Già Thiên

Chương 655: Thái Hoàng



Đột nhiên có người phát giác, cả kinh kêu lên. Ở sườn khối băng có một hàng chữ, cứng cáp hữu lực như khảm cả thiên địa đại đạo vào trong.

Thời khấc này, biểu tình của mọi người vô cùng phấn kích. Những chữ này rất chấn kinh mọi người. Đại ý của nó là có một kẻ tới đây, ý đồ mượn cổ quan để táng thân, đã đắc tội.

-Mượn quan tài...

Rất nhiều người không nói gì. Mượn quan tài thần linh, chính là thần linh khác sao?!

- Không đúng, đây là cổ tự Nhân tộc! Trước thời thái cổ đều là thần văn, không thể có loại chữ này được!

Có người kêu lên.

Mọi người bừng tỉnh, vừa rồi quá mức trầm mê, quên mất điều dị thường này.

- Cường giả nhân tộc mượn quan tài của thần linh ngủ say sao? Đây phải chăng là một vị Đại đế viễn cổ?

Mọi người hoảng sợ, tinh thần tập trung cao độ, đồng loạt nhìn về phía cổ quan, có người yên giấc bên trong...

- Những chữ này như thiên đạo, dường như có một tia quen thuộc, như từng thấy đâu đó...

-

- Không sai, dường như rất quen, tuyệt đối từng lưu lại trên đời, chỉ là quên mất...

Trong lòng mọi người chấn động! Đây rốt cục là ai?!

Bọn họ không lập tức ra tay với khối băng ngũ sắc mà lại đi tới bên cạnh cổ quan, chuẩn bị mở nấp quan ra nhìn một chút.

- Nơi này... có ấn ký...

Mọi người liền nhìn thấy một ít ký hiệu mơ hồ, ai ai cũng giật mình. Đây đại biểu cho thân phận người kia.

Trên cổ quan này sinh ra một gốc cây dài nửa thước, yêu dị vô cùng. Nên biết rằng nó tồn tại hơn trăm vạn năm nhưng vẫn còn sinh cơ.

Hỗn độn vụ lưu động, tiên vụ lưu chuyển, chiếc quan tài nằm yên không nhúc nhíc, trên sườn vách đá có một ấn ký mơ hồ, rất nhiều người đương trường biến sắc.

Xoát!

Ánh mắt mọi người đều nhìn về người của Đại Hạ Hoàng triều, mỗi người đều chấn động tâm thần, rung động vô cùng. Đây là dấu hiệu của Hoàng tộc này.

- Chính là trước thời hoang cổ... Thái Hoàng!

Có người run rẩy nói ra cái tên này.

Trong lòng mọi người không khỏi nghiêm nghị, khó trách khi phát hiện ra những cổ tự trên khối băng, người của Đại Hạ Hoàng tộc lại xuất hiện dị sắc. Cái gọi là vị Đại đế tới sau kia chính là thủy tổ của bọn họ.

- Trách không được khi ta thấy những cổ tự kia đã cảm giác quen mất, hóa ra từng gặp qua ở Thái Hoàng Điện của Đại Hạ!

Có người bừng tỉnh đại ngộ.

Đại Hạ Hoàng triều chính là bốn đại Thần triều bất hủ của Trung Châu, là một trong những thể lực đỉnh cấp đáng sợ và cổ xưa nhất, thủy tổ chính là một vị Đại đế của nhân tộc.

Thái Hoàng Điện chính là nơi do vị Đại đế viễn cổ kia lưu lại, tuy rằng người đi nhà trống nhưng con cháu đời sau và Giáo chủ nhất phương vẫn có cơ hội tưởng nhớ.

Tuy dấu vết trên quan tài không rõ ràng nhưng cũng có thể nhận ra đó là một ấn ký hình người, mà lưng của hắn cũng là một con rồng.

Độc nhất vô nhị! Chỉ có Thủy tổ Đại Hạ dùng đây là ấn ký, con cháu đời sau cũng coi đó là dấu hiệu của Thần triều bất hủ.

- Thái Hoàng sao lại ở nơi này?!

Mọi người khiếp sợ, đồng thời nhìn về phía người của Đại Hạ Hoàng triều.

Xưa nay có được mấy vị Đại đế, lúc về già ai cũng đoàn tụ cùng tộc nhân của mình không ngờ lại có một người tới đây, mượn quan tài của thần linh, táng chính mình nơi này.

Điều này khiến người ta cảm giác rất yêu tà, có một cảm giác quỷ dị không nói nên lời. Vỉ sao lại như vậy?!

- Thái Hoàng... Sinh tử chi mê, không ai biết được, khó có thể phân biệt! Nhưng lúc này...

Có người nhìn chằm chằm người của Đại Hạ Hoàng triều, khi nhấc tới hai chữ Thái Hoàng cũng hơi run rẩy. Danh hiệu này không ai không sợ hãi, dù đã ly thể vô số năm tháng!

- Thủy tổ... Theo ghi lại thì khi về già một mình người rời đi, không biết là đi đâu. Không ngờ lại tới đây!

Hoang chủ Đại Hạ thản nhiên thở dài.

Tất cả mọi người ngây ra. Một vị Đại để tự tay khai sáng một Thần triều bất hủ, thống ngự giang sơn ngần vạn dặm, thượng thiên hạ địa vô địch, là một trong những người mạnh nhất từ trước tới nay, không ngờ không tỉm được một nơi táng thân?! Không ngờ lại đi cướp đoạt quan tài với một người đã chết!

Tuy nhiên, mọi người cuối cùng cũng cảm thấy bình thường trở lại. Đây là quan tài do Bất Tử Thụ tạo thành, có truyền thuyết bất tử, không ai ngoài thần linh có thể đoạt được.

Thái Hoàng đoạt được một nơi thần linh táng địa khiến người ta vô cùng chấn động.

Không chỉ riêng khối quan tài, cả địa phương này cũng nhất định có ghi chú, bằng không một vị Nhân tộc Đại đế sao có thể làm như vậy, tất có ảo diệu đoạt thiên địa tạo hóa.

- Thủy tổ, tử tôn bất hiếu tới đón ngài, cung nghênh ngài trở về nhà!

Một vị lão hoàng thúc nghẹn ngào, đưa Kim Long bào lên lau đi nước mất.

Mọi người rung động, nhưng bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp. Lão hoàng thúc này nói vậy là có ý gỉ?! Chẳng lẽ muốn chiếm làm của riêng sao?!

Đây chính là cổ quan do thần linh cổ lưu lại, bọn họ nếu muốn cướp đi là chuyện không thể!

Tất cả mọi người lộ ra dị sắc, không nói thi thể một vị Đại đế là tiên trân vô thượng, có thể luyện thành Thánh binh Cực Đạo, chỉ riêng chiếc quan tài này cũng là tuyệt thể trân bảo, chính là báu vật mọi tu sĩ phải khao khát.

- Đây là Thủy tổ Đại Hạ ta, các vị đồng đạo sẽ không làm khó chúng ta chứ?!

Hoàng chủ Đại Hạ oai hùng, đầu đội Cửu Long Quan, trầm giọng hỏi.

Không ai đáp lại, luận tình và lý thì người ta mang đi di hài tổ tiên là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có gì có thể ngăn cản.

Nhưng mà khối thi hài này lại không tầm thường, là tiên tài vô giá có thể luyện hóa thành Đế binh, hiếm có trên đời, không ai không động tâm.

Không khí lập tức có chút căng thẳng, không ai lên tiếng. Nơi này đều là những nhân vật cấp hùng chủ, bễ nghễ thiên hạ. Chưa nói tới các nhân vật từ bách giáo, chỉ riêng ba đại Thần Triều khác đã có thể sánh ngang với Đại Hạ rồi.

Ngoài ra còn có Yêu chủ và Chiến chủ Nam Lĩnh, cùng với Thần tăng Tây Mạc, người nào không phải là đại biểu của thế lực kinh thiên?!

- Năm đó Thái Hoàng hành tẩu trần thế, vô địch mà tịch mịch, là loại phong thái nào, ta cũng muốn được thấy long nhan!

- Không sai, nhìn năm tháng muôn đời, xưa nay có được mấy Đại đế. Ta chưa từng gặp mặt, hôm nay may mắn được thấy bóng dáng Thái Hoàng, chết cũng đáng!

Có người đánh vỡ cục diện bế tấc, những người khác đều phụ họa theo. Người của Đại Hạ Hoàng triều cảm thấy khó xử, chỉ cần thi thể trong quan này hiện ra tất nhiên sẽ dẫn tới đại chiến đổ máu!

- Thi thể tỗ tiên không để bị khinh nhờn!

Hoàng thúc Đại Hạ liền dựng lông mày lên, lớn tiếng quát.

- Không sai, thủy tổ là Đại đế Nhân tộc, há có thể khai quan quấy nhiễu!

Hoàng chủ Đại Hạ tức đen loạn vũ, mất sáng như điện.

Một vị Giáo chủ nói:

- Lời ấy sai rồi, chúng ta muốn chiếm ngưỡng phong tư vô thượng của Đại đế cổ, dùng trái tim thành kính cúng bái, sao lại nói là khinh nhờn!

Không khí nơi này liền căng như dây đàn, như sự bình yên trước khi bão tới. Di thể Đại đế đủ cho người ta đánh tới đổ máu, thi cốt ngần vạn.

Tuy nhiên, vẫn không có ai dám động thủ khai quan bởi vì không chỉ kiêng kị những người khác mà còn sợ hãi vị Đại đế đã chết đi này! Hắn lưu lại quá nhiều truyền thuyết kinh thế!

Thái Hoàng vang dội cổ kim, khai sáng Thái Hoàng Kinh thư, là một bộ cổ kinh vô địch. Chương Công Kích có ghi lại Hoàng Đạo Long Khí Trung Châu vô song, mơ hồ có uy thế đệ nhất đương thời.

Nghe nói về mặt công phạt thì chỉ có Bí quyết chữ Đấu trong Cửu Bí mới có thể tranh phong, đáng tiếc lại thi thoảng mới hiện thể, gần như đã bị mất truyền thừa!

Thái Hoàng là một nhân vật truyền kỳ, hành tẩu trên thế gian có thể như thần linh. Có người nói hắn có thể nghịch hành phạt tiên, là một nhân vật cái thể khó lường. Nguồn: http://truyenfull.com

Năm đó, lực công kích của hắn khiến thiên hạ run rẩy, độc nhất vô nhị. Hoàng Đạo Long Khí vừa hiện, thiên hạ không ai dám tranh phong.

Thái Hoàng nhìn xuống thương sinh, lưu lại ấn ký huy hoàng không thể xóa nhòa trong cổ sử Nhân tộc.

Dù hắn chết đi nhưng mọi người lo sợ hắn còn lưu lại hậu thủ, sợ mở quan tài sẽ sinh ra tai nạn có tính hủy diệt!

Người của Đại Hạ Hoàng triều nhíu mày, bọn họ hiểu được muốn mang quan tài này đi thật sự rất khó. Những Giáo chủ khẳp thiên hạ nơi này cũng sẽ không đáp ứng.

- Được rồi, chúng ta sẽ mở quan tài, nhưng sẽ mang đi di thể Thủy tổ Đại Hạ ta, quan tài sẽ lưu lại cho các vị!

Hoàng chủ Đại Hạ nói rõ.

[Xôn xao]

Hiện trường là một mảnh xôn xao. Dù là đại năng tuyệt đỉnh cũng không khỏi phải phòng bị, sợ rằng sau khi khai quan sẽ có đại chiến kịch liệt, mỗi người đều tự lui ra.

- Thái Hoàng được vạn tộc cổ kinh cùng tôn sùng, long nhan không phải ai cũng được nhìn thấy, một ít người tạp nham hãy rời đi đi, tránh khinh nhờn Đại để!

Lão giáo chủ Vương Dương Chiến của Âm Dương Giáo mở miệng.

Có người gật đầu phụ họa, hiểu rõ ý tứ của hắn. Đây là phải thanh trừng bớt người, những vật phẩm Đại đế lưu lại trong quan tài này đều là trân bảo, nhiều người thế này căn bản không đủ phân.

Hiện tại bức một số người đi, chỉ để lại những thế lực lớn nhất, cũng thuận tiện thương thảo việc phần chia.

Đoàn người Tiêu Thái sư và Âm Dương Giáo đứng chung một chỗ. Tiêu Vân Thăng như cười như không, xót xa nhìn chằm chằm mấy người Diệp Phàm nói:

- Sớm cút đi thì còn có thể sống lâu thêm chút!

- Ngươi có ý gỉ?

Diệp Phàm không thèm nhìn hắn nói.

- Mọi người nơi này đều hiểu rõ chỉ có mấy người các ngươi là lai lịch bất minh!

Tiêu Vân Thăng ung dung nhìn mấy người Diệp Phàm, lộ ra vẻ khinh thường rồi không chút để ý nói:

- Ta cảm thấy cần phải dọn sạch nơi này, đuổi bớt mấy người không sạch mặt đi thôi!

Một tên đại năng mở miệng như vậy lập tức có người gật đầu phụ họa, cho rằng phải đuổi bớt một số người.

Mấy người Đoạn Đức, Đông Phương Dã giận điên người, lão mù cũng lầm bầm hai tiếng, tròng mất trắng dã lại hiện ra vẻ lợi hại.

Tiêu Vân Thăng không mặn không nhạt nói:

- Nơi này đều là các đại năng, có thân phận đặc biệt, mấy con kiến các ngươi nhanh cút đi!

Ngay cả nửa bước đại năng đều dừng lại dưới đài cao vạn trượng này, không ai theo kịp. Một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh như Diệp Phàm thật sự không vừa mất.

Diệp Phàm vươn một ngón tay ra, không hề có chút sợ hãi, cung kính với đại năng, chỉ thẳng vào hắn nói:

- Ngươi là cái thá gì?

Trong mất Thần Vương ẩn hiện sát khí, rất muốn một tát đánh chết Diệp Phàm nhưng lúc này thần lực bị phong cấm, không thể lưu động nên lạnh lùng nói:

- Nơi đây đều là nhân vật cấp Giáo chủ một phương, không phải là nơi các ngươi làm loạn, nhanh chút đi, chúng ta cần nghị sự!

Diệp Phàm cười lạnh không thèm chấp.

Tiêu Vân Thăng trầm mặt nói:

- Đây là do tiểu tạp chủng ngươi muốn chết! Các vị đồng đạo, chúng ta đuổi bọn chúng đi, thế nào? Cái bát kia cũng là thứ không tồi!

Hắn lại cổ động mọi người, nhìn thẳng cái bát của Đoạn Đức. Nếu cái bát này bị cướp đi, mấy người Diệp Phàm khẳng định sẽ hình thần câu diệt.

Sớm có người nhận ra cái bát này bất phàm, trong nhất thời không ít người tâm động, bức về phía bọn hắn.

- Để ta nhìn xem tên khốn ngươi có bao nhiêu lợi hại!?

Ai cũng không ngờ được Diệp Phàm đột nhiên lại ra tay, chủ động công kích về phía đại năng!

Ông!

Hắn huy động cự chưởng, trực tiếp đánh lên hai má Tiêu Vân Thăng, cương phong như sấm, hư không vặn vẹo.

Tất cả mọi người ngẩn ra. Thanh niên này rất ngông, dám vô lễ đánh tới một vị đại năng như vậy. Đây là một loại sỉ nhục, thật sự khiến người ta rất giật mình.

Dù sao hắn cũng chỉ là tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh, dám công kích một vị đại năng như vậy thì đứng là trắng trợn khinh thường.

Tiêu Vân Thăng đột nhiên biến sắc. Hắn tung hoành thiên hạ nhiều năm, còn chưa có ai dám đánh về phía mặt hắn như vậy.

Hắn lui về phía sau, hai tay huy động. Tuy rằng thần lực bị cấm phong, lưu động không được thông thuận nhưng tinh khí vẫn mênh mông như biển, hình thành một mảnh pháp tấc trước người, như quang vũ ngũ sắc, thể hiện đạo hạnh của hắn ra.

Đông!

Diệp Phàm đánh một chưởng lên quầng sáng pháp tắc của hắn, cả ngọc thai vạn trượng này chấn động, hai người đều mạnh mẽ lui về sau mấy bước.

- Ngươi rốt cục có lai lịch gì? Lực lượng thân thể tinh khiết có thể đối kháng cứng rắn với đạo lực như biển của một vị đại năng, đúng là hậu sinh khả úy!

Mọi người nơi này đều là hùng chủ, sau khi giật mình cũng không biểu hiện gì nhiều, chi bàn luận đôi chút.

- Chỉ có vậy mà cũng đòi đuổi ta đi!? Ta chỉ cần một tay cũng đánh bại ngươi!

Diệp Phàm lại khiêu khích, không lưu cho đối phương chút thể diện nào.

- Tiểu tạp chủng!

Tiêu Vân Thăng biến sắc. Ở đây đều là đại năng tuyệt đỉnh, trước mặt mọi người mà hắn lại bị một nhân vật Hóa Long Bí Cảnh nho nhỏ khinh miệt và làm nhục như vậy khiến hắn làm gì còn chút mặt mũi nào nữa.

Ầm!

Mặc dù vận chuyển thần lực không thoải mái nhưng hắn mạnh mẽ gia tăng, huyền quang trước người mãnh liệt như biệt, đan xen pháp tắc. Trên đỉnh đầu hắn hiện ra một mảnh cấm khí, hạ tử thủ!

- Mập mạp lên theo ta!

Diệp Phàm kêu Đoạn Đức, để hắn giúp hắn hộ thể, gia tăng chiến lực lên tới cực hạn.

Ầm ầm

Diệp Phàm ra tay, như một con man long hình người, giơ tay nhấc chân đều khiến hư không sụp đổ, một chưởng đánh ra như có thể đánh bay đại sơn, dũng mãnh vô cùng.

Hắn ẩn nhẫn tới lúc này, rốt cục tìm được thời cơ tốt, tất nhiên sẽ không bỏ qua, xé rách bầu trời đánh tới.

Âm ầm

Quầng sáng trước người Tiêu Vân Thăng bị đánh tan, pháp tắc không ngừng bị phá hỏng. Dù sao thần lực của hắn bị cấm phong, tuy có thể vận chuyển nhưng không thể như bình thường được.

Ầm!

Hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, căn bản không thể ngăn cản được Diệp Phàm đang như một con dã thú, lực lượng đáng sợ vô cùng.

- Mập mạp, theo vào.

Diệp Phàm hét lớn, tiếp tục bảo Đoạn Đức bảo hộ thân thể hắn, hai tay kết ấn đánh về phía trước.

Bão Sơn ẤN!

Hắn đẩy chưởng ra, tối đen như mực, một tòa ma sơn thái cổ đè ép tới.

Ầm!

Tiêu Vân Thăng biến sắc, bị động xuất kích nhưng lập tức bị đánh xuyên qua.

Diệp Phàm dùng thủ làm sơn ấn, mạnh mẽ đánh xuyên qua, đánh lên bàn tay Tiêu Vân Thăng. Lập tức huyết quang tung tóe bắn ra.

-Ahhh...

Tiêu Vân Thăng kêu lớn, nhanh chóng lui lại, tay phải hắn hoàn toàn biến hình, cốt đoạn cân chiết.

Diệp Phàm như quỷ mị đuổi theo, tay phải hóa thành sơn ấn màu đen, dư lực chưa mất, tiếp tục hung hăng đánh tới.

Phốc!

Tiên huyết phun ra, cánh tay phải của Tiêu Vân Thăng bị đánh thành thịt vụn, xương cốt nát như bột, thịt nát cũng vẩy ra, chấn nhiếp mọi người.

Đây là thể chất gì?! Thân thể đại năng mà không thể đối kháng, cận chién sẽ gặp phải tai ương, vô cùng thiệt thòi.

Đúng lúc này, Diệp Phàm vận chuyển bí thuật Thần triều viễn cổ Thiên Đình, quỷ dị đánh ra một chưởng vô cùng khó phòng bị hay né tránh.

Ba!

Tiêu Vân Thăng lại bị trúng chiêu, bị đánh thẳng bên má. Cái miệng của hắn lệch ra, xương cằm bị đánh gãy, một đường máu dài bị hất văng lên.

Tất cả mọi người kinh hãi. Một vị đại năng không ngờ bị một tên tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh đánh cho nát miệng.

Đây quả thật là điều hoang đường vô cùng, giống như một con sư tử bị một con kiến đánh ngã lăn ra đất, căn bản không phải là sự thật, không hợp lẽ thường chút nào.

Nhưng mà thực tế lại hiện ra ngay trước mắt mọi người. Vị đại năng Tiêu gia này đang thiệt thòi nhiều, phần cằm cũng đang nát mất.

Không ai không trợn mắt há hốc mồm. Điều này thật vượt xa dự kiến mọi người, khiến không ai biết phải nói gì cho phải.

- Tạp chủng!

Tiêu Vân Thăng lúc này như vỡ cả miệng, nói chuyện đều rất khó khăn.

- Ngươi mới là tiểu tạp chủng!

Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng, nhanh chóng áp tới gần. Đoạn Đức cũng rất biết phối hợp, huy động chiếc bát vỡ lao lên, hộ thể cho hắn.

Ba!

Diệp Phàm lật tay thành chưởng, như cũ là bí thuật Thiên Đình, quỷ dị, không thể phòng bị, như thiên ngoại đánh tới.

Tiêu Vân Thăng như nằm mộng. Hắn lại bị tát thêm một cái, âm thanh giòn tan vang lên.

Mảu tươi từ trong miệng hắn bị đánh văng ra tận hai thước, nửa khuôn mặt như bị đánh rớt xuống, gần như biến hình.

- Ahhh

Ở giờ khắc này, Tiêu Vân Thăng như phát điên lên, đường đường là đại năng mà không ngờ lại chịu nhục nhã như vậy.

- Đồ rác rưởi!

Diệp Phàm lại lao vào, phun ra mấy chữ như vậy.

Tiêu Vân Thăng bị một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh đánh nát mặt, nát miệng liên tục rống giận như hung thú.

Diệp Phàm lao vào, tay phải kết ấn đánh tới, lần này đánh thẳng về phía mi tâm đối phương, muốn đánh nát đầu hắn.

Tiêu Vân Thăng đưa tay trái lên ngăn cản, mi tâm nếu bị đánh nát thì chắc chắn thức hải sẽ bị hủy, dù là đại năng thì cũng không thể sống nổi.

Tu vi đạt tới cảnh giới bực này thì dù tứ chi bị chặt đứt cũng có thể tái sinh, chỉ duy nhất thần thức là không thể bị thương tích. Nếu linh hồn ấn ký bị hủy diệt thì sẽ không thể tồn tại được nữa.

Ầm!

Diệp Phàm vẫn đánh ra Bão Sơn Ấn, khí thế mạnh mẽ chưa từng có, tay phải tối đen đánh ra như một ngọn núi, đánh tan thần lực và pháp tắc đan xen, công thẳng vào.

Rắc!

Tay trái Tiêu Vân Thăng co rút lại, sau đó vặn vẹo biến hình, bị thương nghiêm trọng. Đau đớn khiến sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, mồ hôi lạnh không ngừng xông ra.

Phốc!

Tay phải Diệp Phàm hỏa thành ngọn núi màu đen không ngừng ép xuống, thế mãnh lực trầm. Đây thuần khiết là thân thể đối kháng, bàn tay của Tiêu Vân Thăng rốt cục bị đánh nát, trở thành một đoàn thịt nát.

Thân thể một vị đại năng chắc chắn biết bao nhưng trước mặt Diệp Phàm lại không thấm vào đâu, bị lực lượng thân thể đỉnh phong của hắn liên tiếp đánh nát.

- Ahhh

Tiêu Vân Thăng lại kêu lớn, thân mình ngã ra, tránh một kích nhằm vào đầu.

Tay phải Diệp Phàm ép xuống, mau chóng đánh lên xương trán hắn. Tiêu Vân Thăng trước nguy cơ sinh tử không thèm giữ thể diện, trực tiếp ngã xuống đất, lăn tròn mấy vòng.

Ầm!

Diệp Phàm tiến lên ba bước đuổi kịp, chân phải hạ xuống, dùng mãnh lực đánh tới, nặng như vạn quân.

Choảng!

Một cước này của hắn vô cùng lăng lệ, cực kỳ tàn nhẫn, đạp thẳng lên ngực đối phương khiến mây căn xương ngực bị gãy nát.

Phốc!

Tiêu Vân Thăng há mồm phun ra một ngụm máu lớn, giờ khắc này ngũ tạng vỡ nát, một cước này quá hung mãnh, suýt nữa xuyên thủng người hắn.

Ầm!

Diệp Phàm tiếp tục xuất cước, lần này không hề lưu tình mà đánh thẳng tới trán hán, hiển nhiên muốn một kích lấy mạng đối phương.

Hêt thảy điều này phát sinh quá nhanh, không ai có thể ngăn cản. Mọi động tác của hắn liền mạch, nhanh như chớp.

- Dừng tay!

Bên cạnh có người hô lớn, Tiêu Thái sư với mười mấy kiện cấm khí trên đầu tức giận, như một đầu sư tử dũng mãnh đánh tới.

Ầm!

Diệp Phàm không hề dừng tay, chân phải tiếp tục hạ xuống, nhằm vào mi tâm Tiêu Vân Thăng, nếu đạp trúng thì dù là đại năng cũng phải chết.

Phốc!

Thời khắc mấu chốt, Tiêu Vân Thăng phun ra một ngụm tiên thiên tinh huyết, hóa thành một tấm kỳ lân thuẫn, chắn trước xương trán.

Diệp Phàm kêu lớn một tiếng, dùng hết khí lực đạp xuống, liền va chạm với huyết thuân kia. Ngọc thai vạn trượng xuất hiện một trận lay động, cho thấy lực lượng một cước này mạnh mẽ như thế nào!?

Kỳ lân thuẫn màu máu tứ phân ngũ liệt rồi vỡ tung, bàn chân Diệp Phàm bị mất đi đại lượng lực lượng nhưng cuối cùng vân hạ xuống.

Đông!

Một tiếng nổ vang như trống nổi, phần đầu Tiêu Vân Thăng bị lõm xuống, bị Diệp Phàm đạp vào mặt đất nhưng vẫn không bị phá vỡ, huyết nhục mơ hồ.

Đúng lúc này Tiêu Thái sư đã tới, hai tay huơ lên, một bức đạo đồ xuất hiện, muốn thu lấy Diệp Phàm vào trong.

Ầm!

Diệp Phàm chuyển tay, lần này kết thành Nhân Vương Ấn, với khí thế quân lâm thiên hạ, cứng rắn đón đỡ tấm đạo đồ.

Ầm!

Thân thể của Diệp Phàm vô song, pháp lực Tiêu Thái sư tuy vẫn bị áp chế nhưng vẫn như có thể di sơn đảo hải, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả hai đều phải lui về sau.

- Ngươi đi chết cho ta!

Đủng lúc này, người dã man cùng được bảo hộ dưới cái bát vỡ của Đoạn Đức cũng ra tay, cây đại bổng trong tay đánh tới.

Trên mặt đất, Tiêu Vân Thăng kinh sợ vô cùng, nhanh chóng lăn vòng, tránh né một kích này.

Đang!

Thân thể của người dã man này cũng rất khủng bố, đại bổng nanh sói gần như có thể phá thiên, đánh cho ngọc thai vạn trượng cũng lay động kịch liệt. Nếu không phải là nơi thần linh ngủ yên thì chỉ sợ đã sớm hóa thành tro tàn rồi.

Ầm!

Tiêu Vân Thăng tránh né qua kích thứ nhất nhưng không thể tránh được lần thứ hai, phải hét thảm một tiếng, hai chân đã bị Đông Phương Dã đánh nát, huyết nhục mơ hồ.

-Ngươi dám...

Tiêu Thái sư tức giận, nhìn thấy người dã man lại nhằm vào mi tâm của đệ đệ mình thì lại cố sức ra tay.

Nhưng Diệp Phàm lại chặn hắn lại, không cho hắn lao lên, không ngừng va chạm với đạo đồ kia, phá nát bầu trời, đánh cho phiến đạo đồ kia suýt nữa phải vỡ

Xoát!

Người của Âm Dương Giáo ra tay, một vị đại năng phun ra một dải tơ, quấn lấy người Tiêu Vân Thăng cứu đi, bằng không nhất định đã táng thân dưới bổng của người dã man rồi.

Đồng thời, lão Giáo chủ Vương Dương Chiến của Âm Dương Giáo đã ra tay, bức tới muốn đối phó mấy người.

Vốn chính là hắn nói phải dọn sạch nơi này, mà nay thấy minh hữu gặp nạn, hắn tự nhiên phải lập uy. Đây là một nhân vật già đời, đạt tới gần ba ngàn tuổi, ai ai cũng phải kiêng kị.

Tốc độ của hắn không quá nhanh nhưng cũng rất bức nhân, chắp hai tay sau lương lướt về phía mấy người, tư thế như nắm giữ hết thảy trong tay khiến người ta úy kỵ.

Hắn nhìn xuống mấy người, tay phải vươn ra, nhằm thẳng về chiếc bát vỡ, muốn giật đi khiến mất người mất đi vật hộ thân, đương trường tử vong.

Có thể nói hắn đích xác có được tư bản mà tự phụ. Thân là một lão già đời, dù là Thánh chủ tuyệt đỉnh cũng không phải là đối thủ của hắn.

-Hừ!

Lão người mù hừ lạnh một tiếng, tay phải đánh ra, đồng dạng có được lực lượng pháp tắc đáng sợ, không hề thua kém Vương Dương Chiến.

Ầm!

Hai người va chạm, tạo ra lốc xoáy thần lực, quỷ dị không hiểu, thời không cũng như thay đổi, hiện lên một mảnh hỗn loạn.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, rất nhiều người nơi này bị cấm phong thần lực nhưng nhân vật già đời Vương Dương Chiến không ngờ vẫn còn có thủ đoạn như vậy, quả là cao nhân nhất tiệt!

Mà lão người mù không bắt mắt kia không ngờ chống đỡ được thế công của hắn. Vừa rồi cũng không ai để mắt tới hắn, không ngờ hắn cũng là một cao nhân thế ngoại!

- Là ngươi... Đại cường giả thứ hai của Bắc Vực — Thiên Hạt lão nhân!

Vương Dương Chiến lộ ra thần sắc khỏ tin nói:

- Ngươi còn chưa chết sao...

- Ngươi còn chưa chết thì ta sao chết được!

Lão mù cười hắc hắc.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí