Hô!
Trong nháy mắt, toàn bộ hoả cầu phun ra từ đồ đằng trụ phía Đông Nam biến mất, đồ đằng trụ như có cảm ứng, chìm xuống đất.
Liền sau đó, Bắc Minh Huy lại phá hoả cầu phun ra từ đồ đằng trụ phía Nam, khiến nó cũng phải chìm xuống.
Phía Tây Nam.
Phía Tây.
Phía Tây Bắc.
Phía Bắc.
...
Tám đồ đằng trụ lần lượt chìm xuống đất.
Bắc Minh Huy tay cầm thương, khí tức cường đại.
- Ha ha, mình cuối cùng cũng sáng tạo ra Thiên nhai chỉ xích mới, vì là căn cứ theo Thiên nhai chỉ xích cũ nên gọi nó là Thiên nhai chỉ xích nhị thức!
Bắc Minh Huy ha ha cười.
Thiên nhai chỉ xích cũ quá đơn giản, đối phó người thường còn được, đối phó với thanh niên cao thủ tương đương chưa chắc thành công, đối phó với một thanh niên cao thủ kiếm pháp siêu cường, thần kinh cảm ứng siêu nhanh, càng không thể.
Nhưng Thiên nhai chỉ xích nhị thức thì không giống vậy, thương pháp này lời dụng sự mềm dẻo của Ngân giao trường thương, một thương có thể đánh trúng bốn năm mục tiêu, quỹ tích thương pháp có cong, có thẳng, cho dù là bản thân Bắc Minh Huy cũng không thể hoàn toàn nắm được quỹ tích thương pháp, chỉ có thể tuỳ tâm ứng biến.
- Diệp Trần, chắc ngươi không nghĩ ta lại có thể đột phá trên nền móng Thiên nhai chỉ xích, sáng tạo ra Thiên nhai chỉ xích nhị thức, Thiên nhai chỉ xích nhị thức mặc dù công kích lực bình quân hơi thấp, nhưng bốn năm đường công kích hợp lại, vẫn gấp đôi Thiên nhai chỉ xích cũ.
- Hừ, đánh bại ngươi trước, rồi ta sẽ đi khiêu chiến thanh niên ngũ cự đầu.
Bắc Minh Huy chỉ muốn lập tức đi đánh bại Diệp Trần, sau khi đánh bại Diệp Trần, mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là một trong thanh niên ngũ cự đầu.
Đi được vài bước, Bắc Minh Huy đột nhiên dừng lại.
- Mình có tiến bộ, người khác chưa chắc đã không tiến bộ, chưa thuần thục Thiên nhai chỉ xích nhị thức, chưa thể chắc chắn điều gì, tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.
- Hơn nữa, bây giờ đi khiêu chiến hắn, chưa đủ chấn động, mình phải đánh bại hắn trước mắt chúng nhân, cho tất cả mọi người biết Bắc Minh Huy mình mới là thiên tài huy hoàng nhất đại thế.
Hạ quyết tâm, Bắc Minh Huy kìm chế cảm xúc kích động, dù sao đánh bại sớm hay đánh bại muộn, kết quả vẫn như nhau, vế sau hợp với tâm ý hắn hơn.
....
Thiên hạ tứ đại gia tộc.
Độc Cô gia tộc.
Độc Cô gia tộc có một cấm địa, cấm địa này là một sơn động quỷ dị, bên trong đen xì, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, linh hồn lực cũng không thể phúc tán, ngũ cảm biến mất hoàn toàn, đừng cách xa sơn động cũng có thể cảm nhận được khí tức quỷ dị tán phát ra từ miệng sơn động, luồng khí tức này ẩn hàm cảm xúc tiêu cực, có bi quan, có đau khổ, có thương tâm, có u sầu...
Các loại cảm xúc này dung hợp làm một, người nào ý chí không đủ cường đại sẽ lập tức rơi vào tuyệt vọng, tự sát thân vong, cho nên bình thường, Độc Cô gia tộc không ai dám đi qua đây, họ sợ bị nhiễm phải luồng khí tức đáng sợ đó, ảnh hưởng tâm cảnh, phải biết tu vi càng cao, càng sợ tâm ma, tâm ma không phát thì thôi, lúc nó phát tác, cho dù là vương giả cũng phải trả giá.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Bên trong sơn động, tối đen như mực.
Không ai phát hiện, một bóng người đang khoanh chân ngồi trong đó, chịu đựng vô số cảm xúc tiêu cực, biểu tình khuôn mặt dữ tợn.
- Tuyệt Nhi, báo thù cho Độc Cô gia chúng ta.
- Tuyệt Nhi, phụ thân đi trước một bước.
- Ngươi là sát nhân ma. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Trong não hải Độc Cô Tuyệt, hỗn loạn vạn phần, những thứ hắn không muốn nhìn thấy đều lần lượt xuất hiện, không phân nổi thật giả.
