Kim Xích Tiêu ngẩn ngơ, tiếp đó lửa giận sôi lên đầu, huyết mạch cả người đều căng lên, thiếu chút mắng to, lúc nào mà hắn bị khinh bỉ như thể?
Dù là không biết thần văn thái cổ, cũng không tới mức bị mắng như vậy chứ. Nhưng hắn không dám phát tác, bây giờ bị Hoàng Kim Chiến Mâu treo giữa không trung, mạng nhỏ nằm trong tay Diệp Phàm, hắn không dám thở mạnh một cái.
- Trong cơ thể ngươi có dòng máu Vương thái cổ, thân là con cháu, ngay cả chữ này cũng không được học hay sao?
Diệp Phàm rất bất mãn.
- Không ngừng thông hôn với nhân tộc, chúng ta đã sắp hóa thành nửa người rồi, dòng máu thái cổ từ từ loãng, dấu ấn tổ vương đã sớm nhạt mất rồi.
Kim Xích Tiêu giải thích.
Trong lòng hắn thật không biết nói gì, đường đường con cháu Hoàng Kim Vương tộc lại bị nói là mù chữ, không có chuyện nào buồn cười hơn, thật là muốn nuốt sống tên ác ôn này.
Diệp Phàm hết sức thất vọng, không có chút hòa nhã, cuối cùng bắt được một sinh linh cổ, muốn hắn dịch ra Tiên Lệ Lục Kim thư, nhưng ngay cả nửa chữ cũng không biết.
- Cửu Thiên Bích Lạc Chung Vương đâu?
- Đưa đi Bắc Nguyên rồi.
- Nói hưu nói vượn, nhanh giao ra đây!
Diệp Phàm trừng mất.
Kim Xích Tiêu kinh hãi, hết sức cẩn thận giải thích:
- Bích Lạc Chung là binh khí vương giả vô địch, nhưng đã bị làm bẩn, ta để cho người đưa về gia tộc tẩy sạch...
- Hoàng Kim gia tộc có Đại Địa Thần Nhũ?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Có một chút, hẳn là có thể khiến chí bảo phục hồi phong thái ngày xưa.
Kim Xích Tiêu cẩn thận đáp lại.
- Lúc nào bọn họ đưa lại cho ngươi?
Diệp Phàm cân nhắc, có kỳ trân Đại Địa Thần Nhũ thì rất có thể sẽ tẩy sạch được Bích Lạc Chung.
- Ta cũng không biết...
- Vậy để ngươi lại có tác dụng gì?
Diệp Phàm hô to xui xẻo, gặp phải một cái cổ sinh vật không biết chữ thái cổ, ngay cả Chung Vương cũng đưa đi mất, càng nhìn càng chướng mất.
- Chỉ cần tha cho ta một mạng, ta nguyện trả bất cứ giá nào.
Kim Xích Tiêu cầu xin, hắn cảm ứng được sát khí của đối phương.
- Chặn giết ta ba lượt, ngươi còn muốn sống sót?
Diệp Phàm không muốn nhiều lời, rung chiến mâu chấn hắn thành thịt nát, hình thần hủy diệt.
-Không...
Ở xa, ba tên Thái thượng trưởng lão chạy tới thấy cảnh này, ruột gan tan vỡ, đó là thiểu chủ của bọn họ, chết như thế thì rất khó bàn giao.
Diệp Phàm không quay đầu, chỉ để lại một đạo tàn ảnh biến mất ở chân trời mờ mịt.
- Mộng kiếp phù du có bao lâu, lặp kiếp phù du càng ưu sầu. Không ai cùng ta thuật trường sinh, ngày xuân trong núi hát vang bài ca...
Trong rừng cây xanh mát, dây mây quấn quanh, đá lót đường đi sâu vào trong núi, có tiều phu hát vang, rất có ý cảnh.
Diệp Phàm một đường đi về tây, lựa chọn mảnh sơn mạch này cách Tây Bá Thành chừng ngàn dặm, lúc này muốn bế quan đánh sâu vào Hóa Long biến thứ tư.
Nơi đây cũng không coi như tú lệ cỡ nào, cũng có núi dựa bên sông, dưới núi có hồ nước làm đẹp, trong núi có đạo quan cũ nát, không phải tiên địa, nhưng có hương vị như phản phác quy chân.
Diệp Phàm nhìn tiều phu ở rất xa theo đường núi đá đi xuống, cỗng bó củi trên lưng, thân hình cường tráng, mặt râu quai nón.
- Vị đại ca này, nghe huynh hát như thể, chẳng lẽ là người tu hành hay sao?
Vị tiểu ca này hiểu lầm, ta chẳng qua là người bình thường, nào phải người tu luyện gì, chỉ là nghe một lão đạo sĩ ngâm nga, nên mới học thuộc thôi.
Diệp Phàm kinh ngạc, hỏi:
- Không biết vị cao nhân kia ở nơi nào?
- Trong núi có một tòa đạo quan, đi tới đó có một lão đạo sĩ, mấy năm nay bỏ hoang rồi, lão đạo nhân kia quá lớn tuổi, đã chết mấy năm rồi.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, từ biệt tiều phu, đi theo đường đá lên trên núi, liên tục lật chín ngọn núi, đứng nhìn từ xa, rốt cuộc thấy được một đạo quan rách nát đặt trên đỉnh ngọn núi thấp.
Ngọn núi thấp kia không có trúc xanh mát, càng không có linh dược linh thảo, vô cùng đơn giản, chỉ có một đất mảnh nhỏ trồng rau, còn hoang vu đầy cỏ dại.
- Pháp pháp pháp nguyên vô pháp, không không không diệc phi không. Tĩnh ngữ mặc bản lai đông. Mộng lý hà tằng thuyết mộng. Hữu dụng dụng trung vô dụng, vô công công lý thi công. Hoàn như quả thục tự nhiên hồng. Mạc vấn như hà tu chủng....
Hai thợ săn từ trong núi đi ra, mặc áo da thú, bước đi vững vàng, lưng đeo cung tên, kéo một con lộc mà không thấy chảy mồ hôi, thể trạng rất khỏe mạnh.
- Hai vị đại ca này, các người đang ngâm tụng gì thể?
Diệp Phàm tiến lên thỉnh giáo.
- Nói cái đó hả, thường nghe vị lão đạo nhân ngâm xướng, lâu dần liền nhớ rõ, mỗi lần săn thú đi ngang qua đây, nhớ tới hắn liền không nhịn được ngâm một chút.
Một thợ săn đáp.
Đó là một vị cao nhân, Diệp Phàm có thể xác định lão đạo nhân trên ngọn núi này không đơn giản, tuyệt đối bất phàm.
- Đáng tiếc, quá lớn tuổi, đã chết hai ba năm rồi.
Người còn lại nói.
Diệp Phàm hỏi thêm vài câu, biết được lão đạo sĩ còn dạy bọn họ một ít phương pháp hít thở, rất đơn giản, nhưng có thể cường thân kiện cốt, thích hợp nhất cho người phàm.
- Tiểu ca muốn tìm tiên hỏi đạo ư, đáng tiếc đã tới chậm rồi...
Hiển nhiên, hai người thợ săn này rất có hảo cảm với lão đạo nhân, vừa nghỉ ngơi liền nói nhiều mấy câu.
Lão đạo nhân tuổi tác rất lớn, ngay cả ông của bọn họ cũng nói khi còn bé đã nhớ có lão đạo sĩ tồn tại, không ai biết hắn ở một mình trên núi này bao nhiêu năm.
- Đa tạ hai vị đại ca.
Diệp Phàm rời đi, làn này dọc theo đường núi, rốt cuộc lên được núi.
Một tòa đạo quan nhỏ, cũ nát thấp bé, giống như nhà cỏ, bỏ hoang nhiều năm, lạnh lẽo không ai ra vào.
Ở trước đạo quan có một gốc tùng cổ, thân cây mấy người ôm không hết, cành nhánh cứng cáp, nhưng chỉ còn thưa thớt mấy chiếc lá, cây già đã sắp chết héo.
Không có ruộng thuốc, chỉ có một mảnh đất trồng rau, tuy nhiên đã bỏ hoang, ngoài ra còn có một vườn nho, dây khô cằn treo hai ba dây nho tím.
"Đạo quan cùng cổ thụ này tối thiểu cũng tồn tại hơn bốn ngàn năm..."
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, hắn cảm nhận được một loại khí tức năm tháng xa xưa.
Lão đạo sĩ tự mình dựng lên tòa đạo quan này, cổ thụ đó là do hắn tự tay trồng? Nếu nói vậy thì tuyệt đối là một vị cao thủ đến dọa người.
Diệp Phàm tiến vào đạo quan rách nát, tìm kiếm cẩn thận, hy vọng có thể phát hiện được dấu tích gì đó, kết quả trong bụi đất đóng dầy, căn bản không có sách cổ gì đó...
Rất bình thường, không khác gì đạo quan khác, một cái bồ đoàn rách, mấy cái đạo y cũ, còn có một cái phất trần bị sâu mọt cắn nát, không có thứ gì khác thường.
Diệp Phàm đi ra sau đạo quan, ở đó có một phần mộ nhỏ, không có bia mộ, không có khắc gì trên đó, chỉ là một nắm đất vàng.
"Đây là mộ của ngài ấy, chết đi không lưu lại một chữ, không biết là ai, ngay cả phương pháp tu hành cũng không truyền lại đời sau..."
Hắn đứng trước mộ phần đất vàng, vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhãn nhìn vào lòng đất, muốn xem bộ xương kia có cảnh giới gì.
-Hả...
Hắn lấp bấp kinh hãi, đây là một cái mộ rỗng, không có thi cốt nào.
"Không đúng, có đạo bào rách, còn có tóc, còn có giày..."
Trong lòng hắn vừa động, chẳng lẽ là mộ chôn di vật?
"Hóa đạo!"
Hắn kinh hãi, cuối cùng xác nhận hẳn là một bộ thi cốt, tuy nhiên trước khi chết hòa tan mình đi, tuyệt đối là một vị cao thủ.
Nói như vậy, chỉ có nhân vật vương giả tuyệt đại trở lên mới có thể hóa đạo, hòa tan mình trở về tự nhiên, đây là hóa đạo chân chính, mà không phải tự hủy xác chết.
"Quả nhiên là thần sơn ẩn hổ báo, dưới ruộng giấu Kỳ Lân. Ở nơi nhỏ bé này lại có một vị lão vương giả, thậm chí là Thánh nhân tọa hóa!"
Diệp Phàm hết sức giật mình, người này căn bản không truyền tên trên đời, không ai biết tới, cứ vậy yên lặng chết đi.
"Không phải trên đời không có cao thủ, chỉ là không muốn để người biết mà thôi. Vị cao thủ cái thể nơi này có lẽ không kém hơn tuyệt đại Thần Vương Khương Thái Hư, thậm chí cao hơn một bậc, rất có thể là một vị Thánh nhân."
Nhưng mà người này chết đi như thế, không lưu lại thứ gì, ngay cả tên họ cũng không muốn bị người biết.
Diệp Phàm cấn thận tìm tòi một lượt, bồ đoàn, phất trần, đạo y đều dùng thần thức thăm dò, nhưng không có một kiện bảo bối.
"Quá triệt để, thật sự không để lại cho người đời sau thứ gì, một tồn tại không thể tưởng tượng, truyền thừa của hắn đoạn tuyệt, thật là tổn thất không thể nói hết mà."
Diệp Phàm ở lại trong này, nơi đây rất thanh tĩnh, thích hợp cho hắn tọa quan ngộ đạo, không ai quấy rầy.
Núi thấp, đạo quan cũ, có một loại đạo vận khó nói, rất thích hợp tĩnh tu, có một loại hương vị phản phác quy chân.
"Đúng rồi, nơi ngài ấy ẩn cư làm sao là đất bình thường được, hơn nữa đã hóa đạo, ngày sau nơi này sẽ thành thần địa tu hành."
Diệp Phàm lấy được Long Tủy, không phải dùng là có thể tiến vào Hóa Long biến thứ tư ngay, tất cả phải dựa vào chính hắn ngộ đạo.
Trong Long Tủy có mảnh vỡ pháp tắc đại đạo, có thể hỗ trợ, nhưng yểu tố căn bản phá quan đầu tiên là ở bản thân tu sĩ.
Đêm khuya, vạn vật im ắng, bầu trời đầy sao, Diệp Phàm ngồi trước đạo quan, ngũ tâm hướng lên trời, sau lưng bốc lên một con rồng, cuối cùng hóa hình bay ra quay quanh người hắn.
- Ngẫu nhiên tới dưới tàng cây, gối đầu lên đá ngủ. Trong núi không ngày tháng, bình yên không biết năm...
Bỗng nhiên, tiếng nói khẽ làm Diệp Phàm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra.
Lúc này, mây đen thổi qua chặn trăng sáng trên trời, mặt đất tối đen, trong núi lại tối đen không thấy năm ngón.
Ngay trước đạo quan, ở gốc cổ thụ mấy người ôm không hết, khi không xuất hiện một người, chính là hắn phát ra tiếng nói.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đó là người nào, lại có thể tránh khỏi linh giác của hắn, trực tiếp xuất hiện ở khoảng cách gần như thế, rất dọa người.
Hắn vận chuyển Thần Giác, quan sát cấn thận, lập tức lông tóc dựng đứng, đạo bào cũ kỹ khẽ lung lay theo gió, một lão đạo sĩ gầy còm xuất hiện dưới tàng cây.
Hắn biết rõ đạo y cổ xưa kia, giống y như trong đạo quan, không khác gì bộ áo quan dưới mồ đất vàng ở ngoài.
Sống lưng Diệp Phàm phát lạnh, nhìn tới mái tóc của lão, một cây trâm gỗ cũng quen mắt như thể, không khác gì dưới nấm mồ. Nguồn: http://truyenfull.com
"Gặp quỷ!"
Diệp Phàm đứng vụt lên, lui ra rất nhiều bước, một người rõ ràng đã sớm hóa đạo làm sao còn có thể xuất hiện được chứ?
- Nhân gian mấy độ biến ruộng dâu, ruộng dâu mặc dù biến sử sách, ai theo sử sách hợp được tiên...
Lão đạo nhân gầy yểu kia bước đi dưới cổ thụ, miệng lẩm bẩm, hòa hợp một thể trong bóng đêm này.
-Ngài...
Diệp Phàm lui ra, com gió nhẹ thổi qua, mùi cỏ cây tươi mát truyền tới, mây đen trên trời ừôi đi, trước đạo quan vẫn xanh mát, nhưng lão đạo nhân đã không thấy bóng.
Da đầu Diệp Phàm tê dại, ánh mắt của hắn không chuyển động, nhìn chằm chằm phía trước, nhưng lão đạo sĩ cứ như bốc hơi, không thấy bóng dáng...