Dược Ngọt

Chương 92: Phiên ngoại ngọt ngào 20



Lương Dược lấy chia tay để uy hiếp, ngăn lại ý tưởng đáng sợ muốn mua còng tay của Sở Trú, nghĩ cũng không cần nghĩ, tuyệt đối là anh muốn dùng còng tay ở trên người cô!

Sở Trú có chút tiếc nuối, nhưng cũng theo cô không nói gì, nắm tay cô cùng về trường học dọn hành lý.

Ngày hôm qua hai người làm loạn cả đêm, hôm nay lại lăn lộn cả một buổi sáng nên đều có chút mệt, ở trên máy bay ngủ một chút, khi tỉnh lại đã là buổi tối.

Trên đường có gặp phải một trận mưa nên máy bay trễ chút, mười giờ rưỡi bọn họ mới xuống máy bay.

Mà Thư Hựu Mạn đã đợi bọn họ hai tiếng ở sân bay, bà ấy nhìn hai đứa trẻ đầy gió bụi mệt mỏi đi ra, tiến lên đón và ôm bọn họ mỗi người một cái, "Cuối cùng hai đứa đã trở lại, Dược Dược sao cháu lại tiều tụy như vậy, có phải Sở Trú bắt nạt cháu hay không?"

Lương Dược rất muốn gật đầu, anh đâu chỉ là bắt nạt, anh đúng là phát điên không bằng cầm thú!

Nhưng con dâu hiểu chuyện sẽ không mách lẻo.

"Không đâu ạ, anh ấy rất tốt với cháu." Lương Dược mềm mại cười, "Không có ai đối với cháu tốt hơn anh ấy."

"…" Sở Trú thức thời mà không hé răng.

"Vậy là tốt rồi." Thư Hựu Mạn đau lòng sờ đầu của cô, lại nhìn về phía Sở Trú, phát hiện trên mặt anh dán hai cái băng dán trong suốt, "Con trai, mặt con làm sao vậy?"

Sở Trú liếc mắt nhìn Lương Dược, "Bị mèo cào."

Ánh mắt của Lương Dược nhìn về nơi khác, làm như không nghe thấy.

"Con đã mấy tuổi rồi, không có việc gì lại đi chọc mèo làm cái gì?" Thư Hựu Mạn nhíu mày trách mắng, "Lớn như vậy còn không để cho người khác bớt lo."

Bà ấy nói xong thì kéo lấy cánh tay của Lương Dược đi ra ngoài, "Dược Dược, chúng ta về nhà thôi, dì đã làm rất nhiều món ăn ngon cho cháu."

Lương Dược liên tiếp quay đầu lại: "Hành lý của cháu còn chưa có lấy…"

Thư Hựu Mạn: "Cứ để nó lấy, bạn trai chính là để dùng như vậy."

"…"

Sở Trú nhận mệnh kéo hai cái rương hành lý.

Hợp lý hoài nghi chính mình là nhặt được, mà Lương Dược mới là con ruột.

Thư Hựu Mạn không có kêu tài xế, ngay cả ba Sở muốn tới đều bị bà đuổi đi, bà tự mình lái xe tới đón hai người bọn họ, vì bà tò mò, nóng lòng vô cùng muốn biết bọn họ đã phát triển đến bước nào rồi!

Sở Trú muộn tao lại có tính lãnh đạm, bà thật sự sợ có ngày thằng con trai này của bà sẽ đánh mất đứa con dâu mà bà vất vả lắm mới có được.

*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.

"Dược Dược, cháu cùng tiểu Sở ở trong trường học có thường xuyên gặp mặt không?" Thư Hựu Mạn lái xe, hỏi Lương Dược, "Đại học không giống với cấp ba, mỗi chuyên ngành đều ở các học viện khác nhau, hai đứa chắc không thể cùng nhau đi học nhỉ."

"Dạ, chuyên ngành của bọn cháu khác nhau quá nhiều, trước mắt không có tiết học giống nhau." Lương Dược gật đầu, "Nhưng mà chúng cháu mỗi ngày đều sẽ cùng nhau ăn cơm, gặp mặt thì vẫn gặp mặt mỗi ngày."

"Ra là vậy." Thư Hữu Mạn ra vẻ lơ đãng nói: "Vậy bình thường ngày nghỉ sẽ đi ra ngoài chơi sao? Kiểu như đi du lịch gì đó."

"Rất ít." Lương Dược có chút khách sáo, không muốn bị Thư Hựu Mạn cho rằng cô là cô gái hư hỏng không ngoan, cho nên ở trước mặt bà ấy gần như đều giữ khoảng cách với Sở Trú, "Phần lớn thời gian cháu đều ở ký túc xá."

Đó chính là cái gì cũng chưa xảy ra? Thư Hựu Mạn âm thầm sốt ruột, vào đại học rồi, người lớn không ở bên cạnh mà hai đứa cũng chưa có tiến triển gì, chuyện này còn bình thường sao?

Bà ấy không tin được, lại hỏi mấy vấn đề bên lề, Lương Dược đều trả lời đến giọt nước cũng không lọt, hình tượng cô gái ngoan ngoãn thâm nhập vào lòng người. 

Sở Trú quá hiểu biết bà mẹ nhà mình, bắt đầu từ khi bà ấy hỏi vấn đề thứ nhất thì anh đã biết được mục đích của bà ấy, có chút cảm thấy cạn lời, thấy bà ấy càng hỏi càng vượt quá chừng mực, dứt khoát nhàn nhạt nói trước khi Lương Dược trả lời: "Mẹ, hai đứa chúng con cái gì cũng chưa xảy ra."

Lời này vừa nói ra, bên trong xe vô cùng yên tĩnh.

Hai người phụ nữ đều dùng im lặng để biểu đạt nỗi khiếp sợ của mình.

Lương Dược nhìn mặt bạn trai không đổi sắc, cô có cái nhìn mới đối với độ dày của da mặt anh.

Mà tâm trạng của Thư Hựu Mạn lại phức tạp, bắt đầu lo lắng cho năng lực ở phương diện kia của con trai, Dược Dược xinh đẹp như vậy, thế mà nó có thể nhịn không chạm vào, chuyện này tuyệt đối không bình thường!

Bà ấy cảm thấy làm mẹ thật quá khó khăn, trước kia lo lắng anh không tìm được con dâu, hiện tại lo lắng anh không sinh được con hơn nữa không giữ được vợ mình.

Thật là quá khó khăn.

Bà ấy nghĩ là như thế, nhưng sao có thể nói ra.

"À, vậy là tốt rồi." Thư Hựu Mạn khô cằn nói, "Hai đứa còn nhỏ, loại việc này không gấp được, may lỡ làm ra mạng người thì lại không tốt."

"Dì yên tâm, chúng cháu sẽ không không có lý trí như vậy." Lương Dược chột dạ gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có những câu nói này của Sở Trú, còn dùng được hơn so với mười câu nói của cô, may mà anh còn biết nặng nhẹ.

Sở Trú nhìn ra ngoài cửa sổ hóng gió, anh không nói cho Thư Hựu Mạn chỉ là bởi vì không muốn bị thám thính sinh hoạt cá nhân, nghĩ đến đã cảm thấy phiền phức.

Sau khi bọn họ về đến nhà thì đã khuya, một bàn thức ăn mà Thư Hựu Mạn chuẩn bị lại không ai ăn, sau khi Lương Dược hỏi han ba Sở xong, lập tức về phòng của mình nghỉ ngơi.

Sở Trú cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa thì bị Thư Hưu Mạn ngồi trên sô pha gọi lại: "Tiểu Sở, con lại đây một chút."

"Chuyện gì ạ?" Sở Trú nghe vậy, đi đến trước mặt bà ấy.

Biểu cảm trên mặt của Thư Hựu Mạn nghiêm túc, hạ giọng nói: "Con thành thật nói cho mẹ biết, con còn chán ghét con gái phải không?"

Sở Trú hơi nhướng mày: "Con nghe không hiểu mẹ đang nói cái gì."

"Nếu không thì tại sao con và Dược Dược chưa xảy ra chuyện gì cả." Thư Hựu Mạn hoài nghi, "Không phải con có vấn đề chứ, có muốn gọi bác sĩ Lý đến đây kiểm tra hay không?"

"Mẹ đủ rồi đấy." Sở Trú xoay người muốn đi, "Có thời gian lo lắng cho con còn không bằng có kế hoạch sinh đứa thứ hai với ba đi."

"Này, quay lại đây, mẹ còn chưa nói xong mà!" Thư Hựu Mạn vẫy tay với anh, sau đó thần bí lấy một hộp đồ từ phía dưới bàn trà lên cho anh, "Mẹ mặc kệ con và Dược Dược đã tiến triển đến bước nào rồi, tóm lại cái này phải chuẩn bị tốt, đây là biểu hiện của người đàn ông có trách nhiệm với người phụ nữ."

Sở Trú nhận lấy thì thấy, Durex.

"…"

Tuy rằng một hộp này còn chưa đủ anh dùng một ngày, nhưng anh vẫn bình thản ung dung nhận lấy, cũng vớt trở về một chút hình tượng của anh ở trong lòng Thư Hựu Mạn.

Ừ, vẫn là mẹ ruột.

*

Lương Dược chỉ ở nhà họ Sở một ngày thì đã bị Lương Viễn Quốc thúc giục về nhà gặp ông ấy, nghe nói Lương Văn đã sớm trở lại, cô ấy học đại học ở địa phương, đi qua đi lại rất tiện.

Lương Dược từ chối việc Sở Trú muốn đưa cô về, định một mình về nhà, bởi vì mỗi lần Lương Viễn Quốc nhìn thấy Sở Trú đều sẽ có chút không được tự nhiên, có lẽ là trong tiềm thức của ông ấy cảm thấy sở dĩ bệnh của ông ấy có thể khỏi đều là kết quả của việc "bán" Lương Dược ra ngoài, cho nên tâm lý tương đối bài xích loại quan hệ không bình đẳng này, cũng mang cảm giác áy náy rất sâu đối với Lương Dược.

Nhà mà Lương Viễn Quốc mua là nhà second-hand kiểu cũ, sau khi khỏi bệnh, ông ấy lập tức lấy tiền tiết kiệm dư lại rồi vay mượn thêm để mua, tuy rằng nhà ở không lớn, nhưng ít ra còn có cái nhà, lúc nghỉ lễ quốc khánh Lương Dược đã trở về xem qua, Lương Viễn Quốc cũng đưa chìa khoá cho cô.

Lương Dược đã lâu mới về nhà, Lương Viễn Quốc vui đến mức không khép miệng được, cho cô một cái ôm thật chặt, "Dược Dược, cuối cùng con đã trở lại, lần này trở lại thì không cần đi nữa được không?"

Lương Dược cười, "Con còn muốn đi học đại học, sao có thể không đi?"

"Con biết ba có ý gì mà." Lương Viễn Quốc nói, "Dọn về nhà ở đi, con với Sở Trú còn chưa có kết hôn đã ở tại nhà của cậu ta sẽ bị nói xấu, những số tiền đấy ba trả lại là được, con không cần có gánh nặng."

"Không có gì, là con tự nguyện." Lương Dược lắc đầu, nói sang chuyện khác, "Em gái đâu?"

Lương Viễn Quốc: "Con bé đang đi vệ sinh…"

ông ấy vừa nói xong, buồng vệ sinh đã lập tức truyền đến tiếng xả bồn cầu, Lương Văn cả người thoải mái sạch sẽ đi ra, tóc đen môi mỏng, mặt mộc thuần tịnh, thuần khiết không tì vết.

Lương Dược nhìn cô ấy, như là đang xem một phiên bản khác của mình.

Thật là đẹp mắt.

"Ba, hình như con nghe thấy chị đã trở lại…" Lương Văn tùy ý nhìn về bên này, sau khi nhìn đến Lương Dược, cô ấy sửng sốt, sau đó kích động mà chạy lại đây, ôm lấy Lương Dược thật chặt, "Chị, em rất nhớ chị."

"Chị cũng vậy." Lương Dược cười vỗ lưng cô ấy, tính ra thì đây vẫn là lần đầu tiên hai người phải cách xa nhau lâu như vậy từ khi sinh ra đến nay, thật sự rất nhớ nhau.

Lương Viễn Quốc nhìn hai đứa con gái, trong lòng cảm thấy vui sướng, đi vào phòng bếp nấu vài món ăn.

Lương Văn lôi kéo Lương Dược ngồi ở trên sô pha nói rất nhiều chuyện, đều là những chuyện vặt ở trường học, cô ấy chợt nhớ tới cái gì, nói to cho Lương Viễn Quốc nghe: "Ba, Hàn Hi nói muốn lại đây ăn cơm trưa, ba nhớ nấu nhiều cơm một chút nha."

"Lâm Hàn Hi?" Lương Dược nghe thấy cô ấy gọi buồn nôn như vậy, còn có chút không quen, "Hai người còn ở bên nhau sao?"

Cô còn tưởng rằng đã sớm chia tay.

"Đúng thế." Lương Văn gật đầu, cười ngọt ngào, "Chúng em đã hẹn hò hơn một năm."

Đã hơn một năm…

Biểu cảm trên mặt của Lương Dược căng thẳng, "Hai đứa đã làm gì chưa?"

"Làm gì?" Lương Văn ngây ngốc.

"Chưa làm gì thì tốt rồi." Lương Dược thấy cô ấy không hiểu gì thì yên lòng, "Em ngốc như vậy, không giống với chị, loại chuyện này tốt nhất vẫn là chờ đến khi kết hôn lại làm."

Lương Văn đã hiểu ra, xấu hổ nói: "Chị, chị bỗng nhiên nói cái gì vậy!"

"Văn Văn, lại đây giúp ba bưng đồ ăn." Lương Viễn Quốc ở trong phòng bếp kêu.

"Con đến đây!" Lương Văn đứng dậy đi hỗ trợ.

Khi Lương Dược đang nhàm chán chơi di động thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên, cô đi mở cửa, thấy Lâm Hàn Hi mang theo một rương sữa bò cùng trái cây đứng ở ngoài cửa, khi nhìn đến cô thì ngẩn người, "Văn Văn, sao em lại cuốn tóc rồi? Xấu quá…"

Anh ta vừa nói dứt lời, Lương Dược đã lập tức dùng khuỷu tay hung hăng thọc một cái vào bụng anh ta.

Lâm Hàn Hi khom lưng kêu đau.

"Làm sao vậy?" Lương Văn nghe được ngoài cửa có động tĩnh, vội vàng từ bên trong chạy ra.

"Em gái, em xác định muốn ở bên loại mặt hàng này?" Mặt Lương Dược vô biểu tình nói, "Cậu ta ngay cả chúng ta đều nhận không ra."

"Tôi nói đùa không được à!" Thật ra Lâm Hàn Hi liếc mắt một cái đã nhận ra, chẳng qua là cố ý nói như vậy, anh ta nhìn thấy Lương Văn ra tới, lập tức tủi thân mà dính lên, ôm cô ấy làm nũng, "Văn Văn, chị của em đánh anh, đau quá đau quá, muốn em xoa xoa mới có thể đỡ được."

"…" Lương Dược muốn nôn ra.

"Đừng như vậy, ba em còn ở nhà đấy." Lương Văn nào có không biết xấu hổ mà dám thân mật ở trước mặt người khác, khuỷu tay cũng không được tự nhiên mà thọc nhẹ vào anh ta, vừa vặn ở vị trí Lương Dược vừa mới đánh trúng.

Lâm Hàn Hi đau đến khuôn mặt đều vặn vẹo.



Dưới sự khuyên bảo của ba và em gái, Lương Dược quyết định ở nhà ăn tết, ngoại trừ ngày mùng một Tết đi tới nhà họ Sở làm khách, còn lại thời gian khác đều thoải mái dễ chịu chui ở nhà làm con cá mặn.

Lương Dược còn kéo thẳng tóc nhuộm lại về màu đen, ăn mặc giống như đúc với em gái, lúc họ hàng thân thích của ba ở nông thôn tới nhà chơi, cô và em gái chơi trò "Đoán xem tôi là ai" khiến cho mọi người vui vẻ.

Tiền mừng tuổi Lương Dược cầm đến mỏi tay, bởi vì không ai nhận ra cô và Lương Văn nên đã cá cược thì phải chịu thua phạt tiền, chỉ có Sở Trú tìm đến nhà liếc mắt một cái đã nhận ra cô, hơn nữa còn mang cô về nhà.

Lương Dược bị rót không ít rượu, còn đều là rượu trắng có số độ cao nhất, cô nằm sấp trên lưng của Sở Trú, bởi vì bị anh nhận ra cho nên có chút lâng lâng, đi trên đường không ngừng hôn mặt anh, cong mắt ngây ngô cười, "Trú Trú, anh thật thông minh, bọn họ, bọn họ cũng chưa nhận ra được, chỉ có anh nhận ra…"

"Sao lại uống nhiều như vậy?" Sở Trú vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, "Sau này không cho uống rượu nữa, có nghe hay không?"

Lương Dược đã say đến lờ đờ, mông lung nói: "Để khen thưởng việc nhận ra em, em có thể thỏa mãn một tâm nguyện của anh, nói đi, anh muốn cái gì?"

Sở Trú dừng lại, "Cái gì cũng đều có thể?"

"Đều có thể!"

"Không đổi ý?"

"Ừ ừ!"

Sở Trú nói nhỏ: "Xem ra say cũng không tồi."

*

Về đến nhà, Sở Trú cõng Lương Dược về phòng, cũng đặt cô ở trên giường, cũng muốn cô nhắm mắt lại.

"Tại sao?" Ý thức của Lương Dược có chút chậm chạp.

"Đưa cho em một món quà." Sở Trú nghiêm túc nói.

Lương Dược nghe xong, vui vẻ nhắm mắt lại, sau đó cảm giác tay của mình giống như bị đeo lên thứ gì đó, vật thể cứng rắn cọ vào da thịt cô, cảm giác lạnh lẽo của kim loại làm cô giật cả mình.

Cô đã bị doạ cho tỉnh rượu hết ba phần, bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện mình bị còng ở đầu giường của Sở Trú, hai cánh tay bị bắt mở rộng ra.

Mà Sở Trú thì đứng ở đối diện cô, trong tay anh còn cầm hai cái chìa khóa.

"Anh, anh muốn làm gì?" Lương Dược dùng sức tránh thoát, bị dọa đến nói lắp.

"Cuối cùng cũng tỉnh rượu rồi?" Sở Trú nhẹ nhàng cười, để chìa khóa ở trên bàn sách, ở nơi mà cô không có khả năng với đến.

Anh lên giường, chậm rãi phủ lên thân thể của cô.

"Đương nhiên là làm em."

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí