Già Thiên

Chương 723: tt



Lui!

Vương Thành Phong bắt lấy đứa cháu nhỏ, dẫn đầy bay ngược, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Nhưng mà, hết thảy đều đã muộn. Diệp Phàm dẫn động khối Thần Nguyên, trăm vạn phù văn hiện ra, một cỗ thần uy kinh khùng lập tức bùng nổ.

Trong nháy mắt, khắp thiên địa đều là hào quang, ngay cả thái dương trên trời đều bị bao phũ, như là có vô số tinh tú rơi xuống, va chạm xuống mật đất.

- A...

Một vùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, người của Vương gia đều bị bao phũ ở bên trong, không có một ai chạy ra.

Trong Tây Bá Thành, mọi người toát ra một luồng khí lạnh từ trong xương tùy. Loại lực đạo này thật là đáng sợ, căn bản không thể chống lại, Thánh chù đi vào đều sẽ bị thần quang xuyên thũng thành cái sàng.

Tường thành cổ xưa hiện lên đạo văn, hóa thành một vùng sáng mờ ngăn cản cỗ lực lượng bạo ngược này xâm nhập, nếu không sẽ gập phải tấn công mang tính hủy diệt.

Bùng nổ trong nháy mắt, lực lượng như đại dương mênh mông luyện hóa hết thảy sinh linh hữu hình. Mười mấy vị Thái thượng trưởng lão đương trường hóa thành ánh sáng, hình thần đều diệt.

Khi hết thảy biến mất, chỉ còn lại hai vị đại năng cùng Vương Trùng, toàn thân rách nát, gần như tan rã.

Hai vị đại năng là dựa vào thực lực sống sót, Vương Trùng thì dựa vào các loại bí bảo ngăn cản, sau khi hủy mất một thân thần vật mới giữ lại được cái mạng.

- Ngươi...

Vương Thành Phong tức giận không ngừng hộc máu. Nguyên bản hết thảy trong lòng bàn tay, nhưng thời khắc cuối cùng lại bị thương thảm như vậy.

Một vị đại năng khác lảo đảo, muốn phóng lên trời cao thoát khỏi nơi đây. Nhưng một tiếng "Ầm" vang, Diệp Phàm một chường vỗ xuống, sống sờ sờ bị chấn thành thịt nát.

- Một thân pháp lực mất hết cũng muốn chạy trốn?

Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên một tia tươi cười lạnh lùng đi lên phía trước.

Trên mật đất, vảy màu bạc lóe lên, một sinh linh thái cổ còn chưa chết, giãy giụa bò lên từ trong bụi mù.

Phốc!

Diệp Phàm điểm ra một chỉ, lập tức xuyên thủng mi tâm nó, rồi sau đó bàn tay mào vàng ép xuống, đánh cho nó chỉ còn lại một bãi máu.

- Đừng!

Vương Trùng toàn thân lông tóc dựng ngược, biến có đột nhiên như thế khiến trong lòng hắn đầy tuyệt vọng.

- Ngươi không phải muốn giẫm chết ta sao? Đi tới!

Diệp Phàm ngoắc hắn.

- Diệp Phàm...

Thúc thúc ruột của Vương Đằng cắn răng, loạng choạng đứng lên rồi sau đó rống to một tiếng thiêu đốt sinh mệnh lực, mạnh mẽ tăng lên chiến lực.

Ầm!

Diệp Phàm thi triển ra Pháp Tướng thần thông, khoảnh khắc biến lớn, nhấc một cái chân màu vàng dùng sức giậm xuống.

Phốc!

Vương Thành Phong miệng phun máu tươi, vị một bàn chân đạp trên mật đất không thể giãy giụa, toàn thân đứt gân gãy xương.

- Muốn bắt tay chế thuốc, hôm nay ta luyện ngươi trước!

Diệp Phàm một chân dùng sức di một cái, giống như giẫm một con rệp, ấn Vương Thành Phong lún vào bùn đất, một thân pháp lực đều bị hủy diệt.

- Vương Đằng cháu ta sẽ đến giết ngươi!

Vương Thành Phong quá tức giận, không ngừng ho ra máu.

- Ta chờ hắn.

Diệp Phàm dùng sức di một cái, một vị cường giả tứ phân ngũ liệt, rốt cục xóa tên.

- Thúc thúc...

Vương Trùng kêu sợ hãi, rất nhanh bay ngược, nhảy dựng lên.

Thân thể Diệp Phàm nhỏ đi hóa thành bộ dạng bỉnh thường từ trên trời giáng xuống, một cước đạp hắn xuống dưới, "Phịch" một tiếng giẫm trên mật đất.

- Ngần này tuổi mà ngươi đã tàn nhẫn như vậy, liên tiếp chọc giận ta, không giết ngươi ông trời không tha thứ.

Diệp Phàm đá ra một cước, Vương Trùng lập tức lăn lộn ra ngoài. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Không nên!

Vương Trùng kêu to, toàn thân đều run rẩy, thân thể mềm nhũn lập tức quỳ gối trên mật đất, dập đầu cồng cộc.

- Ca ca ngươi được xưng là Bắc Đế, ngươi lại quỳ ở chỗ nào, khiến hắn làm sao

có thể nhịn nổi, làm mất hết mật mũi của hắn. Ta vẫn là tiễn ngươi lên đường thôi!

Diệp Phàm điểm ra một chỉ, mi tâm Vương Trùng nở rộ hoa máu, hét to một tiếng ngửa mật lên trời rồi mới ngã xuống.

Lần này không có biến có gì xảy ra. Bắc Đế đưa hắn đủ loại Pháp bảo bảo mệnh đều bị hủy trong hào quang kịch liệt vừa rồi.

- Đệ đệ của Vương Đằng bị giết rồi!

- Thúc thúc ruột của Bắc Đế bị Diệp Phàm chém!

Tin tức như mọc cánh truyền ra ngoài, bay khắp bốn phương tám hướng, chấn động Trung Châu, kinh động rất nhiều thế lực lớn.

- Lần này, Bắc Đế cùng Thánh thể sẽ không chết không ngớt, kết thù lớn rồi!

Mọi người đều lập tức nghĩ tới đủ loại hậu quả ngày sau.

- Hai người này tất sẽ có một hồi đại quyết chiến, chỉ có một người có thể sống

Ở Đông Hoang xa xôi, trong một tuyệt địa đại hung đại ác trong mắt Nhân tộc, trong những động phủ nối tiếp nhau Thần Nguyên lóe lên, có phong rất nhiều sinh linh thái cổ.

Trong một tòa động phủ cổ xưa rộng rãi, Bắc Đế cùng một người trẻ tuổi Vương tộc thái cổ ngồi đối diện nhau. Nơi này tràn ngập khí cơ thái cổ, hết thảy đều thần bí.

Âm!

Đột nhiên, Vương Đằng đứng bật dậy, một miếng ngọc bội trên người hắn vờ nát, đệ đệ hắn đã chết.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi kia hỏi.

- Có người giết đệ đệ ta.

Vương Đằng tay nắm chật trắng bệch, thần sắc dọa người, trong mắt bắn ra thần mang dài mấy thước giống như kiếm nhọn xuyên thủng vách đá.

- Người nào to gan như vậy? Ta phái vài người đi giết hắn, cho dù chủ của một giáo cũng không giữ được khỏi rơi đầu.

Vương tộc thái cổ này không chút để ý nói.

- Là hắn, nhất định là hắn! Thánh thể Diệp Phàm, ta tất chém ngươi!

Vương Đằng giọng trầm thấp nhưng âm vang hữu lực, giống như một cái chuông vàng đang ngân lên.

- Thánh thể của Nhân tộc không kém gì thề chất của bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên. Người như vậy một khi đại thành, ngay cả Vương của thái cổ đều kiêng kị.

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi kia nói.

- Bất kể là loại thể chất nào chẳng qua đều là người chết và người sống mà thôi. Hắn chỉ là một khối đá mài đao trong mắt ta, sống không lâu nữa!

Trong mắt Vương Đằng hào quang dọa người nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, đã không còn một tia tức giận nói:

- Khi nào Tổ Vương của các ngươi thức tỉnh, đây mới là mấu chốt nhất.

- Rất khó nói. Có lẽ sắp sửa, có lẽ còn phải mấy năm.

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi khẽ uống một ly rượu, nói:

- Chậm rãi chờ đợi đi.

Bỗng nhiên tiếng châu ngọc leng keng truyền đến, một bóng người thướt tha đi vào động phủ, tóc lam dài tới thắt lưng, dáng người tuyệt mỹ, da thịt như dương chỉ bạch ngọc, cực kỳ xinh đẹp.

- Đệ đệ, Tổ Vương tỉnh rồi, muốn ngươi mang tu giả Nhân tộc này đi gập.

Nàng này vẻ đẹp kinh diễm, không khác gì Nhân tộc, không có đặc thù của sinh

vật cổ.

- Ô, tổ tiên sống lại rồi.

Thần sắc Vương tộc thái cổ trẻ tuổi trịnh trọng, không dám tùy ý nữa.

Bắc Đế đứng bật dậy, con ngươi nhìn phía nơi sâu nhất cổ động. Nơi đó một mảnh u ám, sâu không lường được, mơ hồ tràn ngập một cỗ khí tức khiến người ta sợ run, cường đại như hắn đều cảm thấy toàn thân lông tóc dựng đứng.

- Đi thôi.

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi dẫn đầu đi tới.

- Như thế rất tốt, ta muốn gập Tổ Vương của các ngươi, tiến vào cổ Hoàng Sơn nơi Vô Thủy Đại đế tọa hóa.

Vương Đằng trầm giọng.

Một khối Thần Nguyên có khắc trăm vạn phù văn, đem hai vị đại năng phế bỏ. Bên ngoài Tây Bá Thành khắp nơi hoang tàn, một đống đổ nát, mật đất lún sâu mấy chục trượng.

Chiến trường chỉ còn lại một ít vết máu, ngoài ra không còn gì khác. Người của Vương gia đứng ở đống đổ nát này hồi lâu không nói. Đây đã là ba ngày sau, tới thì đã quá muộn rồi.

- Tiểu bối họ Diệp, dám xúc phạm uy quyền Vương gia ta, giết đại năng tộc ta, giết con cháu dòng chính Vương tộc, khắp thiên hạ không một chỗ dung thân.

Một tiếng rống to vang vọng Tây Bá Thành.

Lần này phong ba rất lớn, Diệp Phàm diệt Vương Trùng đệ đệ của Vương Đằng, giết thúc thúc hắn Vương Thành Phong, có thể nói là mối thù không đội trời chung.

- Thánh thể thật là dám ra tay a, ngay cả hai người chí thân của Bắc Đế đều chém. Hắn không sợ gây họa lớn sao?

Vương Đằng được kế thừa Loạn cổ Đại đế, có đại khí vận kinh thế, ngay cả Thần Toán Tử đều nói tương lai có thể sẽ chứng đạo thành đế. Hiện nay không người dám trêu, một ít truyền thừa bất hủ đều muốn làm thông gia.

- Giáo chủ các nơi đều kiêng kị ba phần đối với Vương Đằng, Diệp Phàm rất dứt khoát, trực tiếp làm thịt hai người thân của hắn. Thù này không thể hóa giải!

Hiện nay gần như không ai nguyện là địch của Vương Đằng, bời vì hắn đã trường thành, căn bản không thể bóp chết. Chỉ sợ có mỗi Diệp Phàm không kiêng kị gì.

- Trên con đường tương lai chứng đạo thành đế không thể tránh được đại chiến đổ máu, cũng không biết ai có thể thắng, giẫm thi thể hài cốt chư vương đi tới, duy nhất chứng đạo.

Đại thế tiến tới, chư vương cùng nổi dậy, tinh tú rực rờ. Nhưng đến cuối cùng chung quy là huy hoàng của một người, những người khác nếu không lui nhường đều sẽ phải phơi thây dưới chân.

- Thánh thể đại thành có thể tranh hùng cùng Đại đế viễn cổ. Thành tựu tương lai của Diệp Phàm đồng dạng không thể do lường, cho dù Vương Đằng bước lên con đường của Đại đế cổ cũng khó mà biết trước.

Tây Bá Thành cách Kỳ Sĩ Phủ hơn năm ngàn dậm, đối với tu sĩ mà nói không tính là gì, có thể nói là rất gần. Tin tức truyền tới nhanh nhất, gây nên một mảnh ồn ào.

Yêu nghiệt của Đông Hoang tuy rằng không chân chính tiến vào Kỳ Sĩ Phủ nhưng đề tài về hắn lại thủy chung không thiếu, danh tiếng rất lớn, cứ cách một đoạn thời gian lại có một đề tài.

- Các ngươi nói, đệ nhất cao thủ đương thời là ai?

- Điều này còn cần phải nói sao? Khẳng định là Lão Phong Tử của Đông Hoang. Sáu ngàn năm trước chính là một nhản vật vô địch, hiện nay có thể so với Thánh nhân viễn cổ.

Trên một tòa cổ trấn lân cận Tây Bá Thành, vài tu sĩ trẻ tuổi trong quán trà nghị luận, bọn họ rất hướng tới nhân vật cồ xưa đó.

- Đương thời đệ nhất cao thủ hẳn là Đấu Chiến Thánh Phật ở trên Tu Di Sơn, trong một tòa cổ miếu bế quan nhiều năm, căn bản không người có thể do lường sâu cạn.

- Vậy thì chưa chắc. Năm đại vực mênh mông vô ngần như vậy, ai dám nói không có Thánh nhân khác. Lại còn hải ngoại rất nhiều tiên đảo, nói không chừng có khi còn có Thần linh!

Đám người này tranh luận, không ai thuyết phục được đối phương, đều có cách nhìn không giống nhau.

- Điều này đều rất khó nói. Tuy nhiên nếu nói đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ đương thời có lẽ có thể xếp ra, không phải Trung Hoàng thì là Vương Đằng.

- Thúc thúc Vương Đằng đều bị Thánh thể diệt trừ, đệ đệ hắn lại càng bị Diệp Phàm một chỉ điểm chết, uy danh tổn hại.

- Hiện tại không nói. Không phải có Nam Yêu cùng Tây Bồ Tát sao? Khó có thể biết ai là đệ nhất. Lại nói, Thánh thể trường thành nhanh như vậy, tương lai tất có thể cùng bất kỳ người nào tranh hùng.

- Chỉ cần vài năm, đệ nhất cao thủ sẽ lộ diện. Các ngươi không biết sao, Kỳ Sĩ Phủ có thể thông ra Vực ngoại, tương lai mờ ra một cái tinh không cổ lộ, chỉ có ba người cường đại nhất thế hệ trẻ tuổi mới có thể bước lên.

Diệp Phàm cũng ngồi trong quán trà, thản nhiên thả hồn lơ lửng, vừa uống trà vừa chăm chú nghe. Những người này đều là anh tài của Kỳ Sĩ Phủ, đi ngang qua đây.

Mấy ngày sau, Diệp Phàm tới bên ngoài Kỳ Sĩ Phủ, dựa theo địa điểm ước định, gập được ở trong một vùng núi.

- Con bà nó, ván quan tài này quá khó ăn!

Câu nói đầu tiên gập mật, Bàng Bác chính là oán giận như vậy.

Diệp Phàm bật cười. Người này bản tính xưa nay vẫn vậy, thật sự là hết chỗ nói. Hắn mờ miệng nói:

- Ngươi không phải bắt được một con rắn ở Tần Lĩnh sao?

- Thân cây Ngộ Đạo cổ Trà Thụ chính là tiên trân, con rắn kia còn không dùng được, ta tính để lại cho ngươi dùng đánh vào Tiên Thai.

Bàng Bác nói, hào quang chợt lóe, bay ra một dải màu tím. Một con rắn nhỏ dài không quá một xích, thông linh mà trong suốt nằm ở trong lòng bàn tay hắn, mùi thơm ngào ngạt.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí