Già Thiên

Chương 1031: Tổ sâm gây họa



Sắc mặt Bá Dật biến đổi, chuyện chin con rồng kéo quan tài là sự việc rất trọng đại, năm đó đã gây ra phong ba lớn bằng trời, sau đó Thái Sơn thiếu chút nữa đã hóa thành chiến trường, ngay cả những đại thần thông giả cũng đều đi ra.

Hắn ngẫm nghĩ, nói:

- Năm đó các giáo đều có hành động, cũng không tra ra những người đó có bối cảnh gì, chỉ là trong cơ thế của một gia tộc được nghi là đang chảy dòng máu của Yêu Thần thượng cổ.

- Ô, là gia tộc nào vậy, Bá Dật huynh có thể nói cụ thể một chút nữa được không!

Diệp Phàm hỏi.

- Gia tộc đó hình như là mang họ Bàng, ta cũng không có ấn tượng quá sâu với việc này, lúc ấy là cửu đệ của ta phụ trách điều tra những người này!

Bá Dật nói.

Hắn nhận ra Diệp Phàm rất quan tâm tới việc này, liền kể lại tỉ mỉ, nói rằng trong số các đạo thống thượng cổ Yêu Thần thì Vạn Yêu Cốc năm đó có hành động nhanh nhất, có người đi vào trong Bàng gia, muốn tra xét nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì cả.

Diệp Phàm gật gật đầu, thần thức của hắn cực kỳ cường đại, có thể cảm giác được tinh thần của người này vẫn không có dao động, nghĩa là hắn không nói dối, do đó liền từ biệt.

- Ô, Diệp huynh vừa tới, sao lại phải đi rồi, ta còn đang muốn hướng ngươi thỉnh giáo đây!

Bá Dật giữ lại.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lát, cũng không lập tức rời đi, hắn muốn xâm nhập hiểu biết một chút về Vạn Yêu Cốc, những người này đều thuộc Yêu Thần tộc, hẳn là cũng có hiểu biết tương đối.

- Vẫn còn chưa biết Diệp huynh kế thừa đạo thống thượng cổ nào, rốt cuộc là đến từ đâu, có thể cho ta biết chăng?

Bá Dật hỏi.

- Ta là một tán tu, tu luyện trên một ngọn núi không tên, tìm được một vài cổ pháp khắc tren vách đá, cũng không biết là đạo thống gì, gần đây mới đi ra ngoài thay đổi.

Diệp Phàm nói.

- Đạo huynh có đại cơ duyên, có lẽ còn là đạo thống của thượng cổ Thánh Hoàng cũng nên!

Bá Dật sai người đưa lên trân hào hảo tửu, mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Hắn cho biết Thiên Lân nhất tộc vẫn luôn khổ tu, không xuất môn, muốn sống qua thời đại mạt pháp, chờ đợi mạt pháp, chờ đợi khi nào linh khí trong thiên địa một lần nữa trở lại đầy đủ. Đối với chuyện bên ngoài thì rất ít khi tham dự, nhất là mấy năm này luôn phong bế sơn môn, không có người từng đi ra ngoài.

- Ta từng nghe nói, Thiên Lân nhất tộc xuất hiện một Thiên Yêu thể, chính là kỳ tài ngút trời, chẳng phải đang đi lại bên ngoài hay sao?

Diệp Phàm mỉm cười.

- Đó là chuyện vài năm trước rồi, hiện tại mới bị người ta đoán ra là Thiên Yêu thể mà thôi, kỳ thật tại thời đại mạt pháp này, sinh ra loại thể chất này cũng thật sự là một loại bi ai a!

Bá Dật nhìn về phía Tiểu Tùng vài lần, nhìn thẳng vào phía cái chuông nhỏ treo trên cổ nó, cái chuông này phát ra ánh sáng màu bạc, lấp lánh trong suốt, bên trong còn có một tượng Phật nhỏ bằng đá.

- Không biết đây là pháp khí gì, có thể cho ta mượn nhìn một cái được không?

Tiểu Tùng lột xuống một đống hạt thông, đang ăn rất ngon lành, nghe thấy vậy, liền cởi xuống đưa ra.

Bá Dật cầm nó trong tay, nhìn mấy lần nói:

- Đây là chất liệu gì, tại sao lại nặng như vậy, đạo huynh làm cách nào mà lấy được pháp khí này vậy?

- Đều là tìm được trong một ngọn núi không tên, nhìn thấy có vẻ tinh xảo, xinh đẹp, liền đưa cho tiểu tử kia nghịch ngợm!

Diệp Phàm nói

- Xem ra huynh đài quả nhiên có đại cơ duyên, nhất định cũng đã tu được đài thần thông rồi!

Bà Dật nói.

- Đâu có, trăm năm qua vẫn chỉ dẫm chân tại Hóa Long Bí Cảnh, không biết khi nào mới có thể leo lên tới cảnh giới Tiên Thai trong truyền thuyết, có khát vọng mà không thể thành công a!

Diệp Phàm cảm thán.

Khuôn mặt Bá Dật có chút thay đổi, nói:

- Có hi vọng tiến lên Tiên Thai, đạo huynh quả nhien là người không tầm thường, với tu vi lúc này của ngươi thì đã có thể so được với là một đại thần thông già rồi, hay là chiến một trận năm đó tại Thái Sơn ngươi cũng có tham dự?

- Lúc đó thì quả thật là không có, ta vẫn còn đang khổ tu trong núi.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Ai trong một ngọn núi không tên mà cũng có một người mang đại thần thông như Diệp huynh, nghĩ đến nhất định là còn có những người khác, quả nhiên là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân a!

Bá Dật thở dài.

Diệp Phàm lắc đầu nói:

- Ta chỉ là một tán tu Hóa Long, sao dám xưng là đại thần thông giả.

- Huynh đài có hi vọng tiến vào Tiên Thai, Hóa Long đại viên mãn cũng đủ để xưng là đại thần thông giả rồi.

Bá Dật thở dài, rất là mong chờ.

Rồi sau đó, hắn nói một chuyện, muốn mời Diệp Phàm hỗ trợ, cho rằng đại thần thông giả như hắn thì nhất định có thể giúp đỡ được, sau này tất sẽ có hậu tạ.

- Vậy sao, không biết cần ta làm chuyện gì?

Diệp Phàm hỏi.

Bá Dật nói:

- Đạo huynh nhất định đã từng nghe qua rồi, từ xưa đến nay, tại quan ngoại này có một bảo bối danh chấn khắp cả Trung Thổ, có thể mọc lại da thịt trên xương, có hiệu quả kỳ diệu khởi từ hồi sinh.

- Ngươi đang nói tới nhân sâm ư?

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Không sai, nhưng cũng không phải là nhâm sâm bình thường, mà là nhân sâm thực chất đã có hình người, sớm đã thông linh không biết bao nhiêu vạn năm trước, sắp sửa so được Bất Tử Thần Dược trong truyền thuyết thời thượng cổ rồi!

Bá Dật nói.

Đông Bắc có ba thức bảo bối, trong đó đứng đầu là nhân sâm, từ xưa đến nay, những người đi ra quan ngoại để đảo nhân sâm cũng không biết có bao nhiêu người, đó chính là cống phẩm mà các đời Hoàng đế thích nhất.

Ngày nay, mặc dù có rất nhiều người gieo trồng sâm, nhanh thu hoạch, giống như trồng củ cải vậy, nhưng loại sâm hoang dã cực phẩm chân chính vẫn còn rất đắt, không dưới cái giá trăm vạn nguyên.

Theo như lời Bá Dật nói thì nhân sâm tự nhiên cũng không phải là những sâm bình thường này, hắn nói tới một gốc linh sâm chân chính, thậm chí có thể so được với một nửa thần dược, so với Dược Vương tám, chín vạn năm thì còn muốn quý hơn nhiều.

Nghe nói, cây sâm già này là tổ sâm của cả Trường Bạch Sơn, cũng là tổ sâm của cả vùng Đông Bắc này, mặc dù không thể dung hợp với đạo, có thể phi thiên độn địa giống như Bất Tử Thần Dược, nhưng lại có khả năng mượn địa khí để di chuyển, từ xưa đến nay không có người nào có thể bắt được cả.

- Các đời tộc của ta vẫn sống trong Nguyên Thủy Long Động tại Trường Bạch Sơn, đối với địa thế vùng quan ngoại là hiểu biết nhất, gần đây đã thăm dò ra hướng đi của gốc tổ sâm kia, có lẽ có thể bắt được gốc nửa thần dược từ thời thượng cổ sống tận bây giơ này!

Hắn muốn mời Diệp Phàm hỗ trợ, mượn dùng đại thần thông của hắn, cho biết nếu thành công, nhất định sẽ có tạ ơn rất hậu hĩnh, cho dù đưa cho hắn nửa gốc thì cũng được.

- Địa cầu cũng đã tiến vào thời đại mạt pháp, chẳng lẽ vẫn còn có thần dược như vậy hay sao?

Diệp Phàm cười nói.

Bá Dật gật đầu, nói rằng bọn họ đã sớm muốn động thủ rồi, nhưng mà lại không có một đại thần thông giả nào để tương trọ, sợ rằng một khi thất bại thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội bắt giữ gốc nửa thần dược này.

Bởi vì, loại thông linh này là loại cơ trí nhất, từ khí bộ tộc bọn họ thất bại một lần vào hai ngàn năm trước, mãi tới tận ngày hôm nay thì mới rất vất vả tìm được cơ hội nữa.

Đám người Diệp Phàm tiến vào trong một vùng tràn ngập băng tuyết, đi tới một khu vực không người. đây tuyệt đối là nơi mà phàm nhân không thể đi vào được, cực kỳ nguyên thủy, nơi nơi đều là thụ linh cổ mộc vài ngàn năm.

- Ngươi xem, đây là hố sâm, nó từng thường xuyên qua lại nơi đây, vẫn còn có mùi hương sót lại này!

Bá Dật vào một chỗ.

Trong khu rừng già không biết rộng cỡ nào này, bọn họ liên tục đi được mấy trăm dặm, Bá Dật liên tục tìm ra vài cái hố từ trong lớp tuyết đọng.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đây quả thật là hương khí của linh dược khó tìm trên đời, vượt qua cả Dược Vương, chỉ riêng mùi thơm còn sót lại này đã thấm vào tận ruột gan. Tiểu Tùng nhắm tít mắt lại, say mê hít hà, bước về phía trước, bỗng nhiên rơi tọt vào trong cái động sâm, lập tức tới mức chạy loạn lên.

- Đạo huynh thấy sao, có thể hợp tác được không?

Bá Dật nói, tiếp tục mời hắn trợ giúp.

- Được rồi!

Diệp Phàm gật đầu.

- Chúng ta ở trong này bố trí một số Pháp trận, chỉ là gốc tổ sâm này có thể dung hợp với địa mạch, đi lại như vào chõ không người, khó có thể cố định được nó, lần này có đạo hữu thì dễ làm rồi!

Bá Dật dẫn đám người Diệp Phàm đi tiếp năm trăm dặm về phía trước.

Điều này làm cho Quách Chân líu lưỡi, Trường Bạch Sơn này cón xa mới rộng được như vậy, thì ra nó được trận pháp thượng cổ vây quanh, chỉ khi vào trong thì mới biết được nó rộng lớn tới mức nào.

Nhưng mà đi tới đi tới, Bá Dật bỗng nhiên biến mất, trong dãy núi tuyết trăng mờ mịt này chỉ còn lại đám người Diệp Phàm mà thôi.

Diệp Phàm nhảy lên một gốc cổ tùng, gọi Tiểu Tùng đang mải mê nghịch tuyết lại, sau đó bảo Quách Chân đi bên cạnh, không nên tách ra.

Quách Chân vô cùng kinh ngạc, nói:

- Có mùi tổ sâm thơm ngát, khiến người ta phải say mê, hẳn là đến gần địa phương mà nó thường lui tới. Ta nghe các tiền bối nói, loại sâm già có linh tính này thường lui tới những địa phương nguy hiểm nhất, nếu không có thủ hộ thì cũng là tuyệt địa, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm vào một cấm khu nào đó rồi sao?

Diệp Phàm nói:

- Đúng là cấm khu, tuy nhiên lại không có quan hệ gì với tổ sâm cả, rốt cuộc thì Bá Dật cũng không nhịn được nữa, bắt đầu ra tay đối với chúng ta.

- Vậy…có thể phá giải được không?

Quách Chân vẫn rất lo lắng, sợ xung đột với nhất mạch Nguyên Thủy Long Động Yêu Thần tộc, không ngờ rằng vẫn xảy ra.

- Địa phương này có sát trận thời thượng cổ, vây khốn Thánh chủ một phương tuyệt đối không thành vấn đề, ngay cả những người đã trảm đạo mà chỉ hơi vô ý cũng có thể nuốt hận mà chết!

Diệp Phàm nói.

- Đáng sợ như vậy!

Quách Chân cảm thấy trên lưng phát lạnh.

- Không sao đâu!

Diệp Phàm bảo hắn cứ yên tâm. Tới cảnh giới như hắn rồi, có nhiều khi cũng không cần phải so đo với những tu sĩ cảnh giới nho nhỏ này, nhưng là nếu bị chúng chọc giận thì cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Bên ngoài nơi này hơn mười dặm, trong đó một vùng núi rừng nguyên thủy, một đám người tập hợp cùng một chỗ, trên thân đều khoác lân y, hàn quang lóe ra, sát khí bốc lên tận trời.

- Làm như vậy có giá trị sao, người kia có tu vi rất cường đại, vạn nhất hắn ra được thì sẽ rất phiền toái!

Một nam nhân trung niên tóc đen như thác nước, nói.

- Tứ ca, ngươi yên tâm đi, điều này rất đáng giá. Các ngươi có thấy không, con sóc tím kia đeo cái chuông được dùng Đại La Ngân Tinh luyện chế thành, cùng chất liệu với binh khí của thủy tổ, là thứ trên đời khó tìm a!

Bá Dật cười lạnh nói.

Hắn cho rằng mình tuyệt đối nắm chắc có thể giết chết Diệp Phàm, một khi tòa sát trận kia mở ra, ngay cả những đại thần thông giả thời thượng cổ cũng đều có thể giết chết, vậy thì không cần nói tới những người thời này.

- Ngươi tin chắc rằng hắn thật sự ở Hóa Long Bí Cảnh, mà không phải là nhân vật đáng sợ hơn hay sao?

Bá Viễn vẫn có chút lo lắng.

Bá Dật gật đầu, nói:

- Ta dẫn hắn tiến vào Băng Tinh Cung, chính là vì muốn thử tu vi của hắn, trên đạo thần môn kia có bốn màu hiện lên, tuyệt đối là Hóa Long Bí Cảnh, sát trận thượng cổ có thể dễ dàng tiêu diệt hắn.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí