Ma Thiên Ký

Chương 1485: Kim môn lại hiện ra



Dịch giả: Thiết Huyết

Liễu Minh tiếc nuối lắc đầu, hắn đảo mắt nhìn vào Hồn Thiên Kính. Nó lẳng lặng lơ lửng trên bệ đá, tỏa sáng dìu dịu.

Trong mắt Liễu Minh lộ vẻ kích động, dù sao cũng vì vật này mà vô số gia tộc của đại lục Vạn Ma đã phái ra biết bao cường giả tiến vào hiểm địa Ma Uyên. Kết quả là phần lớn bọn họ đều bỏ mạng, ngay cả cái chết của Thanh Linh và Ma Thiên cũng khó thoát khỏi liên quan đến nó. Nghĩ đến đây hắn than nhẹ một tiếng, vừa định thò tay lấy Hồn Thiên Kính thì một tiếng nói lạnh lùng vang lên trong đầu hắn:

“Nếu ngươi còn muốn sống thì chớ đụng vào tấm kính ấy. Bằng không chỉ cần ngươi động vào thì Ma Chủ sẽ phá không tới đây ngay lập tức.”

Liễu Minh nhướng mày một cái rồi vội rụt tay lại, khuôn mặt bình thản mỉm cười nói:

“Khí Linh tiền bối, đã lâu không gặp.”

Giọng nói nọ đúng là của Khí Linh Lồng Giam.

“Ồ, thật không ngờ người còn nhớ rõ ta như vậy.” Khí Linh chậm rãi đáp lời.

“Tất nhiên là nhớ rồi, từ khi tại hạ bị nhốt vào Luân Hồi Cảnh này tiền bối vẫn âm thầm thúc giục lực lượng Lồng Giam tương trợ ta, ta há lại không biết sao” Liễu Minh cười nhạt nói.

Khí Linh chỉ im lặng một lúc, nhưng Liễu Minh chợt cảm thấy hoa mắt. Đến khi hắn bình thường trở lại thì đã xuất hiện trong một không gian tối tăm, đúng là không gian trong Lồng Giam mà lâu rồi hắn chưa đến. Liễu Minh nhìn sương mù màu xám bao la ở xung quanh mà trong lòng thổn thức một hồi. Hầu như từ khi đặt chân lên con đường tu tiên thì hắn đã cùng nơi này có tầng tầng liên hệ, không ngờ tới mối liên hệ đó lại kéo dài tới tận hôm nay.

Vào lúc này, sương mù màu xám trước người hắn nhiễu loạn, một bóng người áo đen từ xa chầm chậm bước tới, đứng cách Liễu Minh hơn mười trượng.

“Khí Linh tiền bối” Liễu Minh nhìn người áo đen rồi chắp tay thi lễ.

Khí Linh đánh giá Liễu Minh vài lượt rồi chợt mở miệng nói: “Chắc là ma hồn kia đã nói cho ngươi biết về lai lịch của Lồng Giam rồi?”

“Vâng.” Liễu Minh khẽ gật đầu.

“Lồng Giam ra đời là vì đối phó với Nguyên Thủy Ma Chủ. Ngươi ở Luân Hồi cảnh này đã từng nhìn qua uy phong của Ma Chủ, trong lòng có phải còn thấy sợ hãi?” Ánh mắt Khí Linh chợt trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Liễu Minh hỏi.

“Ha ha, nếu tại hạ nói không e sợ thì là nói dối, có điều việc đã đến nước này, cùng lắm thì thân tử đạo tiêu thôi, còn hơn là trở thành một cái xác không hồn mặc người khác thôn phệ.” Liễu Minh nhàn nhạt trả lời.

“Ngươi cũng là một người thẳng thắn. Hơn nữa cho dù là tâm trí hay sự gan dạ tỉnh táo cũng đều không tầm thường.” Khí Linh im lặng một hồi rồi nói.

“Đa tạ tiền bối khen ngợi. Tại hạ từng có ý muốn nói chuyện với tiền bối, đáng tiếc người một mực không hiện thân. Tiền bối hôm nay chủ động cho ta diện kiến, không biết là có việc gì chỉ dạy?” Liễu Minh hơi chắp tay hỏi.

“Hiện giờ ngươi ở trong Luân Hồi Cảnh này nhưng Ma Chủ vẫn chưa nhận ra thân phận ngươi. Có điều qua một thời gian ngắn thì hắn tất cảm giác được khí tức của Lồng Giam. Sở dĩ ta không đáp lại sự kêu gọi của ngươi là vì muốn tránh bị Ma Chủ phát hiện, hơn nữa ta cũng muốn quan sát xem ngươi có đủ tư cách làm chủ nhân của Lồng Giam hay không.” Khí Linh nhạt giọng nói.

“Vậy không biết tiền bối thấy tại hạ ra sao?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên hỏi.

“Bàn về tư chất thì hơi kém chút ít, nhưng tâm tính thì không tệ, miễn cưỡng đủ tư cách.” Khí Linh bình thản trả lời.

“Nếu tiền bối đã đồng ý vậy không biêt có thể mời người mở ra cánh cửa kia. Hẳn là tiến bối cũng biết với tình huống của ta bây giờ thì không thể ở lâu trong này được.” Liễu Minh nói một cách nghiêm túc.

“Ngươi đã quyết định vậy thì cánh cửa kia tất nhiên sẽ được mở ra. Có điều ta nói trước, tuy rằng ngươi đã lĩnh ngộ được nhiều lực lượng pháp tắc, nhưng tu vi lại kém quá xa Ma Chủ, dù có nhận được truyền thừa thì cũng khó mà chống lại hắn”. Khí Linh trả lời một cách điềm tĩnh.

“Không sao, kính xin tiền bối thành toàn.” Liễu Minh chậm rãi nói.

Khí Linh gật đầu không nói gì thêm. Chỉ thấy y vung tay kết ra nhiều thủ ấn phức tạp, miệng thì liên tục niệm những đoạn chú ngữ thâm ảo. Xung quanh bỗng lộ ra một cỗ cảm giác thông linh. Liễu Minh nhìn kỹ từng động tác kết ấn đó, ý niệm trong đầu xoay chuyển nghĩ ngợi nhưng vẻ mặt vẫn yên tĩnh như mặt hồ mùa thu.

Đến khi Khí Linh ngừng kết ấn và niệm chú thì không gian màu xám xung quanh chợt xuất hiện thêm từng tia sáng vàng chói mắt, trong đó hình như có ẩn chứa những đám phù văn màu vàng nhạt chuyển động, huyền diệu vô cùng. Không gian vốn tối tăm bỗng trở nên sáng rực rỡ.

Tiếng phạn âm vang lên, phù văn màu vàng chợt nổ tung, mỗi một đạo phù văn đều hóa thành một tia sáng chói mắt, chúng hợp lại với nhau như một vùng biển cả màu vàng xuất hiện trước mặt Liễu Minh. Cùng với tiếng phạn âm không dứt bên tai, một cánh cửa rộng bốn trượng, cao năm trượng màu vàng từ từ xuất hiện trên mặt biển.

Liễu Minh nhíu mắt lại nhìn. Hắn thấy mặt trên cánh cửa này có một mảnh phù văn nhiều màu giăng khắp nơi giống như một bức đồ án cổ quái. Nhìn cánh cửa trước mặt này trong mắt Liễu Minh hiện ra sắc thái kì dị. Thật lâu trước đây La Hầu cũng đã từng triệu hồi ra cánh cửa này. Có điều hiện tại hắn đã biến mất, chỉ còn lại một tia bổn nguyên tinh khí vẫn được giữ trong Tu Di giới chỉ. Hắn cũng đáp ứng với La Hầu rằng ngày sau có cơ hội sẽ giúp hắn sống lại. Tuy hiện giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Thông Huyền nhưng đối với biện pháp Phục Sinh thì vẫn mù tịt, nên chẳng biết khi nào mới có thể thực hiện lời hứa này.

Trong lúc Liễu Minh đang suy nghĩ thì cửa lớn kia đã hiện rõ hoàn toàn, hai cánh cửa vẫn đóng chặt, trên đó tỏa ra ánh sáng bảy màu. Khí Linh lại niệm chú ngữ và kết ấn quyết, lòng bàn tay cũng tỏa ra ánh sáng bảy màu. Khi y vừa định mở hai cánh cửa này ra thì Liễu Minh lên tiếng:

“Khoan đã tiền bối, có thể cho ta ra ngoài một chút được không?”

Khí Linh ngạc nhiên dừng tay rồi quay lại nhìn hắn.

“Được.” Dường như Khí Linh nhận ra ý định của Liễu Minh nên vung tay một cái.

Liễu Minh chợt thấy hoa mắt sau đó liền xuất hiện ở đại điện lúc nãy. Ánh mắt hắn đảo qua thi thể của Thanh Linh và nam tử áo xám nọ rồi cong tay búng ra hai đại hỏa cầu về phía họ khiến cho thi thể hai người lập tức cháy thành tro. Hắn còn cẩn thận xóa đi dấu vết xung quanh. Làm xong tất cả mọi chuyện thì Liễu Minh nhìn vào Hồn Thiên Kính ở trên cột đá trong đại điện.

Lúc này chung quanh Hồn Thiên Kính có một màn sáng trắng yếu ớt, có lẽ là cấm chế do Ma Chủ lưu lại như lời của Khí Linh. Liễu Minh hừ lạnh đánh ra một quyền làm màng sáng vỡ ra. Hắn không do dự chút nào liền chụp lấy Hồn Thiên Kính vào trong tay. Một cỗ năng lượng nhu hòa từ Hồn Thiên Kính thẩm thấu vào cơ thể khiến hắn chấn động tinh thần.

“Thứ tốt!”

Liễu Minh trong lòng mừng rỡ, tuy chưa tế luyện nhưng hắn cảm nhận được phẩm chất của Hồn Thiên Kính này còn cao hơn cả Tổn Ma Tiên.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên thu Hồn Thiên Kính vào Tu Di Giới Chỉ, sau đó thần thức của hắn xâm nhập vào Lồng Giam.

“Khí Linh tiền bối, có thể vào rồi.” Hắn hô lên một tiếng.

Hắn vừa nói xong thì đã bị một cỗ pháp lực cường đại cuốn vào Lồng Giam trở lại.

“Tốt lắm, thời điểm này mà còn dám lấy hạt dẻ trong lò lửa (thành ngữ), có dũng khí, xem ra để ngươi trở thành chủ nhân của Lồng Giam quả nhiên không sai.” Khí Linh nhìn Liễu Minh tán thưởng.

Liễu Minh chỉ cười nhẹ không nói. Thật ra nếu Khí Linh không mở cánh cửa lớn đó ra thì hắn cũng chẳng dám mạo hiểm lấy đi Hồn Thiên Kính. Tình hình của hắn bây giờ cũng như tên đã cài sẵn, đành phải tất tay đánh một canh bạc thôi.

Khí Linh cũng không nói thêm gì nữa mà mở miệng đọc chú ngữ rồi đánh ra một đạo sáng bảy màu lên cánh cửa màu vàng. Hào quang bảy màu quấn quanh trên cánh cửa vỡ ra từng chút, hai cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng vàng chói đập thẳng vào mắt Liễu Minh. Hắn nheo mắt lại, tử quang trong mắt lưu chuyển. Hắn mơ hồ nhìn thấy đằng sau cánh cửa là một hư ảnh hình bát quái đang chuyển động chậm rãi.

“Bí bảo mà mấy vị đại năng thượng cổ luyện chế được đặt trong đó, sau khi tiến vào ngươi còn phải tiếp nhận khảo nghiệm, có thông qua được hay không thì dựa vào vận mệnh của ngươi thôi.” Khí Linh bình thản nói.

Liễu Minh nghe vậy hơi giật mình nhưng liền bình tĩnh lại gật đầu một cái. Hắn vừa định bước vào nhưng nghĩ tới điều gì đó nên chợt quay đầu hỏi:

“Tiền bối, nếu tại hạ không hoàn thành khảo nghiệm thì sao?”

“Vậy thì ngươi không có tư cách trở thành chủ nhân của Lồng Giam, về phân kết cục thì… Thần hồn sẽ bị phong ấn vào chỗ sâu trong Lồng Giam, giống như những ma hồn khác. Sau đó Lồng Giam lại tiếp tục ẩn thân để chờ chủ nhân kế tiếp.” Lồng Giam nói với giọng điệu như không có cảm xúc.

“Ha ha, thì ra là vậy, đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.” Liễu Minh mỉm cười tiêu sái rồi nhoáng lên bay thẳng vào trong cánh cửa.

Hắn vừa nhảy vào được chớp mắt thì hư ảnh bát quái đang chuyển động chậm rãi bỗng xoay tròn thật nhanh. Ánh sáng trắng đen tuôn ra bao lấy Liễu Minh rồi cả hai cùng nhau biến mất sau cánh cửa.

Khí Linh lẳng lặng nhìn vào cánh cửa trống màu vàng thật lâu rồi mới thở dài một tiếng. Tiếp đó sương mù màu xám xung quanh chợt nhiễu loạn, thân thể của y cũng theo đó từ từ biến mất.

Liễu Minh tiến vào cánh cửa màu vàng không được bao lâu thì trong đại điện có đặt Hồn Thiên Kính lúc nãy bỗng xuất hiện một đoàn hắc quang, nó lóe lên rồi hóa thành một pháp trận màu đen. Một nam tử trung niên mang mặt nạ vàng từ trong đó hiện ra mang theo uy áp kinh khủng tràn ngập khắp đại điện.

Nhân vật này không phải ai khác mà chính là Nguyên Thủy Ma Chủ. Ma Chủ nhìn bệ đá rỗng tuếch với vẻ mặt cực kỳ khó coi. Thần sắc y khẽ động rồi lật tay lấy ra một khối ngọc bài tỏa ra hắc quang mờ mờ. Trên đó có một cái tên được khắc bằng cổ ma văn tự, chính là 'Kỳ Diệu'. Có điều lúc này cái tên đó đã trở nên ảm đạm hết sức.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí