Toàn Man tộc đều chấn động, Bắc Châu và Tây Minh cách quá xa, dù cảm nhận huyết mạch sôi trào nhưng không cách nào đến. Nhưng Nam Thần và Đông Hoang thì vì huyết mạch sục sôi khiến bầu trời có vô tận cầu vồng. Cũng có không ít người cưỡng ép đè nén huyết mạch thiêu đốt, không lựa chọn theo huyết mạch kêu gọi. Bọn họ hoặc là không tin truyền thuyết, hoặc chỉ tin vào mình, hoặc không nỡ bỏ điều gì.
Những điều này Tô Minh không biết.
Bây giờ hắn nằm trên cỏ, đỉnh đầu vô số cầu vồng rực rỡ, có Man Văn Ô Sơn ảo, có Cửu Phong trong lòng hắn. Hai ngọn núi trên bầu trời theo ý chí của Tô Minh giờ chồng lên nhau. Khoảnh khắc chồng lên, trời đất ầm vang, bốn phía người tiên tộc liền cảm nhận trùng kích cường đại lấy Tô Minh làm trung tâm vội khuếch tán ra ngoài, khiến họ không thể không lùi lại.
Ngay cả Đế Thiên áo vàng trên trời cũng vẻ mặt âm trầm lùi vài bước.
Man Văn lộ ra, từ hư ảo dung hợp, mượn lực Tế Cốt đại viên mãn thúc đẩy khiến Man Văn đạt đến thực chất ngưng tụ trở thành một hồn!
Hồn liên thông trời đất, hấp thu lực lượng thiên địa, xuất hiện tiến hóa biến chất như linh hồn lột xác, sau này ngưng tụ hồn, ý chí, huyết mạch toàn thân có thể khung ra một Man tượng thuộc về mình. Khi Man tượng xuất hiện vậy dùng Man tượng chiếu rọi khiến mặt giống hệt bản thân, dung nhập vào người, tức là thành công trùng kích Man Hồn cảnh.
Nhìn như đơn giản nhưng quá trình chỉ cần sai lệch một chút là thất bại.
Lúc trước lần đầu tiên Tô Minh trùng kích Man Hồn thất bại thua ở bước đầu tiên, dung man thành hồn. Hồn hắn không hoàn chỉnh, nhưng hôm nay có khối đá tím đen dung nhập, Tô Minh có cảm giác mãnh liệt rằng hồn mình đã đầy đủ.
"Ô Sơn là hồn, Cửu Phong là phách!" Tô Minh khẽ nói.
Khi hắn thốt lời, trên bầu trời Ô Sơn và Cửu Phong chồng chất lên nhau có dấu hiệu sắp dung hợp.
Cầu vồng càng rực rỡ, vặn vẹo càng kịch liệt như là bên trong có vật gì đang chấn động, định phá tan tất cả giáng xuống cõi đời. Cũng trong khoảnh khắc, đầu Tô Minh lại cảm nhận lần đầu tiên trùng kích Man Hồn thì phong ấn ký ức, giờ phong ấn lại có dấu hiệu lỏng ra.
"Man Hồn, hôm nay Tô Minh ta...Man Hồn!" Tô Minh ngửa đầu gầm lên.
Hắn chậm rãi đứng dậy, người run run nhưng đôi mắt lộ ra ngọn lửa cố chấp. Hắn nhìn chằm chằm Đế Thiên áo vàng, y thấy rõ sát khí trong mắt hắn, tinh thần run lên. Đây không đơn giản là sát khí, không phải ánh sáng giết chóc bình thường, là sát khí cực kỳ cô đọng, sát khí kia khiến Đế Thiên áo vàng tinh thần run lên là vì trước đó Đế Thiên áo tím đã chết.
Tô Minh nâng lên tay phải vung hướng bầu trời.
"Túc Mệnh là trời!"
Dưới cái vung ngoài Ô Sơn và Cửu Phong chồng chất xuất hiện ảo ảnh trẻ sơ sinh. Ảo ảnh nhanh chóng biến đổi lộ ra bộ dạng thanh niên tóc tím. Hai người mau chóng thay đổi ở trên bầu trời hình thành kỳ lạ khiến người ngẹt thở.
Cầu vồng càng nhiều!
Bầu trời vặn vẹo như muốn tan vỡ cả khung trời!
Mấy vạn tu sĩ tiên tộc xung quanh còn đỡ chút, nhưng Đế Thiên áo vàng và Cấp Ảm trông thấy bộ dạng thanh niên tóc tím thì biến sắc mặt, lộ ra kinh khủng và hoảng sợ không thể che giấu.
"Chết tiệt, không ngờ hắn xuất hiện pháp huyễn!" Cấp Ảm biến sắc mặt vội thụt lùi, dường như ảo ảnh thanh niên tóc tím đối với y là sự khủng bố không thể tả.
Đế Thiên mặt tái nhợt, người lảo đảo nhưng điên cuồng cười to.
"Túc Mệnh...pháp huyễn...như có như không!"
"Hồn tại nhân gian..." Tô Minh nhắm mắt lại, khẽ nói.
Khi hắn thốt lời thì trời đất chấn động, chỉ thấy Ô Sơn, Cửu Phong, ảnh Túc Mệnh lập tức chồng lên nhau. Theo ba cái dung hợp, người Tô Minh run rẩy nhưng đôi mắt từ trong mỏi mệt lóe tia sáng.
"Nếu các ngươi e sợ thân hình tóc tím như vậy, thế thì hồn ta lấy thân ấy làm điện, biến thành bộ dạng của hắn..."
"Túc Mệnh là điện, Ô Sơn là hồn, Cửu Phong là phách, dung!" Tô Minh gầm lên.
Lập tức ba ảo ảnh trên trời, thanh niên tóc tím nhắm mắt thành chính giữa. Cửu Phong ở bên phải, Ô Sơn bên trái chồng lên nhau. Tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả ba hoàn toàn dung hợp!
Đầu óc Tô Minh cùng có tiếng nổ, bên trong tồn tại phong ấn bị xé mở phạm vi lớn nhưng không hoàn toàn tan vỡ, dường như có lực lượng từ hư vô cách không gian ngăn cản phong ấn trong đầu hắn hoàn toàn mở ra.
Khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười nhạt, trên bầu trời hồn thuộc về hắn, bây giờ ba cái dung hợp hoàn mỹ thì lộ ra trước mặt mọi người là thanh niên tóc tím hư ảo.
Thanh niên tóc tím nhắm mắt, mái tóc dài tung bay, ở giữa không trung không nhúc nhích nhưng như có vô cùng tận lực lượng thiên địa vào giây phút hồn ngưng tụ thì từ bốn phương tám hướng điên cuồng ùa vào, tất cả xông vào trong hồn, khiến hồn từ hư ảo nhanh chóng thay đổi thành thực chất. Theo hồn như cắn nuốt hấp thu lực lượng thiên địa, tốc độ nhanh chóng từ hư ảo thành thực chất, uy nhiếp to lớn từ vô số cầu vồng trên trời, từ màn trời vặn vẹo đằng sau cầu vồng bỗng giáng xuống.
Uy nhiếp giáng xuống, xung quanh mấy vạn tiên tộc ai nấy người run rẩy, có không ít vốn đã bị thương nay hộc máu, không thể không vừa run vừa quỳ xuống, giống như là không quỳ thì thân hình sẽ tan vỡ.
Khi người tiên tộc thứ nhất quỳ lạy, từng người tập thể quỳ xuống. Ngay cả Đế Thiên áo vàng và Cấp Ảm trên trời cũng biến sắc mặt cảm nhận áp lực đó.
"Chỉ là trùng kích Man Hồn sao có thể xuất hiện thiên địa biến đổi kinh người như vậy, có uy nhiếp như thế!"
"Coi như ngưng tụ khí vận Man tộc vào người cũng không khả năng khi trùng kích Man Hồn xuất hiện uy nhiếp này, trừ phi đột phá Man Hồn bước vào cảnh giới khác thì có lẽ được."
Đế Thiên áo vàng tinh thần rung động nhìn chàm chàm Tô Minh. Y nhìn, con ngươi chợt co rút.
Cấp Ảm hơi lùi lại giờ cũng tập trung vào người Tô Minh, hít thở dồn dập, bản năng siết chặt cây quạt, y cũng lờ mờ thấy ra chút manh mối.
"Ngưng, Man tượng!" Chính lúc này, Tô Minh mạnh ngẩng đầu gầm lên với bầu trời thuộc về hồn mình.
Theo tiếng gầm, hồn của hắn mở mắt ra, ngoái đầu nhìn Đế Thiên áo vàng.
Đế Thiên con ngươi co rút, phản xạ lùi lại chút, mặc dù y che giấu suy nghĩ trong lòng nhưng hành động thụt lùi bại lộ sự sợ hãi của y.
Cầu vồng trên bầu trời theo tiếng Tô Minh gầm có một nửa tan vỡ, thành từng đốm sáng li ti lao hướng hồn Tô Minh, chớp mắt dung nhập vào hồn tóc tím. Giây phút dung hợp, hồn Tô Minh ầm một tiếng vỡ tan.
Loại tan vỡ này không phải thất bại mà là ngưng tụ... Man tượng! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Theo hồn tóc tím tan vỡ, từng đốm sáng đến dung hợp với nhau, ở giữa không trung hình thành một Man tượng.
Đó là Man tượng thuộc về Tô Minh, nhưng nó xuất hiện khiến mấy vạn người xung quanh trông thấy thì không thể đè nén tiếng kinh kêu vang vọng. Tiếng xôn xao từ mấy vạn người bên dưới, thậm chí là Đế Thiên áo vàng, Cấp Ảm cũng ngây ra. Nhưng sau khi hai người ngây ngẩn thì sắc mặt lại thay đổi, lộ ra rõ rệt rung động.
Bởi vì Man tượng của Tô Minh không hoàn chỉnh, nó xuất hiện là một cánh tay!!!
Một cánh tay phải.
Trong suốt như ngọc, ánh sáng rực rỡ lợn lờ dường như ngưng tụ huyền ảo trên thế gian này. Cánh tay phải bềnh bồng giữa không trung tỏa ra khí thế cường đại thuộc về Man Hồn.
Tô Minh cũng trong khoảnh khắc cơ thể mất đi tu vi bỗng hiện ra, điên cuồng trùng kích làm người nổ bùm bùm, thân thể bềnh bồng, mái tóc không gió tự bay. Cánh tay Man tượng trong khoảnh khắc lao hướng tay phải của hắn, chớp mắt dung nhập vào.
Khi cánh tay phải Man tượng dung nhập vào tay Tô Minh, người hắn phát ra hơi thở Man Hồn chân chính!
Giờ phút này hắn rốt cuộc đột phá Tế Cốt cảnh, bước vào cảnh giới Man Hồn, tuy chỉ là sơ kỳ Man Hồn nhưng so với Tế Cốt thì như một trời một vực, hoàn toàn khác nhau.
Lực lượng thiên địa trong giây phút này điên cuồng dung nhập vào thân thể Tô Minh, khiến con mắt hắn vẻ mệt mỏi tan biến, thay thế là vô tận rực rỡ, ánh sáng như có sao trong mắt, phút chốc khiến người không thể nhìn thẳng.
Cầu vồng trên trời lấp lánh theo, màn trời vặn vẹo lại khuếch tán. Lần này không bao phủ Đông Hoang mà là hơn phân nửa Man tộc, bên trên truyền đến tiếng nổ vang tỏa ra uy nhiếp càng mãnh liệt.
"Man tượng chỉ là một cánh tay, chuyện này...này...Không lẽ nói người này thăng lên Man Hồn chưa kết tchus!?"
"Bầu trời biến dị lan tràn chẳng những không tan biến mà càng mãnh liệt hơn!"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì..."
Trong xôn xao, bỗng một tiếng nổ khiến mọi người nơi đây tinh thần chấn động, truyền ra từ trong bầu trời vặn vẹo, đó là tiếng trời vỡ vụn.
Một cánh tay phải cực kỳ khổng lồ từ màn trời nứt vỡ thò xuống dưới!
Tô Minh nhoáng người lên, đứng trong lòng bàn tay khổng lồ đó, từ trên cao cúi đầu nhìn Đế Thiên.
"Đế Thiên, cuộc chiến giữa ngươi và ta có thể tiếp tục." Theo lời Tô Minh nói, uy nhiếp ngăn cản Đế Thiên đến gần chớp mắt biến mất.