Suốt dọc đường đi Đường Thiên luôn cố gắng câu thông với Tiểu Nhị, hắn nhìn hồn vực mà thèm lắm rồi. Có được hồn vực cũng có nghĩa là có khả năng tiến thêm một bước, trừ điều đó ra Đường Thiên cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
Linh thể năng lượng của hắn đã không thể tiến bộ nữa, võ hồn cũng tinh thuần đến mức biến thành Tiểu Nhị rồi, tiếp theo phải tu luyện như thế nào hắn cũng chẳng có chút manh mối nào. Đối với phiền não này của Đường Thiên, Binh rất không chịu trách nhiệm mà nói cái gì mà cứ thuận theo tự nhiên.
Những ngày gần đây Tiểu Nhị đã trở thành món đồ chơi mới của Đường Thiên.
Cũng may Tiểu Nhị tương đối ngốc, nó cứ mặc cho Đường Thiên dày vò các kiểu mà chẳng hề có phản ứng nào quá lớn. Tiếc là tiến triển không lớn nhưng nhờ vậy số thủ đoạn nhỏ nghĩ ra cũng được không ít.
Tiểu Nhị am hiểu khống chế năng lượng, trời sinh nó đã có khả năng hấp dẫn và tụ tập năng lượng. Ví dụ như khi Đường Thiên phá vỡ một viên tinh thần thạch thì năng lượng tán ra sẽ bị Tiểu Nhị khống chế. Trình độ khống chế năng lượng của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí nó còn có thể dẫn đạo năng lượng di chuyển như kinh mạch đan điền của Đường Thiên. Mà lúc Đường Thiên khua quyền nó còn có thể mò mẫm mô phỏng ra quyền mang.
Đương nhiên cái loại bắt chước này cũng chỉ là giả không hề có tính thực dụng nào.
Đường Thiên chơi một hồi thì hứng thú cũng hết rồi bắt đầu dày vò Tiểu Nhị bằng thủ đoạn khác. Tiểu Nhị rất ngốc, trình độ ngốc nghếch của nó đến mức khiến Đường Thiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Bình thường Đường Thiên có ý nghĩ nào đó hưng phấn liu líu lo lo nói một tràng dài thì Tiểu Nhị lại dùng cái vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu được.
Ngoại trừ Tiểu Nhị ra linh năng lượng thể cũng có chút ưu điểm, ngoại trừ tố chất thân thể cường hãn ra thì khả năng khống chế của Đường Thiên đối với thân thể cũng vô cùng tinh tế.
"Uy, đại thúc, mau nhìn mau nhìn!"
Cơ nhục trên mặt Đường Thiên không ngừng biến hóa, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Binh lườm một cái phun ra một vòng khói, khen: "Kĩ xảo nhỏ rất thực dụng, tiếc là cái xấu của ngươi đã thâm nhập đến tận xương tủy rồi."
Đường Nhất thì trái lại, hắn vẫn hết sức trầm lặng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi Sầm Ngữ nhìn thấy hai người Đường Thiên và Binh lại gần thì trợn tròn mắt, hỏi dò: "Bệ hạ, ngài và Binh đại nhân đến đây trước sao? Còn các đại nhân còn lại thì sao?"
"Chỉ có hai người chúng ta thôi." Đường Thiên thấy Sầm Ngữ ấp úng muốn nói lại thôi liền trừng mắt một cái: "Ngươi cảm thấy chúng ta không được sao?"
Binh ở một bên nuốt vân thổ vụ, âm khí dày đặc.
Sầm Ngữ thấy sống lưng phát lạnh, vội vàng trưng ra cái vẻ mặt đầy chính khí nói: "Ý của thuộc hạ là giữa bệ hạ và Binh đại nhân thì chỉ cần tới một người là đủ rồi! Hai người cùng tới thì quá an toàn rồi!"
Thoáng cái đắc tội với hai người đứng đầu,cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này không phải là việc Sầm Ngữ sẽ làm.
"Ha ha, quả nhiên ngươi cũng là người có nhãn lực!" Đường Thiên càng thêm tán thưởng Sầm Ngữ.
"Giới thiệu tình huống đi." Binh phun ra một vòng khói, đến lúc này Sầm Ngữ mới cảm thấy cảm giác mát lạnh phía sau lưng biến mất, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là thực lực của Binh đại nhân hết sức bình thường sao lại làm cho mình khẩn trương như vậy?
Đinh Đang vẫn dùng cái vẻ mặt lạnh tanh không nói gì nhìn đám gia hỏa này, thực ra nàng đã sớm đã dưỡng thành thói quen không chút nguyên tắc của Đường Thiên so ra thì mấy cái việc chẳng đáng tin này nàng đều đã kiến thức qua.
"Tình huống tương đối phức tạp." Đinh Đang là một nhân viên tình báo chuyên nghiệp vì vậy lập tức nàng biểu hiện ra tác phong lão luyện: "【 Lục Phân Nhãn 】 đang nằm trên tay Thương Dương Vũ của Thương Dương võ tràng, hắn chính là người cất dấu. Thương Dương võ tràng là võ tràng đứng đầu Lục Phân Nghi tọa, phong cách hành động của Thương Dương Vũ cực kỳ kín tiếng, rốt cuộc thực lực của hắn đến mức độ nào thì không ai biết rõ. Về phương diện này thì Sầm đại nhân là người có khả năng lên tiếng nhất."
Sầm Ngữ trầm ngâm nói: "Bình thường thì cạnh tranh giữa các võ trường vô cùng kịch liệt. Mấy chuyện như đấu tràng (thích quán, xuất phát từ Quảng Châu ý nói giải quyết tranh chấp bằng võ lực ) dương danh là chuyện thường ngày, duy chỉ có Thương Dương võ tràng là không ai dám tranh chấp. Sở dĩ Thương Dương võ tràng có thể xưng là đệ nhất Lục Phân Nghi tọa cũng bởi vì có ba gã đệ tử của Thương Dương Vũ, đại đệ tử Phó Trọng Sơn, nhị đệ tử Dương Hạo Nhiên, tam đệ tử Lý Nhược. Cả ba người bọn họ đều là thánh giả."
"Đều là thánh giả? Lợi hại như vậy sao?" Đường Thiên trừng lớn con mắt, có chút bất ngờ.
Sắc mặt Sầm Ngữ cực kỳ ngưng trọng gật đầu: "Nhất môn tam thánh, căn bản không có một võ tràng nào dám đến Thương Dương võ tràng đá quán, có ba gã thánh giả tọa trấn, thì ai mà không có mắt đây? Không riêng gì giới võ tràng mà tính toàn bộ Lục Phân Nghi tọa,tình huống có ba vị thánh giả tọa trấn tính cho tới nay cũng rất hiếm có, những võ giả từ nơi khác đến đây cũng không dám làm càn quá mức. Bởi vậy Thương Dương võ tràng ở Lục Phân Nghi tọa có danh vọng cực cao. Môn quy của Thương Dương võ tràng trong toàn bộ giới võ tràng cũng nghiêm ngặt nhất, từng có đệ tử phạm tội gian dâm sau đó đã bị Phó Trọng Sơn tự mình chặt đầu thị chúng."
"Thật là lợi hại!" Đường Thiên mở lớn miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
"Không chỉ có như thế." Đinh Đang mở miệng nói: "Dưới điều tra của chúng ta đã phát hiện ra thực lực của Thương Dương võ tràng so trong bề ngoài còn mạnh hơn ( trong dự tính hoài tớ để thành bề ngoài ). Ngoại trừ ba vị thánh giả ra, số lượng hoàng kim võ giả của Thương Dương võ tràng đã đạt tới mười sáu người. Lực lượng như vậy so với rất nhiều chòm sao Xích Đạo chòm thậm chí còn mạnh hơn."
"Khi chúng ta điều tra sâu hơn lại phát ra Thương Dương Vũ sâu không lường được." Đinh Đang liếc mắt nhìn Đường Thiên: "Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện ra rất nhiều kẻ đồng hành (đồng nghiệp)."
"Đồng hành? Đó là đồ vật gì?" Đường Thiên không hiểu một chút nào.
"Người cũng điều tra như chúng ta." Sắc mặt Đinh Đang trở lên ngưng trọng hẳn: "Có hắc hồn cũng có Quang Minh võ hội. Rất có khả năng mục tiêu của bọn họ cũng là 【 Lục phân nhãn 】bởi vì gần đây có người đang âm thầm dò hỏi chuyện về【 Lục phân nhãn 】. Nếu không phải có Sầm đại nhân thì việc này chúng ta rất khó có thể tra ra được."
Sầm Ngữ vội vàng nói: "Đây là việc thuộc hạ phải làm không dám tranh công. Hiện tại có thể tra được rất ít, chỉ biết Lục phân nhãn ở trong tay Thương Dương Vũ, thậm chí rốt cuộc bí bảo là cái gì vẫn không thể điều tra ra. Chỉ là có một việc rất kỳ quái, cứ cách thời gian đại khái chừng nửa tháng là bên trong Thương Dương võ tràng lại có một cổ ba động rất kỳ quái."
"Ba động rất kỳ quái?" Bỗng Binh quay mặt lại.
"Đúng vậy." Sầm Ngữ giải thích: "Đại khái từ bốn tháng trước đã có. Đại nhân cũng biết, bí bảo loại dò xét đang tập trung vào Lục phân nghi tọa tương đối nhiều vì thế rất nhiều người đều tra ra được cổ ba động này.Khi đa số đều đang hoài nghi liệu Thương Dương võ tràng có người sắp phong thánh hay không thì lại chẳng thấy động tĩnh gì, nhưng sau đó cứ qua mỗi nửa tháng lại có một lần như vậy. Thuộc hạ có một suy nghĩ, liệu cái cỗ dao động kỳ quái này và Lục phân nhãn mà bệ hạ nói đến có liên quan hay không?"
"Có khả năng." Binh chậm rãi gật đầu, trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc.
"Chúng ta có nên nhân lúc đêm tối lẻn vào không?" Đường Thiên hưng phấn hẳn, ngày đầu tiên đến đã có nhiều đầu mối như vậy đúng là điềm báo tốt nha.
Sầm Ngữ lộ ra vẻ làm khó.
"Có vấn đề gì sao?" Binh lập tức phát hiện ra biểu tình trên mặt Sầm Ngữ, trên miệng không khỏi phun ra vòng khói thuốc, hỏi.
"Đại nhân, phòng ngự của Thương Dương võ tràng cực kỳ sâm nghiêm, theo ta được biết bên trong Thương Dương võ tràng có vài người có bí bảo loại dò xét. Vài ngày trước chúng ta chuẩn bị cho ngươi lẻn vào, có một vị trinh sát hắc hồn tưởng như sắp lẻn được vào nhưng kết quả chưa đi được nửa đường đã bị giết chết." Sầm Ngữ nhớ đến cảnh tượng đêm đó trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Đây cũng không phải là một ý kiến hay" Đinh Đang nói chuyện trực tiếp hơn nhiều: "Trinh sát xung quanh rất nhiều, một khi có động tĩnh thì chúng ta sẽ bị lộ. Hơn nữa đối phương có ba gã thánh giả, thực lực của Thương Dương Vũ như thế nào thì chúng ta vẫn chưa biết rõ. Số lượng hoàng kim võ giả cũng rất đông đảo, nếu mà động thủ thì chúng ta cũng không chiếm quá nhiều ưu thế."
"Đúng vậy, bệ hạ, không bằng ta phái một vị đệ tử trà trộn vào Thương Dương võ tràng." Sầm Ngữ vội vàng nói: "Hàng năm vào thời điểm này chính là lúc Thương Dương võ tràng mở rộng cửa tuyển chọn đồ đệ. Chỗ tốt của Thương Dương võ tràng là họ không phản đối đệ tử của võ tràng khác tiến nhập. Ví dụ như võ tràng của chúng ta hàng năm thậm chí còn có danh ngạch cử đi học nhất định nữa.Đối với nhiều võ tràng nhỏ thì những danh ngạch này cực kỳ đáng giá."
Đinh Đang bổ sung: "Thương Dương võ tràng đã dùng phương thức như vậy tương đương với việc gián tiếp khống chế các võ tràng khác từ đó khống chế cả Lục phân nghi tọa."
"Thủ đoạn rất cao minh a." Binh không khỏi khen.
"Không cần những người khác, ta đi!" Đường Thiên không chút do dự nói.
Biểu tình trên mặt Sầm Ngữ lập tức cứng lại, một lát sau mới miễn cưỡng nói: "Bệ hạ nói giỡn rồi, bệ hạ thân phận tôn quý..."
"Không phải nói giỡn." Đường Thiên lắc đầu: "Hàng năm Thương Dương võ tràng mở cửa chọn đồ mấy lần?"
"Một lần." Sầm Ngữ vô ý thức đáp.
"Nếu như lần này thất bại vậy chẳng phải sẽ không còn cơ hội tiến vào nữa sao?" Đầu Đường Thiên lắc lắc như trống bỏi: "Không cần, ta muốn vào!"
"Thế nhưng mà..." Sầm Ngữ định khuyên can tiếp.
"Cứ để hắn đi đi!"Bỗng Binh mở miệng: "Hắn có thủ đoạn tự bảo vệ mình."
"Hơn nữa, ta sẽ thay đổi khuôn mặt." Lập tức cơ nhục trên mặt Đường Thiên chuyển động sau đó nhanh chóng biến thành một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ nhìn không ra chút sơ hở nào.
Nhưng cái vẻ đắc ý dào dạt kia nó đã thầm vào tận xương tủy.
Trong khi Đường Thiên chuẩn bị trà trộn vào Thương Dương võ tràng thì Lăng Húc đang đau khổ tìm kiếm khắp nơi trong rừng cây.
"Mới vừa rồi hình như đã đi qua nơi này?" Hắn có chút không xác định.
Nhìn xung quang chỉ thấy một thân cây, hai cây, cây cây và cây...
"Di, chạy đi đâu rồi?" Lăng Húc lẩm bẩm: "Sao lại chạy chứ, ta còn chưa đâm mà."
Viviane nằm trên lưng hắn miệng bị nhét một cục vải mang theo biểu tình vô cùng quỷ dị.
Thì ra Lăng đại ca là kẻ lộ si ( mù đường )...
Nơi Lăng Húc và Khai Dương thành chủ chiến đấu lúc trước có hai bóng dáng hiện ra, một người trong đó chính là Khai Dương thành chủ, lúc này bộ quần áo hắn mặc trên người vẫn còn dính máu, sắc mặt thì tái nhợt.
"Không ngờ một thương đã làm ngươi bị thương, thực lực của tên gia hỏa này không kém a." Người lên tiếng là Ngọc Hành thành chủ, thoạt nhìn hắn chỉ ước chừng tầm ba mươi tuổi, làn da trắng nõn,khuôn mặt tuấn dật tiêu sái, khóe miệng treo một nụ cười tà.
Nghe vậy trong mắt Khai Dương thành chủ hiện lên vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Ngươi nếm thử thì sẽ biết."
"Di, sao theo dấu chân mà phán đoán thì hắn lại trở về?" Ngọc Hành thành chủ có chút kinh ngạc.
"Cố bố nghi trận." Khai Dương thành chủ lạnh lùng: "Hắn cũng bị thương lên định lấy thứ này để kéo dài thời gian."
Ngọc Hành thành chủ cười ha ha: "Xem ra tình huống của hắn hình như cũng không được tốt lắm a, đến cả cái mưu kế thô thiển ngu xuẩn này mà cũng dùng đến, ngây thơ đến mức làm người ta phải kinh hỉ, ta thấy có vẻ giống với cảnh cùng đồ mạt lộ." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.com
"Đừng nhiều lời, mau đuổi theo!" Khai Dương thành chủ lạnh giọng nói.
Hai người giống như hai làn khói nhẹ nhanh chóng bay về phía Đại Hùng lĩnh.
Lăng Húc không biết cái cảm giác cùng đường mạt lộ ra sao nhưng hắn lại biết cái cảm giác lạc đường như thế nào. Chỉ có tiếng rống giận ở trong khu rừng già trong thâm sơn vang lên làm vô số con quạ đen giật mình.
"Uy, các ngươi ở đâu!"
"Đi ra! Là nam nhân thì ra đánh một trận tử chiến đi!"
"Đồ nhút nhát! Người nhu nhược! Phế vật!"
"Các ngươi không phải tới để truy đuổi ta sao? Ở đây, ta đang ở đây, thánh nữ cũng đang ở đây!"
"Hỗn đản! Sao các ngươi có thể ngu xuẩn như thế!"
...
Hô cả nửa ngày chỉ thấy gió rồi lại gió, rừng tiếp nối rừng,à còn có cả đám quạ đen kia, Lăng Húc trợn tròn mắt.
Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, Viviane tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nàng thấy hoài nghi, có thật là mình sẽ quay về được Đại Hùng lĩnh không?