Minh Dũng nhìn A Mạc Lý trước mặt với thần sắc nghiêm trọng.
Thể hình cuồng dã, cơ bắp toàn thân nổi lên đầy sức mạnh, cho dù là đứng từ xa quan sát hắn cũng có thể cảm nhận được thân thể A Mạc Lý chứa lực lượng mạnh mẽ. Hơn nữa hắn chuyển ánh mắt nhìn vào đao trong tay A Mạc Lý. Thân đao cũ nát, so với thân hình cuồng ngưu của A Mạc Lý thì không có chút thu hút nào.
Thanh đao kia là một kiện bí bảo.
Minh Dũng có xuất thân bất phàm, kiến thức rộng rãi nên chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra phá đao trong tay A Mạc Lý là một kiện Tinh thần bí bảo.
Lai giả bất thiện.(DG: Người đến không có ý tốt)
A Mạc Lý có vẻ không kiên nhẫn nói:" Nếu ngươi không lên thì để ta lên nhé."
Vừa dứt lời A Mạc Lý đã xoải chân bước dài, khí thế đột nhiên thay đổi, râu tóc cuồng nộ tung bay, miệng quát lớn một tiếng, vung đao chém về phía Minh Dũng.
Đao mang màu vàng cuồng nộ cuốn phăng tất cả lao tới.
Mặt Minh Dũng tức thì biến sắc. Một đao của A Mạc Lý thoạt nhìn không có nhiều biến hóa nhưng lại mạnh mẽ tới cực điểm, đao mang nhìn tưởng như tán loạn nhưng thực tế thì không hề tiêu tan .
Minh Dũng hít một hơi dài, tiến lên trước một bước ,vung quyền đánh ra!
Quyền ấn màu vàng kim trong suốt không hề có nửa điểm hoa mỹ đánh thẳng vào đao mang màu vàng của A Mạc Lý.
Thân thể Minh Dũng chợt chấn động, quyền ấn tựa lưu ly kia cũng ầm ầm vỡ vụn, một luồng chân lực hung hãn cũng theo đó chui vào cơ thể hắn. Minh Dũng đau đớn kêu một tiếng, chân lùi lại vài bước mới hóa giải được luồng chân lực này.
Khí lực của tên gia hỏa này lớn quá!
A Mạc Lý lại cười ha hả:" Này, tiếp một đao nữa của ta đi!"
Lại là một sải bước dài, ánh đao như sóng nước bổ tới. Một động tác hết sức đơn giản nhưng lại khiến cho người ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Minh Dũng lại xuất một quyền, cước bộ lại lùi về phía sau lần nữa!
"Tiếp ta đao nữa!"
Minh Dũng lại lùi lần nữa!
"Tiếp ta đao nữa! Tiếp ta đao nữa! Tiếp ta đao nữa!"
A Mạc Lý rống giận liên tục, bóng đao dày đặc như mưa.
Minh Dũng vừa lùi lại lùi tiếp.
Bọn thị vệ trong quảng trường quả thực đã bị một màn trước mắt làm cho cả kinh không nói nên lời. Minh Dũng tuy là em của Minh Tử Thuần nhưng mà lại có một thân vũ kỹ cực kỳ nổi tiếng ở chòm sao Anh Tiên. Không ai có thể nghĩ hắn lại bị một thằng trâu bò cứng đầu áp chế.
Rốt cục thì thằng ngốc này là ai…
"Còn chưa thỉnh giáo phương danh của tiểu thư?" Trong mắt Vân Đích hiện lên vẻ kinh diễm hỏi.
Thiếu nữ trước mặt không những có dung nhan tuyệt hảo, khí chất lạnh lùng thuần khiết, giống như không vương chút khói lửa nào. Hơn nữa vẻ lạnh lùng của nàng nhìn qua rất giống vẻ lạnh lùng của Thượng Quan Thiên Huệ nhưng thực tế thì không phải. Vân Đích đã duyệt qua vô số nữ tử nên ánh mắt cực kỳ tinh tế. Vẻ lạnh lùng của Thượng Quan Thiên Huệ do sự kiêu ngào cực sâu của nàng, chỉ là nàng che giấu sự kiêu ngạo này rất kỹ mà thôi. Nhưng thiếu nữ trước mặt này lại chỉ có sự lạnh lùng.
Thật sự là tuyệt sắc nhân gian a !
Hơn nữa hãy nhìn bờ mi nàng rủ xuống, dáng nàng nâng kiếm, trong anh khí lại lộ ra một nét nhu mì đáng yêu khiến hắn cảm thấy có chút môi khô miệng đắng.
(DG: Lão tác giả tả Hàn Băng Ngưng mà khiến DG cũng muốn tim đập chân run, sắp phát hỏa theo rồi)
(Biên: Uầy lật lại mấy chương trước coi ổng tả Tạp Lôi với Thiên Huệ đi, nhiêu đây thấm gì)
Hàn Băng Ngưng giống như không nghe không thấy ,ngay cả mắt cũng không chớp lấy một lần.
Cuối cùng cũng có thể khiến ngươi nhìn thấy sự tiến bộ của ta.
Lặng lẽ nhìn mặt hồ phẳng lặng kia phản chiếu bóng hình thiếu niên đang đứng trên đỉnh đăng trụ kia, đột nhiên nàng cả kinh phát hiện, tại sao mình lại có suy nghĩ như thế chứ?
Một màu phấn hồng lặng lẽ lan ra khắp cổ nàng thay thế cho màu trắng muốt không chút tỳ vết ban đầu.
Vân Đích vốn là sát thủ của con tim thiếu nữ tức thì chú ý tới, tâm thần cực kỳ rung động buột miệng nói:" Tiểu thư thật sự quá xinh đẹp!"
Thần sắc Hàn Băng Ngưng đột nhiên lạnh lẽo, tay trái trượt theo thân kiếm xuống, tay phải thì tìm đến chuôi kiếm. Dưới chân nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lớp sương băng.
Vân Đích chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm đi vài lần, tức thì không khỏi rùng mình.
"Đáng chết!"
Hàn Băng Ngưng mở miệng buông ra hai chữ, vẻ lạnh lẽo hiện rõ trên mặt.
Một đạo kiếm quang màu bạc giống như băng xà lao về phía Vân Đích!
Vân Đích tức thì hoảng hốt, một kiếm này tốc độ thực ra không nhanh nhưng đầy hàn khí, kiếm mang còn chưa đến thân thể hắn đã làm một tầng sương băng xuất hiện trên mặt hắn, không khí xung quanh lạnh đến thấu xương.
Trong lúc giật mình, hắn tưởng như mình đang ở giữa băng nguyên, gió lạnh gào thét bên tai.
Vân Đích hoảng sợ lập tức thúc giục chân lực đưa trường kiếm trong tay xuất ra một kiếm nghênh đón kiếm quang màu bạc do Hàn Băng Ngưng đâm tới!
Một làn mây nhẹ nhàng xuất hiện bao quanh thân kiếm của hắn, kiếm ý mờ ảo nhưng cực kỳ linh hoạt.
Kiếm pháp thủy hệ của Vân gia, Vân Vụ kiếm!
Vân Vụ Kiếm là kiếm pháp mà Vân Đích am hiểu nhất, nếu tu luyện nó đến đỉnh cao có thể đạt tới thất giai, Vân Đích đã luyện tới ngũ giai, cũng thuộc hàng đệ tử nổi bật ở Vân gia. Bộ kiếm kỹ này chú trọng tinh xảo, kiếm ý mờ ảo, linh hoạt đến cực điểm, lấy hư phá thực. Hơn nữa kiếm chiêu của Vân Vụ kiếm hết sức tiêu sái, kết hợp với Vân Đích anh tuấn bất phàm càng tăng thêm sức mạnh. Chính vì thế hắn được xưng tụng là Vân Vụ công tử.
Nhưng mà bây giờ thì hắn gặp khắc tinh rồi.
Hàn Băng Ngưng vẫn tu luyện kiếm pháp hệ thủy nhưng không còn là Vũ Lâm Linh như năm đó mà Băng Xuyên Nguyên.
Bộ kiếm pháp hệ thủy này dành riêng cho nữ tử tu luyện, tương đối lợi hại, mà quan trọng nhất là cực kỳ phù hợp với tính cách của Hàn Băng Ngưng nên tốc độ tu luyện của nàng cực nhanh.
Ngoại trừ A Mạc Lý thì nàng là người có tiến bộ lớn nhất.
Hai đạo kiếm mang va chạm với nhau.
Vẻ mặt Vân Đích chợt thay đổi, hắn không chút do dự lập tức thối lui.
Hàn ý lạnh vô cùng theo chuôi kiếm truyền tới khiến tay hắn như chết lặng, hắn cúi đầu nhìn Vân Vụ kiếm thì thấy tất cả mây mù đều hóa thành những hạt băng nhỏ rơi xuống thân kiếm.
Cái này...
Trong lòng Vân Đích còn đang kinh sợ không ngớt thì Hàn Băng Ngưng phía trước vẫn giữ nguyên vẻ băng sơn, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, không nhìn thấy chút quyến rũ nào, có chăng chỉ là băng nguyên lạnh thấu xương.
Thật mạnh...
Vậy mà Vân Đích lại mất cả dũng khí tiến lên.
Đường Thiên nhếch miệng cười hài lòng, mọi người đều đã rất cố gắng a.
A Mạc Lý tu luyện chính là đại địa cuồng đao đó sao? Lợi hại thật! Đường Thiên có thể cảm nhận được A Mạc Lý nhìn như vung đao một cách tùy tiện nhưng đao ý trước sau như một, uy lực cực kỳ mạnh mẽ. Đổi lại dù là chính mình đối diện với một đao này của A Mạc Lý cũng không thể không mất tinh thần.
Tiến bộ của A Mạc Lý cũng không làm Đường Thiên quá kinh ngạc, con ruồi trâu này có thiên phú cực tốt, thân thể lại càng thêm biến thái, đã chăm chỉ khắc khổ lại còn có danh sư chỉ điểm đạt được thực lực mạnh mẽ như thế là rất bình thường.
Lương Thu và Tư Mã Hương Sơn cũng tiến bộ rất nhiều. Đấu pháp của Lương Thu càng trở nên vững vàng thành thục hơn, không lộ ra dù chỉ là sơ hở nhỏ. Đấu pháp của Tư Mã Hương Sơn thì hoàn toàn ngược lại, âm khí rất nặng, phiêu hốt khó dò giống như quỷ mị vậy.
Nhưng thực sự làm cho Đường Thiên cảm thấy giật mình là Hàn Băng Ngưng
Năm đó ở t Tinh Phong Thành tuy Hàn Băng Ngưng cũng được liệt vào bảng xếp hạng cao thủ nhưng lại đứng sau Tư Mã Hương Sơn. Vậy mà thực lực của nàng bây giờ dường như còn trên Tư Mã Hương Sơn một bậc.
Nàng đã tiến bộ rất nhiều, gần bằng A Mạc Lý.
Bọn thị vệ vốn cho rằng sắp lật ngược thế cờ bỗng phát hiện bốn vị cao thủ đều bị cản lại rồi.
Cao Cá Tử đang giấu mình trong chỗ tối nói với vẻ kinh ngạc" Lại là người mới của Quang Minh võ hội nữa sao? Thực lực đều tương đối khá, tuổi cũng còn trẻ nữa, về sau sẽ rất có tiền đồ đây."
Bát Tự Hồ nhíu mày:" Chúng ta có nên ra tay không?"
"Ra tay?" Cao Cá Tử liếc mắt nhìn hắn rồi nói:" Lẽ nào ngươi định công khai làm kẻ địch của Quang Minh võ hội ngay lúc này sao?"
Bát Tự Hồ đưa mắt nhìn chằm chằm vào trong tràng đấu nói:" Đó là trong trường hợp kế hoạch thất bại thôi!"
"Đại nhân sắp đến rồi." Cao Cá Tử nói:" Chúng ta không nên gây thêm chuyện nữa. Tất cả hành động ở chòm sao Anh Tiên đều do đại nhân trù tính vậy tất cả cũng giao cho đại nhân định đoạt luôn đi."
"Ta chỉ sợ Đường Thiên sẽ không chờ tới lúc đại nhân đến thôi." Bát Tự Hồ cười với vẻ khổ não.
Cao Cá Tử cũng cười khổ nói:" Chỉ hi vọng đại nhân có thể đến nhanh một chút."
Hai người nhìn nhau rồi lại cười như mếu.
Đường Thiên quả thực không có ý nghĩ dông dài, hắn hiện thân hô to:" Thượng Quan Uy! Lên đây đi!"
Thượng Quan Uy sửng sốt rồi vội vàng trèo lên đăng trụ, rất nhanh tiến tới bên người Đường Thiên nói:"Cô gia"
Đường Thiên tiện tay kéo một gã công tử lên hỏi" Tên khốn này là ai?"
"Vương gia công tử" Thượng Quan Uy có chút không hiểu nhưng thực sự thì hắn rất quen thuộc với mấy người này.
"Á à!" Đường Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi tiện tay ba ba ba, tát cho vị Vương gia công tử này mấy cái bạt tai, lập tức đánh thức hắn khỏi hôn mê.
"Đường Thiên! Vương gia ta cùng ngươi không đội trời chung!" Hộ vệ Vương gia đang đứng phía dưới không khỏi bi phẫn, khàn giọng rống giận nhưng lại sợ ném chuột vỡ đồ nên không dám tiến lên.
"Có nghe rõ không?" Đường Thiên đưa tay kéo Vương gia công tử một cách hung tợn rồi nói:" Thủ hạ của ngươi đang nói ta cùng Vương gia ngươi thù không đội trời chung đúng không? Vậy ta có nên tiên hạ thủ vi cường?"
Ánh mắt Đường Thiên không có chút hảo ý nào, đảo qua đảo lại khắp người Vương gia công tử.
Vương gia công tử vốn đang mơ mơ màng màng tức thì giật mình, sợ đến trắng bệch mặt mày, lắp bắp nói:"Không không không! Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi mà, một hiểu lầm rất nhỏ thôi…"
"Rất tốt." Đường Thiên làm ra vẻ thâm trầm rồi gật gù:" Ta cũng thấy chuyện này giống như hiểu lầm. Ta cho ngươi một cơ hội, ai kéo ngươi tới đây, nói mau?"
Trên mặt Vương gia công tử hiện lên vẻ do dự. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Đường Thiên nói với giọng buồn buồn:" Ngươi chỉ có một cơ hội thôi đấy, nếu ngón tay nào chỉ sai thì ta sẽ chặt ngón tay đó của ngươi!"
Sắc mặt Vương gia công tử tức thì trắng bệnh lần nữa, buột miệng nói:" Là Hồng Quân gọi ta tới!"
Bọn thị vệ của Hồng Quân đang đứng dưới tức thì sắc mặt đại biến, cao giọng nói:" Vương công tử! Thiếu gia nhà chúng ta cùng ngươi tình như anh em, ngươi không thể vu khống thiếu gia nhà chúng ta như vậy chứ!"
Trên mặt Vương gia công tử lộ ra vẻ xấu hổ.
Đường Thiên cũng chẳng thèm để ý bên dưới quay sang hỏi Thượng Quan Uy:"Hồng Quân là thằng nào?"
Thượng Quan Uy giống như vừa tỉnh mộng lập tức tung người kéo Hồng Quân lên trên.
Ba ba ba!
Lại mấy cái bạt tai đánh thức Hồng Quân dậy.
Đường Thiên lại nhắc lại những lời uy hiếp vừa rồi một lần nữa, Hồng Quân cũng không hơn gì Vương công tử lập tức sắc mặt trắng bệch chỉ ra đồng đảng kéo mình tới đây.
Đến thời điểm này thì Thượng Quan Uy đã hiểu được suy nghĩ của Đường Thiên, tức thì cũng rất hưng phấn.
Bọn thị vệ phía dưới cũng bình tĩnh lại, bọn chúng đã nhìn ra manh mối.
Từng tên gia hỏa đều lần lượt bị kéo lên, đánh thức, uy hiếp, chỉ điểm.
Rất nhanh chóng, tất cả những đầu mối đều tập trung vào một tên khốn cuối cùng vẫn đang hôn mê. Bọn thị vệ phía dưới lại một lần nữa xôn xao bởi lẽ họ nhận ra người này.
Đường Thiên hỏi Thượng Quan Uy:" Hắn là ai?"
Sắc mặt Thượng Quan Uy tái mét, hai mắt như muốn phun lửa gằn giọng nói:" Là Vũ Trạch Thanh của Vũ gia"
Đường Thiên vừa nghe xong tức thì nhếch mép mỉm cười.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều dồn cả vào Vũ Trạch Thanh một cách âm trầm. Bọn họ đều là hạng quần là áo lượt, hoàn khố công tử, đánh nhau thì chịu chứ bày mưu hãm hại nhau thì không xa lạ gì. Đến lúc này nếu ai còn chưa hiểu rõ thì chính là kẻ ngốc rồi.
Vũ Trạch Thanh sau khi nếm mấy cái bạt tai cũng tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Thiên đang nhếch mép cười, còn có hàng trăm cặp mắt đang muốn xé xác hắn ra thành từng mảnh nhỏ.
Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân giống như con cừu non bị cạo sạch lông sau đó bị quẳng vào giữa bầy sói đói đang giương cặp mắt xám lên nhìn.