A!
Hét lên một tiếng thê lương, thanh âm truyền cả ra ngoài.
Trên một toà lầu các bên ngoài sơn động, một nam tử trung niên lo lắng nhìn sang phía đó.
Tà Ma Động là cấm địa phong ấn tà ma, khí tức tà ma tán xuất, cho dù là Sinh Tử Cảnh vương giả cũng không dám coi thường, lâu dần, Tà Ma Động trở thành nơi xử lý tội nhân mắc tội chết, năm xưa Độc Cô Tuyệt chỉ dám tu luyện bên ngoài, không dám đi sâu vào trong.
- Tuyệt Nhi, đừng để phụ thân thất vọng.
Nam tử trung niên lẩm bẩm nói.
Tháng sáu, mùa mưa Thiên Phong Quốc
Bầu trời xám xịt, mưa nhỏ lất phất, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, nước mưa chuyển động trong không trung, tạo thành những đường nét mỹ diệu.
Đỉnh núi Vân Vụ Sơn, mây mù quanh năm bao phủ, cũng chỉ khi mùa mưa đến, mới tan bớt phần nào, để lộ khuôn mặt nhiên nhiên.
Khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, Diệp Trần cũng không khởi động chân nguyên hộ thể, để mặc cho nước mưa rơi xuống người.
Nếu muốn cảm ngộ tự nhiên thì cách tốt nhất là tiếp xúc trực tiếp với nó.
Đỉnh núi không bằng phẳng, nên chỉ một lúc, một số chỗ lõm đã biến thành vũng nước, vũng nước giăng khắp nơi như sao trên trời, hoặc to hoặc nhỏ, hoặc sâu hoặc nông, nước mưa rơi xuống vũng nước tạo thành những vòng gợn sóng lớn nhỏ, Diệp Trần chăm chú nhìn những vòng gợn sóng đó, rơi vào trạng thái không linh.
Tí tách!
Gợn sóng sinh ra, khuếch đại, tan biến...
Cứ vậy tuần hoàn!
Không biết qua bao lâu, Diệp Trần thổ ra một ngụm khí tức, rút khỏi trạng thái không linh.
- Tự nhiên quả nhiên kì diệu, một số chi tiết bình thường cũng khiến người ta suy nghĩ, chỉ có cường giả cảnh giới cao mới sáng tạo ra áo nghĩa võ học siêu viễn.
Nếu như trước kia, Diệp Trần nhìn thấy mưa, chắc chắn chẳng có nhiều cảm giác, nhưng sau khi sáng tạo ra Kim chi liên y, hắn bắt đầu quan tâm đến thuỷ chi áo nghĩa, trong mắt hắn, bầu trời giống như một kiếm khách vô thượng đang thể hiện uy năng, mỗi giọt nước mưa là một lần công kích, hàng ngàn hàng vạn giọt nước mưa là hàng ngàn hàng vạn công kích.
Diệp Trần có chút chấn động.
Thân thể lăng không nổi lên, Diệp Trần bay được nửa chừng, tiện tay lấy ra một thanh trường kiếm, diễn luyện từng chiêu từng thức kiếm pháp.
Mỗ kiếm chém ra đều tạo nên một vòng gợn sóng kim sắc trong suốt.
Là Kim chi liên y.
Nhưng có thể nhìn ra, lúc này uy lực của Kim chi liên y mặc dù không gia tăng nhưng thi triển rất thuận buồm xuôi gió, hành vân lưu thuỷ.
...
Thiên tài mãi mãi là chủ đề nghị luận không bao giờ kết thúc.
Ở một tửu lầu nào đó trong Thiên Võ Vực, một nhóm võ giả cao đoan đang tụm lại với nhau, vừa uống rượu, vừa nghị luận, tràng diện thập phần náo nhiệt.
- Nghe nói gì chưa, gần đây Thiên Võ Vực lại xuất hiện hai kinh thế thiên tài mới, một là Hạch Liên Vô Hoa, một là Thượng Quan Phi.
- Sớm đã nghe rồi! Ngày đa bảo thánh tháp tầng thứ tư mở, họ cũng có mặt, lúc đó chẳng có tiếng tăm gì, âm thầm trốn trong bóng tối, bây giờ lộ diện rõ ràng nghĩ thực lực đã đủ.
Nếu như Diệp Trần ở đây, khẳng định biết Hạch Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi mà họ nói là ai, lúc cùng nhau công kích cấm chế tấng thứ tư bảo tháp, đỉnh tiêm thanh niên cao thủ lạ mặt chỉ có hơn mười người, trong đó có ba người lợi hại nhất, trừ Tư Đồ Hạo, hai người còn lại đương nhiên là Hách Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi.