Dị Thế Tà Quân

Chương 590: Lại là chặn giết



- Thứ hai, chính là tìm cách loại bỏ sát khí ở trên người. Có thứ sát khí này, muốn tiếp tục ám sát người khác thì chính là tìm chết. Cao thủ đối với loại sát khí này đều có cảm ứng, cho nên, một sát thủ thành công thì ở bên ngoài nhìn so với người bình thường càng phải bình thường hơn. Mà vẻ mặt của ta khi muốn giết người, toàn thân lạnh lùng, nghiêm nghị, sát khí tỏa ra toàn thân lại càng không đáng nhắc tới.

- Mà cách ta phóng thích áp lực và điều tiết sát khí so với các sát thủ khác không giống nhau, ta thể hiện tùy theo tính khí của mình, đùa giỡn với đời cũng tốt hoặc lang thang, lưu manh cũng thế. Tóm lại ta chỉ cần có thể phóng xuất ra ngoài thì phải thành công, bất chấp thủ đoạn, thủ đoạn phát tiết đối với một sát thủ mà nói cũng là một sơ hở, một sơ hở chết người.

- Cho nên, với loại chỉ bằng một cái liếc mắt cũng khiến cho người khác nhìn ra đó là một sát thủ, thì nói hắn đần độn cũng không có gì sai. Nhưng nếu cho rằng sát thủ phải có vẻ mặt lãnh khốc, không cười nói, kiểu dáng rập khuôn thì lại càng thiếu suy nghĩ. Hơn nữa còn là loại thiếu suy nghĩ đến độ ngu ngốc.

Quân Mạc Tà nở nụ cười:

- Nhưng ta tự nhận mình lúc không giết người, không ai có thể nhận ra ta là một sát thủ, hơn nữa còn là một siêu cấp sát thủ. Ở phương diện này ta tự nhận mình thành công, lí do chính là vì bình thường ta là một tên quần là áo lụa, lang thang, vô lại, lưu manh. Nói như vậy nàng đã hiểu chưa?

- Không hiểu, chẳng hiểu chút nào cả.

Mai Tuyết Yên chau mày, hiện rõ đôi mi thanh tú:

- Chàng nói về sát khí của sát thủ, về nguyên tắc hay nguyên lý ta đều nghe rõ và cũng có thể hiểu được. Nhưng ta có một chỗ vẫn không hiểu được, làm sao chàng lại trở thành một sát thủ? Còn là một siêu cấp sát thủ? Vì sao lại luôn đứng ở góc nhìn của một sát thủ khi giải quyết vấn đề. Chàng rõ ràng là một thế gia công tử, một thân cẩm y ngọc thực, năm nay chỉ mới mười tám tuổi, quá khứ của ngươi trong mắt người khác cũng chẳng có chút nào liên hệ với sát thủ.

- Oái.

Quân Mạc Tà không nói gì, mới vừa rồi còn cao hứng giải thích, nói tùm lum thứ nhưng lại quên mất điểm này. Bây giờ biết giải thích thế nào đây.

- Đã giết người, không phải là sát thủ sao?

Quân Mạc Tà già mồm bất chấp lý lẽ nói, sau đó lập tức đổi đề tài:

- Tuyết Yên, theo ý nàng, chúng ta bây giờ dùng tốc độ cao nhất chạy tới có thỏa đáng không? Hay vẫn không nhanh không chậm để nghi binh? Lấy tốc độ cao nhất của người bình thường đi đường mà nói, chúng ta hẳn có thể gặp đám người Tiếu Vị Thành ở phía trước, nếu chậm một chút, chỉ sợ bị bọn hắn vượt qua mặt. Đến lúc đó phải ứng phó như thế nào?

Mai Tuyết Yên tức giận trắng mặt, liếc hắn một cái. Biết hắn cố tình lãng sang chuyện khác nhưng cũng không vạch trần, lập tức nói theo:

- Lần này Chí Tôn Kim Thành tổn thất quá lớn, dựa theo tình thế bọn hắn tranh giành cấu xé lẫn nhau, bọn hắn chắc không sẽ thông tri cho nhân mã ba nơi tình huống chân thật, thậm chí có thể sẽ nói dối một chút.

- Như vậy không phải là rất tốt sao, đây chính là cơ hội của chúng ta.

Quân Mạc Tà cười, dường như đã có kế sách gì.

- Cơ hội? Cơ hội gì?

Mai Tuyết Yên cũng là người thông minh, lời vừa thốt ra liền lập tức minh bạch ý tứ nhà binh của Quân gia, nói:

- Ý chàng là giả bộ bị thương?

- Đúng vậy, giả heo giết cọp mới chính là vương đạo.

Quân Mạc Tà đầy ẩn ý nói:

- Khi địch nhân đang vô cùng đắc ý thì cho hắn một kích trí mệnh, xác suất thành công sẽ rất lớn.

- Ha ha, nhân loại các người thật sự rất giảo hoạt.

Mai Tuyết Yên nở nụ cười.

Đây có thể xem là đường vào núi. Tuy rằng không dễ đi nhưng là con đường duy nhất. Nơi này không thể nghi ngờ là một địa điểm tuyệt hảo để phục kích.

Lúc này, Trữ Vô Tình thủ lĩnh của nhóm người Độn Thế Tiên Cung đang đứng ở con đường vào sơn cốc, áo bào trắng cùng màu với lớp tuyết phủ dày, râu dài phất phơ, tựa như đang đón gió, vẻ mặt đầy lẫm liệt đoan chính, một thân tiên phong đạo cốt, phía sau hắn là hai mươi tám vị cao thủ đỉnh phong phân thành hai hàng ngồi lặng lẽ ở núi đá phía sau nhưng không có che dấu tung tích, cũng chỉ dùng núi đá để che đi thân thể, căn bản là không thể gạt được cao thủ dùng thần thức dò xét, giống như là để tránh gió như người bình thường mà thôi.

Nghĩ tới cảnh gặp mặt Tiếu Vị Thành, Trữ Vô Tình cảm thấy vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa đã cười to ba tiếng. Chí Tôn Kim Thành, tổng cộng ba mươi vị đỉnh phong cường giả, trải qua một cuộc đại chiến chỉ còn lại mười ba người, hơn nữa thủ lĩnh Tiếu Vị Thành hình như là đã bị trọng thương, mặc dù hắn đã cực lực che dấu. Nhưng Trữ Vô Tình nhìn sắc mặt tái nhợt liền nhận ra, dù không tận mắt nhìn thấy cũng biết tình hình chiến đấu thể thảm như thế nào.

Càng thê thảm càng tốt, thật quả là mát lòng mát dạ. Xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không. Các ngươi thảm bại còn chúng ta vừa vặn chiếm lấy tiện nghi.

Trữ Vô Tình ngoài miệng quan tâm hỏi han tình huống lúc chiến đấu nhưng Tiếu Vị Thành chỉ tức giận nói một câu:

- Các ngươi cứ gặp Mai Tôn Giả sẽ rõ. Chúc các ngươi đánh một trận thành công.

Sau đó liền vội vàng dẫn người rời khỏi.

Trữ Vô Tình trong lòng vô cùng sảng khoái.

Lão phu chẳng lẽ cần phải gặp Mai Tôn Giả mới hiểu được? Hiện tại cũng đã rất rõ ràng. Các ngươi ước chừng hao tổn hơn phân nửa lực lượng, cho dù Mai Tôn Giả công lực thông thiên nhưng muốn không bị thương mà đạt được kết quả như vậy cũng không có khả năng.

Hơn nữa thương thế tất nhiên còn rất trầm trọng. Năm vị Chí Tôn chi thượng cao thủ hi sinh, mười vị Chí Tôn cao thủ mất mạng, thậm chí cả Tam Tinh Vương Tọa Tiếu Vị Thành cũng bị trọng thương, con số thương vong quả là lớn. Nếu vẫn không làm Mai Tuyết Yên bị trọng thương thì quả là không còn thiên lý, càng làm thành chuyện cười cho thiên hạ.

Nhớ ngày đó lão phu cùng với mười người chỉ chút xíu nữa là đem nàng giết chết, huống chi là hiện tại?

Tương quan lực lượng hai bên hoàn toàn bất đồng, ta có binh hùng tướng mạnh, tinh thần phấn chấn, Mai Tôn Giả thương thế trầm trọng, lực yếu, thân thể mệt mỏi. Cho nên Trữ Vô Tình sau khi quan sát địa thế liền cảm giác nếu mình còn tiếp tục mai phục cũng không có ý nghĩa gì, còn tổn hại đến tác phong hành xử luôn rộng lượng của Độn Thế Tiên Cung. Ở chỗ này cũng không có nhiều cơ hội để trốn tránh, chỉ cần chờ Mai Tôn Giả đến sẽ tốt hơn.

Xem ra hắn bị trọng thương thật sự, biết hai người này tiếp tục tiến tới, ha ha ha, công lao to lớn đợt này, chẳng phải rơi vào trong tay của ta sao? Khó trách Tiếu Vị Thành trước khi đi đã nhìn lão phu bằng ánh mắt kỳ quái như vậy.

Thì ra là ghen ghét.

Cho nên Trữ Vô Tình rất yên tâm, vì vậy cũng không cần lo lắng điều gì.

Nếu dưới sự chỉ huy của mình có thể thành công tiêu diệt Mai Tôn Giả. Như vậy, dù cho Dư Nhất Bán chết đi cũng không ảnh hưởng gì lớn lao, thậm chí đối với mình còn bớt đi một kẻ tranh công.

Quả thực là trời cũng giúp ta.

Phương xa hai đạo nhân ảnh lờ mờ xuất hiện.

Mai Tuyết Yên và Quân Mạc Tà càng lúc càng tới gần.

Trữ Vô Tình vung tay lên, mọi người lập tức ẩn đi.

Trữ Vô Tình yên lặng đứng ở núi đá phía sau. Lạnh lùng nhìn hai người đang đi tới, cẩn thận quan sát đến, rốt cục, khóe miệng cũng lộ ra vẻ mĩm cười.

Quân Mạc Tà cũng không bị thương. Điều này là tự nhiên, với thực lực yếu kém của Quân Mạc Tà, Chí Tôn cường giả còn không để trong mắt, chỉ là hắn có một vị sư phụ tài giỏi, nên không có kẻ nào dám đụng tới một cọng lông của hắn.

Mai Tuyết Yên tựa hồ nhìn cũng rất bình thường, toàn thân cũng không có một chút vết thương thậm chí quần áo cũng như trước trắng tinh như tuyết, sắc mặt hồng nhuận. Nhưng Quân Mạc Tà một bên lại cũng không ngừng nhìn nàng rất thân thiết. Bộ dạng rất quan tâm lo lắng, thậm chí còn có thể nhìn thấy Quân Mạc Tà cố tình đi chậm lại.

Đúng.

Như vậy mới hợp lý.

Với thân phận của Mai Tuyết Yên, cho dù là bị thương nặng cũng sẽ không để mất dáng vẻ bên ngoài.

Đây chính là tôn nghiêm của cường giả đỉnh phong. Luôn luôn như vậy, không thay đổi.

Nếu là Mai Tuyết Yên áo quần rách rưới sắc mặt tái nhợt, người đầy vết thương thì Trữ Vô Tình ngược lại sẽ hoài nghi thương thế kia là giả. Cho dù là bình tĩnh tới độ này, dưới ánh mắt lợi hại của mình, cũng lộ ra ra sơ hở. Trữ Vô Tình đã tin.

Nữ nhân một đời uy phong lúc này quả thật là bị thương.

Nếu không bị thương, nếu không thừa nhận thương thế, lấy thực lực của Mai Tuyết Yên, làm sao đến lượt Quân Mạc Tà khẩn trương quan tâm?

Đến đây, Trữ Vô Tình đã quyết định.

Hai người đã tới sơn cốc.

- Mai Tôn Giả, thật là sơn thủy tương phùng có ngày gặp lại, từ lúc chia tay tới nay đã được vài ngày.

Trữ Vô Tình cười lớn một tiếng, áo trắng phất phơ, đúng trên núi đá, ánh mắt sắc bén hàm chứa tươi cười, nhìn một nam một nữ này ở phía trước mấy trượng, bộ dáng tự nhiên như hết thảy mọi việc đều ở trong lòng bàn tay.

Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên đột nhiên dừng lại, Mai Tuyết Yên ánh mắt thản nhiên nhìn Trữ Vô Tình, đột nhiên cười cười:

- Trữ Vô Tình? Ngươi đúng là âm hồn bất tán. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta vĩnh viễn cũng không dám giết ngươi sao? Đoạt Thiên chi chiến là bùa hộ mệnh không sai nhưng bùa hộ mệnh này cũng có hạn của nó.

- Mai Tôn Giả huyền công cái thế, tâm địa ác độc, Trữ mỗ cùng Mai Tôn Giả không có giao tình gì, Tôn Giả tự nhiên bỏ qua không hạ thủ. Điểm này, Trữ mỗ trong lòng chưa bao giờ cho là có may mắn.

Trữ Vô Tình cười nhẹ, liếc mắt vừa nhìn vẻ mặt lo lắng của Quân Mạc Tà bên cạnh, lắc đầu nói:

- Nhưng Tôn Giả một khi đã nắm chắc như vậy sao tiểu tình lang của người tâm tình sao có vẻ không yên? Không phải Mai Tôn Giả ngài lại có thể bị thương đó chư?

Nói xong, hắn a một tiếng, tiếp:

- Nhắc tới cũng khó trách, Chí Tôn Kim Thành một hơi tổn thất mười bảy vị cao thủ, nói vậy Mai Tôn Giả chắc cũng không được thoải mái lắm. Bất quá, ngài có thể một trận chiến giết mười bảy cao thủ đỉnh phong đương thời, công lực tuyệt thế bực này quả thật làm người khác bội phục. Trữ mỗ có thúc ngựa cũng không theo kịp.

Quân Mạc Tà vẻ mặt lo lắng phẫn nộ, từng bước đi ra, bộ dạng xúc động, nghiến răng nghiến lợi. Trỏ tay hét lớn:

- Chí Tôn Kim Thành đê tiện vô sỉ, mai phục ở cánh đồng tuyết, ám toán Tuyết Yên, đáng tiếc, hại người cuối cùng hại mình, phải chịu quả báo. Rốt cuộc phải tháo chạy. Trữ Vô Tình, chẳng lẽ ngươi thân là thủ lĩnh của Độn Thế Tiên Cung, Chí Tôn đỉnh phong uy danh, cũng muốn dậu đổ bìm leo?

- Quân công tử, ngươi quả là có điều không biết, bổn tọa cũng không có lợi dụng lúc ngươi khác gặp khó khăn.

Trữ Vô Tình ôn hòa nói:

- Lão phu chỉ là tùy thời hành động mà thôi.

Hắn có chút thương hại nhìn Quân Mạc Tà, nhẹ giọng nói:

- Quân công tử ngàn vạn lần không nên quên, trước mặt ngươi, tuyệt sắc Thiên Hương đại mỹ nhân này, bản thể của nàng thủy chung là một đầu dã thú. Quân công tử xuất thân danh sư, tiền đồ vô hạn, lại ở đây mê sắc đẹp, thật sự làm Trữ mỗ ta có chút tiếc nuối.

Quân Mạc Tà gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, bước ra che trước mặt Mai Tuyết Yên, song chưởng đưa ra, giọng giận giữ nói:

- Mặc kệ ngươi nói cái gì, vô sỉ vẫn là vô sỉ. Có giỏi, ngươi trước tiên giết ta đi.

Trữ Vô Tình khóe miệng chợt mỉm cười, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, vung tay lên, hai mươi mấy bóng người bay vút ra bao vây chung quanh. Các phương vị nhất thời đều bị chiếm cứ. Trường kiếm ánh lên kim quang, mũi kiếm hướng vào giữa, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ còn chờ Trữ Vô Tình ra lệnh một tiếng.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí