Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 87: Thảm họa tin tức tiếp diễn



Cuối cùng Hình tổng giao toàn quyền xử lý cho người của phòng Kế Hoạch, bản thân thì không hề lộ diện.

Phòng Kế Hoạch đương nhiên cầm lông gà xem như lệnh tiễn, với việc Trang Noãn Thần tiến hành gần như là công kích theo ‘chủ nghĩa nhân đạo’.

“Trang Noãn Thần, cô nói thật xem, đoạn phim kia sao mà có được? Trong đoạn phim đó rõ ràng là người của công ty mấy cô, sao có thể phát đúng buổi họp báo của Tiêu Duy?” Sếp của phòng Kế Hoạch hùng hổ, vốn dĩ đã có thành kiến với Đức Mã, hiện giờ càng tệ hơn.

Trang Noãn Thần đè nén tức giận, trịnh trọng nói với mọi người, “Thưa các vị, chuyện này xảy ra quá đột ngột, cả tôi cũng không biết đoạn phim kia rốt cuộc là thế nào nữa, nhưng các vị hãy yên tâm, tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này để giao phó với mọi người.”

“Giao phó? Còn tác dụng gì? Tất cả giới truyền thông có mặt hôm nay đều nhìn thấy, cô có thể chặn miệng của một nhà truyền thông, nhưng có thể ngăn được miệng của giới truyền thông toàn Bắc Kinh không?” Chị ta vẫn tức giận như cũ.

Huyệt thái dương của Trang Noãn Thần sinh đau, như có một cái búa đang không ngừng nện lên đầu cô.

Cửa phòng họp bị đẩy ra, cắt ngang đoạn mắng chửi của quản lý.

Trang Noãn Thần đưa mắt nhìn, là Giang Mạc Viễn.

Lúc này anh đến có nghĩa là anh đã biết sự việc xảy ra trong buổi họp báo, Trang Noãn Thần thở dài, cúi gầm mặt, nói thật cô cảm thấy rất có lỗi với anh.

Khu vực Trung Quốc xảy ra vấn đề, Giang Mạc Viễn là người chịu trách nhiệm toàn bộ, anh phải giao phó với hội đồng quản trị.

Nhóm quản lý cấp cao thấy Giang Mạc Viễn tuy vào phòng họp nhưng vẫn không nói gì, sau khi ngồi xuống vẫn giữ im lặng.

“Quản lý Trang từ hội trường họp báo về thẳng đây à?” Cách đó không xa, Giang Mạc Viễn trầm thấp mở miệng, tiếng nói dễ nghe tràn đầy từ tính.

Trang Noãn Thần ngước lên nhìn về phía anh, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, như là đang hỏi một câu không liên quan đến chuyện cấp bách hiện giờ, cô thật không dám nhìn vào đôi mắt quá mức sâu thẳm ấy.

Giang Mạc Viễn hỏi xong thì có chút đăm chiêu, quay lại nhìn về phía mọi người, “Các vị, có thể để cho quản lý Trang về công ty của cô ấy trước để nắm bắt tình hình không?”

“Giang tổng, sự kiện lần này hơi nghiêm trọng, không phải cô Trang Noãn Thần phải về công ty, mà phải là người phụ trách của Truyền Thông Đức Mã đến công ty chúng ta để trình bày sự việc!” Sếp của phòng Kế Hoạch phản đối, trên dưới công ty đều đồn đại quan hệ của Trang Noãn Thần và Giang tổng rất mờ ám, hiện giờ thấy Giang tổng che chở cho cô như vậy, chị ta càng thêm xác định rõ tin đồn này.

“Người phụ trách của Truyền Thông Đức Mã? Đừng quên, quản lý Trang chỉ là người phụ trách hoạt động của Tiêu Duy thôi.” Giọng nói của Giang Mạc Viễn trầm xuống, “Sự việc đã xảy ra rồi, truy cứu trách nhiệm của ai chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải vững vàng vượt qua lần khủng hoảng này.”

“Giang tổng xin anh hãy yên tâm, bất luận thế nào chúng tôi cũng nhất định cố gắng hết sức bù đắp lại tổn thất lần này, tôi sẽ đích thân đàm phán với bên truyền thông, hy vọng sẽ không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đến Tiêu Duy.” Trang Noãn Thần hít vào thật sâu, nhìn Giang Mạc Viễn hứa hẹn.

Tầm mắt Giang Mạc Viễn chuyển đến người cô, chỉ thản nhiên nói, “Xử lý nguy cơ là trách nhiệm của bên B, tôi chỉ là thương nhân, chuyện tôi phải làm rất đơn giản, chính là làm sao chuyển hóa sản phẩm thành chi phí, rồi từ chi phí chuyển hóa thành doanh thu, cho nên quản lý Trang à, Truyền Thông Đức Mã muốn giải quyết khủng hoảng lần này thế nào là vấn đề của bên cô, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là nhìn thấy kết quả tốt nhất.”

“Vâng, tôi lập tức quay về công ty giải quyết.” Trang Noãn Thần tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích Giang Mạc Viễn đã cho cô một con đường và thời gian đầy đủ, anh là lãnh đạo, hoàn toàn không cần ra mặt giống như Hình tổng, nhưng anh vẫn giúp cô giải vây, dưới tình huống cô làm ảnh hưởng đến hoạt động của công ty anh.

“Tan họp đi, mọi người đều đi làm việc của mình đi, trong khoảng thời gian này, giới truyền thông sẽ lợi dụng tất cả mọi phương diện, mọi người không cần trả lời là được.” Giang Mạc Viễn ung dung ra lệnh.

Người của phòng Kế Hoạch đồng loạt gật đầu, từng người đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Lúc Trang Noãn Thần đứng dậy thì đầu óc váng vất, cả đồ vật ngay trước mắt cũng nhìn không rõ, lắc mạnh đầu một cái mới hồi phục lại, Giang Mạc Viễn vẫn chưa đi, anh đi đến trước mặt cô thân thiết hỏi một câu, “Em sao vậy?”

Cô nhắm rồi lại mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười miễn cưỡng, “Không sao, có thể do ngồi quá lâu.”

“Anh thì thấy em là bị người ta mắng quá lâu.” Giang Mạc Viễn nhếch môi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Bên B làm việc đến mức như em cũng đủ hiếm thấy, lại có thể tìm đến bên A để ăn mắng trước.”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên nhìn anh, “Câu này nếu xuất phát từ miệng của Trình Thiếu Tiên thì em sẽ không thấy ngạc nhiên chút nào, là em làm cho công ty anh dính phải xì căng đan, anh lại còn cười được à?”

Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Mọi việc đều có biện pháp giải quyết, hơn nữa bây giờ cánh truyền thông vẫn chưa có động tĩnh gì mà, tuy nói ‘phòng hoạn vu vị nhiên’ (trước khi mối họa phát sinh liền tăng thêm phòng bị) là không sai, nhưng cũng phải biết hướng đi của truyền thông mới có thể nghĩ ra biện pháp cụ thể chứ. Đi thôi, anh đưa em về công ty.” Anh đưa tay, nhẹ nhàng kéo vai cô.

“Em tự quay về là được rồi.” Trang Noãn Thần đúng là được yêu thương mà cảm thấy lo lắng.

“Đúng lúc anh lại muốn đến gặp Trình Thiếu Tiên, đi thôi.” Giang Mạc Viễn vỗ nhẹ bả vai cô, tiện tay cầm lấy áo khoác của cô.

“Sức nhẫn nại của anh đúng là tốt thật.” Trang Noãn Thần nhìn anh khó hiểu, nhận lấy áo khoác mặc vào.

Giang Mạc Viễn thản nhiên cười, nói một câu đầy thâm ý, “Đây cũng là ‘nhân nhân nhi dị’ (tùy vào người khác nhau mà sẽ chọn lựa thái độ hoặc phương thức đối đãi khác nhau).”

***

Trang Noãn thần đứng trước cửa Tiêu Duy, ánh nắng ngày đông chiếu lên người cô, làm gương mặt cô gần như trong suốt. Thời tiết thật lạnh, cô túm chặt khăn choàng cổ, không biết từ khi nào, Giang Mạc Viễn đã đích thân lái xe từ bãi đỗ xe tầng hầm ra, chậm rãi dừng trước mặt cô.

Anh xuống xe, thấy cô đang đứng giậm chân tại chỗ, đưa tay kéo cô đến vị trí phụ lái, mở cửa xe, để cô chui vào.

Lên xe, Giang Mạc Viễn nổ máy, sau khi rẽ ngoặc liền nhẹ giọng hỏi, “Có ấn tượng với người đàn ông trong đoạn phim không?”

Từ khi xảy ra sự cố đến suốt một tiếng đồng hồ điên cuồng nghe mắng, đã khiến Trang Noãn Thần không còn thời gian suy nghĩ đến nội dung trong đoạn phim, sau khi Giang Mạc Viễn nhắc đến cô mới bắt đầu cố gắng nhớ lại, bóp tay, “Nếu nói người có khả năng nhất, chắc là chồng của Angel, người trước kia là quản lý bộ phận ba của tụi em.”

“Nếu người có khả năng?”Giang Mạc Viễn nhướn mày khó hiểu.

“Đoạn phim khá mờ, chỉ có thể nhìn thấy mặt của chị Mai, bởi vì trước đó em đã từng trông thấy… em mới có thể phán đoán như vậy.” Cô ám chỉ chính là cảnh tượng lần trước ở bãi đỗ xe.

“Em từng nhìn thấy?”

“Vâng.” Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt anh khác thường, liền kể rõ sự việc cô nhìn thấy trước đó với anh.

Giang Mạc Viễn nghe xong thì im lặng, lát sau mới nói, “Vậy thì lúc ấy ngoại trừ em ra, cũng chỉ có Hạ Lữ và Tề Viện Viện?”

“Vâng.” Trang Noãn Thần đáp xong lại nghiêng đầu nhìn anh, “Không phải anh hoài nghi Hạ Lữ hoặc Tề Viện Viện chứ?”

“Không loại trừ khả năng này.” Anh thản nhiên buông ra một câu.

“Có khả năng, nhưng không có động cơ.” Trang Noãn Thần lắc đầu, “Lúc ấy cả Hạ Lữ lẫn Tề Viện Viện đều đứng bên cạnh em, nếu một trong hai người đó quay lén thì em sẽ thấy, còn nữa, bây giờ em còn chưa dám khẳng định đoạn phim này có phải là cảnh tượng em nhìn thấy ngày hôm đó hay không, nói không chừng họ thường xuyên gặp nhau ở bãi đỗ xe thì sao?”

“Góc quay của đoạn phim thế nào?” Giang Mạc Viễn hỏi một câu đơn giản.

Trang Noãn Thần nghĩ lại, trong đầu chợt lóe sáng, “Không phải là góc quay của điện thoại di động, ít nhất là không có khả năng quay chụp ở góc độ tụi em đứng! Em đã xem qua đoạn phim, chắc là góc độ máy quay trên đầu. Nhưng mà nếu vậy thì rất lạ, chị Mai thường xuyên đậu xe ở vị trị đó, đối với chỗ nào có gắn camera hẳn là phải hiểu rất rõ mới đúng.”

Giang Mạc Viễn cười nhạt, “Vậy có thể phán đoán, máy quay này là tạm thời gắn lên, nhất định có người đã sớm biết quan hệ của hai người họ nên chuẩn bị sẵn sàng cũng không có gì lạ.”

“Kỳ lạ chính là, tại sao đoạn phim lại xuất hiện ở hiện trường buổi họp báo.” Trang Noãn Thần bám sát theo suy luận của anh, phát hiện vấn đề ngày càng quỷ dị.

“Nếu người trong đoạn phim là đối thủ cạnh tranh của Tiêu Duy, vậy thì không lạ chút nào.” Giang Mạc Viễn phân tích cực kỳ bình tĩnh và lý trí.

“Đối thủ cạnh tranh của Tiêu Duy?” Trang Noãn Thần kinh ngạc, mọi người đều biết đối thủ mọt mất một còn với Tiêu Duy chính là Đức Mã.

Hình như Giang Mạc Viễn nhìn thấu lòng cô, cong môi, “Ý của anh chính là công ty hiện nay cùng cạnh tranh dòng xe cao cấp với Tiêu Duy.”

“Tập Đoàn A.M?” Trang Noãn Thần đột nhiên nghĩ ra, tập đoàn này cũng đang triển khai dòng xe cao cấp, cũng có khái niệm bảo vệ môi trường không khác gì Tiêu Duy.

Giang Mạc Viễn không trả lời câu hỏi này, vừa đánh tay lái, xe lại rẽ qua khúc cua “Truyền Thông Đức Mã có nội gián, điều tra ra người này thì sự việc mới có thể giải quyết hoàn toàn được.”

Trang Noãn Thần cả kinh, “Có khi nào chị Mai chỉ là bia đỡ đạn hay không?”

Giang Mạc Viễn nhìn cô một cái, kín đáo, “Sao lại không lo lắng cho bản thân em vậy?”

Đôi mắt đẹp bỗng dưng ảm đạm xuống, qua hồi lâu cô mới lên tiếng, “Lần này là em quá khinh suất, cho dù bị xử phạt thế nào cũng đều là theo lẽ thường phải làm thôi.”

Giang Mạc Viễn nhìn cô một cái, kín đáo, “Sao lại không lo lắng cho bản thân em vậy?”

Đôi mắt đẹp bỗng dưng ảm đạm xuống, qua hồi lâu cô mới lên tiếng, “Lần này là em quá khinh suất, cho dù bị xử phạt thế nào cũng đều là theo lẽ thường phải làm thôi.”

Lời của cô khiến con ngươi của Giang Mạc Viễn thu hẹp lại, im lặng một lúc mới thản nhiên nói, “Em sẽ không có vấn đề gì đâu, dù sao Đức Mã cũng tốt, mà Tiêu Duy cũng được, đều cần phải có người ra mặt giải quyết êm xuôi chuyện này, em chính là người được chọn tốt nhất. Thế nhưng chị Mai mà em nhắc tới thì…”

Trang Noãn Thần nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh, đáy lòng run lên, “Chị Mai sẽ thế nào?”

Giang Mạc Viễn suy ngẫm, vẻ mặt bí hiểm, chỉ chậm rãi nhả ra hai chữ, “Rất căng.”

Rất căng?

Là có ý gì?

Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy ngực như bị đâm đến hoảng loạn, nhất thời như trông thấy đại biến…

***

Sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn khiến trên dưới Truyền Thông Đức Mã đều chết mê chết mệt, có rất nhiều nhân viên chưa từng gặp Giang Mạc Viễn, khi Trình Thiếu Tiên đích thân ra nghênh đón, sau khi hai người vào văn phòng, ngoài cửa liền rỉ tai nhau, nhất thời ai nấy đều không làm việc, lo tám phét về chuyện Giang Mạc Viễn đẹp trai bao nhiêu, thậm chí còn có đồng nghiệp chạy đến trước mặt Trang Noãn Thần hỏi tình hình của Giang Mạc Viễn.

Cô đã sớm không còn chút ý niệm buôn chuyện nào trong đầu, một lòng một dạ nghĩ về hai chữ cuối cùng Giang Mạc Viễn nói.

Chị Mai không về công ty, đi đâu thì cũng không ai biết.

Văn phòng của Angel cũng đóng chặt cửa, không chịu gặp ai.

Thật lâu sau, cô mới nhìn qua Hạ Lữ, “Điều tra Tập Đoàn A.M nhé? Xem thử người đàn ông trong đoạn phim rốt cục là ai.”

“Không phải là chồng của bà Angel sao? Ngày đó chúng ta thấy rất rõ mà.” Hạ Lữ bay qua ngồi kế bên cô, nhỏ giọng nói.

“Nhưng chồng của chị ấy làm gì chúng ta cũng không biết mà. Không lẽ mình đi hỏi chị Angel à?” Trang Noãn Thần rầu rĩ.

Hạ Lữ gật đầu, vội vàng đi điều tra.

Trời nhá nhem tối.

Đến giờ tan ca rồi, các đồng nghiệp đều lục đục ra về, Giang Mạc Viễn vẫn còn ở trong văn phòng của Trình Thiếu Tiên chưa ra.

“Noãn Thần, đã trễ lắm rồi đó, không về hả?” Hạ Lữ đặt tài liệu lên bàn, hỏi cô.

Trang Noãn Thần lắc đầu, “Sự việc xảy ra lớn như vậy, mình muốn đợi Giang Mạc Viễn đi ra.”

“Ừm, vậy mình về nha, danh sách tư liệu nhân viên cậu muốn điều tra đều ở chỗ này, nhưng hình như không có người nào trông giống người đàn ông hôm đó chúng ta nhìn thấy thì phải, cậu xem lại đi.”

Trang Noãn Thần gật đầu, lấy tài liệu qua.

Lúc gần 10 giờ tối, Giang Mạc Viễn mới ra khỏi phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên, không biết hai người nói với nhau chuyện gì, trông sắc mặt không giống quá nghiêm trọng. Thấy Trang Noãn Thần còn chưa về, Giang Mạc Viễn có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ ung dung như cũ, mỉm cười nói một câu với Trình Thiếu Tiên, “Không ngại tôi mời nhân viên của anh ăn bữa cơm chứ?”

Nhìn ra được Trình Thiếu Tiên không thích lắm, nhưng vẫn cười nhạt, không nói gì.

Trang Noãn Thần trong đầu toàn là tư liệu của nhân viên A.M, mở mắt nhắm mắt đều hiện lên hình chụp của mấy người họ, nhìn đến nỗi hoa mắt. Lúc Giang Mạc Viễn đến gần cô còn chưa kịp phản ứng lại.

“Em đang xem tư liệu nhân viên, nhưng không tìm thấy người đó.” Cô thở dài.

“Đi thôi, cùng nhau ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.” Giang Mạc Viễn trực tiếp lấy áo khoác khoác lên người cô, giọng điệu không để cô từ chối.

Trang Noãn Thần toàn tâm đều nghĩ về công việc nên cũng không kiêng cữ nhiều, gật đầu theo anh ra khỏi công ty.

Dưới tòa nhà Đức Mã, Giang Mạc viễn lái xe đưa Trang Noãn Thần đi.

Dưới ánh đèn đường ở cách đó không xa, sắc mặt của Cố Mặc sa sầm đến cực hạn, gắt gao siết chặt tay, thật lâu sâu mới căm hận bỏ đi.

***

Ngày hôm sau, tạp chí dẫn đầu Kinh Tế Mới liền ra tin tức đầu đề, nội dung nhắm thẳng vào Tiêu Duy.

Đưa tin kịp thời là mạch máu của truyền thông phóng viên, cho nên một khi sự việc bị cánh truyền thông chú ý đến sẽ biến thành một thảm họa, bọn họ nhất định dùng thời gian nhanh nhất tìm được tư liệu mà người khác không thể tìm được, sau đó trải qua phân tích chỉnh lý, cộng thêm vào các đánh giá của chuyên gia, báo chí sẽ dẫn dắt dư luận xã hội.

Ngay thời điểm Trang Noãn Thần còn chưa tra ra được thân phận người đàn ông trong đoạn phim đó, tạp chí Kinh Tế Mới vào hôm sau đã đăng tin về thân phận của anh ta, hóa ra đối phương thực sự chính là người của Tập Đoàn A.M, xuất thân là nhà thiết kế, trước kia làm việc ở A.M, nhưng sau đó lại rời khỏi công ty, hiện tại thì tự kinh doanh riêng, đồng thời còn có mối quan hệ không thể bỏ qua, người đàn ông này chính là chồng hiện giờ của Angel, báo chí cũng nêu rõ điểm này.

Dĩ nhiên, Kinh Tế Mới không lấy mấy tin tức lá cả này để thu hút quan tâm của mọi người, mà là thông qua chuyện này để ám chỉ đến chuyện Tiêu Duy từng ăn cắp thiết kế công năng sản phẩm xe hơi của Tập Đoàn A.M, cũng lôi chuyện vụ tranh chấp kinh doanh xảy ra ở Hàn Quốc vào hai năm trước ra nói.

Trước lúc Tiêu Duy gần ra mắt dòng xe mới, đột nhiên bị Kinh Tế Mới chơi một vố nặng trên mặt báo, đúng là ‘họa vô đơn chí’ (liên tiếp gặp nạn). Nhất thời các tờ báo khác cũng đồng loạt tranh nhau đưa tin, ngay cả mấy tạp chí lá cải cũng chen chân vào, tạp chí lá cải có công năng độc đáo hơn, đương nhiên là liệt kê rõ ràng mối quan hệ tam giác của người đàn ông đó cùng Angel và chị Mai.

Đài truyền hình cũng không chịu thua kém, dưới tình hình Tiêu Duy ngang nhiên tiến vào chiếm giữ thị trường Trung Quốc như thế, ai lấy được quyền chủ động đưa tin trước thì đương nhiên là người thắng cuộc. Hơn nữa, trong buổi họp báo chiêu đãi ký giả của Tiêu Duy đã cho đài truyền hình ra rìa, nhất thời không phân rõ là lấy công báo tư thù hay là tôn trọng tinh thần của tin tức, các nhà chuyên môn đăng đàn, mở các chuyên mục khảo sát xã hội, tất cả đều chống lại Tiêu Duy.

Trung Quốc là một quốc gia có mạng internet phát triển nhất, vỏn vẻn chỉ trong một ngày, trên internet tràn ngập tin tức tiêu cực về Tiêu Duy, tác giả của những bài viết này đều là Cố Mặc, cách hành văn của anh cay nghiệt có lực, những câu chữ đều chất chứa công kích, không thể nghi ngờ, anh đã thành công làm một chuyên đề, khiến cho các trang web lớn đều sao chép lại bài viết của anh, sau đó sản sinh ra các đề tài nhỏ hơn khiến tỷ lệ nhấp chuột tăng vọt.

Một ngày, Trang Noãn Thần trải qua như là một năm.

Nhóm của cô tiếp điện thoại đến nỗi sắp rụng tay, tất cả đều do các nhà truyền thông gọi tới. Các bộ phận khác của Truyền Thông Đức Mã lại tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan đến họ, cầm tạp chí tin tức ríu rít hiếu kỳ…

“Hóa ra chị Mai và Angel thực sự dùng chung một người đàn ông nha, người này trông đẹp trai thiệt đó.”

“Tình tay ba đó, trước kia ai cũng tự hiểu trong lòng không dám nói, lần này hay rồi, tất cả đều lộ hết.”

“Công nhận chị Mai cũng lợi hại thiệt, người ta đã kết hôn rồi, còn có thể làm đến mức này.”

“Là tên đàn ông quá tham lam…”

Nhất thời, tin vịt nổi lên bốn phía.

Cả ngày Trang Noãn thần chạy qua chạy lại giữa hai công ty, cùng bên A thương thảo biện pháp ứng phó tiếp theo, lại cùng người trong nhóm bắt tay vào giải quyết nguy cơ quan hệ xã hội, trên phương diện khác cũng không ngừng xin chỉ thị của Trình Thiếu Tiên, chị Mai không ở công ty, cô chỉ có thể làm phiền anh ta.

Ngược lại, Trình Thiếu Tiên không hề thấy phiền, cuối cùng dứt khoát để cửa phòng làm việc mở toang, bất cứ lúc nào Trang Noãn Thần muốn vào thì cũng không cần gõ cửa, có vấn đề gì anh sẽ trực tiếp bàn bạc với cô.

Tình hình ngày tiếp theo còn tồi tệ hơn, các bản tin của giới truyền thông bắt đầu phát triển theo chiều dọc, Cố Mặc lại đăng tin giựt gân lên trang đầu, từ vụ tranh chấp sản phẩm bay thẳng đến lãnh đạo của Tiêu Duy, đặt song song những phỏng đoán tương quan tuyên bố lãnh đạo của Tiêu Duy có hành vi tài chính phi pháp.

Tội danh này không phải nhỏ, như một hòn đá kích thích gợn sóng, đám truyền thông thích thú làm theo, rất hiển nhiên, tài chính phi pháp càng đủ tính thời sự hơn.

Cố Mặc không chỉ đích danh, nhưng trên internet đã bắt đầu chĩa mũi dùi về phía CEO của Tiêu Duy, tài liệu liên quan đến anh không nhiều lắm, nhưng mọi người cũng tra ra được bản lĩnh sở trường của anh là điều hành vốn, đồn đoán càng thêm sôi nổi.

Sau giờ trưa, Cố Mặc lại đăng tải thêm một tuyên bố, tuyến bố là có người gửi thư nặc danh đến, tự xưng là một ông chủ kinh doanh khách sạn ở Bắc Kinh, mấy tháng trước có nhận được một khoản tiền đầu tư, không ngờ lại là bẫy của đối phương, đối phương đã nuốt hết tâm huyết nhiều năm của anh ta. Trong thư nói rất rõ ràng, đối phương chính là CEO của Tiêu Duy.

Trong thời gian này, ba chữ ‘Giang Mạc Viễn’ trở thành từ khóa phổ biến tìm kiếm trên mạng internet, còn được cư dân mạng bàn tán say sưa, cũng có người biết chút nội tình lên mấy diễn đàn lớn nói Giang Mạc Viễn là một anh chàng độc thân sáng giá, nhận lời làm CEO của Tiêu Duy chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển của anh, gia cảnh của anh cực kỳ giàu có…v.v…

Tóm lại, tin đồn càng thổi càng lớn, càng nói càng ly kỳ, thiếu chút nữa đội cái mũ vương tôn quý tộc cho Giang Mạc Viễn.

Con người thường thường chính là như vậy, càng bí ẩn lại càng được quan tâm.

Trang Noãn Thần tăng ca liên tục trong hai ngày, hai ngày này cô chỉ ngủ mỗi giấc có ba tiếng, cả tổ của cô cũng vậy, sự việc phát triển không còn dừng ở chuyện đoạn phim mờ ám xuất hiện trong buổi chiêu đãi ký giả của Tiêu Duy đơn giản vậy nữa, thái độ của Cố Mặc dẫn dắt phương hướng của giới truyền thông, anh là một người rất nhanh nhạy, biết đoạn phim mờ ám đó chẳng qua chỉ là xì căng đan, là hoa trong gương trăng trong nước, trở thành cơn sốt tin tức không lâu, như vậy trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Tiêu Duy thì ai cũng sẽ chú ý đến người đứng đầu tập đoàn, đến tin tức mang tính xã hội, tính tiêu biểu như vậy.

Hết chương 6

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí