Vừa tiến vào tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi ba, bọn họ thấy được một tấm bia đá, bên trên khắc mấy chữ cổ: Tầng thiên ba mươi ba.
Bởi vậy đủ thấy khí phách cùng mục đích của Thần triều Vũ Hóa ngày xưa, phúc địa thần miếu của bọn họ bao trùm trên ba mươi ba tầng trời, tất cả đều biểu hiện hy vọng của bọn họ.
Nơi này không tối, kiến trúc cổ xa xa tản ra ánh sáng nhu hòa, rất nhiều người sớm lao tới trước. Đã đến bước này, ai cũng không muốn lạc bước sau người khác, đều muốn tiến vào điện phủ thần thánh cuối cùng.
Nhưng mà mảnh tiểu thế giới này quá im lặng, mọi người dần dần chậm bước, còn có thể nghe được tiếng tim đập, quá yêu dị. Phía trước như ác ma đang há to miệng chờ sẵn.
Cuối cùng, mọi người cảm giác được một loại nguy cơ, đó là kính sợ đến từ linh hồn, không ai dám tùy tiện xông vào, tất cả đều ăn ý từ từ đẩy tới, khoảng cách đều không quá xa.
Mọi người tản ra, bóng người mờ mờ dần dần đến gần điện thờ ánh sáng, từ xa mọi người cảm nhận được một loại khí tức thần thánh, nhưng khẩn trương cùng sợ hãi vẫn không giảm.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng có khí an lành phà vào mặt, nhưng luôn khó thả lỏng, tâm thần không khỏi khẩn trương.
Đến gần, rốt cuộc mọi người thấy rõ được trước ngôi đền là một cái tế đàn, bên trên khắc đầy khe máu, hình thức xa xưa không biết tồn tại bao nhiêu năm.
Đây là một tể đàn thần bí, mọi người tưởng tượng được năm đó tế đàn dùng máu tươi đúc thành, cảnh tượng máu tươi chảy từ những khe máu.
Thần triều Vũ Hóa đang hiển tế? Năm tháng quá xa xưa, mọi người không thể biết được.
Ở trên cùng tể đàn còn có mấy thứ sáng lên hào quang, sở dĩ khu đền này lấp lánh là vì chúng nó, an lành thánh khiết.
- Tài liệu tiên hiểm thấy!
Có người kinh hô truyền ra một trận xôn xao, rất nhiều người không nhịn được tiến lên.
Đó là một khối tiên lục như mộng ảo, có sinh mệnh đang lưu chuyển, sáng bóng, xinh đẹp hơn cả ngọc tủy hoàn mỹ nhất trên đời.
Cho dù không nhận ra, mọi người cũng biết đây là tài liệu tiên, lưu chuyển khí tức phi phàm, giống như không thuộc thể gian, vừa nhìn là biết thần vật. Nó tràn ngập sức sống, mặt ngoài có những giọt nước.
Đây là một khối Tiên Lệ Lục Kim to bằng nắm tay hoàn mỹ, màu xanh tươi mát như có thể hô hấp phun nuốt tinh khí thiên địa, toàn thể như nước mắt của tiên tử.
Nó bị phong ấn trong một khối Thần Nguyên, không lộ ra ngoài không khí, như muốn đoạn tuyệt với phàm trần, hai mươi mấy vạn năm không chút thay đổi, năm tháng không thể xâm nhập.
Cống phẩm trên tể đàn là một khối tài liệu tiên như vậy, đây là thánh vật chuyên dùng của Đại đế, cho dù không lớn lắm, nhưng luyện binh khí là đủ rồi, đúng là vô giá.
Hiện trường đại loạn, vô cùng náo loạn, tầng ba mươi ba đã gặp như vậy, làm sao không khiến người ta điên cuồng. Có mấy người không nhịn được, cho dù cảm thấy tể đàn khiến người ta sợ hãi, nhưng vẫn cứ phóng tới trước.
Trên tể đàn không chỉ có một món tài liệu tiên, còn có bốn quả cầu đá rất tròn, chỉ to bàng nắm tay, lẳng lặng nằm yên không biết là thứ gì.
Chỉ có Nguyên Thiên Thần Nhãn của Diệp Phàm là có thể nhìn thấu, hắn lập tức biển sắc quát lớn:
- Không ai được làm bừa!
Lúc này có ai nghe hắn, có thể đến nơi này đều là đầu sỏ một phương, nhìn ưên thiên hạ, khí phái độc tôn, nhất là người cổ tộc lại càng ngông cuồng khó dạy, tất cả đều vươn tay chộp tới trước.
- Ở đó có thần trùng!
Diệp Phàm trực tiếp rống to.
Nhưng mà vẫn không có ai ngừng tay, tất cả đều cướp đoạt, các loại hào quang Pháp bảo bay tung tóe, đánh giết người sắp chạm tới.
- Ngươi có nói với bọn họ là chỗ đó có một con Quỷ Thánh thì bọn họ vẫn sẽ tranh giành tài liệu tiên, sẽ không ngừng lại đâu.
Bàng Bác nói, lòng người là thể mà.
- Chúng ta mau lui lại, dưới thạch bỉ cũng là Thần Nguyên, giam cầm bốn con Thí Thần Trùng rất đặc biệt.
Diệp Phàm trầm giọng nói, dẫn mấy người nhanh chóng rút lui.
Thần lực sôi trào làm cho tể đàn chấn động, bốn quả cầu đá trên đó phát ra tiếng răng rắc, nứt ra, là do người cổ cố ý bọc một tầng thạch bì, bên trong là Thần Nguyên phong ấn bốn con thần trùng cuộn tròn.
Có thể biết được Thần triều Vũ Hóa cường thịnh cỡ nào, bọn họ có được dịch Thần Nguyên, bảo vệ mấy con thần trùng đặc biệt này bất hủ, để chúng bảo hộ nơi này.
Rắc!
Bốn khối Thần Nguyên nứt ra, những con thần trùng cuộn tròn bên sống lại trong khoảng khắc, duỗi người ra dài đến một thước.
Dài hơn những Thí Thần Trùng từng gặp trước kia, giống như bốn con rồng nhỏ không có sừng, toàn thân bùng lên ánh sáng vàng, khoảng khắc phát ra một cỗ khí tức thảm thiết ngập ữời.
Chỉ bốn con thần trùng, chúng nó vừa động là như ngàn quân xung phong, tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi ba lập tức rung chuyển mạnh như muốn sụp đổ.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không gì cản nổi bốn con thần trùng như tổ long cỡ nhỏ này, tất cả đều là một chiêu mất mạng.
Các loại Pháp bảo đánh tới đều vô dụng, tất cả ánh sáng đều bị cắn nát, bốn con thần trùng nhanh như chớp, mỗi lần xuyên thấu thiên linh cái của một người, không binh khí nào cản được.
Mọi người nhanh chóng rút lui, thứ này gần như không thể chiến thắng, khó mà xác định được cấp bậc bốn con thần trùng này, giết người như ma, hủy diệt một đám cao thủ, máu tươi tràn lan.
Ầm!
Mọi người rút đi như thủy triều, có người tể ra Thánh binh truyền thừa, bằng không chắc chắc phải chết, khởi động một mảnh hào quàng bảo vệ người bên cạnh.
Mọi người nhìn thấy là người Phong tộc, Phượng Hoàng đang ở trong quầng sáng, khởi động một gốc bảo thụ ngũ sắc, quét ra mảnh ánh sáng cản trở một con thần trùng nhắm về phía bọn họ.
- Mấy con thần trùng này có dòng máu rất thuần, có lẽ là bán thần trùng.
Tề La trầm giọng nói.
Ầm!
Bên kia, cổ Hoa hoàng triều tể ra Thánh binh tiến hành phòng hộ, nhanh chóng rút lui. Bọn họ rất nhiều người, hai con thần trùng xông tới thiếu chút làm bọn họ bị thiệt thòi.
Lúc này mọi người đều không che giấu, bốn đại Thần triều đều có người ra tay, trái với ước định ban đầu, không chút cố kỵ sợ thiên hạ thảo phạt.
Trước đây lén lút sử dụng, hiện giờ có Thánh binh mở ra, đảo mắt là có bảy tám kiện Thánh binh bừng sáng chống lại mấy con thần trùng.
- Con bà nó, đều là người Thần triều cùng Thánh địa, quả nhiên đều có chuẩn bị ở sau, tất cả đều đem Thánh binh vào trong này, ta dám nói có phân nửa người còn mang vào Đế binh.
Đoạn Đức nổi giận, lại quên trên người mình cũng mang theo Đế binh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
- Chúng ta cũng có hai kiện Thánh binh!
Diệp Phàm nói.
Đông Phương Dã tể ra bổng nanh sói, treo trên đỉnh đầu, phóng ra khí tức hoang dã cản ữở thần trùng tới gần.
- Thân thể con trùng này còn lợi hại hơn Thánh nhân, có thể xuyên thấu tất cả thân xác thịt.
Tề La lộ ra vẻ kinh hãi, nhắc nhở mọi người. Bốn con thần trùng này gần đặt một chân vào Thánh cảnh, có đạo hạnh Bán Thánh, còn thân thể lại lợi hại hơn cả Thánh nhân, bởi vì chúng nó cắn nuốt hết thảy, lực phá hoại thân thể rất mạnh.
Mấy người hít một hơi lạnh, đạo hạnh một con thần trùng có thể ngang hàng với Tề La, hơn nữa thân thể chúng nó sánh với tinh kim, đầu lĩnh lão sát thủ cũng chưa chắc đối phó được.
Ầm!
Ở xa xa, một đạo ánh sáng xanh quét qua mọi người, đụng vào một con thần trùng, phát ra tiếng keng keng chói tai.
- Đó là một kiện Thánh binh!
Mọi người kinh dị, một người mặc chiến giáp thanh kim nhanh chóng lao tới, đó là Thánh Y truyền thừa, bảo hộ thân thể hắn, thực lực bản thân hắn cũng đủ mạnh, là một Vương giả đại thành.
Hắn mượn dùng thần y xảo diệu né tránh thần trùng truy đuổi, tế ra một kiện bảo bối, hào quang bùng lên phun nuốt thiên địa tinh khí thiên địa tinh khí, bừng lên màu sắc an bỉnh.
Bên kia cũng có người cầm Thánh binh truyền thừa hỗ trợ hắn, giúp hắn cản lại thần trùng, binh khí phun ra ngàn vạn đạo ánh sáng.
- Là Vương giả đại thành Nhân Thể Gian cùng Địa Ngục, đó là người mạnh nhất ngoài Sát Thánh, là đầu sỏ của bọn họ, lại có hai người đến nơi này.
Tề La nhàn nhạt nói, giữa mi tâm tách ra một cái khe, sát binh lấp lóe chuẩn bị tế ra.
Đoạn Đức tức đến nhảy dựng, nói:
- Hỏng rồi, trong lay lão già kia là bí bảo - Tụ Bảo Bồn, không thể kém hơn của ta, Tiên Lệ Lục Kim sắp rơi vào tay bọn họ.
Quả nhiên, khối Tiên Lệ Lục Kim bay khỏi tể đàn, hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía Tụ Bảo Bồn, lúc này nhiều người nóng nảy ra tay.
- Các người hỗ trợ, đưa đạo hành và pháp lực lên người ta, ta thi triển pháp thuật.
Diệp Phàm nói nhỏ.
Mọi người vừa chống lại thần trùng vừa tranh đoạt tài liệu tiên, mấy người Diệp Phàm không động đậy. Tề La, hầu tử, Đoạn Đức vận chuyển pháp lực toàn thân truyền vào trong cơ thể Diệp Phàm, hắn khẽ quát một tiếng, thi triển ra bí quyết chữ Binh.
Lúc này được mọi người hỗ trợ, bí quyết này được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Ở xa xa, Tụ Bảo Bồn thành công thu được Tiên Lệ Lục Kim, nhưng còn chưa chờ hai đại sát thủ thu hồi, xoảng một cái, bảo bồn không bị bọn họ khống chế mà rơi xuống, nhập vào trong đất.
Hai đầu sỏ sát thủ điên cuồng nhanh chóng đào lên, những người khác cũng đánh tới, trực tiếp đánh tan mặt đất, mấy món Thánh binh đều đánh về phía nơi này, thần trùng đều bị dọa bay lên ữời cao.
Hai đầu sỏ sát thủ kéo Thánh binh rút lui, những người khác cũng liều mạng lui ra sau, không ai dám chống Thánh binh truyền thừa sống lại, nhất là lập tức năm sáu cái cùng xông lên, nếu bị đánh xuống thì tất cả mọi người không còn sót chút ữo bụi.
Bùm!
Mấy thanh Thánh binh chưa rơi xuống, đã đánh sâu vào trong tầng đất, lộ ra Tụ Bảo Bồn. Khí tức khủng bố tràn ngập, Thánh binh truyền thừa giằng co không ai chịu nhường.
Ở xa xa, trong tay Diệp Phàm chợt lóe sáng, hắn dùng bí quyết chữ Binh âm thầm rút tài liệu tiên đi, thu vào trong cơ thể. Đại hắc cẩu hưng phấn thiếu chút nữa sủa to, cố gắng nhịn lại, lúc này quyết không thể lộ dấu vết.
Cuối cùng, đầu sỏ sát thủ dùng bí pháp thu hồi Tụ Bảo Bồn, không quay đầu nhắm thẳng đi xa, mấy món Thánh binh đuổi theo đánh giết.
Ánh sáng lóe lên, bốn con Thí Thần Trùng dài một thước cũng đuổi theo, mỗi con tương đương với một Bán Thánh, cực kỳ khủng bố.
Mấy người rục rịch thấy cảnh này liền ngừng bước, đạo hạnh cùng thân thể của bốn con thần trùng đều đáng sợ, không có Thánh binh truyền thừa mà đuổi theo thì đúng là muốn chết.
Ở xa xa, truyền đến tiếng rống giận của đầu sỏ sát thủ, hiển nhiên đã mất đi tài liệu tiên, nhưng không ai nghe hắn giải thích, nhất là bốn con thần trùng kia.
- Nếu bốn con thần trùng xiết chết hai lão bất tử kia, vậy thì thật là tốt.
Đoạn Đức hắc hắc cười, có vẻ đáng khinh.
Trong lòng mấy người đều thoải mái, kết quả này còn làm người ta thoải mái hơn là tự tay làm thịt hai tên sát thủ kia, tất cả nhìn nhau cười.
- Các đại Thánh địa đều không có ai tuân thủ quy định, tất cả đều mang theo Thánh binh, may mà làm cho Thôn Thiên Ma Quán hợp nhất, bằng không phiền toái to, chúng ta tạm để lại dùng vào lúc mấu chốt.
Lão mù nói.
Lúc này những người không đuổi theo liền hành động, chạy lên tế đàn xem còn có tài liệu khác không, đều rất không cam lòng.
Có không ít người chết ở bên cạnh tể đàn, máu chảy theo những khe rãnh làm cho cả tòa tế đàn có vẻ rất yêu dị, từng đường máu khiến cho cả tể đàn như sống lại, bên trên khắc nhiều loại hoa văn, đều là Chân Long, hoặc là thần trùng, ưông rất sống động.
- Có chút tà môn, tể đàn này dùng làm gì, máu này giống như chảy vào trong tế đàn, chẳng lẽ bên trong có thứ quý giá hơn?
Rất nhiều người kinh nghi không thôi.
Càng nhiều người lộ vẻ sợ hãi lo lắng, sợ xảy ra chuyên không hay. Trong đó có mấy người rất quyết đoán, nói nên lập tức hủy diệt tể đàn này, miễn cho xảy ra chuyên.
Ầm!
Tể đàn yêu dị này rất chắc chắn, nhưng vẫn bị đám người tể ra các loại binh khí đánh nát, bụi mù tung lên, mặt đất sụp đổ.
Những khe máu quả nhiên thông vào bên trong tể đàn, bên trong đã ướt sũng máu, nhìn mà ghê người. Hơn nữa vách đá đỏ đen, tràn ngập sát khí, mọi người không khỏi rùng mình, liền tưởng tới năm tháng xa xưa nơi này từng thường rót vào máu tươi, tiến hành tể sống.
- Ồ, dưới lớp đá này có một tòa thạch cung, bị bịt kín? Không đúng, máu có thể rót vào trong thạch cung.
Rất nhiều người hoảng hốt rút lui.
Thạch cung dưới tể đàn rất nhỏ, nhỏ nhưng đầy đủ, chỉ cao khoảng một thước giống như Thánh điện xây cho người lùn, tay nghề tinh xảo.
Bùm!
Có người một cước đá văng thạch cung, một mảnh ánh sáng bùng lên, nháy mắt mọi người tim gan tan vỡ, nhiều người hét to liều mạng bỏ chạy.
Diệp Phàm lập tức chấn động chiếc đỉnh trên đầu, phủ xuống Cửu sắc Hỏa Diễm bảo hộ mọi người, ngọn lửa này có thể sát thương được cả Thánh nhân.
- Trời ạ, Thí Thần Trùng lớn như vậy, nhất định là tổ trùng thuần huyết!
- Mau chạy đi!
Mọi người kinh hoàng, lao thẳng về phía xa.
Trong thạch diện cao một thước có hai sinh linh dài hơn một thước, cuộn tròn như rồng, lớn gấp mấy lần bốn con vừa rồi.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định có đạo hạnh cấp Thánh nhân viễn cổ, mặc dù không phải tổ trùng thuần huyết thì cũng không kém xa, một con cũng đủ hủy diệt mọi người ở đây.
Những đường máu trên tể đàn cuối cùng sẽ dẫn máu vào trong thạch cung, tế sống là hiển cho chúng nó, điều này làm mọi người dựng tóc gáy, ai dám dừng lại?
Mấy người Diệp Phàm đang bay ngược trở ra, nếu hai con Thí Thần Trùng này sống lại lao ra thì xem chừng không ai tiến vào tổ miếu có thể sống sót, làm mọi người lông tóc dựng đứng, không dám dừng lại.
- Ta nói các người có thấy không, hai con thần trùng kia chụm lại mà ngủ, cùng bảo hộ một cái hộp đá thần bí.
Đoạn Đức vừa trốn vừa nói.
- Tên mập đáng chết này, đúng là tà tâm không chết mà, đã là lúc nào rồi còn nhớ thương bảo bối.
Tề La mắng.
Đại hắc cẩu cùng một tính tình với Đoạn Đức, nói:
- Ta cũng thấy được, hình thức hộp đá cổ xưa, điêu long khắc phượng, cảm giác bên trong có thứ kinh thiên, bằng không Thần triều Vũ Hóa sao lại hao tổn dịch nguyên để cho mấy con thần trùng cấp Thánh nhân viễn cổ sống sót, mãi mãi bảo vệ?
Mấy người đều thấy được hộp đá kia, bên trong khẳng định có thứ nghịch thiên, nhưng lúc này có ai dám chém giết cướp lấy?