Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1042: Càn quét một phen (1)



Lưu quang này giống như trụ trời, trên mặt hiện ra vô số phù văn và cấm chế, ầm ầm va chạm vào bên trên đại trận hộ tông to lớn. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, đại trận hộ tông kia đã bị lưu quang màu vàng bắn trúng. Lập tức bị bắn ra hai cái lỗ thủng, sau đó cái lỗ thủng kia nhanh chóng lan tràn về bốn phía.

Ầm ầm ầm.

Toàn bộ đại trận hộ tông trong khoảnh khắc đổ nát, mấy tòa sơn phong làm trận cơ trong Huyền Cơ tông nhanh chóng kêu lên một tiếng rồi sụp xuống, bụi mù tràn ngập.

Ánh mắt Kim Lân lạnh lẽo nói:

- Chư vị, giết chóc cho thoả thích đi, làm cho nhân loại kia biết Yêu Tộc ta cũng không phải dễ làm nhục như vậy a.

- Người phạm Yêu Tộc chúng ta, cho dù xa cũng giết.

Kim Lân trong nháy mắt đã nhen nhóm tâm tình cuồng sát của tất cả Yêu Vương. Cả đám chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể sôi trào, hào khí ngất trời.

Vô số Yêu Vương điên cuồng rít gào, lao vè phía Huyền Cơ Tông ở bên dưới.

- Chư vị, chậm động thủ đã, có chuyện gì cứ từ từ nói.

Sắc mặt Trần Khang tái nhợt kêu to:

- Trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm a.

- Đúng, nhất định là có hiểu nhầm.

- Dừng tay, có chuyện gì dễ thương lượng.

Rất nhiều Thái Thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông cũng sợ hãi kêu to lên.

Bây giờ Võ vương lưu thủ còn lại ở trong Huyền Cơ Tông cũng chỉ có hơn mười người, đối mặt với hơn trăm Yêu Vương này, mà còn có cường giả cấp bậc Yêu Hoàng, bọn họ căn bản ngay cả tâm tư chống đối cũng không có a.

- Nhân tộc đáng chết, hiểu lầm sao? Lúc trước người đâm bản vương chính là tiểu tử ngươi a, không nghĩ tới mấy chục năm không gặp tiểu tử đã thành Võ vương. Thù năm đó bản vương sẽ cẩn thận thảo luận với ngươi một hồi a.

Đúng lúc này Giáp Tượng Yêu Vương đột nhiên phẫn nộ lao ra, nhìn chằm chằm vào một tên Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông tay cầm trường thương màu đen trong tay, vẻ mặt phẫn nộ nói.

Vẻ mặt tên Thái Thượng trưởng lão kia mờ mịt, một trận thí luyện mấy chục năm trước hiện tại làm sao hắn còn nhớ cơ chứ? Căn bản không nhận ra Giáp Tượng a.

- Vị Yêu Vương này, có phải ngươi đã nhận lầm người hay không?

- Nhận sai cái đầu mẫu thân ngươi.

Giáp Tượng rít gào một tiếng:

- Lúc trước ngươi đâm hoa cúc ta, hôm nay bản vương cũng phải đâm hoa cúc ngươi.

Giáp Tượng Yêu Vương gào thét một tiếng, lợi giác dài đến gần trượng trên đầu lập lòe, lập tức phóng về phía tên Thái Thượng trưởng lão kia.

Ầm ầm!

Căn bản không cần giải thích, cũng không giải thích được, một trận đại chiến trong nháy mắt đã bạo phát.

Hơn trăm Yêu Vương xông vào tông môn Huyền Cơ Tông, bắt đầu trắng trợn giết chóc và hủy hoại.

Từng toà từng toà sơn phong, ầm ầm sụp đổ, đây căn bản không thể nói là một trận chiến đấu, trái lại giống như là một trường giết chóc. Vô số đệ tử ở bên dưới gào thét thê thảm, những trưởng lão Lục Giai, đệ tử, chấp sự làm sao có thể ngăn cản được nhiều Yêu Vương như vậy tập kích cơ chứ?

Chỉ trong chốc lát đã có hơn trăm người ngã xuống, căn bản không phải là địch của đám yêu thú.

Một ít yêu thú càng mở cái miệng lớn như chậu máu ra, từng ngụm từng ngụm cắn xé đệ tử Huyền Cơ Tông, tình cảnh cực kỳ máu tanh.

Người duy nhất có thể có chống lại chính là Trần Khang phó tông chủ mang theo đoàn đội các Thái Thượng trưởng lão. Thế nhưng bọn họ cũng khổ sở chống đỡ, trên người không ngừng có thêm các vết thương.

- Phó tông chủ đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì a?

Nhìn một màn thê thảm này, một tên Thái Thượng trưởng lão gào khóc nói.

Sắc mặt Trần Khang tái xanh, tức giận nói:

- Có thể làm sao cơ chứ? Trốn, trốn đi được người nào hay người đó.

Dứt lời, chính bản thân hắn trực tiếp hóa thành một vệt sáng bay ra ngoài tông mông, không ngờ lại là người thứ nhất chạy trốn.

- Chuyện này...

Rất nhiều Thái Thượng trưởng lão đang khổ sở chống đỡ đều há hốc mồm, một người trong đó vừa không chú ý đã lập tức bị một đầu yêu vương cắn vào miệng. Miệng cót ca cót két nhai rồi nuốt xuống.

Võ vương có sức sống mãnh liệt, khiến cho tên Thái Thượng trưởng lão này nhất thời không thể chết đi, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Máu lẫn với nước miếng từ răng nhọn của tên Yêu Vương kia chảy xuống, làm cho tất cả mọi người còn lại kinh sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy không ngớt.

- Trốn a!

- Chạy mau!

Các Thái Thượng trưởng lão còn lại triệt để mất đi dũng khí chống cự, như ong vỡ tổ chạy không còn một mống.

- Nhân loại, muốn chạy sao? Khà khà, không dễ như vậy đâu.

- Nhân loại đáng chết, lúc trước ngươi chọc bản vương một thương bản vương còn không đòi lại đây, đừng chạy.

- Các Võ vương Huyền Cơ Tông, tất cả đều phải chết.

Mấy chục đầu yêu vương dữ tợn gầm thét, ở dưới mệnh lệnh của Ngân Lang Hoàng tất cả đều truy kích đám người Trần Khang.

Mà mấy chục đầu yêu vương còn lại tiếp tục chém giết ở trong Huyền Cơ Tông, hủy diệt khắp nơi.

- Thái Thượng trưởng lão đều chạy rồi, chúng ta cũng chạy đi.

Ầm ầm, dưới tiếng nổ vang rền, rất nhiều đệ tử Huyền Cơ Tông phía dưới cũng đã mất đi tự tin chống cự. Hoặc là nói bọn họ chưa từng có lòng tin này, mỗi một người đều điên cuồng chạy trốn.

Chỉ là cường giả Võ vương có thể bay lượn ở trên trời, còn có cơ hội chạy trốn. Thế nhưng tuyệt đại đa số các đệ tử đều là Vũ Tôn Lục Giai, làm sao có thể chạy thoát cơ chứ?

Ầm!

Một đầu Yêu Vương tinh tinh bản thể cao tới mấy chục mét vỗ ra một chưởng, trực tiếp đánh gãy một ngọn núi trong Huyền Cơ Tông. Loạn thạch cuồn cuộn, nổ vang từng trận, đập cho cung điện phía dưới liên tục sụp đổ.

Một đầu Cự Hổ Yêu Vương khác trực tiếp ở trong kiến trúc Huyền Cơ Tông đấm đá lung tung, trong nháy mắt đã đem mấy lầu các va thành phấn vụn.

Trong đó mấy đầu Địa Long Yêu Vương quay về phía một toà lầu các cổ kính, muốn đập nát tòa lầu các này.

Thời khắc mấu chốt Kim Lân đột nhiên giáng lâm, ngăn chúng nó lại.

- Kim Lân đại nhân, ngươi làm gì vậy?

Mấy đầu Địa Long Yêu Vương này có chút choáng váng.

- Khặc khặc, lầu các này cứ giao cho bản đại nhân đi, mấy người các ngươi đi chỗ khác.

Kim Lân ra lệnh.

- Vâng.

Tuy rằng mấy đầu Địa Long Yêu Vương này không hiểu nguyên nhân, thế nhưng trong Yêu Tộc đẳng cấp sâm nghiêm, căn bản không có hỏi tại sao. Lúc này mấy đầu yêu vương lập tức xoay người rời đi.

Trong con ngươi màu vàng của Kim Lân lộ ra một tia tham tài, trên khuôn mặt được che kín vảy giáp lại lộ ra một nụ cười bỉ ổi, trong lòng hưng phấn nói:

- Khà khà, toà lầu các này hẳn là Tàng Bảo Các của Huyền Cơ Tông kia a, đường đường là một đại tông môn. Chẳng lẽ ngay cả vài món bảo vật ra dáng cũng không có chứ?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí