Chương 2
“Cuối cùng oắt con này cũng đi rồi”.
“Ha ha ha ha, đi rồi, đi rồi, tốt quá!”
“Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng được yên tĩnh, muôn năm!”
“Sau khi thằng nhóc này xuống núi nhất định sẽ gây tai vạ cho mười đứa học trò nghiêng nước nghiêng thành kia!”
Ở sâu trong núi Côn Luân, chín mươi chín cao thủ tuyệt thế phát ra tiếng cười còn vui hơn cả khi ăn Tết.
Sau khi đến đất liền, Diệp Bắc Minh phân vân giữa các loại phương tiện giao thông, cuối cùng quyết định đi máy báy về thành phố Giang Nam.
“Năm năm, cuối cùng mình cũng trở về. Năm năm trước gia đình mình gặp nạn, mình vừa mới vào đại học, một đám người đã xông vào nhà mình, không phân tốt xấu giết ba mẹ mình!”, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng của năm năm trước, trái tim Diệp Bắc Minh như ngừng đập.
Một nhóm võ giả đã đột nhập vào nhà anh và giết người ngay bữa tiệc mừng anh lên đại học.
Ba mẹ Diệp Bắc Minh đã chết thảm vì che chở cho anh rời đi.
Anh bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn bị bắt, suýt chút nữa chết trong tay những tên sát thủ đó.
Cuối cùng vẫn nhờ Lục sư tỷ ra tay cứu anh và đưa anh về núi Côn Luân.
Nào ngờ Diệp Bắc Minh lại là kỳ tài tập võ nhiều năm khó gặp, anh chỉ mất năm năm đã học được tất cả bản lĩnh của chín mươi chín vị cao thủ.
“Năm năm, không cần biết ai là hung thủ, mình cũng sẽ khiến kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!”, Diệp Bắc Minh tuyên bố.
Sau khi máy bay đáp xuống thành phố Giang Nam, Diệp Bắc Minh rời khỏi sân bay, gọi một chiếc xe taxi đi đến nhà cũ của mình.
Khi Diệp Bắc Minh rời sân bay, trong một căn biệt thự cực kì xa hoa ở nơi nào đó của thành phố Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên nhận được tin: “Gì cơ? Sư đệ của ta đã về?”
“Tốt quá, ha ha ha, sư đệ đã về, từ giờ mình không còn buồn chán nữa”.
“Nhưng thưa chủ nhân, năm năm trước gia đình của vị sư đệ này của cô gặp một cuộc thảm sát, ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời. Chuyện này…”, một người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt khó xử.
“Tôi biết chuyện này, còn từng điều tra giúp Bắc Minh, kẻ đứng sau…”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi.
Cô ta bước tới trước tủ sắt, mở tủ rồi lấy một xấp tài liệu từ trong đó ra.
“Người trên này…”, người phụ nữ thở dài một hơi, đóng tài liệu lại.
“Theo dõi thật kĩ, khi nào thời cơ chín muồi thì đi gặp vị sư đệ này của tôi!”, người phụ nữ ra lệnh.
“Rõ!”
Người đàn ông trung niên vội vàng lui ra ngoài.
Tại căn biệt thự mà Diệp Bắc Minh từng sống ở thôn Diệp Gia, thành phố Giang Nam.
Cỏ dại rậm rạp mọc ở khắp mọi nơi.
“Ba, mẹ, con trai đã về. Anh cả, em về rồi đây”, Diệp Bắc Minh quỳ phịch xuống đất, hai mắt đẫm lệ.
“Đây là lần cuối cùng Diệp Bắc Minh con quỳ gối. Mọi người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra kẻ thù đã giết mọi người và tự tay đâm chúng!”
Diệp Bắc Minh cắn răng, quyết tâm nói.
“Ơ, bóng lưng người trẻ tuổi kia trông hơi quen”.