mối nghi ngờ. Sư phụ muốn gặp mình? Thật là hiếm thấy, chẳng lẽ là ... mình phải xuất sư rồi sao?

Kỷ Ninh đến Tam giới cung lấy toàn bản 'chúc long chi nhãn'.

Từ đó, Kỳ Ninh ở Tam giới cung học ba môn, thứ tự là '** huyền công* 'Hậu nghệ tiễn thuật" 'Chúc long chi nhãn'.

Chỉ mỗi việc nhận truyền thừa Chúc long chi nhãn' đã hao phí mất một ngày, đến ngày thứ hai Kỷ Ninh mới thanh tỉnh, sau đó đi tới đạo quán mà Bồ đề lão tổ ở.

"Sư thúc."

Hai đạo đồng nhỏ tuổi trước của đạo quán cung kính hô lên.

Đạo đồng tên là 'Thanh thủy' bước lên nói: "Sư thúc. Sư tổ đã dặn dò để cho người đi thẳng vào trong."

Kỷ Ninh gật đau cười mỉm rồi bước luôn vào trong.

Trong đạo quán.

Có một bồ đoàn trơ trọi, một lão giã gầy gò mặc đạo bào rộng thùng thình đang ngồi, lão giã râu tóc bạc trắng nhưng không cho người đối diện cảm giác già nua. Kỷ Ninh cảm thụ được ý cảnh vô tận vĩnh hằng, lại cảm giác được sinh cơ vô tận bừng bừng. Bị ảnh hưởng từ sư phụ, tâm linh của hắn hoàn toàn tĩnh lặng.

"Sư phụ." Kỳ Ninh bước tới, cung kính hô lên.

"Ngồi đi." Lão tổ nói.

Lúc này Kỷ Ninh mới chọn một chiếc bồ đoàn rồi khoanh chân ngồi xuống, lắng nghe lời chỉ bảo.

Lão tổ nhìn Kỷ Ninh rồi chậm rãi nói: "Ngươi ở Phương thốn sơn ta đã được bao lâu?"

"Đã được ba mươi nhăm năm, giờ sang năm thứ ba sáu." Kỷ Ninh cung kính đáp.

"Ngươi đã học được bản lãnh gì?" lão tổ hỏi.

"Đệ tử học ** huyền công đã xong đệ tam chuyển! lại thu luyện Hậu nghệ tiễn thuật tới mức nhập môn, còn tu luyện Chúc long chi nhãn đạt tới bản mệnh chúc quang đệ nhị trọng! Ba mươi năm qua đệ tử toàn tâm toàn ý tu luyện kiếm pháp, bây giờ đã hoàn thiện Tam xích kiếm* thức thứ chín, học được khá nhiều môn kiếm thuật lợi hại khác nữa." Kỷ Ninh cung kính trả lời.

Lão tổ gật đau: "Trong người ngươi có nhiều bản lĩnh, so với lúc mới lên núi thì bây giờ cũng coi như thoát thai hoán cốt. Ngươi có ở lại Phương thốn sơn cũng không tiến bộ nhiều nữa. Tiếp theo ngươi phải xuống hồng trần mà tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho 'Thiên kiếp' tương lai. Bản lãnh ngươi như thế lại thêm truyền thưa của Tam Thọ huynh, thiên kiếp tương lai của ngươi không tầm thường, sẽ cực kỳ khó khăn."

"Đệ tử ghi nhớ." Trong lòng Kỷ Ninh chợt hiểu ra.

Quả thật... Nguồn tại http://Truyện FULL

Không sai so với dự đoán của mình, xem ra phải xuất sư rồi.

"Bây giờ là lúc ngươi nên đi." Lão tổ nhìn Kỷ Ninh, "Lúc trước ta có nói, khi ngươi xuất sưt a sẽ cho ngươi hai thứ thật tốt."

Trong tâm Kỷ Ninh khẽ nhảy.

"Sau khi ngươi nhập môn ta vẫn thường quan sát ngươi để xem ngộ tính, tư chất, may mắn ... sau đó chế riêng cho ngươi một môn thần thông độn thuật gọi là 'Cửu thiên yên phong' Lão tổ nói.

Kỷ Ninh mùng rỡ.

Sáng tạo riêng cho mình sao?

Bây giờ mình đang thiếu một môn độn thuật, trước đây còn phải đi chọn trong Thần tiên cung một môn độn thuật thật tốt, thế mà không ngờ sư phụ đã sắp xếp đâu vào đó, tự thân sáng tạo ra một môn thần thông độn thuật.

"Dù sao ngươi cũng là nhân tộc, tu luyện các môn thần thông động thuật khác cũng khó đạt tới mức tận cùng, nguyên bản của môn Phong Dực độn pháp chính là 'Già lâu la chi dực' đưa ngươi, ngươi cũng không thể nào đạt tới cảnh giới đại bằng được." lão tổ nói, "Thích hợp với mình nhất mới là tốt nhất môn *Cửu thiên yên phong* này tu luyện tới cực hạn dù không thể bằng Già lâu la chi dực nhưng cũng không kém nhiều, trong giây lát có thể đi chín vạn dặm."

"Trong phút chốc mà đi được chín vạn dặm?" Kỷ Ninh cực kỳ kinh ngạc.

Chín vạn dặm, luận về tốc độ đã rất khiếp người.

" Đây là môn thần thông độn thuật chế riêng cho ngươi, sau này tự ngươi có thể hiểu được thì có lẽ cũng có thể cải tiến để cho ngươi tốc độc nhanh hơn. Việc này trông vào bản thân ngươi thôi." lão tổ nói.

Kỷ Ninh gật đầu.

Bồ đề lão tổ tự mình sáng tạo độn thuật thì sợ rằng dù mình có thành thiên thân cũng chẳng thể cải tiến được. Cải thiện ... cái này xa xôi vô cùng.

"Ta nhận thấy tương lai ngươi sẽ trở thành kiếm tiên, là kiếm tiên chân chính lợi hại nên nhất định phải có kiếm trận cường đại." lão tổ nói, "Cái gọi là lê thiên kiếm trận là chỉ để lê Thiên đạo tổ dạy đệ tử, sự ảo diệu, sức mạnh chân chính ngay ta cũng không rõ ... đó chính là thủ đoạn bảo mệnh của lê thiên lão tổ."

Kỷ Ninh gật đầu.

"Tiểu thiên kiếm trận của ngươi chính là đa bảo chi thuật, ỷ vào sức mạnh pháp bảo, khi phối hợp với trận pháp đúng là có uy năng mạnh mẽ. Dù là Đạo hay Phật cũng đều có pháp trận đa bảo. Ta căn cứ vào *Tiểu thiên kiếm trận* của ngươi ban đầu, gom đủ Phật Đạo và một số tinh hoa pháp trận đa bảo chế ra một kiếm trận gọi là 'đại thiên kiếm trận' ." lão tổ bảo, "Chỉ cần có đủ pháp bảo, uy năng của đại thiên kiếm trận sẽ hết sức kinh người. Có thể được xưng là kiếm trận hàng đầu trong tam giới đó".

"Tạ ơn sư phụ" Kỷ Ninh vừa mừng vừa kích động.

Độn thuật "cửu thiên yên phong', kiếm trận 'Đại thiên...' đều là sư phụ sáng tạo cho riêng mình.

Kỷ Ninh chưa biết rằng ...

Bồ đề lão tổ dạy đệ tử rất nghiêm, trong năm tháng vô cùng ông thu nhận đệ tử không nhiều nhưng mỗi một đệ tử được thu nhận cũng đều được dạy dỗ nghiêm chỉnh, ít nhất trong những năm tháng ngắn ngủi nhập môn sẽ được dốc hết tâm lực dạy dỗ.

Trông thì có vẻ Kỷ Ninh gặp sư phụ không nhiều nhưng trên thực tế Bồ đề lão tổ thường xuyên chú ý Kỷ Ninh nhưng sau đó căn cứ vào thiên tư của Kỷ Ninh vào *thế giới* riêng để sáng tạo ra công pháp.

Ví như 'cửu thiên yên phong', Bồ đề lão tổ hao phí đến mười vạn năm mới sáng chế ra.

'Đại thiên kiếm trận' tương đối đơn giản, dù sao loại đại trận đa bảo này chủ yếu là dựa vào pháp bảo là chính nên Bồ đề lão tổ tốn hơn ngàn năm là sáng chế ra.

Bởi vì ở thế giới khác, dòng chảy thời gian cũng khác nhau.

Do đó Bồ đề lão tổ mới có thể sáng tạo ra hai môn này.

"Ngươi tới đây." lão tổ gọi.

Kỷ Ninh tiến lên, đi tái trước mặt lão tổ, lão tổ đặt một ngón tay tại mi tâm Kỷ Ninh.

Đột nhiên cực kỳ nhiều tin tức tràn vào đầu.

Đợi khi Kỷ Ninh tỉnh lại, "cửu thiên yên phong' 'Đại thiên kiếm trận' đã nhớ như in.

"Tốt lắm, phải đi rồi." lão tổ nói.

"Sư phụ." Kỷ Ninh cung kính nói, "Đệ tử muốn tham ngộ nhiều hơn bí thuật liên hoa, muốn đến Thần tiên cung một chuyến để lấy bản pháp môn liên hoa.*

Lão tổ lật bàn tay. Trong tay liền xuất hiện một cuộn thẻ tre, ông đưa cho Kỷ Ninh: "Đây là pháp môn liên hoa ta tình cờ lấy được. Nó hết sức huyền diệu, đủ cho ngươi tìm hiểu, ngươi cứ mang theo bên mình."

"Tạ ơn sư phụ." Kỷ Ninh liên tiếp vui mừng, liền bẩm. "Đồ đệ Thanh Nhai Tiểu Vũ của đệ tử mới lên núi được mấy năm, thực lực còn yếu. Đệ tử muốn để chúng tạm thời lưu lại Phương thốn sơn ..."

"Cho chúng tĩnh tu ở chân núi, đợi khi đả bại khôi lỗi cấp chín ta sẽ để chúng đi, đưa chúng xuống thế giới Đại Hạ với ngươi." lão tổ nói.

Lúc này Kỷ Ninh mới yên tâm.

An tâm hoàn toàn.

"Xong rồi, xuống núi đi. "Lão tổ dặn dò, "Nhớ kỹ, không được phép bảo ngươi là đồ đệ của ta nếu không đừng trách vi sư vô tình. Chờ ngày vi sư gọi ngươi, ngươi mới được trở lại Phương thốn sơn này."

'Dạ." Kỷ Ninh cung kính đáp.

"Giờ đây, tam giới đã dòng chảy ngầm hung dữ, đến vi sư cũng có thể phải bỏ mạng, ngươi can phải cẩn thận không được tự đại càn rỡ, rước họa vào thân." Lão tổ dạn.

Nhất thời, Kỷ Ninh run sợ.

Cái gì?

Dòng chảy ngầm hung dữ ở tam giới? đến sư phụ cũng có thể bỏ mạng? Hắn còn chưa phải là một gã thiên tiên, còn không phải cặn bả sao?

Ngay sau đó lão tổ phất tay; "Phúc họa do ngươi tự rước lấy, không trách người khác được, đi đi!"

Kỷ Ninh cung kính quỳ mọp xuống, dập đầu mạnh chín lần: "Đệ tử đi đây, sư phụ bảo trọng!" Sư phụ đã vì chính mình hao phí rất nhiều tâm lực, giả dụ như 'cửu thiên yên phong' 'Đại thiên kiếm trận' là tuyệt đỉnh độn thuật kiếm trận bực nào ở tam giới, dù là những bậc đạo tổ cũng không thể thoải mái sáng tạo ra. Dù sư phụ không nói ra nhưng Kỷ Ninh cũng đoán rằng sau khi sư phụ quan sát mình hẳn là tốn hao rất nhiều tâm lực để sáng chế ra.

Ân tình này, Kỷ Ninh ghi nhớ trong lòng.

Hơn nữa ở Phương thốn sơn hơn ba mươi năm cũng là ba mươi năm yên ả nhất cuộc đời, cũng là ba mươi năm tạo căn cơ rất vững chắc. Sau khi mình xuống núi, như lời sư phụ thì dòng chảy ngầm hung dữ sợ rằng chẳng thể bình tâm như thế được.

...

Sau khi Kỷ Ninh đi rồi, tại đạo quán xuất hiện một người. Đó là nhị sư huynh Tế điên.

"Sư phụ." Tế điên ngẩng đầu nhìn bóng hình Kỷ Ninh đi xa, than thở, "Vị tiểu sư đệ này quả nhiên là người chân tình."

"Cũng do hắn sinh không hợp thời." Lão tổ lắc đâu, "đồng môn các ngươi lúc mới đâu phần lớn đều được ta che chở. Mà hắn thì lúc trưởng thành cũng là khi hạo kiếp của tam giới đã tới. Hiện nay dòng chảy ngầm ở tam giới mãnh liệt so với trường hạo kiếp hỗn độn thuở Bàn Cổ sơ khai."

"Gì cơ." Tế điên biến sắc.

"Nữ Oa đã đi trước rồi, tiến vào Hỗn Độn vô tận, bao năm tuế nguyệt cũng chưa thấy trở về." Lão tổ kể, "Sơ khai có Nữ Oa, tam giới mới ổn định được, định ra lục đạo luân hồi, thiên đình quản lý tam giới, đạo tổ chân thân rãi rác khắp nơi, nhưng giờ Nữ Oa không có ở đây ... lục đạo luân hồi đã bị phá hỏng, Thiên đình chỉ còn lại hư danh, dòng chảy ngầm tam giới càng lúc mãnh liệt, lần hạo kiếp này ..."

Lão tổ lắc đầu.

Tế điên cũng lo lắng.

"Trong trường hạo kiếp, phúc họa trông vào bản thân, chi có tự cứu." Lão tổ bảo, "Cả bọn ngươi cũng phải cẩn thận, lần hạo kiếp này hẳn có cả đống Đạo tổ, Chân thần ngã xuống, đám thiên thần, chân tiên hẳn là giỏi lắm còn được một nửa. Nếu các ngươi gặp phải nguy hiểm, ta cũng không cứu nổi các ngươi."

"Đệ tử nhớ rồi." Tế điên cung kính trả lời.

...

Kỷ Ninh đưa tiểu thanh, Bạch thúc rời khỏi Phương thốn sơn.

Trên con đường Phương thốn sơn, Thanh Nhai Tiểu Vũ quỳ xuống dập đau thốt lên: "Đệ tử nhất định khổ tu, chờ đến tầng thứ chín Thần tiên cung là sẽ lập tức đến Đại Hạ đoàn tụ với sư phụ."

Kỷ Ninh gật đầu cười một tiếng.

Hắn dẫn Tiểu Thanh, Bạch thúc bay khỏi Phương thốn sơn lẫn vào trong hư không. Trong hư không bỗng hiện ra một lối đi trống rỗng. Điều này do Bồ đề lão tổ mở hư không ra lối đi.

Kỷ Ninh, Tiểu Thanh, Bạch thúc bay thẳng vào trong đó.

Vút!

Đám Kỷ Ninh đã biến mất, lối đi hư không cũng liền lại.

"Sư phụ!" Thanh Nhai Tiểu Vũ vẫn quỳ, nước mắt không nén được trào ra, "Ta nhất định sẽ tới Đại Hạ, gặp lại sư phụ."


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí