- Nhìn tình huống trước đã rồi nói sau, có lẽ là nghĩ sai rồi.
Chân nguyên truyền âm của mọi người nghị luận với nhau.
Diêu Nhất Phong cười lạnh một tiếng, chờ xem Diệp Trần bị chê cười, nơi đây không phải là tổng bộ, thứ mọi người muốn là làm thế nào bảo vệ tánh mạng, một Phó điện chủ không đủ cường thế thì không thể nào chiếm được ủng hộ của tất cả mọi người, nếu như Diệp Trần không biểu lộ ra thực lực, căn bản không thể an ổn ngồi ở vị trí này, dù hắn là do cấp trên phái tới.
Cuồng phong phần phật trên võ đài lớn.
Diệp Trần đi đến đối diện với mọi người ba mươi bước, đứng lại, đám người Trần Vũ Hân tự giác đứng ở một bên của mọi người, hình thành hai phe cánh.
Diệp Trần khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn quét một vòng, lúc lướt qua Diêu Nhất Phong hắn cũng không tận lực dừng lại, di dời thuận theo tự nhiên.
Đội hình này không tệ, không tính bọn người Trần Vũ Hân thì bốn mươi tên cao thủ Linh Hải Cảnh có bốn người tu vi hậu kỳ Linh Hải Cảnh, mười lăm người tu vi Linh Hải Cảnh trung kỳ, còn có hai mươi mốt người Linh Hải Cảnh sơ kỳ, thực lực cường đại như thế đã vượt qua cực hạn của tông môn lục phẩm, bất luận tông môn lục phẩm gì cũng không phải là đối thủ, hoàn toàn quét ngang.
- Ta là Diệp Trần, là tân nhiệm Phó điện chủ Thanh Long điện, ta tin các ngươi có rất nhiều điều muốn nói, hiện tại cứ nói ra đi! Ta sẽ không truy cứu việc làm và lời nói các ngươi, hiện tại nếu như không nói, ngày sau có gì cũng đừng trách ta trở mặt vô tình.
Diệp Trần biết rõ, uy tín của hắn còn chưa đủ, những người này khẳng định không phục hắn, cho nên phải giải quyết vấn đề trong một lần duy nhất, về sau xuất hiện tình huống không may, lấy thực lực của hắn, nếu ngay cả vấn đề ấy cũng không giải quyết được thì có thể trực tiếp rời đi rồi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn hắn không nghĩ tới Diệp Trần lại dứt khoát như vậy.
Mỹ phụ trung niên hắng giọng một cái, mở miệng nói:
- Ta là Phó điện chủ Hình Mỹ Liên, muốn hỏi ngươi một chút, ngươi bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi sáu.
Diệp Trần đáp.
Thật trẻ tuổi!
Tuy mọi người không phục Diệp Trần làm Phó điện chủ nhưng thiên phú của Diệp Trần đủ để bọn hắn sợ hãi thán phục, dù sao hai mươi sáu tuổi đạt tu vi Linh Hải Cảnh trung kỳ ở đông phương thiển hai thì quả thực mới nghe lần đầu, thấy cũng chưa hề thấy qua, khó trách cao tầng phái hắn đến, đáng tiếc bọn họ đều là nhân vật vào sinh ra tử trên chiến trường, bọn hắn suy nghĩ chính là làm như thế nào để sống lâu dài mà không phải sợ hãi thán phục thiên phú người khác.
- Thứ cho ta nói thẳng, tuổi ngươi còn rất trẻ, chưa hẳn có thể dẫn dắt chúng ta đi đến thành công.
Dù sao Diệp Trần cũng là Phó điện chủ, lại là cao tầng phái xuống cho nên nói chuyện châm chước một phen, ngữ khí tận lực uyển chuyển, không nói trực tiếp thực lực Diệp Trần không đủ mà nói năng lực đứng đầu Diệp Trần không đủ, ít nhất không làm mất mặt hắn. Khóe miệng Diệp Trần cong lên, nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, tuổi không là vấn đề, chỉ có người bình thường mới vì tuổi tác mà thiếu khuyết lòng tin thôi, ta chưa bao giờ thiếu khuyết tin tưởng.
- Nhưng cái này chỉ dựa vào tin tưởng thì không đủ.
Hình Mỹ Liên đón lấy lời đối phương, nói ra.
Diệp Trần lắc đầu.
- Thật có lỗi, trước mắt ta không cách nào cho các ngươi đáp án hài lòng, bởi vì năng lực đứng đầu trong chiến tranh mới thể hiện ra, các ngươi vẫn có thể nói ra lời muốn nói, không nói thì không còn cơ hội.
- Diệp sư huynh vẫn là Diệp sư huynh, nói chuyện cẩn thận làm cho người ta không tìm ra sơ hở.
Trong những người cùng thế hệ mà Trần Vũ Hân tiếp xúc, không một ai có thể so sánh với Diệp Trần, không cần dựa vào khí tức trấn áp, cũng không cần dựa vào địa vị, chỉ dựa vào đầu óc và lời nói cẩn thận là đủ rồi.
- Tiểu tử này thật sự chỉ mới hai mươi sáu tuổi sao?
Hình Mỹ Liên nhìn chằm chằm Diệp Trần một cách quái dị, nàng không thể không thừa nhận Diệp Trần dần dần nắm giữ quyền chủ động, bất quá bằng vào điểm ấy còn chưa đủ, mấu chốt là có thực lực hay không, không có thực lực thì có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói nhảm.
Tráng hán bên cạnh Hình Mỹ Liên nhịn không được, nói:
- Với tư cách phó điện chủ Thanh Long điện, ngoại trừ năng lực đứng đầu còn phải có thực lực cá nhân nhất định, hy vọng ngươi minh bạch điểm này.
Diệp Trần hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi cho rằng thực lực như thế nào mới có thể đạt tiêu chuẩn?
- Cái này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
Tráng hán sửng sốt một chút, nói:
- Hồ Phó điện chủ ban đầu cần ba chiêu mới có thể đánh bại ta, hiện tại hắn chết rồi, ít nhất ngươi phải đánh bại ta trong hai chiêu mới được.
Tráng hán cũng không phải cố ý làm khó Diệp Trần, lúc trước giao thủ cùng hắn Hồ Phó điện chủ không dùng toàn lực, nếu không một hai chiêu cũng đủ để đánh bại hắn rồi, hiện tại để cho Diệp Trần đánh bại hắn trong hai chiêu, độ khó đã thấp xuống không ít.
- Có thể, ngươi xuất chiêu trước đi.
Diệp Trần đã sớm chuẩn bị cái này, nói đi nói lại, mọi người lo lắng duy nhất là thực lực của hắn không đủ, đây mới là lời bọn hắn muốn nói.
- Hô.
Vũ khí của tráng hán là một cự phủ, đứng trước người Diệp Trần hai mươi bước, khẽ quát một tiếng, thân thể hắn phảng phất như một ngọn núi áp về phía Diệp Trần, kình phong cuồng bạo đủ để san bằng một mảng kiến trúc lớn, lúc tới gần Diệp Trần mười bước, hắn giơ cự phủ lên, bổ một búa xuống dưới, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hình thành một vòng cung.
Khẽ lắc đầu, Diệp Trần chỉ điểm tới một ngón tay.
- Cuồng vọng.
- Quá không coi ai ra gì.
Mọi người thấy Diệp Trần dùng một đầu ngón tay đối chiến, nhao nhao nhíu mày, Diêu Nhất Phong càng lộ vẻ mặt cười lạnh, tráng hán này là Trương Hán Lương, thực lực tuy yếu hơn so với hắn nhưng không kém hơn là bao, hơn nữa vũ khí là cự phủ, lực công kích lớn, cao thủ cùng cấp bậc dùng vũ khí khác cũng không nhất định địch lại được chứ đừng nói là một đầu ngón tay.
Chỉ có Trần Vũ Hân thấy không kỳ quái, vì nàng tứng chứng kiến Diệp Trần dùng một ngón tay đánh bại Nhị sư huynh Lý Phong.
Trương Hán Lương hiển nhiên càng phẫn nộ, lực đạo vô hình trung phát huy đến cực hạn, một búa bổ ra, quỷ thần gào thét, phong vân biến chuyển.
- Bại a!
Búa rất nhanh bổ tới trước người Diệp Trần.
Dát!
Ngón tay Diệp Trần đối chiến cùng một chỗ với cự phủ, làm cho người khiếp sợ chính là cự phủ vô cùng cứng rắn này tiếp xúc ngón tay Diệp Trần, lập tức sụp đổ, yếu ớt tựa như đậu hũ, ngay sau đó đầu ngón tay điểm một điểm tại lưỡi búa, lưỡi búa nhanh chóng vặn vẹo, phát ra âm thanh kim loại rợn người.