Hai người nói chuyện rất nhanh vài câu, trong lòng đều không bình tĩnh nổi. Có thể gặp nhau khi tha hương khiến người ta thật kích động, khiến người ta cảm thấy thật thân thiết.
Bọn họ cùng đi ra khôi chiến trường, chìm vào trong đám người, từ đó hoàn toàn biến mất.
Mặt trời mọc lên ở phương đông, ánh bình minh chiếu khắp mặt đất. Khắp cổ chiến trường đều tràn ngập ánh sáng, khiến nơi hoang vu này có thêm một loại khí tức an lành.
Cửa vực lại mở ra. Đại Diễn, Tử Phủ, mấy đại Thánh địa lần lượt xuất hiện, nhân số rất đông, từ lão già tóc bạc mặt mũi hồng hào, tới thế hệ trẻ tuổi tư thế oai hùng phấn chấn. Tất cả đều tới xem cuộc chiến này.
Trong đó có một nữ tử áo tím thanh tú, khiến rất nhiều người thấp giọng nói chuyện, xưng là Tiên Thiên Đạo Thai, tương lai sẽ là Thần nữ thiên tài, vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Không lâu sau đó, người Đại Hạ Trung Châu khống chế một vùng mây lành đi tới, giống như một đám Thiên Binh Thiên Tướng, giáp trụ sáng lấp lánh. Người cầm đầu là Hạ Nhất Minh, lúc này đã là Hạ chủ. Bên cạnh hắn là tiểu ni cô áo trắng rất tinh ranh.
- Người của Thần Tàm Lĩnh tới!
Có người kinh ngạc kêu lên. Một lão già đi bộ tới, phía sau còn có hơn mười người nam nữ, xuất hiện từ đường chân trời. Người này tướng mạo xấu xí, trông rất bình thường nhưng lại khiến rất nhiều Vương tộc khiếp sợ. Người này là lão tàm, ấu đệ của Thân Tàm Công chúa.
Mây lành mênh mông. Cửu Lê, Cổ Hoa, các Thần triều Trung Châu lần lượt xuất hiện ở phía xa xa trên không. Trận chiến này ảnh hưởng quá nhiều. Các thế lực nổi danh thiên hạ đều xuất hiện rồi.
Ngay cả người của Dao Trì thật siêu nhiên cũng đuổi tới rồi. Dao Trì Thánh nữ đứng trong mây mù, lơ lửng như tiên, đứng từ xa chú ý tới trận chiến này.
Mây đen quay cuồng, có Tổ Vương thái cổ hiện ra, thổ nạp ở cuối thiên địa, ngồi xếp bằng trong mây đen, giống như ma thần thượng cổ, lạnh lùng nhìn xuống chiến trường Tê Hà.
Tồn tại như vậy xuất hiện, lập tức khiến người nơi này lo lắng hơn vài phần. Rất nhiều người đều nơm nớp lo sợ, gần như nhũn cả chân mà ngã ra đất.
Không lâu sau, mọi người nhìn thấy Thánh nhân tại thạch phường của Thiên Tuyền kia. Thân thể hắn còng xuống, chống một cây gậy, thoạt nhìn rất suy nhược. Nhưng hắn xuất hiện lập tức lại khiến nhiều tu sĩ Nhân tộc an tâm hơn.
- Đã tới chưa, Thánh thể Nhân tộc ngươi đã tới chưa?
Một tiếng rống vang vọng Tê Hà Nguyên, như một gã Thần Ma rít gào, khắp đại địa đều rung chuyển.
Nguyên Cổ xuất hiện.
Mọi người xôn xao một khoảng. Tất cả đều bay lên không trung, nhìn một trong hai diễn viên chính trong trận quyết chiến này. Người có huyết mạch Cổ Hoàng giống như một Ma Chủ đứng sừng sững, khiến người ta kinh sợ.
Thân hình hắn cao lớn, tóc đen rối tung, buông xuống thắt lưng, ánh mắt tràn ngập ánh sáng dã tính, chiếu hào quang dài tới mấy chục thước, khiến người khác khiếp sợ tới tận tâm hồn.
Hắn giống như một cường giả tràn ngập ma tính, đứng tại trung tâm Tê Hà Nguyên, có khí khái giống như khí khái độc tôn, khí phách mười phần, bễ nghễ tám phương.
- Thánh thể Nhân tộc ngươi sợ rồi sao? Không dám tới, sợ huyết mạch Cổ Hoàng của ta sao?
- Hắn đến chắc chắn sẽ phải chết. Luận thể chất hắn cũng không được, làm sao có thể so nổi với huyết mạch của Cổ Hoàng chứ. Luận về bí thuật cấm kỵ và cảnh giới hắn lại càng kém xa, đến giao chiến hắn nhất định phải chết.
Có rất nhiều cường giả trẻ tuổi Nguyên Thủy Hồ kêu lớn. Có mấỵ người lại được sắp xếp đi ra, tới trung ương của chiến trường khiêu khích, rắp tâm hai người, làm yếu khí thế của Diệp Phàm, tất cả đều muốn Nguyên Cổ chiến thắng.
Vừa rồi không hiểu từ đâu nhảy ra một Thông Thiên đạo nhân, chém mấy người giống như thái rau. Mà Cửu Hoàng Tổ Vương xuất hiện khiến bọn họ cũng không dám làm quá nữa.
Lúc này đại chiến đã bắt đầu, bọn họ cũng không còn e dè gì nữa. Diệp Phàm khẳng định sẽ tới, công khai trắng trợn áp bức sẽ khiến lòng hắn sinh gợn sóng, có tính châm chích rất mạnh.
- Thánh thể Nhân tộc chẳng ra gì. Nếu ngươi đã không dám quyết chiến với huyết mạch của Cổ Hoàng thì không bằng để ta ra mặt đi, chém ngươi dưới kiếm.
Răng rắc.
Ngay lúc này, một tia chớp màu vàng xé trời bầu trời, khiến rất nhiều người không thể không nhắm mắt lại. Ánh sáng bừng lên, chiếu sáng không gian, lập tức tới gần.
Ồn ào.
Diệp Phàm xuất hiện. Hắn hóa thành một tia chớp hình người giáng xuống, một đôi chân dùng sức đạp mạnh, chân trái dẫm lên ngực kẻ kia, chân phải bịch một cái đạp lên mặt người khác.
Ằm! Ằm!
Hai cường giả trẻ tuổi của cổ tộc vừa rồi còn kêu gào giờ xụi lơ dưới đất như chó chết, bị Diệp Phàm đạp xuống, ngà dưới chân hắn.
- Ngươi...
Ở phía trước, vài tên thanh niên cổ tộc không kìm nổi mà rút lui. Chân chính đối mặt với Thiên Hoàng tử Nhân tộc, bọn họ vẫn phải khiếp sợ. Khí tức đáng sợ kia khiến bọn họ không kìm nổi mà run rẩy.
- Cút!
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, dùng sức giơ chân một cái, đá hai người lăn ra ngoài, va vào mấy người phía trước.
Bọn họ cũng có đề phòng nhưng căn bản không đỡ nổi loại lực lượng này, giống như bị một ngọn núi lớn đánh lên người, tất cả đều phun máu tươi, thân thể nứt ra bốn năm phần, bay tứ tung ra ngoài, nằm sấp nhũn ra trên mặt đất.
Thánh thể Nhân tộc xuất hiện, cả người tràn ngập trong ánh sáng thần thánh, ung dung trấn định, tràn ngập khí tức khiến người ta run rẩy. Hắn bước từng bước về phía trước, giống như tượng thần bất hủ, đứng sừng sững trong thiên địa.
Càng gặp mạnh càng mạnh, không cần che dấu. Hắn giống như Thiên Đế chuyển thế, đứng trên thiên hạ, lỗ chân lông toàn thân đều nở rộ hào quang vô cùng vô tận, bao phủ khắp thiên địa.
Giờ khắc này tinh khí thần của hắn hợp nhất, chiến ý có thể xé rách bầu trời, chưa từng có từ trước tới nay. Một cỗ khí thể nuốt núi sông bùng lên, chấn động mười phương.
- Đang chờ ngươi xuất hiện đó.
Nguyên Cổ gào thét, hóa thành một luồng sáng đen vọt tới, lập tức xông lên chém giết, không nói lời vô nghĩa.
- Ầm.
Nguyên Cổ đánh ra một quyền. Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt, vạn cơn sóng xanh, một vầng thần nguyệt giáng xuống, bao phủ phía trước, trời sụp đất nứt.
Diệp Phàm giơ tay, giống như một vị thần linh đánh ra một đòn, một tay lôi ra một ẩn mạch trong lòng đất, phất ngang vòm trời, giống như điều khiến một con chân long, đánh thẳng tới.
Đất đai sụp đổ. Hai người chấn động mãnh liệt, giống như hai vầng thái dương bộc phát ra ức vạn luồng sáng, vô cùng đẹp mắt, khiến người ta không mở mắt nổi.
- Đây là va chạm của huyết mạch mạnh nhất sao. Những người khác quả nhiên không thể so sánh được, đi tới tất biến thành bùn nhăo.
Hai người chiến đấu giống như hai thế giới va chạm, vô cùng chói lọi. Đám mây ở ngoài mười mấy dặm cũng đều sụp đổ. Cả vùng thiên địa như mỹ ngọc nứt nẻ ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Đây là một đòn kịch liệt, khiến mọi người đều phải rút lui. vốn tưởng rằng nơi mình đứng đã an toàn, hiện giờ xem ra còn chưa đủ xa. Cả chiến trường tràn ngập một loại khí tức hóa đạo.
Thiên địa thông minh, nơi nơi đều rực rỡ. Trong đó có hai thân ảnh đang đối kháng, nhìn không rõ dung mạo, chỉ có thể thấy hai bóng dáng rực rỡ, mỗi đòn đánh ra đều khiến thiên địa rung chuyển.
Giống như hai vị thần quyết chiến, tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ trở thành hai vầng sáng duy nhất.
Ầm!
Một kích cuối cùng rồi hai người tách ra, từ đó thu tay lại, đứng ở cách xa vô tận, yên lặng đánh giá.
Ánh sáng vạn trượng biến mất, thiên địa lại khôi phục vẻ trong sáng. Bình nguyên tan vỡ, trước mắt tràn ngập vết thương giống như trải qua kiếp nạn, đáng sợ vô cùng.
Mười phương đều yên ắng. Tinh anh của thế hệ thanh niên cảm thấy lạnh từ đầu tới chân. Chênh lệch giữa bọn họ và hai người này quá lớn. Sinh ra cùng thời đại với bọn họ đúng là bi ai.
Những người khác sao dám đối mặt chứ? Dù là cùng cảnh giới chỉ sợ cũng bị hai người này dùng một quyền đánh nát, chẳng hề tốn chút thời gian nào.
Cái gì là huyết mạch vô song, cái gì là vô địch trong thế hệ. Hai người này chính là thuyết minh tốt nhất. Dù là tu luyện giống nhau, đứng trên đỉnh cao, chiến lực khiến người ta phải kinh hãi.
- Thư giãn gân cốt một chút cũng được rồi.
Nguyên Cổ nói.
Khắp nơi mọi người đều biến sắc. Thế này còn chưa coi là quyết đấu chân chính sao, mới chỉ là thử sức một chút à? Thế thì bọn họ quyết đấu chân chính sẽ mạnh mẽ tới mức nào chứ?
- Vậy thì đánh đi.
Diệp Phàm rống to, lao thẳng tới phía trước, trên người tỏa ra thần quang giống như Thiên Đế thức tỉnh, khí nuốt núi sông. Mái tóc trên đầu cũng rực rỡ hẳn, tung bay về phía sau. Một quyền của hắn đánh tới.
- Rống...
Nguyên Cổ ngửa mặt lên trời thét dài, giống như Ma Chủ tiếng tới. Mái tóc đen rối tung, cũng xông lên phía trước đánh giết, đôi mắt đáng sợ tới dọa người.
Ầm!
Hai người va chạm giống như khiến vòm trời sụp đổ. Một loại khí tức đại hủy diệt tràn ra. Thân thể hai người thiêu đốt, tỏa ra vạn đạo ánh sáng.
- Cũng không hề phòng ngự, chẳng lẽ muốn cùng chết sao?
- Vừa mới bắt đầu đã phân sinh tử sao. Quá nhanh rồi!
Mọi người khắp nơi đều cả kinh kêu lên. Tất cả đều há to miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào nơi này.
Diệp Phàm lúc này từng quyền đánh ra như có thể phá tan chín tầng trời. Mỗi quyền lấp lánh đầy hoa văn màu vàng, phát ra tiếng động như giao hòa với thiên địa, hào quang chiếu ra vô tận.
Nguyên Cổ cũng như vậy, nắm tay đen nhánh chấn động ra dư chấn, phá hủy núi rừng đất đai, biến cả trăm dặm thành một sa mạc lớn, không còn chút sinh cơ.
Phụt!
Phụt!
Hai người cũng không tránh né, khiến thần uy đánh trúng đối thủ. Một quyền của Diệp Phàm xuyên qua nửa đầu Nguyên Cổ, mang theo một đám máu lớn.
Mà một quyền của Nguyên Cổ cũng đánh xuyên ngực hắn. Thánh huyết hoàng kim bắn ra xung quanh. Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, rung động lòng người.
Mỗi quyền bọn họ đánh ra đều đánh sợ, máu tươi bắn tung tóe, phá tan đại địa, tan nát vòm trời. Đạo văn vô tận đan xen, khai thiên lập địa, hóa thành những tiếng gầm rú đáng sợ của đại đạo, đinh tai nhức óc.
Chát!
Nguyên Cổ ác nghiệt vô cùng, dùng sức đánh nát ngực của Diệp Phàm. Huyết mạch Cổ Hoàng độc nhất vô nhị, vượt qua hết thảy, gần như là Nguyên Hoàng khi trẻ tuổi sống lại.
Phụt!
Nhưng thân thể Thánh thể Nhân tộc lại có thể so sánh với chư thần, thét dài một tiếng thoát ra, gần như đập nát nửa người Nguyên Cổ. Một đám máu tươi lớn bắn tung tóe.