Già Thiên

Chương 918: Luyện Ngục Thái Cổ



- Ai?

Lệ Thiên kinh nghi. Hắn cùng Yến Nhất Tịch tự nhiên không cần sư phụ, sở dĩ Diệp Phàm nói như vậy, hoàn toàn là muốn vì tìm một người che chở cho bọn họ.

Vào một ngày, được Tiểu Đình Đình dẫn đường, đám người Diệp Phàm đã đi tới Khương gia, muốn cầu kiến Bạch Y Thần Vương. Thần Nữ Lô xuất ra từ trong tay của Hằng Vũ Đại đế, trên thân lô có khắc các đạo văn thần bí, giao cho Khương Thần Vương nghiên cứu, nói không chừng còn có thể ngộ ra gì đó, khi đo thì việc thu hai người làm đồ đệ cũng sẽ khó mà từ chối được.

Khí thế của thế gia thái cổ lucs nào cũng mênh mông, khiến người ta phải kính sợ.

Một ngọn núi lớn vĩnh viễn không hạ xuống, cao ngất trong tầng mây, một dải thác nước màu bạc rơi xuống dưới, giống như từng giải thiên hà, nơi đây trời quang mây tạnh, không gian yên ắng.

Khi đến nơi này, dường như mọi người được chứng kiến thời kỳ thái cổ mà Đại đế cổ đã từng sống, tất cả đều vô cùng mỹ lệ và hùng vĩ, khiến cho lòng người tràn ngập rung động.

Ở sâu bên trong gần trăm ngọn núi lớn treo lơ lửng giữa trời, có từng tòa Thần Miếu liên tiếp hiện ra, cũng có một tòa cổ thành bất hủ, đó là trọng địa quan trọng nhất của Khương gia.

Khương Dật Phi tự mình đi ra đón, áo trắng nho nhã, phong thái hơn người, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vừa gặp đã khiến cho người ta sinh ra cảm tình.

Một người đánh bại cả Khương gia Thần thể, bất kể hắn có hạ thấp phong thái tới mức nào vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác, khi hắn cười rộ lên thìrất có một loại ý vị siêu trần thoát tục, nụ cười sáng lạn.

Hắn là chủ nhân tương lai của Khương Gia, rất nhiệt tình đỗi với mấy người bọn họ, mời bọn họ đi lên một tòa thần đảo, tiến vào trong một cung điện phong cách cổ xưa, đây là quy cách đãi ngộ rất cao, không phải là Giáo chủ thì không thể đi vào trong này.

- Từ biệt nhiều năm, phong thái Diệp huynh ;ại càng hơn xưa!

Hương Dật Phi sai người dâng trà.

Diệp Phàm mỉm cười đáp lại, rồi sau đó nói ra ý đồ tới đây của mình, nhưng hắn chỉ đành thất vọng, Bạch Y Thần Vương đã vân du tứ hải, cũng không lưu lại tai đây lâu, khiến cho bọn họ rất tiếc nuối.

Cuối cùng, hắn đi gặp Khương lão bá, ngồi một chỗ tán gẫu những chuyện xưa, lão nhân liên tục cảm thán, mạnh mẽ kéo Diệp Phàm lại uống thêm mấy chén.

Hắn vẫn tinh thần quắc thước, cuộc sống những năm gần đây thực sự như ý muốn, Tiểu Đình Đình trở thành ngôi sao mới quật khởi, chói mắt nhất trong gia tộc này, ai trong Khương gia cũng muốn lung lạc, nhất định sau này Thái Âm thân thể sẽ tỏa vinh quang rực rỡ trong Khương tộc, trở thành một nhân vật hết sức quan trọng.

- Người già thì nhớ về quê hương, hai năm trước Đình Đình đã theo ta về lại Nam Vực, cái tiểu điếm kia vẫn còn ở đó, rất nhiều hàng xóm cũ cũng đều khỏe mạnh. Bọn họ nói cho ta biết một chuyện, nói rằng có một nữ nhân rất mỹ lệ từng tới đó tìm hiểu, hỏi thăm về tất cả những chuyện của ngươi tại đó khi xưa.

Khương lão bá nói.

- Có chuyện như vậy sao, nàng là ai?

Diệp Phàm rót rượu, không nghĩ ra đó là ai cả.

- Có một ông bạn già hỏi qua, nàng hình như gọi là Lâm Giai, chỉ đi tới nơi đó một lần, rồi sau đó không còn xuất hiện nữa!

Khương lão bá nói.

Diệp Phàm ngẩn ngơ, cái tên đã thật lâu không được nhắc tới rồi, đã gần hai mươi năm chưa từng nghe qua, hơn nữa lại còn không gặp lại.

Trong những người đi vào trong thế giới này, cũng không phải chỉ có hắn và Bàng Bác, mà còn có mười mấy người nữa, chỉ là đã nhiều năm như vậy trôi qua, cũng không biết bọn họ đang ở phương nào.

Lý Tiểu Mạn trở thành địch nhân sinh tử, Khải Văn được Tây Mạc Thánh tăng cho là trời sinh dị bẩm, tôn thành Hộ pháp Kim cương chuyển thế của Phật giáo, nên đã mang hắn đi theo.

Lâm Giai, Chu Nghị, Vương Tử Văn và những người khác đều là những người khác đều là những người không tầm thường, đã nhiều năm như vậy trôi qua, vì sao bọn họ mãi mà vẫn không xuất hiện?

Lúc này, đột ngột nghe thấy cái tên Lâm Giai, Diệp Phàm lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, trí nhớ phủ đầy bụi cũng được mở ra, chuyện cũ hiện lên trước mắt.

- Là một cố nhân thất lạc đã lâu phải không, ta nhớ đó vào hai năm trước, như vậy tính ra đại khái là ba năm trước đây nữ nhân kia tìm được tiểu điếm, hỏi những chuyện liên quan đến ngươi!

Khương lão bá nói.

- Nếu như tiểu điếm và những hàng xóm vẫn còn ở đó, ta sẽ đi xem một chuyến, hỏi lại cẩn thận xem thế nào!

Diệp Phàm phục hồi lại tinh thần, tiếp tục uống rượu.

Đám người Diệp Phàm rời khỏi Khương gia, Khương Dật Phi tự mình đưa tiễn, nói rằng sau này có lẽ sẽ có một ngày kề vai chiến đấu cùng bọn họ, ánh mắt dõi nhìn bóng dáng khuất dần của bọn họ. Nguồn: http://truyenfull.com

Bọn họ đi tới Thần thành, tiến vào Thiên tuyền thạch phường, đương nhiên không có khả năng trực tiếp mời vị Thánh nhân này thu đồ đệ, mà chỉ là để mượn chút mặt mũi mà thôi.

Toàn bộ Thiên Tuyền giáo đã chết hết, gần như không còn, Nhân Dục Đạo cũng bị người ta tiêu diệt đạo thống, những người quen trước kia, có lẽ chỉ có thể gặp được vào kiếp sau mà thôi.

Vị Thánh nhân Thiên tuyền này quan sát xong Thần Nữ Lô, yên lặng suy ngẫm thật lâu, sau đó mới mở to mắt nói:

- Các ngươi rất hiểu tâm ý của ta, sau này có thể thường xuyên đi tới thạch phường này!

Có một câu này của Thánh nhân là đã đủ rồi, nếu hắn đồng ý che chở, trên thế gian này còn ai giám động vào bnj họ nữa, ngay cả Tổ Vương thái cổ cũng phải kiêng kỵ, tại một trận chiến trên Giao Trì, Thánh nhân của Nhân tộc đã oai chấn tất cả các tộc khác.

Diệp Phàm ngẩn người, không ngờ được lại thuận lợi như vậy, Thánh nhân chắc chắn đã suy nghĩ kỹ, hiểu rõ được ý tưởng của bọn họ, mới có kết quả như vậy.

Cuối cùng, bọn họ vái chào, quay trở về Thiên Đình.

- Hây a…!

Bốn tiểu tử kia ra sức tu luyện, mà đại hắc cẩu thì vẫn như cũđang huấn luyện hai gã ngân huyết hoàng tộc, thỉnh thoảng còn có nững tiếng kêu thamt thiết phát ra, khiến cho ai cũng phải sợ hãi.

Tất cả đều bình tĩnh, mọi thứ để đi vào quỹ đạo, ngày sau nhất định sẽ phát ra ánh sáng huy hoàng

- Trước khi rời đi, nếu không thể cứu hết tất cả cố nhân khi xưa, không giết sạch đại địch, vậy thì thật sự rất xin lỗi các ngươi rồi!

Diệp Phàm tự nói, đứng trên một ngọn núi cao, nhìn ra Đông Hoang mênh mông phía xa.

Luyện Ngục ở nơi nào? Điều nàu cũng không cần nghỉ nữa, Đông Phương Dã ngã xuống Trụy Ưng Nhai, nhất định chính là nơi đó, hắn muốn tới đó đưa hắn ra ngoài.

Tuy rằng đã sớm nghe được hầu tử giảng giải về nơi đó. Địa phương kia có rất ít người có thể còn sống mà đi ra, nhưng hắn vẫn như cũ muốn xông thử vào đó một lần.

Vào thời thái cổ, vạn tộc đại chiến, thi thể hài cốt chất thành vô số ngọn núi lớn, mặt đất rộng lớn cũng biến thành màu máu, dưới Trụy Ưng Nhai sâu thăm thẳm này, không biết dã có bao nhiêu xác người được chôn tại đó.

Nơi đó vốn là một chiến trường thái cổ, nhưng cuối cùng lại trở thành nơi chôn cất, âm sát khí cực kỳ nặng nề, sinh linh nào đi vào nơi đó cúng không còn mạng để trở ra, rất xứng với cái tên Luyện Ngục.

Hắc Hoàng chồm lên nói:

- Nếu ngươi muốn đi cứu tên dã nhân đó, vậy thì không thể thiếu tên trộm mộ kia được, hắn chính là chuyên gia trong lĩnh vực đùa với quỷ này, rất tinh thông mấy thứ lăng mộ chôn cất, trong lĩnh vực này thì hắn chính là người có quyền lên tiếng nhất.

- Tên mập này cũng không dễ tìm ra!

Lệ Thiên nói.

- Điều này thật ra cũng không khó, ta có biện pháp câu hắn đến đây!

Diệp Phàm nói.

Vào một ngày, một tin tức kinh người được truyền ra, một sơn cố tại Bắc Vực đột nhiên nổ tung, hình như có một tòa phần tháp của Thái Cổ Hoàng nứt ra, xuất hiện trên thế gian, sát phạt khí xông lên chín tầng trời.

Tin tức vừa xuaatfs thế, gây ra một mảnh chấn động lớn, cũng không biết có bao nhiêu người đang nhằm về nơi đó, khắp Đông Hoang chấn động, không ít thế lực lớn đều bị kinh động.

Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Hầu Tử, Lý Hắc Thủy, Yến Nhất Tịch đang ngồi trên một ngọn núi phía xa, nhìn về phía tòa sơn cốc kia, nhìn thấy có người đang lục tục tới.

- Chiêu này hình như có chút quá âm hiểm thì phải, các ngươi nhìn kìa, các tộc thái cổ lại còn hưng sư động chúng, một số vương tộc còn giốn như bị lửa đốt vào mông đua nhau chạy tới đây!

Lệ Thiên líu lưỡi nói.

- Ngay cả Hoàng tộc tại Huyết Hoàng Sơn và Thần Tàm Lĩnh đề có người xuất hiện!

Hầu tử nói.

- Thà tin còn hơn không tin, các đại tộc đều đã phái người đến dò xét rồi.

Lý Hắc Thủy nói.

Một tin tức do Diệp Phàm phát ra đã dấy lên một mảnh đại loạn, cũng không biết có bao nhiêu cường giả đi tới tòa thung lũng sụp đổ kia bị vây chật như nêm cối.

- Đến rồi, tên mập mạp chết tiệt kia xuất hiện, cho dù thay đổi khuôn mặt nhưng vẫn không dấu được khí chất đáng khinh, quan sát vòng quanh thung lũng sụp đổ này, sau đó hùng hùng hổ hổ, hình như đang lảm bẩm "bị lừa" gì đó, liên tục nguyền rủa.

- Thật tuyệt, chỉ một chiêu như vậy, đã lôi được tên Đoạn mập mạp tới tận đây!

Lệ Thiên tán thưởng, sau đoa mấy người đều phá lên cười ha hả.

Bọn họ truyền âm cho Đoạn Đức, tên đạo sĩ vô lương nà lập chức dậm chân, mắng to bọn họ là lũ vô đạo đức, làm hại hắn điên điên khùng khùng chạy tới tận đây, thì ra tất cả chuyện này chỉ là để cho hắn xuất hiện.

Hắc Hoàng nói.

- Lần này có phần của ngươi đó, ngươi còn kêu cái lông chim à, lần này chúng ta chuẩn bị một phần đại lễ dành cho ngươi, chỉ cần tới lấy thôi, nghe nói nơi đó có ít nhất cũng phải mai táng tám trăm mười vạn người, thậm chí còn có thể nhiều gấp mười số đó nữa.

- Nói hưu nói vượn, đạo gia ta hành tẩu thiên hạ, có loại mộ phần nào mà chưa từng đào qua rồi, ngay cả Vô Thủy đạo thai mà ta cũng đã đi qua, chưa từng nghe nói có mộ phần nào lớn như vậy cả.

Đoạn Đức khinh thường.

- Gâu…! Quả nhiên ngươi vẫn tà tâm không hết, vẫn còn thèm thuồng Tử Sơn!

Hắc Hoàng thiếu chút nữa đã lao lên cắn hắn.

Diệp Phàm vội vàng tách bọn họ ra, đây là một cặp hỗn đản, không một tên nào là đèn cạn dầu cả, nếu mà náo loạn lên, nhất định sẽ khiến cho gà bay chó chạy.

Hầu tử ra mặt, nói rằng đã phát hiện ra một chỗ như vậy, thậm chí dưới chiến trường kia rất có thể thực sự mai táng các nhân vật vô thượng, Đấu Chiến Thánh Hoàng phụ thân hắn từng đi vào trong đó rồi, từng đánh chết một vị Thánh linh tại đó.

- Có thi thể Thánh linh đủ sức đánh một trận với Cổ Hoàng ư? Đi, nhất định phải đi!

Đoạn Đức ra bày ra bộ dáng "các ngươi đừng cản ta".

Trong ngày này, có rất nhiều người tại Đông Hoang đều ngoác mồm ra nguyền rủa, phần mộ của Cổ hoàng chỉ đào ra mấy con chuột núi, không có bất cứ thứ gì khác. Bình thường thì không có ai lại đi vô lương tâm tới mức đi lừa mọi người như vậy cả, rất nhiều tu sĩ, bao gồm không ít Cổ tộc, đều tức giận nghiến răng.

Về phần người khởi xướng thì đã sớm xé rách hư không mà đi, di chuyển về phía hung địa nổi danh tại Bắc Vực: Trụy Ưng Nhai.

Tên như ý nghĩa, ngay cả chim ưng mà đậu trên vách đá thì cũng đều phải rơi xuống dưới, có thể nghĩ mà nó dốc tới nào, hiểm trở kinh nười, không ai có thể bình yên đi lại được.

- Nơi này mai táng gần trăm thi thể cường giả cấp Vương của thái cổ hay sao?

Hắc Hoàng cũng không phải là nói quá khi cho rằng Đoạn Đức là một hành gia trên lĩnh vực này.

Vách núi dựng đứng, ẩn mình trong các đám mây mù, nhưng thung lũng phía dưới lại quá nhỏ, mặc dù sâu không lường được, nhưng không có vẻ gì giống như có thể chứa được mấy trăm vạn người cả.

- Chờ một lát các ngươi xuống sẽ biết!

Hầu tử mỉm cười.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí