Danh xưng Đại lục kiếm tông, không phải Diệp Trần thì còn ai xứng nữa.
Hô!
Độc Cô Tuyệt thở ra một hơi nặng nề, thần kinh căng thẳng thả lỏng không ít.
- Hiện tại ta không phải đối thủ của bọn họ, không cần phải đánh nữa.
Dưới tình huống không biết hai người này còn có lá bài tẩy, tuy là Độc Cô Tuyệt tự nhận phần thắng không lớn, nhưng vẫn có khả năng liều mạng được.
- Diệp Trần, đừng để cho ta thất vọng!
Giữa Liễu Vô Kiếm và Diệp Trần, Độc Cô Tuyệt hơi thiên về phía Diệp Trần, nói thế nào đi nữa thì Diệp Trần cũng là kiếm khách Chân Linh đại lục, còn Liễu Vô Kiếm thì lại tới từ Tây Hải, mục đích của chuyến này chính là đánh bại tất cả thiên tài của Chân Linh đại lục, ngạo thị quần hùng.
Sắc mặt của Liễu Vô Kiếm khẽ biến, sau đó lại ngưng trọng lần nữa.
- Tốt, ta lại không nghĩ tới, ngươi và ta đều giống như nhau, vẫn giữ chắc lá bài tẩy, bất quá, một khi bí kiếm của ta xuất ra thì chính mình cũng không nắm chắc là có thể điều khiển được, có thể sẽ giết ngươi, ngươi cũng đừng trách ta đây lòng dạ độc ác.
Liễu Vô Kiếm không nói sai, hắn thật sự không cách nào khống chế bí kiếm hoàn toàn, quan trọng nhất chính là thực lực của Diệp Trần quá mạnh, hắn sợ chính mình nếu nương tay thì ngược lại sẽ thua.
- Yên tâm đi, một khi Ngự kiếm thuật của ta xuất ra thì cũng mới có khả năng giết ngươi, cứ đánh toàn lực đi.
Diệp Trần thu hồi Lôi kiếp kiếm, hai tay không có kiếm.
- Thật sự là Ngự kiếm thuật?
Tư Đồ Hạo trợn mắt, chăm chú nhìn Diệp Trần, hắn cũng muốn nhìn xem, Ngự kiếm thuật của Diệp Trần có chỗ nào khác với của hắn.
Hai đại kiếm tông, lăng không mà đứng, giằng co với nhau, bên ngoài, gió lốc vẫn đang gầm thét dữ dội như cũ, một tỉnh một động, toàn bộ thế giới đều giống như dừng lại.
Oanh! Oanh!
Hai người đồng thời phóng tới chỗ đối phương, khí bạo đáng sợ, gió lốc dữ dội cũng không thể che được.
- Bí kiếm Tam thiên tà kiếm!
- Ngự kiếm thuật Tam kiếm tề phát!
Không biết có phải là do trùng hợp hay không, sát chiêu cực mạnh mà hai người xuất ra đều cùng có một chữ "Tam", Tam thiên kiếm khí của Liễu Vô Kiếm thì là ba đạo kiếm khí màu sắc khác nhau, theo thứ tự là màu lục, màu ngọc bích, màu hồng, mỗi đạo đều ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa khác nhau, kiếm khí màu lục ẩn chứa hàm nghĩa phong chi, kiếm khí màu ngọc bích ẩn chứa hàm nghĩa thủy chi, màu hồng ẩn chứa huyết chi, không thể xem thường ba đạo kiếm khí này, ba đạo kiếm khí này chẳng những ẩn chứa võ học sâu xa, còn có bí pháp, phải biết là, một loại bí pháp không ẩn chứa hàm ngĩa sâu xa thuần túy thì thôi, một khi ẩn chứa hàm nghĩa sâu xa thì uy lực thật sự sẽ gia tăng gấp mấy lần.
Ba đạo kiếm khí màu sắc khác nhau kia tấn công về phía Diệp Trần, lực sát thương quả thực không nhỏ.
Còn Hoàng kim kiếm phía sau lưng của Diệp Trần cũng ra khỏi vỏ trong nháy mắt, lăng không nhất chiến, phân ra thành hai thanh chân nguyên Hoàng kim kiếm, ba thanh Hoàng kim kiếm cùng bắn ra, chia ra nghênh hướng ba đạo kiếm khí.
Phốc phốc!
Kiếm khí màu lục cùng với kiếm khí màu hồng bạo liệt xuất ra bị chân nguyên Hoàng kim kiếm đánh nát, kiếm khí màu ngọc bích ở giữa gặp phải chính là bản thể Hoàng kim kiếm, quả thực không chịu nổi một kích, biến thành một luồng khói xanh tiêu tán, ngay cả âm thanh cũng không có phát ra.
- Cái gì, không ổn!
Nhãn tình của Liễu Vô Kiếm nhất thời mở to, Tam Thiên kiếm khí mà hắn vốn rất tự tin vào này, dưới Tam kiếm tề phát của Diệp Trần cư nhiên lại không chịu nổi một kích như vậy, làm sao có thể khiến hắn không giật mình cho được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Không hề có bất kỳ ý niệm gì trong đầu, suy nghĩ kế tiếp của Liễu Vô Kiếm chính là toàn lực phòng ngự, hắn không tin là hai tầng phòng ngự của mình lại không ngăn cản được Tam kiếm tề phát lực đạo đã suy yếu kia.
Hai tầng phòng ngự của Liễu Vô Kiếm đúng là cường hãn như một tháp hồ đồ, sau khi công phá đồ bảo hộ bán cực phẩm phát ra lá chắn màu u lam, chân nguyên hoàng kim kiếm đã tiêu tán rồi, chính là uy lực của bản thể Hoàng kim kiếm lại gấp ba lần, cường đại hơn rất nhiều.
Phốc xuy!
Tầng phòng ngự đầu tiên bị xuyên thủng, tầng phòng ngự thứ hai bị xuyên thủng, bản thể Hoàng kim kiếm biến thành một đạo kim quang, vọt tới chỗ cổ của Liễu Vô Kiếm.
Sợi dây sinh tử vô cùng mong manh, Liễu Vô Kiếm kịp thời nghiêng người qua, hoàng kim kiếm lướt qua cổ, không hề chạm vào người hắn, thế nhưng, một khắc sau, trên cổ của hắn liền phun ra một lượng máu tươi rất lớn, động mạch chủ bị kiếm khí trên Hoàng kim kiếm cắt đứt, máu phun ra như suối.
Ngự kiếm thuật của Diệp Trần đã vượt qua trình độ Linh Hải cảnh rồi!
Kim quang lóe lên, máu tươi bắn ra, vô cùng kinh diễm, sát dữ lẫm nhiên! (Ý bảo giết rất lẫm liệt)
Một chiêu Tam kiếm tề phát này của Diệp Trần làm cho tất cả mọi người sởn tóc gáy, Tam thiên kiếm khí của Liễu Vô Kiếm đã đủ lợi hại rồi, có thể giết chết đại bộ phận tông sư hàng đầu ngay lập tức, cho dù Độc Cô Tuyệt đi lên cũng khó tránh khỏi cảnh trọng thương gần chết, nhưng dù Tam thiên kiếm khí có lợi hại đi nữa thì Tam kiếm tề phát của Diệp Trần, lực sát thương cũng vượt qua Tam thiên kiếm khí, vừa mới tiếp xúc đã khiến cho Liễu Vô Kiếm trước nay chưa từng bị thương phải chịu thương tích.
Cổ Liệt cùng Thải y nữ tử sợ ngây người, bọn họ từ đầu chí cuối cũng chưa từng nghĩ tới Liễu Vô Kiếm lại thất bại, thật sự là khó có thể chấp nhận được.
- Hừ! Không thể nào, ta cũng đạt tới cảnh giới Tam kiếm tề phát, tại sao lại kém xa như vậy.
Tư Đồ Hạo trừng lớn mắt.
Dưới tình huống không sử dụng kiếm ý, Tư Đồ Hạo tự nhận là Tam kiếm tề phát của Diệp Trần cũng chẳng lợi hại hơn hắn ở đâu cả, nói không chừng còn không thuần thục bằng hắn, thế nhưng hiện tại, Tam kiếm tề phát của Diệp Trần đã cách xa hắn hơn mười con phố, cho dù kiếm ý của đối phương cường đại hơn hắn nhiều hơn nữa cũng không thể nào có được uy lực cỡ đó.
Linh hồn, linh hồn lực!
Đúng, chính là linh hồn lực!
Tư Đồ Hạo đột nhiên hiểu rõ, Diệp Trần nhất định là người sở hữu linh hồn thiên phú, nếu như nói thể chất của Sở Trung Thiên là mạnh nhất hiện nay thì Diệp Trần nói không chừng là linh hồn mạnh nhất, nếu không thì không có cách nào giải thích vì sao Ngự kiếm thuật của hắn lại khủng bố như thế, Ngự kiếm thuật là cần linh hồn lực điều khiển.
Cười khổ vài tiếng, Tư Đồ Hạo đột nhiên có điểm hối hận, chẳng trách đối phương không tiếc hết thảy để trao đổi Ngự kiếm thuật với hắn, hóa ra là người có linh hồn lực trời cho, đối với những người có linh hồn thiên phú mà nói thì Ngự kiếm thuật quả thật là được tạo ra dành cho họ, giá trị không thể đo được.