Chiến Thần Bất Bại

Chương 478: Cứ như thế mà làm đi



"Ta đi thật đây!" Đường Thiên lớn tiếng gọi.

"Cút nhanh một chút được không?" Hạc có chút bất đắc dĩ: "Không có ngươi cản trở, nhất định chúng ta sẽ càng thuận lợi." nguồn TruyenFull.vn

Tỉnh Hào cười lớn, khoát tay áo: "Đi thôi đi thôi."

"Mọi người nhất định phải nỗ lực lên nhé!" Đường Thiên nhếch miệng cười, giơ tay hô lớn cổ vũ mọi người, sau đó mới xoay người rời đi. Đã có tin tức của Lục phân nhãn, thời gian khẩn cấp, hắn cần phải lập tức tới Lục phân nghi tọa.

Nhìn bóng lưng Đường Thiên rời đi, mọi người không tự chủ tươi cười. "Thật sự là một tên gia hỏa đơn giản!" Hạc cảm khái: "Một người như hắn, làm thế nào hôm nay lại ở tình trạng hỗn loạn như thế này?"

"Cứ gọi là tâm hồn thuần khiết đi." Tỉnh Hào cười nói.

"Quang Minh võ hội cứ như thế bỏ chạy, có chút ngoài ý muốn nhỉ." Ánh mắt Hạc nhìn xa xăm.

"Ngươi không cần thăm dò ta." Tỉnh Hào thản nhiên nói: "Ta so với ngươi càng quen thuộc diễn xuất của bọn họ. Để mời chào địch nhân của ngươi mà đem thủ hạ của chính mình giết chết, loại chuyện như vậy bọn họ có thể làm được. Bọn họ rất tự tin vào việc khống chế, và lúc nào cũng luôn cho rằng có thể khống chế. Chắc hẳn khi trở về bọn họ sẽ cất nhắc sư phụ của ta lên, bọn họ thích nhất là biến người ta thành những con rối."

Hạc khẽ cười một tiếng: "Chắc hẳn hắn sẽ lại phí công một phen rồi."

"Hơn nữa, bọn họ chung quy lại thích coi thường người khác." Tỉnh Hào cười lớn: "Nhất là Đường thần kinh con hàng phế phẩm như vậy!"

Hạc cũng lớn tiếng cười, rồi lập tức nghiêm trang: "Loại hàng phế phẩm này chính là nhìn tới liền bị coi khinh, vì vậy hắn luôn có thể hấp dẫn hỏa lực của kẻ địch, làm giảm chỉ số thông minh cũng như mức độ cảnh giác của địch, đây mới chính là nguyên nhân căn bản của thắng lợi lâu nay của chúng ta."

Mọi người nhìn nhau cười.

"Ta nghi ngờ âm mưu của Quang Minh võ hội, là Lăng Húc." Hạc khẽ than nhẹ: "Một con hàng loại hai thì chịu rồi, nếu như bên cạnh ngươi có tới hai con hàng loại hai, đó chính là mệt mỏi rã rời rồi."

"Ngươi đi đi." Tỉnh Hào trịnh trọng nói: Nơi đây nhân thủ đầy đủ, không cần lo lắng."

Lực lượng Dao Quang thành quả thực rất đầy đủ, trai tráng tinh lực dồi dào chẳng lẽ làm ngơ trước em hot girl đang nằm ngủ trần truồng trước mặt? Bây giờ Đại Hùng Tinh không phải là c*t chó, sáu thành khác không có ý đầu hàng, biện pháp của Binh rất đơn giản, cho đại quân đập tới.

Trấn thủ Dao Quang thành chính là Đường Sửu, vị hồn tướng này lập chí trở thành danh tướng, đằng đằng sát khí. Khó có cơ hội một mình thống lãnh đại quân, Đường Sửu hiển nhiên muốn làm lớn một trận.

"Vậy phải nhờ cậy rồi!" Hạc hơi thi lễ, xoay người rồi bay lên trời, giống như một con hạc lớn màu đen, xa dần rồi biến mất.

Tỉnh Hào thu hồi ánh mắt, khinh công hắn không tốt, muốn đuổi theo Lăng Húc là không có khả năng.

Quay trở lại Đại Hùng tinh, Đường Thiên cùng Binh gặp nhau.

"Chỉ hai chúng ta?" Vẻ mặt Đường Thiên kinh ngạc: "Chúng ta không phải nên mang theo nhiều ít cũng vài người sao?"

"Không cần nhiều người như vậy." Miệng Binh phì phèo một làn khói thuốc, nói: "Đinh Đang cùng với Sầm Ngữ ở Lục phân nghi tọa sẽ tiếp ứng chúng ta, ngươi là thần thiếu niên mà, phải đem lực lượng giao cho đám gia hỏa có chỉ số thông minh tương đối thấp kia, không phải ai cũng lợi hại như ngươi a."

"Nói chí phải." Đường Thiên tràn đầy tự tin, phất phất tay phóng khoáng nói: "Đem lực lượng để cho bọn họ đi."

Nha Nha như một chú mèo nhỏ cuộn tròn thân thể ngồi trên vai trái của Đường Thiên, thỉnh thoảng ngáp dài. Tiểu Nhị thì cầm ô, ngơ ngác bay lơ lửng trên vai phải.

Tỳ Bà cùng với Thủ Cân liếc nhau, đều nhìn ra ý tứ trong ánh mắt đối phương.

Thật quá thông minh… Loại tự tin này…Hắn từ hành tinh nào đến vậy?

Bất quá cả hai đều thức thời không lên tiếng. Hai người có linh cảm là Lục phân nghi tọa sắp không may rồi...

Tốc độ Đạp tuyết hồn mã chậm lại, chạy hết tốc lực bất kể ngày đêm, dù là trâu bò như nó cũng có chút mệt mỏi rã rời. Trên lưng ngựa, Lăng Húc cảm giác được vẻ mệt mỏi rã rời của A Tuyết bèn nhảy xuống. Hắn đối với tuấn mã luôn có cảm tình trời sinh.

"Lăng đại ca, trước đây đại ca ở chỗ nào?"

"Lăng đại ca, trước đây người có lợi hại như vậy không?"



Chỉ lộ ra mỗi cái đầu, Viviane không ngừng ríu rít nói, nàng vừa thoát khỏi sợ hãi liền khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày. Mặt Lăng Húc đen lại, Viviane nói thêm một lời, sắc mặt hắn lại càng đen thêm một phần.

Thật là ồn ào quá đi! Gân xanh trên trán Lăng Húc nhảy nhảy.

"Lăng đại ca…"

Lăng Húc cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Ngậm miệng! Còn ồn ào ta một thương…"

"đâm chết" hai chữ còn lại rốt cuộc hắn cũng không có nói ra, hắn bỗng nhiên nhớ lại, cái con bé này không thể đâm chết. Khốn nạn, trên đời sao lại có loại người như thế này tồn tại chứ!

Yên tĩnh,chỉ được hai phút yên tĩnh, Viviane sợ hãi mở miệng: "Lăng đại ca, ngươi sao vậy?"

Lăng Húc đầu ong ong khó chịu, tiếp tục hướng về phía trước.

"Lẽ nào ta nói cái gì ngươi cũng đều không thích sao? Ta nói ngươi phải nói cho ta biết, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, ta thật không phải cố ý, Lăng đại ca ta…"

Lăng Húc lắc lắc đầu, coi như tiếng gà bay chó sủa không nghe thấy mà hướng bước chân về phía trước.

Bỗng nhiên, hắn ngừng lại.

"Ngậm miệng!"

Lần quở trách này của Lăng Húc khiến Viviane lập tức im lặng, nàng nghe thấy sát ý trong giọng nói Lăng Húc. Sau đó nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Lăng Húc xoay người lên ngựa.

Trên ngọn cây cách đó phía trước không xa, một bóng đen đang đứng yên lặng.

"Khai…Khai Dương thành chủ!"

Viviane lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng toát lên vẻ kinh sợ. Thực lực mỗi một vị thành chủ đều sâu không lường được!

Khai Dương thành chủ trong bộ trang phục màu đen nhìn chăm chú vào hai người trước mặt, trong con mắt hờ hững hiện ra tia sát cơ, chỉ cần giết hai người này, mục đích mượn đao giết người sẽ hoàn thành, kế hoạch của bọn họ liền có thể hoàn thành hơn nửa.

Như vậy thì, đi chết đi!

Đầu gối khẽ nhún, hắn giống như hỏa tiễn bắn lên bầu trời, Khai Dương thành chủ giống như một cánh dơi màu đen, che ánh nắng mặt trời.

Thánh giả sao?

Lăng Húc nghiêm mặt, ánh mắt tóe lửa, hắn vỗ vỗ cổ A Tuyết, hắn cảm nhận được chiến ý của A Tuyết, khóe miệng nó phả ra một hơi thở cuồng đại.

Đột nhiên Lăng Húc kẹp bụng ngựa, bốn chân A Tuyết đột nhiên vọt mạnh, tầm mắt phía trước đột nhiên mơ hồ, cảnh vật rất nhanh trôi về phía sau, phảng phất như một dạng thoát khỏi trói buộc, cả người nhẹ nhàng.

Một tiếng vút mạnh cùng tàn ảnh trôi về phía sau, ngân thương ngang bằng, không chút động đậy.

Oanh!

A Tuyết bay lên trời, ngân thương trong tay xoáy tròn, hóa thành một điểm ngân mang, bay vọt về phía Khai Dương thành chủ.

Không gian xung quanh mũi thương đột nhiên hóa thành một mảnh hắc ám hư vô, điểm ngân mang càng trở nên chói mắt sáng ngời, giống như một vì tinh tú.

Con mắt Khai Dương thành chủ đột nhiên co rút lại, rít lên một tiếng, toàn bộ thân thể hóa thành một đạo đao mang màu đen, một tia ánh sáng đỏ tía yêu dị từ trong đao mang như ẩn như hiện.

Mũi thương cùng đao mang hung hăng lao vào nhau.

Oanh!

Quang mang chói mắt trong nháy mắt bùng nổ, như mặt trời bùng cháy. Trong tiếng thét thê lương chói tai, Khai Dương thành chủ giống như một con dơi màu đen bị thương, hốt hoảng rời đi, nửa người hắn ướt sũng máu.

Lăng Húc không truy kích, hắn lau vệt máu ở khóe miệng, ánh lửa trong mắt dần dần tắt.

Trong lòng hắn đầy sung mãn kích động, đây là Bạch Dương tinh thần thương sao…

Thật sự là cường hãn!

Phốc, một cột máu theo cánh tay hắn chợt bùng lên, hắn kêu lên buồn bực, sắc mặt khẽ biến. Một tia ngân dịch xen lẫn máu của hắn, thật quỷ dị. Thứ kịch độc con người khó có thể chịu đựng từ bên trong cánh tay hắn lan tràn ra ngoài.

Ngươi quả nhiên đã không cam lòng ẩn dấu rồi sao?

Căn bệnh quỷ dị trong cơ thể hắn được năng lượng khứ hóa cùng với trợ giúp của Đinh Mạn đã ổn định lại, chỉ là ngân dịch ngưng tụ thành khi hắn tu luyện thương pháp thì không cách nào hay dùng biện pháp gì có thể trừ khử được. Đinh Mạn cũng không biết ngân dịch đến tột cùng là cái quái gì, nàng cũng chưa từng nghe qua ngân hóa. Nhưng bằng vào tay nghề của mình, nàng đã trợ giúp Lăng Húc đem ngân dịch áp chế giữ ở bên trong cánh tay phải.

Vốn tưởng rằng tối thiểu có thể quản tám năm mười năm, không nghĩ tới mới chiến đấu một lần thì cái thứ khốn kiếp này đã rục rịch muốn động.

Lăng Húc rất dứt khoát đem tay áo xé rách.

Viviane che miệng, ánh mắt kinh sợ nhìn cánh tay phải Lăng Húc. Toàn cánh tay đều là bạch ngân, trôi nổi ánh kim sáng bóng, phảng phất toàn bộ do bạch ngân tạo thành. Trên cánh tay bạch ngân, vết máu đỏ thẫm mang lại một vẻ đẹp yêu dị.

Nhìn đến băng vải mà lão sư đã đưa cho mình, thật giống như là dự kiến trước.

Lão sư, những ghi chép nhờ cậy kia không sai phải không

Nhận ký thác rồi, vậy cũng không có biện pháp rồi…

Ngài hãy an lòng, tâm nguyện của ngài tiểu Húc nhất định sẽ hoàn thành. Tiểu quỷ này tuy rằng vừa ầm ĩ vừa phiền, nhưng tiểu Húc nhất định sẽ đưa đến Đại Hùng lĩnh. Nhất định!

"Ta phải dùng băng vải rồi."

Lăng Húc nói với Viviane, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của Viviane, hắn đem băng vải trên người nàng cởi xuống, rồi quấn từng chút lên cánh tay phải của mình.

Thật đau…

Khóe mắt Lăng Húc nhíu nhíu, toàn bộ cánh tay tựa như bị vô số ngân châm đâm thủng. Sự mạnh mẽ của ngân dịch đã vượt quá tưởng tượng của hắn, dù bị y thánh phong giữ cũng chỉ có thể bắt nó ẩn giấu nhất thời.

Ngân dịch này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?

Lăng Húc thầm mắng trong lòng, quấn lên cánh tay từng chút. Động tác hắn thành thạo, băng vải quấn hết cánh tay, rồi đến năm ngón cũng hoàn toàn bao lại, sau cùng dùng hàm răng trợ giúp thắt cố định lại.

Đưa tay xem thử thế nào, tuy rằng bên trong vẫn như cũ đau đớn vô cùng, nhưng đã không ảnh hưởng đến hoạt động.

Về phần đau đớn, thực sự là cảm giác quen thuộc…

"Lăng, Lăng đại ca, cánh tay ngươi…"Trên mặt Viviane đầy vẻ lo lắng.

Thực sự là đau! Còn phải chịu đựng con tiểu quỷ này…

Lão sư, ngài báo đáp gì gì đó, sao không chọn người nào an tĩnh một chút a!

Bỗng nhiên, Lăng Húc tìm một sợi dây, đem Viviane trói lại.

"Lăng đại ca, sao, sao,…"

Viviane chưa nói hết câu, nàng mở to hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên, trong miệng nàng bị tọng một miếng vải lớn.

Thế giới này, cuối cùng yên tĩnh rồi!

Lăng Húc vô cùng thỏa mãn việc mình có thể nghĩ biện pháp tốt như vậy, nữ nhân ồn ào, dù cho tuổi tác có ra sao đi nữa thì cũng đều đáng sợ hơn cả thánh giả!

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía phương xa, ở một nơi không xa quá, có cổ khí tức như có như không đang nhanh chóng tiến về phía này.

Ánh sáng của trận chiến đấu vừa rồi đã bộc lộ vị trí.

Không phải chỉ một người, cũng đúng, sao chỉ có một người được chứ?

Con đường phải đi này cũng không dễ đi như vậy.

Phải nhanh chóng rời khỏi mới được…

Thế nhưng là…Thật muốn quay đầu lại một thương đâm chết đám bọn họ, làm sao bây giờ?

Thật không có biện pháp, mang theo cái con tiểu quỷ này hành động quá bất tiện, trước hết đem con tiểu quỷ đến Đại Hùng lĩnh mới là quan trọng. Phải tỉnh táo, phải lý trí…

Phải…Được rồi, cứ như vậy đi!

Hừ! Một! Thương! Đâm! Chết!

Ý nghĩ điên cuồng này khiến máu huyết trong cơ thể hắn như bốc cháy lên, chiến ý khiến toàn thân hắn run rẩy, chống mũi thương đứng lên, ngọn thương quay cuồng trong gió, như ánh lửa sáng bạc đang cháy phần phật.

Hắn nghiến răng, trong ánh mắt như bùng lên ngọn lửa hoang dại.

Đây mới là ta, Lăng Húc, tìm kiếm võ đạo!

Xoay người lên ngựa, hắn vỗ vỗ vào cổ A Tuyết. Ngựa liền quay đầu, hướng tới vị trí cổ hơi thở kia mà phóng đến.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí