Càng khiến người khác tuyệt vọng là bọn họ không biết đi ngoài bằng cách nào. Ở đây cách mặt đất tới một vạn dăm, không phải một vạn thước.
Bao gồm Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông ở bên trong, tất cả mọi người tâm tình áp lực, vẻ mặt xấu xí.
- Ân!
Con mắt Diệp Trần bỗng nhiên híp lại, trong linh hồn lực cảm ứng, hắn phát hiện ngoài hai trăm thước, có hình bóng gì đó di động rất nhanh, đó không phải yêu thú, cũng không phải thực vật cổ quái, mà là nhân loại, cùng bọn họ không có gì khác nhau. Duy chỉ khác biệt là màu đỏ trên thân đối phương, mặc váy da, trên cổ đeo vòng cổ bằng xương thú. Trên da có hình săm cổ quái.
Mộ Dung Khuynh Thành thấy thần tình Diệp Trần có biến, thấp giọng dò hỏi:
- Thế nào?
- Có người đang theo dõi chúng ta.
- Có người? Là nhân loại?
Diệp Trần nói:
- Hẳn là nhân loại, tình huống không được lạc quan.
Yêu thú không đáng sợ, thực vật không đáng sợ. Dưới tình huống thông thường nhân loại là đáng sợ nhất. Bởi vì nhân loại trí tuệ cao nhất, biết sách lược.
Hưu!
Lời nói vừa dứt, một mũi tên nhọn mang theo âm thanh cường liệt phóng tới, xuyên qua thân thể một gã cường giả Tinh Cực Cảnh, cắm trên một cây đại thụ, đuôi tên còn run run không ngớt.
- Mũi tên, lẽ nào có người?
- A, các ngươi cũng là nhân loại ngã xuống đi sao! Mọi người có chuyện gì từ từ nói, có thể dẫn chúng ta rời khỏi phiến rừng nhiệt đới này hay không?
Có người nhịn không được lên tiếng nói.
Hưu hưu hưu hưu hưu hưu...
Trả lời hắn là một loạt vũ tiễn, trong nháy mắt đem hắn bắn thành tổ ong. Trong đó có một ít vũ tiễn bắn về phía Diệp Trần.
Phá Phôi Kiếm ra khỏi vỏ, cổ tay Diệp Trần run run, kiếm tốc bạo tăng, kiếm quang lóe ra, mũi tên sắc bén đều bị chặt đứt. Khiến hắn giật mình là những mũi tên này ẩn chứa một tia lực lượng vô hình, chấn cho tay hắn tê dại, kiếm tốc đã bị ảnh hưởng rất lớn.
- Ý chí, sai, cùng ý chí có khác biệt rất lớn, so với ý chí càng muốn thuận buồm xuôi gió, tựa hồ là một loại ý chí vận dụng khác.
Diệp Trần kinh hãi không thôi.
Trong đám người, Tam Mạch Linh Giả đầu gối cong lên, nhảy thẳng lên, làm Linh Hải Cảnh đại năng, dù cho mất đi chân nguyên, cũng là thập phần cường đại, cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường đều không thể công phá phòng ngự của hắn, chỉ thấy thân hình hắn liên thiểm, hóa thành một đạo bóng đen đánh về phía sâu thẳm trong rừng nhiệt đới.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...
Càng nhiều vũ tiễn phóng tới, Tam Mạch Linh Giả bằng vào linh hồn lực cảm ứng, tách ra chín thành chính công kích, còn lại đến hai ba mũi tên đâm trúng da hắn, gần thâm nhập hai phân.
- Chết đi!
Tam Mạch Linh Giả một chưởng đánh ra, đại thụ trước người bị bẻ gẫy, nửa đoạn trên bay ra.
Đối với người thân bị bắt, nhân loại bị ẩn núp ở sâu trong rừng nhiệt đới thập phần phẫn nộ, mưa tên dày đặc bắn đến như cuồng phong bạo vũ. Trong đó có một phần ba vọt tới Tam Mạch Linh Giả.
- Một đám man di chưa khai hóa, trở lại cho ta.
Âm Ma Tông xuất thủ, để mọi người trong một vòng tròn. Tuy rằng hắn không quan tâm người khác sống chết, nhưng không có nghĩa là hiện tại không quan tâm. Phải biết rằng nhiều người chính là lực lượng. Nhất là dưới tình huống mất đi chân nguyên, bất kỳ một gã Linh Hải Cảnh đại năng cũng không cho phép tổn thất.
Một tay vung lên, khắp bầu trời mũi tên bị chặn, chợt bay ngược trở lại.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...
Tên tới cũng nhanh, đi cũng không chậm, cây cối bị xuyên thủng, cây cỏ bị tiêu diệt, ở sâu trong rừng nhiệt đới, một gã nhân loại dưới lòng đất bị tên bắn trúng, cắm vào trên đất và trên cây cối.
- Võ đạo ý chí Tông Sư Cấp!
Diệp Trần vẫn là lần đầu tiên kiến thức đại năng Tông Sư Cấp toàn lực thôi động võ đạo ý chí. Mặc dù về mặt công kích, võ đạo ý chí không bằng kiếm đạo ý chí, nhưng phương diện khác đều muốn viễn siêu kiếm đạo ý chí, tỷ như chiêu thức ấy của Âm Ma Tông, Diệp Trần không thể làm được.
Liếc mắt nhìn Âm Ma Tông, Diệp Trần thầm nghĩ:
- Tại công kích, Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông đều phải thua kém ta không ít, bất quá võ đạo ý chí không chỉ có thể tăng phúc công kích, phòng ngự và tốc độ cũng nằm trong phạm vi tăng phúc. Giao đấu đơn độc, phần thắng của ta cũng không cao, một đấu hai chỉ bại không thắng, hi vọng không gặp phải một màn này.
Diệp Trần chưa ngưng luyện Kiếm Hồn chân chính, trên cảnh giới so ra kém kiếm khách Linh Hải Cảnh, nhưng hình thức ban đầu Kiếm Hồn của hắn ẩn chứa bất hủ thuộc tính, trời sinh cường đại, phối hợp với có ý chí quang huy mà chỉ đại năng Tông Sư Cấp mới có, tuyệt đối là kiếm đạo ý chí Tông Sư Cấp. Lực công kích cường đại, chỉ có kiếm khách Tông Sư Cấp có thể địch nổi, đại năng Tông Sư Cấp khác có phần không bằng. Chỉ là hắn hiểu rõ công kích cường đại không có nghĩa là chiến lực cường. Huống hồ đại năng Tông Sư Cấp cường độ thân thể ở trên hắn, mạnh mẽ vô cùng. Mà cường độ thân thể của hắn chỉ có thể cung Linh Hải Cảnh đại năng bình thường chống lại. Đây vẫn là bởi bình thường được cánh hoa Thiên Ma hoa rèn luyện.
Phanh!
Thấy Âm Ma Tông giải quyết phiền phức, Tam Mạch Linh Giả hắc hắc cười nhạt, bàn tay phát lực chấn động, nhân loại dưới lòng đất bị bắt làm tù binh hai chân cách mặt đất, ngã đụng vào một cây đại thụ cao năm sáu thước. Chỉ nghe phốc xuy một tiếng, Tam Mạch Linh Giả nhặt lên một mũi tên, hất tay bắn ra, mũi tên ẩn hàm võ đạo ý chí so với cung tiễn bắn ra càng mạnh mẽ hơn, đâm thủng ngực tên nhân loại kia, mãi tới đuôi mới ngừng lại, đem hắn đính trên đại thụ, treo ở đó.
- Ta hỏi ngươi, có nghe hiểu lời ta nói hay không?
Tam Mạch Linh Giả hỏi.
Tê rống!
Nhân loại dưới lòng đất bị bắt thập phần cường tráng, bị hình xăm đồ đằng cổ quái phủ kín cơ thể, tựa như cương kiêu thiết chú. Con mắt cùng nhân loại có khác biệt rất nhỏ theo hướng dã thú, yêu thú hơn. Một hàm răng cũng rất sắc bén, nhất là răng nanh rõ ràng không ngừng giãy dụa, há miệng phát ra tiếng rít gào uy hiếp, mười phần dã tính, thô bạo hung ác.
Phốc xuy!
Lại một mũi tên bắn thủng bụng nhân loại dưới lòng đất kia, Tam Mạch Linh Giả đề cao tiếng nói:
- Ta hỏi ngươi, có nghe hiểu tiếng người hay không?
Ngay khi Tam Mạch Linh Giả tra hỏi, trên người nhân loại dưới lòng đất hai mũi tên tự động rút ra, trong mắt hắn hiện lên tinh quang âm lãnh thị, đầu gối uốn cong, bàn chân đạp đại thụ, tựa như Hùng Ưng phi về phía Tam Mạch Linh Giả.
Ba!
Đáng tiếc thực lực hai người chênh lệch quá lớn, Tam Mạch Linh Giả không hổ là đại năng Linh Giả Cấp, ngưng luyện hồn chân chính, một chưởng để đầu của nhân loại dưới lòng đất phách thành bột phấn, hồng bạch văng khắp nơi.
Xoay người, Tam Mạch Linh Giả nhìn phía Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông:
- Xem ra bọn chúng có ngôn ngữ của mình, không nghe hiểu chúng ta nói cái gì, hơn nữa, bọn họ tựa hồ nắm giữ võ, không chỉ bắn tên uy lực vô cùng lớn, còn có thể tự động rút tên cắm trên người ra.
Bích Thủy Linh Tông lắc đầu nói:
- Bọn họ không có ngưng luyện võ, cổ vô hình lực lượng kia là một loại ý chí vận dụng khác, cùng Kiếm Ý có hiệu quả như nhau.
- Thật là một loại vận dụng ý chí khác, nếu như ta đoán không sai, hẳn là một loại ý niệm tu luyện ra vô hình niệm lực.
Âm Ma Tông mở miệng nói.
- Ý niệm!
Nghe vậy, mọi người trong lòng kinh ngạc, không biết Âm Ma Tông là từ đâu biết được. Chợt ánh mắt lửa nóng, nếu như bọn họ có thể học được phương pháp tu luyện ý niệm, thực lực tự thân tuyệt đối có thể đề thăng rất nhiều, cơ hội tiến bộ đâu có như rau cải trắng, nói có thì có.
Để biểu tình của mọi người thu tại trong mắt, Âm Ma Tông cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Dưới ngầm.
Diệp Trần nói khẽ với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Ý niệm cũng không thích hợp với chúng ta, hoặc là chủ tu ý niệm, hoặc là chủ tu chân nguyên, đây là không thể phối hợp. Ý niệm xác thực rất cường đại. Những người này chỉ học được chút da lông, không có đạt được cảnh giới rất sâu, có người nói ý niệm đến trình độ rất cao, thậm chí có thể kéo bầu trời xuống. Nó nhỏ bé, nhưng có thể phân giải bất kỳ thứ gì.
Nguyên bản hắn còn đang phân tích nhân loại dưới lòng đất sử dụng lực lượng gì, nghe Âm Ma Tông vừa nói như vậy, lập tức tìm được tin tức về ý niệm, bản thân cũng bị hù dọa.
- Thế giới này không thuộc về chúng ta, không biết thực lực của bọn họ ở đây là cái địa vị gì?
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, nhỏ giọng nói.
Diệp Trần gật đầu:
- Ta nghĩ những người khác đều cũng đang lo lắng vấn đề này.
Rống!
Rống! Rống!
Rống! Rống! Rống!
Nhân loại dưới lòng đất rất nhanh từ trong đả kích kịch liệt của Âm Ma Tông khôi phục lại. Bọn họ không tiếp tục bắn tên, thế nhưng lần công kích này so với bắn tên càng uy hiếp hơn, chỉ thấy bốn phương tám hướng bụi cỏ như cuộn sóng lay động, thanh âm di động liên miên không dứt. Căn cứ độ cao của bụi cỏ và tần suất rung động mà xem, làm ra công kích không phải nhân loại dưới lòng đất, mà là một loại sinh vật tốc độ rất nhanh, cao không quá một thước năm. Điều này làm cho mọi người càng thêm khẩn trương, vừa điều chỉnh tư thế, làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Sưu!
Con sinh vật này nhảy ra khỏi bụi cây. Sinh vật này dài hơn hai thước, cao khoảng một thước hai, vóc người như chó, nhưng so với chó cường tráng gấp chục lần. Bộ lông không dài, bên ngoài thân thể đầy hắc hoàng sắc hoa văn, toàn thân có ám sắc lưu chuyển. Trên bàn chân thật lớn mọc ra bốn cái lợi trảo như liêm đao. So sánh với thân thể, cái đầu không tính quá lớn được xương móng dày bao bọc. Một đôi mắt phóng xuất u quang tàn khốc, há miệng ra răng nhọn dày đặc, nhỏ ra dịch thể màu tím.
Đây là Cự Khuyển của thế giới dưới lòng đất.
Rống!
Cự Khuyển rít gào một tiếng, đem cường giả Tinh Cực Cảnh gần nhất vồ ngã xuống đất, há mồm cắn, người này ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, đầu thân một nơi, huyết lưu văng khắp nơi.
Chợt, càng nhiều Cự Khuyển nhào đến, cùng người khác hỗn chiến với nhau, bởi vì thế tiến công quá mạnh mẽ, Cự Khuyển chiếm thượng phong tuyệt đối.
- Chúng ta thành con mồi!
Dựa vào trực giác, Diệp Trần cho rằng nhân loại dưới lòng đất đã đem bọn hắn trở thành con mồi. Đầu tiên là cung tiễn tập kích, ngay sau đó phóng xuất Cự Khuyển, đây là cách mà thợ săn ở thế giới trên mặt đất hay làm, cũng là hữu hiệu nhất. Hắn không biết còn có cái gì chờ đợi bọn hắn.
Một đầu Cự Khuyển nhảy đến không trung, đánh về phía Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt bất biến, tay phải mang theo Kim Ti Thủ Sáo đánh về phía trước, trúng vào cổ Cự Khuyển. Sau đó thân hình xoay chuyển, nương theo lực lượng quán tính, để Cự Khuyển ngã đập trên mặt đất, phát ra tiếng chấn động ầm ầm.
Khóe miệng Cự Khuyển tràn đầy máu, ra sức giãy dụa.
Tạp sát một tiếng!
Cổ tay vặn một cái, Mộ Dung Khuynh Thành đã vặn gãy cổ nó. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.com
Bên kia, Cự Khuyển đánh về phía Cự Khuyển có hai đầu.
Phá Phôi Kiếm nơi tay, Diệp Trần rút lui một bước, cánh tay phải trước người, lấy tốc độ chớp nhoáng chọc mù mắt phải của một đầu Cự Khuyển, lập tức cước bộ biến hóa, người theo kiếm đi, kiếm phong xẹt qua mặt Cự Khuyển, cắt trúng yết hầu của một đầu khác.
Xích!
Tiên huyết bắn ra, hai đầu Cự Khuyển trước sau rơi trên mặt đất.
Không đợi chúng nó giãy dụa, Diệp Trần một kiếm chém triệt để giết chúng nó.
- Lớp da phòng ngự thật cứng rắn, chỉ sợ so với hầu hết mọi người ở đây đều mạnh hơn.
Linh Hải Cảnh đại năng không cần phải nói, cường độ thân thể mạnh nhất, Diệp Trần cũng nằm trong một tầng thứ này. Cường giả Tinh Cực Cảnh còn lại chỉ có một vài người tu luyện qua luyện thể, có thể cùng Cự Khuyển chống lại. Những người khác chỉ có thể dựa vào kỹ xảo đến giết địch.
Hưu! Hưu! Hưu!...
Thừa dịp Cự Khuyển hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhân loại dưới lòng đất lại phát động tập kích, từng đạo tên bắn lén phảng phất như độc xà thổ tín, từ một góc độ xảo quyệt phóng tới, lấy đi sinh mệnh của người khác.
Bị động chịu đòn không phải phong cách của Diệp Trần, hắn thôi động Kiếm Bộ, phảng phất như một đạo kiếm quang, hướng phía tên bắn lén phóng tới.
- Khoái Chi Tứ Kiếm!
Phá Phôi Kiếm ẩn chứa Sát Lục Kiếm Ý xuất liên tục bốn kiếm, bốn đạo kiếm quang xen kẽ xẹt qua, cây cối bị chặt đứt, bụi cỏ phân khai, không gian tựa hồ tứ phân ngũ liệt, có huyết lưu bắn ra.
- Dĩ Địa Vi Thiên!
Âm Ma Tông không có chú ý tới cử động của Diệp Trần, thân hình hắn lóe ra, đánh bay hai đầu Cự Khuyển xông lên, sau đó bay lên trời, tay phải giơ lên cao, hướng phía sâu trong rừng nhiệt đới bao phủ xuống.
Ầm ầm!
Không có chân nguyên không có nghĩa là không thể thi triển áo nghĩa võ học, chỉ bằng vào võ đạo ý chí, một chưởng này của Âm Ma Tông cũng không phải người bình thường có thể chống đối. Thấy phía trước đất cát phía trước băng liệt, cuốn ngược lên, để bất kỳ sự vật gì trong phạm vi đều bị cuốn vào, cực có lực trùng kích thị giác.
Bích Thủy Linh Tông không chịu làm người sau, hai tay của hắn vẽ nửa vòng tròn, võ đạo ý chí bóp méo không khí và nguyên khí thế giới dưới lòng đất, hội tụ thành một lực tràng đinh ốc một, lấy một loại phương thức khác thôi động ra, cần kết ấn mới thi triển áo nghĩa võ học Đại Ngọc Loa Toàn!