Già Thiên

Chương 823: Cổ Hoàng Thai



Trong một vùng dãy núi cổ xưa ở Bắc Vực Đông Hoang, Bắc Đẩu Tinh Vực.

Vạn mạch nằm ngang, từng cái như Thương Long, dữ tợn hướng lên trời như bị thần linh phong ở nơi đây. Mỗi một ngọn núi lớn đều cao ngất trong mây, nối liền với trời, nguy nga hùng vĩ là miêu tả chân thật nhất về chúng.

Trong một vùng rừng núi thượng cổ tráng lệ yên lặng nhiều năm, thác nước lớn vốn đã khô cạn từ thời thái cổ lại lần nữa xuất hiện, một mảnh trắng xóa, ù ù đổ xuống.

Vùng nham thạch vốn đất cằn ngàn dặm, không một ngọn cỏ mấy ngày nay chồi non vỡ đất chui lên, tỏa sáng xanh biếc, sinh cơ tái hiện.

Không quá mấy ngày, nơi đây lão dược tỏa hương như là trưởng thành đã mấy vạn năm, ngoài ra còn có nhừng gốc linh thụ xuất hiện, trong suốt lóng lánh, mùi quả thơm từng đợt. Các loại kỳ hoa dị thảo đều sinh ra, sinh cơ bừng bừng linh khí xung thiên, khí lành lượn lờ, khí trời bốc hơi. Đây là một loại thần tích.

Ờ khu vực trung tâm, một vùng cổ điện khổng lồ từ trong vực sâu hiện lên, xuất hiện ở trung ương cốc. Đây là Thần Linh Cốc của Vương tộc thái cổ, hôm nay có một tràng thịnh hội.

Trong cung khuyết, đại biểu các tộc thái cổ tụ cùng một chỗ, đối mặt một tòa thần thai sáng lạn, mặt trên có khắc đầy phù văn, bắn ra đạo ngân vô cùng.

- Vì sao không cảm ứng được khí tức của các bậc tiên hiền? Bên kia xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mọi người đều cùng xảy ra bất trắc hay sao?

- Điều đó không có khả năng. Có ai có thể giết chết nhiều Vươgn như vậy, một đám Cổ vương cường đại nhất, dựa theo ghi lại trong tộc tịch có ba vị Đại Thánh, thiên hạ ai có thể đối địch?

- Mười hai năm rồi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, trong thời gian đó vì sao cảm ứng được khí tức bọn họ rồi sau đó gián đoạn?

- Còn có một tia cảm ứng huyết thống trong tộc, khi đứt khi liền. Chẳng lẽ chỉ còn lại một vị cổ Vương của Hạo Long tộc...

- Mặc kệ, nhất định phải nhanh chóng tìm ra kết quả, tìm hiểu cho rõ, bằng không các tộc khó yên. Rốt cục là một đám nhân vật như thế nào có thể diệt những Cổ Vương cùng Đại Thánh kia.

- Thật sự không được thì để cho cổ Vương ngủ say của các tộc chúng ta tỉnh lại đi, để cho bọn họ đến chủ trì.

- Không nên vọng động Bắc Đẩu Tinh Vực rất quái, thậm chí có thể dùng đáng sợ để hình dung. Các ngươi không biết, lúc ấy không biết đưa tới bao nhiêu nhân vật khủng bố, đều tìm kiếm hắn. Mà Đại đế của Nhân tộc đời sau tuyệt đối có thể dùng kinh sợ để hình dung, có thể sánh vai cùng cổ Hoàng ngày xưa tuy nhiên truyền thuyết đều tọa hóa rồi, nhưng người của các tộc chúng ta đi điều tra cảm giác vô cùng quái dị và đáng sợ.

- Cổ Hoàng Sơn để một Đại đế Nhân tộc tên là Vô Thủy chiếm cứ, ngay cả cổ tộc trong đó không biết nhiều năm qua như vậy đã xảy ra chuyện gì. Không lâu trước đây không phải lại có tiếng chuông đáng sợ truyền ra sao, nghẫm lại khiến người ta kinh sợ.

- Thiên Hoàng tử nói hơn phân nửa là do một con chó gây ra, không cần quá mức lo âu. Dù sao hắn cũng ra từ cổ Hoàng Sơn, ít nhiều có chút hiểu biết.

- Được rồi. Thúc giục thần thai ngày xưa cổ Hoàng để lại, triệu hoán một lần nữa thử xem. Vô luận như thế nào đều phải cho ra một kết quả.

Ông!

Một tiếng vang nhỏ, sau đó thần thai run lên rồi toàn thân trong suốt, thần quang sáng lạn rất nhanh vọt lên, đánh hướng bầu trời vĩnh hằng bất diệt. Các loại phù văn lưu động, mở ra một đường hầm thời không như nối liền thái cổ lại giống như xuyên qua một chỗ khác của tinh không.

Một lát sau, Tử Vi cổ Tinh Vực, trên không một vùng biển xanh biếc ức vạn dặm, thân thể Diệp Phàm tức thì run lên, nhạy cảm phát hiện một tia dị thường. Thây khô của Vương thái cổ đầu rồng bị hắn phong ấn như rung động một cái.

- Loại tình huống này đã xảy ra rất nhiều lần, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Trong lòng hắn tự lẩm bẩm.

Trăng sáng treo cao, nửa trang tiên kinh Hoàng Huyết Xích Kim trong tay hắn chảy ra ráng mờ, phụ trợ cho bàn tay hắn một mảnh trong suốt sáng bóng. Hắn thả mấy người Y Khinh Vũ ra cùng nhau quan sát.

Lệ Thiên nó:

- Đây là quỷ vẽ bùa à, một chữ cũng không nhận ra. Dường như là loại ấn ký nào đó nhưng mà gày rời, căn bản không thể tìm hiểu.

Y Khinh Vũ nói:

- Đây là một loại lạc ấn nguyên thủy, mặc dù là thiếu một góc một sợi cũng không thể tìm hiểu, khó trách bảo tồn trong hai cổ giáo nhiều năm như vậy cũng không có chút tiến triển cùng thu hoạch nào.

- Nói như vậy cần phải có nửa trang tiên kinh khác mới được?

Yến Nhất Tịch nói.

Mấy người đều rất kích động, cũng rất đáng tiếc. Đây chính là Thần Linh cổ kinh trong truyền thuyết, chi cần luyện thành muốn chết cũng khó, ai không động lòng.

- Đi. Quay lại tiếp tục cướp đoạt Tiểu Đức Tử, gom đủ nửa trang cổ kinh tiên gia.

Lệ Thiên nói.

Mấy người đều trợn mắt, lần này có thể cướp đoạt Doãn Thiên Đức là các loại nhân tố hợp vào cùng một chỗ mới được, nếu muốn cướp đoạt nửa trang kia, một chút hy vọng cũng đừng mơ.

Vũ Hóa Tiên Nhai đang có Nhân Vương, Kim Ô Vương, Thanh Ngưu đang đại chiến, tùy tiện nhảy ra một tên đủ để giết bọn họ không biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng không có tính toán ra tay nhưng bọn họ vẫn lặng lẽ trở về, đương nhiên cách xa hơn trăm dặm không dám tới gần.

Đại chiến vẫn đang tiếp tục nhưng không biết nửa trang tiên kinh Hoàng Huyết Xích Kim kia rơi vào trong tay ai, biến mất không thấy đâu.

Mười tám chiếc thuyền cổ đồng loạt chấn động, hào quang hừng hực, giờ khắc này hợp một trở thành một con thần thuyền chắc chắn bất hủ treo trên đỉnh đầu Nhân Vương.

Nó là sát trận thượng cổ cũng là một kiện Thánh binh, lúc này chấn ra từng đạo gợn sóng vừa phát huy uy lực thần trận cũng có trách nhiệm sử dụng binh khí.

Nhân Vương dù già nua nhưng lại có khí thế khí nuốt núi sông, đại khai đại hợp ngẩng đầu mà vào, một thân chiến bào màu bạc bay phất phới.

Mỗi một quyền hắn đánh ra đều có tinh quang lóe lên, dường như mỗi một lần đều đánh sập một vùng tiểu vũ trụ cổ xưa, thần uy cái thế.

Đây chính là Nhân Vương đáng sợ.

Kim Ô Vương huyết khí cường thịnh, cầm trong tay Ô Sí Lưu Kim Đảng uy áp thiên hạ, một mái tóc vàng rối tung bay loạn, thần dũng không thể đỡ.

Hắn lúc thì công kích Nhân Vương, lúc thì công kích tọa kỵ của Lão Tử, đại chiến phi thường kịch liệt.

- Hỗn Nguyên Nhất Khí Đại Lực Ngưu Vương Công.

Thanh Ngưu rống to, như là có lực lượng khai thiên tích địa, từng tòa núi ma thái cổ hiện lên ở bốn phía, mây đen quay cuồng, ma khí ngập trời, thần lực cái thế.

Ngay cả Diệp Phàm ở phương xa đều giật mình, chưa từng nhìn thấy người lực lớn như vậy. Không nói đến đạo thuật, chỉ riêng lực lượng mà nói hơn xa Vương giả đại thành khác, quả thật có thể một tay phá trời.

Hắn cao như núi, thân người đầu trâu, mỗi một sợi lông đều to như thùng nước, rơi xuống có thể ép sụp hư không, khiến người ta không thể biết được hắn rốt cục dồn vào một loại lực lượng như thế nào?

- Lực lượng con trâu này thật là đáng sợ. Không nói đến đạo pháp, chỉ riêng lực lượng đã có thể sánh vai cùng Thánh nhân rồi hả?

Lê Thiên líu lưỡi.

- Đệ nhất đại lực Vương giả đương thời. Yến Nhất Tịch nói.

Diệp Phàm run lên. Đây là tọa kỵ của Lão Tử. Con Ngưu Ma Vương này khủng bố như thế, vậy bản thân Lão Tử rốt cục đạt tới loại cảnh giới nào, hiện nay lại đi nơi nào?

Vũ trụ cô quạnh, lạnh băng và hắc ám vĩnh hằng, hiếm có sinh mệnh cổ tinh nhưng ẩn chứa rất nhiều bí mật khiến người ta thăm dò không hết.

Ầm!

Cuối cùng, cổ thuyền trên đinh đầu Nhân Vương buông xuống ngàn vạn tia đạo ngân. Kim Ô Vương cũng vung Thần Đảng viễn cổ. Thanh Ngưu vận chuyển Hỗn Nguyên Nhất Khí Đại Lực Ngưu Vương Công mượn dùng Thánh binh trong cơ thể phát ra. Ba người va chạm, công kích lẫn nhau, thiên địa sụp đổ.

Trong một vùng hào quang chói mắt không nhìn thấy cái gì, thẳng đến thật lâu sau mới mờ đi, hóa thành một cái hư không hắc động thật lớn, ba vị Vương giả biến mất.

- Người đâu, nửa trang Thần Linh cổ kinh đâu?

Lệ Thiên trợn mắt.

- Phá vỡ vĩnh hằng. Ba người này thật là đáng sợ, nhưng lại đánh ra một kích kinh diễm thiên cổ như vậy.

Y Khinh Vũ than nhẹ.

Vương giả gần như không có khả năng đánh ra cảnh tượng như vậy. Hắn sắp đến gần lĩnh vực Thánh nhân, Vương giả chi chiến như vậy ngàn đời này không biết xảy ra bao nhiêu lần.

Bọn họ phá vỡ vĩnh hằng, ít nhất cũng xuất hiện ở ngoài mấy ngàn dặm, có lẽ ở hải ngoại mờ mịt, có lẽ ở một lục địa khác, thậm chí có khả năng tới thiên ngoại.

- Nửa trang cổ kinh tiên gia, xem ra không chiếm được... Yến Nhất Tịch thở dài.

- Tàn kinh thật sự không cách nào hiểu được sao?

Diệp Phàm không cam lòng nói.

Y Khinh Vũ nói:

- Tương truyền cũng có biện pháp nhưng là quá gian nan, bằng không cổ giáo nội tình thâm hậu như Nhân Vương Điện, Trường Sinh Quan vì sao thủy chung không có thu hoạch, đến tột cùng cần dạng phương pháp cổ nào mới có thể thăm dò nguyên thủy lạc ấn?

- Nửa trang cổ kinh kia sẽ không thật sự bị Tiểu Đức Tử đoạt đi rồi chứ? Tên khốn kiếp này có rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên, ngàn vạn lần không nên bị hắn hiểu thấu.

Lệ Thiên nói.

Trong lòng mấy người chợt nghĩ lại, còn nhớ rố biểu tình khi Ngưu Ma Vương cùng Doãn Thiên Đức nói thầm với nhau, nói hắn không giống người tốt, hình như có quỷ kế, không đảm bảo sẽ không bị hắn lấy được.

- Ta được nửa trang tiên kinh, hắn được nửa trang Thần Linh cổ kinh, nếu muốn hợp nhất quá khó, vậy xem ai có thể thăm dò thiên cơ trước.

Diệp Phàm nói.

Trăng mới lên cao, ánh trăng như nước, biển xanh sóng nước trong vắt lóe ra màu bạc. Nơi đây trờ nên im lặng, mấy vị Vương giả đều rời đi.

Mấy người bọn họ chỉ có thể rời đi, không dám ở lâu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hôm nay có thể chiếm được nửa trang Thần Linh cổ kinh đã là may mắn trời ban.

Mấy ngày sau thiên hạ chấn động. Nhân Vương Điện cùng Trường Sinh Quan trao đổi cổ kinh, kết quả bị người chặn giết, đều mất đi tiên kinh nguyên thủy. Tin tức vừa ra, thiên hạ chấn động.

Rất nhiều người căn bản không tin. Hai cổ giáo này cường đại cỡ nào, ai có thể chống lại? Khi có người nói có mấy vị Vương giả đại thành xuất hiện, mọi người mới mất hết thanh âm, ngơ ngác sợ run.

Nhân Vương, Thiên Yêu Vương, Quang Minh Vương, Thanh cổ đạo nhân người nào không phải người chết tọa hóa, tất cả đều là Vương giả quân lâm thiên hạ ngày xưa không ngờ sống lại.

Kim Ô Vương cùng Vương không biết ra tay đồng dạng khiến người rung động. Thiên hạ này hiện nay không thiếu Vương giả đại thành, khiến tất cả thế lực lớn kinh sợ.

Thần Linh cổ kinh mất đi khiến khắp thiên hạ sôi trào, cường giả các nơi đều ra truy tìm khắp thiên hạ, ai cũng muốn chiếm được. Trong mấy ngày ngắn ngủi, các châu chấn động, hải ngoại cũng sóng to gió lớn, tất cả tu sĩ đều xuất động.

Chỉ một tờ cổ kinh tiên gia lại khiến người trong thiên hạ đều lâm vào điên cuồng, gây ra phong vân vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, đã xảy ra rất nhiều sự kiện đổ máu.

Bắt đầu từ cái ngày đó thiên hạ không yên, khắp nơi đều đang tìm kiếm, nhất là Nhân Vương Điện cùng Trường Sinh Quan giống như là phát điên.

- Tên khốn kiếp Doãn Thiên Đức này thật là làm mặt tỉnh bơ. Hắn noi theo cổ nhân cưỡi trâu đi về hướng tây, ngày hôm trước lại hiện ra, có người nhìn thấy tử khí mênh mông tám ngàn dặm, hắn đang ngộ đạo trong một vùng đại hoang.

Lệ Thiên nắm chặt tay, hắn rất hy vọng đám Nhân Vương đi tìm hắn ta gây phiền toái, nói:

- Thản nhiên như thế là thật sự muốn ngộ đạo hay là không sợ hãi?

- Cho dù mấy vị Vương giả đại thành hoài nghi, giết hắn, hắn cũng khẳng định có đường lui, không có chuyện gì.

Y Khinh Vũ nói:

- Qua cơ hội lần này, hiện nay lại phải chờ hơn một tháng. Đêm trăng tròn lần sau, chúng ta tấn công Bát Cảnh Cung.

Diệp Phàm nói.

- Này... vạn nhất tên độc nhân Tiểu Đức Tử này nấp trong cung thì làm thế nào?

Lệ Thiên lo lắng.

Diệp Phàm nói:

- Yên tâm. Hiện nay hắn thản nhiên cưỡi trâu đi về hướng tây, dù thế nào cũng sẽ làm đủ bộ dạng, sẽ không về nhanh như vậy. Bằng không hắn đã sớm tìm ta báo thù cho đệ đệ.

Thấm thoắt một tháng qua đi, trong thời gian này Tử Vi cổ Tinh Vực chấn động các nơi đều không yên. Một tờ Thần Linh cổ kinh không biết gây ra bao nhiêu huyết chiến, mặc dù là tin đồn vô căn cứ cũng đều đưa tới đại lượng cao thủ.

Đêm trăng tròn, đám người Diệp Phàm đi tới bên ngoài Thái Thanh Thánh Cảnh. Đến nửa đêm, một tiếng vang lên, bọn họ dựa theo trí nhớ nguyên thần của Xà tinh đồng tử, một đường lần mò, dùng Thánh khí cường đại mạnh mẽ đánh vỡ tiểu thế giới này rồi sau đó tiến vào bên trong.

- Bát Cảnh Cung!

Ngay ở phía trước, tử khí tràn ngập, một tòa cổ khuyết sừng sững. Nó cũng không to lớn cỡ nào nhưng lại có khí thế trấn áp thiên địa.

Mây mù cuồn cuộn, Bát Cảnh Cung như tòa điện phủ Thần linh bất hủ, có một loại khí tức đại đạo đang lưu chuyển khiến người ta kính sợ thật sâu.

- Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh. Vô danh, thiên địa chi thủy. Hừu danh, vạn vật chi mẫu...

Đi tới gần, tòa cung điện màu tím này có một loại uy thế chí thánh, chí đại, chí viễn, chí áo, ở phía trên khắc đầy chữ cổ.

- Đây là chữ cổ?

Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch đều kinh hãi, Y Khinh Vũ cũng mắt đẹp tòa sáng kỳ dị. Cả tòa cung khuyết này khắc đầy chữ cổ, huyền diệu khó lường.

 

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí