Già Thiên

Chương 356: Nguyên Thuật quyết đấu phong vân khôi (Hạ)



Đồng thời, trong thành còn xuất hiện lời đồn là thiên tài Nguyên Thuật Cổ Phong do e ngại Thác Bạt Xương nên đóng cửa không ra, không dám tiến vào thạch phường.

Lúc đầu, tất nhiên mọi người không tin, nhưng sau khi Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy biến mất nửa tháng, không đi đổ thạch lần nào, dần có nhiều người tin lời đồn này là thật.

Sau đó nữa, rất nhiều người tin rằng thiên tài kinh thế Thác Bạt Xương của Nguyên Thuật thế gia đi tới Thần Thành, khiến cho một thiên tài Nguyên Thuật khác là Cổ Phong không dám ứng chiến.

- Không phải hắn cắt được Cổ Thần Dược sao, tài năng như vậy sao lại không dám quyết đấu Nguyên Thuật cùng người khác?

- Ngươi thì biết cái gì, Thác Bạt gia tộc là Nguyên Thuật Thánh địa, đại biểu cho truyền thừa cao thâm nhất, ngay cả Nguyên Thiên Sư ngày xưa cùng từng tới bái phỏng đó.

Tất cả phố lớn ngõ nhỏ trong thành đều có người bàn luận chuyện này.

Trung tâm Bắc Vực dùng Nguyên làm vốn, tất cả mọi người đều quan tâm tới Nguyên, đều tụ tập tới thạch phường, chuyện này tất nhiên được truyền ra rất nhanh chóng.

- Thiếu niên thiên tài Nguyên Thuật Cổ Phong ngay cả Cửu Khiếu Thạch Nhân cũng dám động vào, thạch nhân đó đã bị vứt ở đó bao nhiêu năm, không ai coi trọng nó cả, vậy mà hắn lại cắt ra được Thánh Linh Kiếm.

- Điều này mới thể hiện sự đáng sợ của Thác Bạt Xương, tới cả Cổ Phong cũng sợ tới mức không dám tới chiến.

- Tất nhiên Thác Bạt Xương có Nguyên Thuật kinh thế, nghe đồn mấy năm trước hắn đã từng cắt ra cả Thần Nguyên, khẳng định càng cường đại hơn nữa.

Bên trong Thần Thành, rất nhiều người đang bàn luận, Thác Bạt Xương chỉ xuất thủ một lần thì danh tiếng đã nổi như mặt trời giữa trưa rồi.

Khi Diệp Phàm đi trên đường, hắn nghe được rất nhiều lời đồn, không ngờ trong thời gian nửa tháng bế quan mà có nhiều lời đồn đãi như vậy.

Lý Hắc Thủy cười lạnh, nói:

- Khẳng định đây là Ngô Tử Minh và Lý Trọng Thiên tung tin đồn, chửi chúng ta như vậy chỉ để nâng tầm tên Thác Bạt Xương đó lên mà thôi.

Sau khi đi một vòng trong thành, bọn họ nghe được rất nhiều lời đồn nhảm, cứ như là bọn họ sợ hãi thực sự, không dám ra ứng chiến vậy.

- Ồ, bọn họ xuất hiện kìa, chẳng lẽ là tới ứng chiến sao?

- Thiếu niên cắt ra Cổ Thần Dược lại xuất hiện rồi, hôm nay chẳng lẽ hắn muốn đi tới Đổ thạch phường sao?

- Khẳng định có chuyện hay để xem rồi.

Có một số người nhận ra bọn họ, giơ tay chỉ trỏ.

- Ta bảo này, các ngươi đang bàn luận cái gì vậy, chúng ta chỉ bế quan có nửa tháng thôi mà, sao lại có nhiều lời đồn nhảm bay khắp nơi vậy?

Lý Hắc Thủy rất ngông nghênh, nói:

- Có ai biết tên Ngô Tử Minh đầu heo ở đâu không, đi nói cho hắn biết, hai vị đổ thánh đã xuất quan rồi, gọi bọn hắn mau mau đưa Nguyên tới cho ta.

Tất cả mọi người đều nghẹn họng, nhìn trân trối, hiện giờ toàn bộ tòa thành này đều nói rằng bọn họ không dám đấu Nguyên Thuật với Thác Bạt Xương, không ngờ tiểu tử đen thui này vừa mới tới lại dám nói những lời ngông cuồng như vậy.

Xôn xao!

Trên đường phố lập tức trở nên ồn ào, rất nhanh tin tức tại đây đã được truyền đi.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn có náo nhiệt lớn để xem, rất nhiều người nghe thấy vậy liền vội vàng đổ xô ra đường.

- Hai người này xuất hiện thật rồi, sắp có Nguyên Thuật quyết đấu rồi, có trò hay để xem đây.

- Đúng vậy, ngay tại con đường phía trước, xem ra rất có thể bọn họ sẽ tới Cơ gia thạch phường.

Điều này tạo ra một cảnh tượng lạ lùng, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy vừa xuất hiện, nhưng lại khiến cho rất nhiều người đổ xô ra đường, tụ tập vào một chỗ.

Trên đường đã chật kín người, rất nhiều người yêu thích đổ thạch đều chạy ra đây.

- Cổ huynh, các ngươi có nói thật không vậy, chẳng lẽ muốn cùng Thác Bạt Xương quyết đấu Nguyên Thuật?

Có người hỏi lớn.

Lý Hắc Thủy bày ra bộ dáng không thèm quan tâm, nói:

- Chẳng phải vừa mới nói sao, có ai đi nói cho tên Ngô Tử Minh đầu heo kia một câu được không, nếu không có mười vạn cân Nguyên thì đừng có tới gặp ta, lễ vật ít quá chúng ta không thu đâu.

Mọi người ồ lên, tên tiểu tử đen thui này cũng rất mạnh miệng, chưa nói tới Nguyên Thuật, chỉ riêng thân phận của mấy người Ngô Tử Minh, thì cũng có rất ít người dám nói như vậy với họ.

Cơ gia thạch phường có diện tích rất lớn, liên tiếp thành một dải, như là một lâm viên hoàng gia, bên trong đó được bày vô số kỳ thạch, cây cối xanh um, nước chảy qua cầu, cảnh sắc cuốn hút lòng người.

Rất nhiều vật liệu đá được chất đổng tại đây, mỗi viên đá đều có dáng vẻ riêng của mình. Có viên đá hơi nước mông lung, như vùng sông nước nam Vực, có viên lại như cây phong lay động, như lá đỏ tỏa hơi sương tại vùng cực bắc.

Thạch phường Cơ gia biết được thiên tài Nguyên Thuật đã tới, liền giống như gặp phải đại địch vậy, nếu là những người khác đến thì đương nhiên bọn họ rất hoan nghênh, đó đều là khách hàng cả.

Nhưng lần trước Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cắt ra được Cổ Thần Dược, lại mở Cửu Khiếu Thạch Nhân lấy ra Thánh Linh Kiếm, gây ra phong ba quá lớn.

Hiện tại ai cũng biết được hai người này có Nguyên Thuật cao thâm, cực kỳ kinh người, dù chưa tới mức cứ chọn là có được đồ quý hiếm, nhưng cũng không khác mấy.

Không có thạch phường nào hoan nghênh những người này cả, nếu là ở trong gian phòng chữ Thiên của thạch viên Cơ gia cắt ra được thứ gì đó vô cùng quý hiếm thì tuyệt đối sẽ khiến cho bọn họ đau lòng không thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Người của thạch phường Cơ gia cũng muốn giấu đi một ít kỳ thạch có giá trên trời, nhưng lại không biết được rốt cuộc viên nào có thần vật ở trong, không biết giấu viên nào cho tốt.

Hơn nữa, nếu thực sự giấu đi thì sẽ khiến tất cả mọi người ở Thần Thành chê cười, dù sao thì những khối đá có giá trên trời này cũng rất nổi tiếng, chỉ cần thiếu đi một khối thì cũng bị người khác phát hiện ngay.

Diệp Phàm bước đi trong thạch viên, đi qua mười tám tầng, vẫn chưa có ý định dừng bước, hắn đi tới chỗ sâu nhất bên trong, mục tiêu rất rõ ràng là thạch viên có chữ Thiên.

Điều này khiến cho người của thạch phường Cơ gia đều nặng trĩu trong lòng, cảm giác được áp lực, đúng vậy, là áp lực giống như khi xưa một vị kỳ nhân Nguyên Thiên Sư tung hoành cả Bắc Vực xuất hiện, mỗi khi đó thì tất cả thạch phường của các đại Thánh địa đều vô cùng kinh hãi.

Hiện tại, Diệp Phàm chỉ đổ một lần tại Đạo Nhất Thánh địa, nhưng lại cắt ra được một thứ quá quý hiếm, có mấy phần uy thế của Nguyên Thiên Sư, khiến người ta kiêng kỵ.

- Sao tên Ngô Tử Minh và Thác Bạt Xương còn chưa mang Nguyên tới đây?

Lý Hắc Thủy hỏi về phía đám người, rất có khí thế của đổ thánh.

Mọi người không biết nói gì, tên tiểu tử đen thui này đúng là cường thế, lời đồn trong nửa tháng này tự động sụp đổ, tên này rõ ràng đang muốn hung hăng trả đũa một phen đây mà.

Người tới càng lúc càng nhiều, trong thạch phường Cơ gia kín hết chỗ, bên trong Thần Thành có rất nhiều người biết đến cuộc đại chiến Nguyên Thuật này, đều đi tới đây.

Không lâu sau, Diệp Phàm đi vào nơi sâu nhất của thạch phường, ở đây là một hồ nước, xanh lam đẹp như thủy tinh, linh khí tỏa ra bốn phía, vô cùng xinh đẹp.

Giữa hồ nước có một hòn đảo nhỏ, diện tích chỉ là vài trăm thước, hoa cỏ rực rỡ khoe sắc, từng cánh hoa phất phơ bay xuống, truyền ra mùi hương thơm ngát.

Trên hòn đảo nhỏ giữa hồ là thạch viên chữ Thiên của Cơ gia, đẹp như một vùng đất thần thánh trong mơ.

Đột nhiên, từ phía sau truyền tới tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều tránh ra hai bên, dành ra một con đường.

- Các ngươi cũng dám xuất hiện a!

Ngô Tử Minh cười lạnh, âm thanh vang xa, châm chọc nói:

- Hôm nay, kỳ thuật Nguyên Thuật thế gia đấu với Nguyên Thuật thô bỉ của tên nhà quê!

- Kỳ tài xưa nay hiếm có của Nguyên Thuật thế gia là Thác Bạt Xương tới rồi.

Xung quanh hồ lập tức ồn ào hẳn lên, chính chủ đã tới, mọi người đều hiểu rằng một hồi đại chiến Nguyên Thuật đã không thể tránh được, sắp diễn ra.

Hồ nước màu lam nhạt trong vắt, xung quanh bờ phủ đầy cây cỏ xanh tươi, có một tòa lầu điểm sắc, làm cho cảnh vật càng thêm tươi đẹp.

Lúc này, nơi đây tràn đầy bóng người, nhiều không đếm xuể, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, tập trung thành một vùng ồn ào nhốn nháo.

Ngô Tử Minh đi tới gần, trên mặt vẫn treo nụ cười lạnh, nói:

- Hắc tiểu tử, rốt cuộc các ngươi cũng dám xuất hiện, trốn nhiều ngày không chịu nổi nữa sao?

Lý Hắc Thủy cũng liên tục cười lạnh, nói:

- Không chịu được? Lòng ra không kìm được nữa nên mới xuất quan tới đây. Ngươi mang đủ mười vạn cân Nguyên tới không? Nếu không đủ số này thì quay về đi, chúng ta không thèm lấy đâu.

Tất những người ven hồ đều nín cười, hai tên này vừa gặp đã không khoan nhượng gì cả, không khí tràn đầy mùi thuốc súng, trận quyết đấu Nguyên Thuật này chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt.

- Mười vạn cân Nguyên! Thác Bạt huynh có mang theo, nhưng bằng vào các ngươi mà cũng vọng tưởng tới chúng được sao?

Lý Trọng Thiên cười chế giễu.

Thác Bạt Xương cũng rất lạnh lùng, không thèm để ý tới vài câu cãi cọ này, chỉ lẳng lặng đứng đó, thưởng thức cái hồ và tiểu đảo xinh, đẹp này, yên lặng ngắm những bông hoa nở rộ ngát hương.

- Có mười vạn cân Nguyên là tốt rồi!

Khóe miệng Lý Hắc Thủy mang theo một tia lạnh lùng, hắn chỉ e đối phương đi tay không, không mang Nguyên theo, nếu thế thì khó mà đoạt lấy được.

Ngô Tử Minh cười nhạt, nói:

- Ngươi thực sự nghĩ rằng có thể lấy được sao, theo ta nghĩ thì mấy chục vạn cân Nguyên mà các ngươi đấu giá được cũng đủ để hiến cho chúng ta đấy.

- Đúng vậy, đại thọ ba trăm tuổi của tổ phụ Thác Bạt huynh sắp tới, coi như là ngươi đưa cho người một phần đại lễ vậy.

Lý Trọng Thiên cười to.

- Nói nhảm nhiều làm gì, tới quyết đấu Nguyên Thuật đi, xem rốt cuộc là ai để Nguyên lại.

Lý Hắc Thủy nói.

Tất cả mọi người bên cạnh đều rất mong chờ, hai bên rất mạnh miệng, không khoan nhượng chút nào, hơn nữa đều là các siêu cấp cao thủ Nguyên Thuật, hơn phân nửa là hôm nay sẽ cắt ra được kỳ trân kinh người.

- Đúng vậy, quyết đấu Nguyên Thuật, cắt ra đồ vật quý hiếm tuyệt thế đi, để cho chúng ta mở mang kiến thức.

- Tất cả đều là nói mồm thôi, dùng cắt đá là bằng chứng, hiện tại bắt đầu quyết đấu đi.

Tất cả mọi người đều rất kích động, muốn nhìn thấy thủ đoạn của cao thủ Nguyên Thuật, có lẽ có thể nhìn thấy các kỳ trân hiếm thấy xuất hiện.

- Kỳ thuật của Nguyên Thuật thế gia tới cả Nguyên Thiên Sư năm đó cũng từng tán thưởng, hôm nay các vị có phúc được tận mắt nhìn thấy.

Ngô Tử Minh rất kiêu ngạo.

- Đáng tiếc lại đi quyết đấu với cái thuật vớ vẩn của mấy tên nhà quê!

Lý Trọng Thiên cúi đầu lẩm bẩm, nhưng mọi người vẫn nghe được.

"Lợi hại thế nào rồi các ngươi sẽ biết, các ngươi cứ ra sức khoác lác đi, xem có hạ được chúng ta hay không."

Lý Hắc Thủy cười lạnh, tuy nhiên hắn cũng không nói ra những lời này.

Diệp Phàm tiến lên, muốn đi tới hòn đảo nhỏ của thạch viên chữ Thiên, để có thể gom đủ trăm vạn cân Nguyên, hiện giờ hắn cần phải tuyển các loại đá quý hiếm mới được.

Thác Bạt Xương vẫn không coi ai ra gì, không thèm liếc Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy lấy một cái, lúc này hắn nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nói:

- Chậm đã!

Diệp Phàm dừng lại, bình tĩnh nhìn hắn, đối phương đã lạnh lùng như vậy thì hắn cũng không thèm nói nhiều làm gì, chỉ yên lặng chờ tên này mở miệng.

Thác Bạt Xương nói:

- Thạch viên chữ Thiên của Thánh địa là nơi thần thánh, cường giả Nguyên Thuật chân chính sẽ quyết đấu một đường đi vào.

- Ngươi muốn như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Chúng ta không cần từ tầng thứ nhất bắt đầu, chỉ lấy cái hồ này làm điểm xuất phát, nếu không cắt ra số Nguyên bằng nhau thì cũng không cần tiến vào tòa thạch viên thần thánh này quyết đấu làm gì nữa cả.

- Đúng vậy, nếu Nguyên Thuật quá mức chênh lệch thì căn bản Thác Bạt huynh không cần lãng phí thời gian làm gì.

Ngô Tử Minh phụ họa.

- Nên như vậy, nếu mà không cắt được lượng Nguyên bằng nhau thì còn tiến vào thạch viên thần thánh của Cơ gia làm gì nữa?

Lý Trọng Thiên cũng cười lạnh.

- tốt lắm, ngươi chọn đá đi!

Diệp Phàm cũng không thèm đôi co với hắn.

Bên hồ, cỏ cây mọc thành từng mảng, lầu các đứng sừng sững, tuy nhiên lại rất ít đá.

Một vị Nguyên sư phụ của Cơ gia tiến lên nói:

- Ở đây cũng không có vật liệu đá, chỉ có vài viên đá linh tinh làm cảnh mà thôi.

Thác Bạt Xương lắc đầu, nói:

- Không, cứ theo ý của ta, nơi này còn có một số viên đá quý hiếm, chỉ cần người có tài năng thực sự là sẽ nhận ra thôi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ven hồ cũng không có vật liệu đá, chỉ là mấy viên đá vụn dùng làm cảnh mà thôi, xếp ở gốc cây hoặc bên cạnh bụi dây leo.

-o0o-


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí