Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 563: Lưu danh chiếu bích



Khoảng cách đến Thiên Vũ Các còn rất xa, trên đường, bốn người câu được câu mất trò chuyện, Diệp Trần từ trong miệng Lăng Thiên Hạo biết được, Huyền Tông có hai đệ tử được lưu danh vào Lưu danh chiếu bích, theo thứ tự là đại đệ tử Yến Phượng Phượng, nhị đệ tử Phó Ân Hồng, Yến Phượng Phượng xếp hạng tương đối cao, cao không hợp với lẽ thường, là vị trí thứ năm, Phó Ân Hồng kém đi không ít, xếp thứ năm mươi bảy, dĩ nhiên, đây là kém đối với Yến Phượng Phượng thôi, dù sao có thể lưu tên Lưu danh chiếu bích, thực lực không thể nghi ngờ, lưu tên trên Lưu danh chiếu bích mười năm, cũng đã đáng tự hào.

Thiết Vũ Huyền Ưng không hồ là yêu thú cấp chín, bảy ngày sau, nhóm bốn người từ phía tây Thiên Vũ vực đi tới phía Nam Thiên Vũ vực, trải qua lộ trình hơn sáu trăm vạn dặm.

Lúc xế chiều ngày thứ bảy, một ngọn núi đứng sừng sững trên vòm trời hiện ra trong tầm mắt bốn người, tòa núi này giống như một thanh lợi kiếm, đỉnh núi tựa hồ như bị một người nào đó dùng kiếm phạt ngang, san bằng, trên đỉnh ngọn núi, một kiến trúc to lớn đứng sừng sững, trên đại môn viết ba chữ Thiên Vũ Các to lớn, hùng bá thiên hạ.

- Đến Thiên Vũ các rồi, rất nhiều người, vẫn có vài người quen.

Mục lực Yến Phượng Phượng rất mạnh, cách xa hơn mười dặm cũng có thể nhìn rõ bóng người, ngay cả tướng mạo cũng có thể phân biệt được.

Thấy Thiên Vũ các, hô hấp Lăng Thiên Hạo so với bình thường trầm trọng hơn, rất hiển nhiên, tâm tình của hắn đã hết sức kích động.

Diệu Âm luôn tỏa ra thần thái bình thản cũng không ngoại lệ, sâu trong con ngươi hai mắt lóe lên ý chí chiến đấu.

Chỉ có nét mặt Yến Phượng Phượng và Diệp Trần không biểu tình gì, nàng đã lưu danh tại Thiên Vũ các, lần này mang ba người đến lưu danh, không có quan hệ gì với nàng cả. Rất nhiều người cũng bị khí thế của Thiên Vũ các hấp dẫn, đều sôi sục hẳn lên, mà trong mắt Diệp Trần, ngọn núi tiếp theo Thiên Vũ Các giống như một thần kiếm xuyên thủng thiên địa, một cỗ khí thế bốc lên, như xuyên thẳng trời cao, đáng sợ vô cùng.

Bá!

Thiết Vũ Huyền Ưng hạ xuống từ những đám mây, nhanh chóng tới gần Thiên Vũ Các.

- Thiết Vũ Huyền Ưng, là người Huyền Tông!

- Phượng Tông Yến Phượng Phượng dẫn dắt sư đệ sư muội tới Thiên Vũ Các lưu danh.

Dưới chân núi, có người đã nhận ra Thiết Vũ Huyền Ưng và những người trên lưng nó.

Không trực tiếp bay về phía đỉnh núi Thiên Vũ Các, Yến Phượng Phượng ra lệnh Thiết Vũ Huyền Ưng hạ xuống một khối đất bằng phẳng dưới chân núi.

- Yến Phượng Phượng, đã lâu không gặp!

Một gã thanh niên đầu trọc khí thế oai nghiêm mang theo sư đệ sư muội đi tới.

Yến Phượng Phượng cười nói:

- Hải Vô Nhai, ngươi dẫn sư đệ sư muội tới đây lưu danh?

- Đúng vậy.

Thanh niên đầu trọc tên là Hải Vô Nhai liếc mắt nhìn ba người Diệp Trần một cái.

- Huyền Tông ngươi đã có hai người lưu danh ở đây, không nghĩ tới lần này lại tới thêm ba người.

- Ha ha, ta dẫn sư đệ sư muội đến cọ xát một phen.

Yến Phượng Phượng thủy chung vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt thanh tú.

- Ta đi trước một bước, người nơi này cũng thật nhiều.

Hải Vô Nhai mang theo mấy sư đệ sư muội hắn rời đi.

- Người này chính là Hải Vô Nhai.

Lăng Thiên Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng Hải Vô Nhai.

Yến Phượng Phượng nói:

- Ừ, thực lực hắn rất mạnh, không dưới ta, xếp thứ mười trên Lưu danh chiếu bích, được rồi, các ngươi đối với Lưu danh chiếu bích vẫn chưa hiểu rõ lắm, đây là một bức tường thần kỳ, đợi lát nữa, các ngươi chỉ cần nhập linh hồn lực của mình vào trong đó, sẽ gặp một tinh thần tư niệm thể độc lập được hình thành trong thế giới bên trong bức tường, tinh thần tư niệm thể có ba thành thực lực của các ngươi, mà đối thủ của các ngươi là một hư nghĩ tinh thần tư niệm có thực lực ngang nhau, đánh bại một giả thuyết tinh thần tư niệm thể, các ngươi sẽ tiến vào cửa tiếp theo, cửa tiếp theo này, độ khó tăng lên gấp đôi, nhớ kỹ, không cần cậy mạnh, vì tinh thần tư niệm thể bị thương sẽ vô thức liên lụy tới bản thể các ngươi, tinh thần tư niệm thể bị thương càng nặng, bản thể bị liên lụy càng lớn, trong lịch sử từng có tình huống tinh thần tư niệm thể bị thương nặng quá, dẫn đến bản thể vẫn lạc.

- Tinh thần tư niệm thể?

Chân mày Diệp Trần vừa động, ký ức Chiến Vương trong đầu hắn có phần lớn tin tức liên quan đến tu luyện, cho nên Diệp Trần biết cái gì gọi là Tinh thần tư niệm thể.

Tinh thần tư niệm thể, nói cách khác là một thứ có linh hồn tánh mạng phân liệt ra từ mẫu thể, nó là tồn tại không tự mình có ý thức như phân thân, có chút tương tự với ý chí hình chiếu, nhưng ở trình độ phức tạp hơn, cao hơn ý chí hình chiếu, lực lượng vượt xa ý chí hình chiếu

Dĩ nhiên, Chiến Vương cũng không tu luyện tinh thần tư niệm thể, cho nên cụ thể hơn Diệp Trần cũng không biết, chẳng qua chỉ biết đại khái khái niệm.

- Chúng ta đi!

Yến Phượng Phượng dẫn đầu đi lên núi.

Đường lên đỉnh núi Thiên Vũ Các là một bậc thang dài hơn vạn mét, rộng trăm mét, có hơn một nghìn bậc thang, lúc bước lên bậc thang kia, Diệp Trần đã minh bạch tại sao không có ai trực tiếp bay lên rồi, vì cả ngọn núi được bao phủ bởi một tầng cấm chế vô hình, căn bản không cách nào mượn lực hư không, chỉ có thể đi lên từng bước.

Qua một khắc thời gian, bốn người mới từ chân núi lên đến đỉnh núi.

- Nhiều người mạnh a!

Bước vào đại môn Thiên Vũ Các, ập vào mắt bốn người chính là một quảng trường rộng rãi to lớn, giữa quảng trường, một bức tường cao mười trượng đứng sừng sững như một pho tượng, chung quanh bốn phía bức tường, có vô số thanh niên nam nữ chưa đến bốn mươi tuổi.

- Đại môn Thiên Vũ các một năm mở một lần, nhiều người là chuyện rất bình thường.

Yến Phượng Phượng nhìn thấy nhưng không thể trách.

Bức tường hết sức cao, trên bức tường là những hàng tên chi chít.

- Độc Cô Tuyêt, đệ nhất!

- Đạm Đài Minh Nguyệt, đệ nhị!



- Yến Phượng Phượng, đệ ngũ!

Quả nhiên, Yến Phượng Phượng xếp thứ năm, trong một ngàn tên, có thể xếp thứ năm, phần tư chất này đủ kinh thế hãi tục.

Yến Phượng Phượng giải thích:

- Xếp hạng thứ nhất, thứ hai là hai đại yêu nghiệt Thiên Vũ vực, trong thanh niên đồng lứa có lẽ bọn họ không phải mạnh nhất, nhưng tư chất tuyệt đối cao nhất, các ngươi nhìn màu sắc tên, màu trắng đại biểu cho những ai vượt qua ba cửa, màu lam đại biểu những người đánh tới cửa thứ bốn, thứ năm, màu đỏ đại biểu cho những người đánh tới cửa thứ sáu, thứ bảy, nếu vượt qua cả bảy cửa, tên của họ sẽ là màu tím, trước mắt chỉ có hai người tên màu tím là Độc Cô Tuyệt và Đạm Thai Minh Nguyệt.

Nghe vậy, Diệp Trần lưu ý cẩn thận bức tường, trên bức tường, tên màu tím có hai người, tên màu đỏ năm mươi người, tên màu lam chiếm phần lớn, chừng hơn tám trăm, tên màu trắng ít nhất, chừng một trăm, xếp hạng cuối cùng.

- Muốn lưu tên trên trên Lưu danh chiếu bích, tối thiểu phải đánh tới cửa thứ ba, thời gian kiên trì ở cửa thứ ba càng dài, tỉ lệ thành công càng cao.

Vừa nói, Yến Phượng Phượng vừa cảm khái, nàng là hậu duệ Phượng Hoàng Thanh Phượng, tư chất vô song, theo lý thuyết, xếp hạng thứ nhất thứ hai không khó, nhưng bốn người xếp trước quả thật quá biến thái, nhất là Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt, thực lực khủng bố, không dọa chết người ta không cam lòng.

- Đại sư tỷ, rất khó vượt qua kiểm tra sao?

Lăng Thiên Hạo hỏi.

Yến Phượng Phượng nói:

- Cửa thứ nhất là Hư nghĩ tinh thần tư niệm thể không sai biệt lắm với thực lực của ngươi, cửa thứ hai gấp hai thực ngươi, cửa thứ ba gấp bốn, cửa thứ tư gấp tám, qua một cửa ải độ khó lại tăng gấp đôi, khó khăn cũng tăng gấp đôi, ngươi nói không khó thì là gì?

- Cửa thứ bảy kia chẳng phải là gấp sáu mươi bốn lần.

Lăng Thiên Hạo hít một hơi lãnh khí, thần sắc Diệu Âm và Diệp Trần cũng lộ vẻ ngưng trọng.

Yến Phượng Phượng trầm giọng nói:

- Khảo nghiệm của Lưu danh chiếu bích này chính là kỷ xảo chiến đấu, tố chất của mỗi người, tiềm lực bị buộc phát huy đến cực hạn, tu vi và thực lực mặc dù có chút tác dụng, nhưng bị áp chế mạnh, dù sao thì bên trong, thực lực Hư nghĩ tinh thần tư niệm thể tương đương với ngươi, thực lực ngươi cao thì thực lực của nó cũng cao.

- Không biết tên ta có thể xếp hạng thứ bao nhiêu?

Lúc đến, Lăng Thiên Hạo rất có lòng tin, bây giờ chỉ còn lại áp lực và chiến ý.

Diệp Trần minh bạch ý tứ Liễu Phượng Phượng, khảo nghiệm của Lưu danh chiếu bích chính là tư chất mỗi người, tu vi và thực lực không quan hệ nhiều lắm, dĩ nhiên, theo như lời Yến Phượng Phượng, dù bị áp chế rất nhiều nhưng tu vi và thực lực vẫn có tác dụng, tỷ như thực lực cao, cảm ngộ trong lòng cũng cao hơn, đấu pháp cũng thay đổi, tư chất biến đổi, tăng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Diệp Trần, ngươi cũng ở đây!

Đúng lúc này, có người la lên tên Diệp Trần.

Diệp Trần quay đầu lại, thấy Lôi Chi Công Chúa Tĩnh Ngạo Huyên và Thiên Thư Công Tử Lý Tiêu Vân, hai người này cũng đã tiến vào Linh Hải Cảnh, đồng dạng với hắn, tu vi là Linh Hải Cảnh sơ kì đỉnh phong.

Trên mặt Diệp Trần lộ vẻ mỉm cười, nói:

- Thật là là khéo!

Lý Vân Tiêu nói:

- Khéo nhưng cũng không khéo.

Diệp Trần cười cười, Lý Tiêu Vân nói đúng, kéo nhưng cũng không khéo, hai người đột phá đến Linh Hải Cảnh cũng không có gì đáng giật mình, dù sao tu vi bọn họ đã sớm đạt tới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tùy thời đều có khả năng đột phá, mà Thiên Vũ các một năm mở cửa một lần, đụng nhau chỗ này cũng đúng không tính là khéo.

- Sở Trung Thiên có đến không?

Quan hệ giữa Diệp Trần và Sở Trung Thiên bình thường, lúc đầu còn có chút mâu thuẫn, sau lại hòa hoãn đi không ít, chỉ cho là cạnh tranh tu vi với nhau.

Tĩnh Ngạo Huyên lắc đầu nói:

- Hắn thân mang Cương Linh Thể, đột phá rất khó khăn, trước mắt vẫn bị vây tại hậu kỳ đỉnh phong Tinh Cực Cảnh.

- Ra là vậy.

Diệp Trần gật đầu, Cương Linh Thể tu luyện ra Cương Nguyên, Cương Nguyên mạnh hơn Chân nguyên gấp mấy lần, đột phá rất khó khăn, dĩ nhiên, một khi đột phá, thực lực cũng bạo tăng, ở cấp Tinh Cực Cảnh cũng đã mạnh mẽ vô cùng rồi, đến Linh Hải Cảnh, mạnh càng thêm mạnh, có thể nói, Sở Trung Thiên trời sinh tốt vận, càng ngày càng mạnh lên, đoán chừng đến Linh Hải Cảnh, Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân liên thủ cũng không chống lại được hắn, trừ phi hai người giác ngộ to lớn gì đó.

- Lưu danh chiếu bích này, cũng là một chiến trường, một chiến trường vô thanh vô tức!

Lý Tiêu Vân bỗng nhiên thở dài một hơi, kinh ngạc nhìn những hàng tên trên bức tường.

Đối với mấy tên lưu trên tường này, Diệp Trần vẫn chưa quen thuộc, nhưng Lý Tiêu Vân thì hết quen thuộc, hắn thấy được tên các cường giả thanh niên đồng lứa Nam Phương vực, trong đó có mấy người là chủ trì Vũ Đạo Trà Hội, nhưng xếp hạng rất thấp, xếp sau năm trăm tên đầu tiên, chỉ có một tên xếp trong một trăm tên đầu.

Bức tường lưu danh một lần có thể khảo sát mười người, thời gian khảo sát là vô hạn, dĩ nhiên, nói là vô hạn nhưng thật ra rất có hạn, hao phí thời gian dài phía trước, rồi đến phía sau, tinh khí rõ ràng không theo kịp, vô hình trung rút ngắn thời gian.

- Ha ha, rốt cuộc lần này ta đã được lưu tên.

Một gã thanh niên tướng mạo bình thường sau khi kiểm tra xong, thấy được tên mình phía cuối cùng bức tường lưu tên, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Lời gã thanh niên tướng mạo bình thường đó hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, ân? Diệp Trần nhíu máy, hắn thấy được hai "người quen", hai người này từng đại náo Vũ Đạo Trà Hội, chính là Đông Ma Tạ Tri Thu và Nhất Đao Lăng Lạc Hàn, cả hai đều đã tiến vào Linh Hải Cảnh.

Chọn ra một vị trí, Nhất Đao Lăng Lạc Hàn đi tới, bắt đầu tiến hành khảo sát.

Một tuần trà trôi qua, Lăng Lạc Hàn mở mắt, cùng lúc đó, một trăm tên sau trên bức tường lui một vị trí, tên Lăng Lạc hàn xuất hiện ở vị trí thứ chín mươi chín.

- Không thể không nói, tư chất Lăng Lạc Hàn rất cao!

Tĩnh Ngạo Huyên từng thua trên tay Lăng Lạc Hàn, Lý Tiêu Vân mặc dù không phải là thua trên tay Lăng Lạc Hàn, nhưng thừa nhận lúc ở Vũ Đạo Trà Hội, hắn không phải là đối thủ của Lăng Lạc Hàn, bây giờ, hắn không nắm chắc phần thắng, bất quá cũng không cho là mình thua nếu đối đầu với Lăng Lạc Hàn.

- Hắn đi vào ngã rẽ Đao đạo, muốn cảnh tỉnh trong một thời gian ngắn, chỉ sợ rất khó.

Trong mắt Diệp Trần, tư chất Lăng Lạc Hàn không thua kém Tạ Tri Thu bao nhiêu, thậm chí có thể ngang hàng, đáng tiếc vị theo đuổi đao pháp, đi vào thiên đạo Nhất đao tất sát, thiên đạo như tà đạo, đúng là có thể tăng tiến thực lực nhanh chóng, nhưng vấn đề lưu lại cũng rất nhiều, tiến bộ hậu kỳ trì trệ đi.

- Đông Ma Tạ Tri Thu bắt đầu khảo sát!

Một gã thanh niên gầy yếu nói:

- Đông Ma Tạ Tri Thu tại Thiên Vũ vực có chút danh khí, đã tiến vào Linh Hải Cảnh, cũng đã tranh phong cùng phần lớn thanh niên thiên tài đồng lứa, không biết tư chất của hắn có thể xếp thứ hạng bao nhiêu?

- Có lẽ rất cao! Độc Cô Tuyệt và Đạm Thai Minh Nguyệt lúc tiến vào Linh Hải Cảnh lúc rất trẻ, thực lực mặc dù không cách nào đạt tới trình độ đệ nhất so với thanh niên đồng lứa, nhưng tư chất thì không người nào có thể ngang hàng.

Tư chất và thực lực là hai chuyện khác nhau, tư chất cao, không có nghĩa là thực lực trước mắt cao, thực lực cao, không có nghĩa là tư chất cao, người trước còn cần thời gian nhất định để tăng thực lực, người sau có đủ thời gian, nhưng tư chất thiếu sót, sẽ bị người trước dần dần đuổi theo.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí