Áo dài màu trắng, tóc dài chấm vai, Tư Mã Tín ngồi đó nhìn Tô Minh, khuôn mặt tuấn tú đầy hấp dẫn, ẩn chứa bình thản trời đất sụp mà không biến sắc, thậm chí nụ cười cũng như vậy. Nhưng y lộ ra tu vi thoạt trông chỉ là sơ kỳ Man Hồn mà thôi.
Y nhìn Tô Minh, dù mỉm cười nhưng mắt lạnh lùng vô tình. Y nâng lên tay phải vuốt một lũ tóc, ánh mắt càng lạnh băng.
"Tô Minh, ta luôn mơ tưởng ngày này lại gặp gỡ ngươi." Tư Mã Tín mỉm cười nói, thanh âm vào giây phút này càng mềm nhẹ, vang vọng bốn hướng, khiến trời đất xuất hiện từng tầng sóng gợn khuếch tán.
Lúc hắn thốt lời thì mắt chợt lóe, thân thể trong suốt quái dị. Bên cạnh y, một ngón tay đầy sát khi từ trong không khí vươn ra, chỉ vào trán Tư Mã Tín, xuyên thấu thân thể. Tô Minh cất bước đi đến, biểu tình lạnh lùng ngẩng đầu. Trong mắt hắn Tư Mã Tín trên bầu trời biến ảo.
"Ngươi vẫn như trước kia, ra tay tàn nhẫn không do dự. Tuy nhiên, ta không phải năm đó." Tư Mã Tín nhìn Tô Minh, cười cười lắc đầu. Tay phải vung lên, lập tức bầu trời vặn vẹo.
Trong hình ảnh là một nơi không biến chốn nào, trời đất tang thương. Trên mặt đất, Tô Minh trông thấy Bạch Tố, thấy sau lưng cô ngồi một ông lão xếp bằng mặt xám xịt, đôi khi mở mắt ra lộ đau thương và tĩnh mịch. Bạch Tố mặt tái nhợt nhưng kiên quyết đứng trước mặt ông lão, bộ dạng của cô không khác biệt mấy với năm xưa, chẳng qua khuôn mặt không còn ngây thơ non nớt thuở ấy, thay thế là kiên cường và dứt khoát. Trên mặt cô có một vết sẹo ghê người, vết sẹo xuyên qua nguyên bộ mặt, khiến người nhìn ghê sợ.
Cô im lặng đứng đó, tay cầm trường kiếm đen, trước mắt là một đống cương thi đếm hoài không hết, không có tay trái, mắt xám!
Chúng nó gầm gừ chậm rãi tiến lên, đưa mắt nhìn, vô biên vô hạn.
Càng xa hơn đất rung động, chỉ thấy mấy người khổng lồ cao hơn mười mét đang cất bước chạy nhanh hướng Bạch Tố. Mấy người khổng lồ lao nhanh, đôi tay vung vẩy, thỉnh thoảng túm lấy cương thi phía trước bỏ vào mồm nhai nuốt, đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm vị trí Bạch Tố đứng, lao đi nhanh.
"Ngươi yên tâm, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không chết. Mấy năm nay ta chỉ để lại trên mặt cô ấy một dấu vết mà thôi, không bị thương một chút nào." Tư Mã Tín đứng giữa không trung, mềm nhẹ nói.
"Ta chỉ là không cam lòng, không cam lòng năm đó thua trong tay ngươi. Ngươi có biết ta ở Thiên Hàn Động chịu thống khổ? Tất cả đều nhờ ơn ngươi ban cho!" Tư Mã Tín nhìn Tô Minh, giọng nói lộ ra thù hận sâu sắc.
Ánh mắt Tô Minh rời khỏi màn sáng vặn vẹo, nhìn hướng Tư Mã Tín.
"Nói xong chưa?" Tô Minh biểu tình như thường nhưng thân thể chớp mắt biến mất, khi xuất hiện đã ở bên cạnh Tư Mã Tín.
Hắn nâng tay lên, tia sét thét gào tạc nổ trong tay Tư Mã Tín. Sấm sét tan vỡ hình thành tia điện vô tận bao trùm lên người Tư Mã Tín, khiến thân thể gã bùm một tiếng vỡ nát trước mặt Tô Minh. Tô Minh nhướng mày, khoảnh khắc đó giọng Tư Mã Tín truyền ra từ mặt đất. Chỉ thấy trên đất nằm vô số xác xám có một người diện mạo như hòa tan, biến thành bộ dạng Tư Mã Tín. Y ngồi dười, cười nhìn Tô Minh trên trời.
"Còn chưa nói hết, Tô Minh, giữa ngươi và ta lần đầu tiên đấu, ta thua hoàn toàn. Chúng ta...lại so một lần!" Tư Mã Tín nhìn Tô Minh, khóe miệng lộ nụ cười quái dị.
Lần này xuất hiện, tu vi của y đã mạnh hơn trước rất nhiều, thoạt trông đã là đỉnh sơ kỳ Man Hồn.
"Tiền đặt cược là cha con Bạch Tố, là Tử Xa tùy tùng của ngươi, là tất cả người Thiên Môn bây giờ còn sống, phải rồi, còn có sư huynh Hổ Tử của ngươi."
"Chúng ta cược đi, hai mươi năm qua, giữa ta và ngươi, ai mới mạnh nhất!" Giọng Tư Mã Tín bỗng kịch liệt, thanh âm ầm ầm, cảtrười đất rung động, trên mặt đất nằm vô số thi thể mắt xám giờ đây con ngươi chớp lóe tia sáng xám mãnh liệt.
"Đến đây, trận chiến này ngươi đến muộn hai mươi năm!" Tư Mã Tín cười to, vọt lên trời.
Tô Minh con ngươi co rút, giây phút Tư Mã Tín từ dưới lao lên thì toàn thân chớp lóe ánh sáng tím. Táng Tà Thương nâng lên ném một thương hướng Tư Mã Tín. Cùng lúc đó, hắn nhoáng người lên, cùng trường thương ở trên trời hóa thành cầu vồng lao hướng Tư Mã Tín.
Hai bên phút chốc va chạm, bầu trời dấy tiếng nổ ngập trời. Tô Minh lùi một bưức, mắt lóe tia sáng sắc bén. Thân thể Tư Mã Tín chia năm xẻ bảy, bị trường thương xuyên thấu qua. Nhưng khoảnh khắc y chết thì trên mặt đất, hai xác xám cười dài đứng lên, biến thành bộ dạng Tư Mã Tín, không còn là sơ kỳ Man Hồn, mỗi cái đều là tu vi trung kỳ Man Hồn, bay ra lao hướng Tô Minh.
Tô Minh triển khai thần thức quét qua, biểu tình âm trầm. Hai Tư Mã Tín hắn thấy không ra thật giả, trông thì đều là thật! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
"Man Chủng viên mãn, thiên địa vạn vật đều là thân của ta. Tô Minh, nếu ngươi không phá được cả Man Chủng thì sẽ khiến ta rất thất vọng."
"Nói nhảm nhiều quá!" Tô Minh lạnh lùng nói, tay phải nâng lên, toàn thân lượn lờ ánh tím, trường thương trong tay hắn lại xuất hiện, như ngưng tụ tất cả ánh tím toàn thân Tô Minh. Áo giáp tán đi, năm trăm chiến hồn trên Táng Tà Thương như thực chất huyễn hóa ra, im lặng mang theo giết chóc tàn nhẫn nhìn Tư Mã Tín.
Một tiếng rít sắc nhọn xé gió vang lên. Tô Minh ném ra trường thương, trường thương lập tức khiến trời đất chấn động, lao hướng mặt đất. Đặc biệt là năm trăm chiến hồn vờn quanh ngoài thương, tỏa ra sát khí ngập trời lao nhanh xuống đất.
Từ xa nhìn lại, một thương ngưng tụ tất cả táng tà của Tô Minh kinh thiên động địa, khiến dưới đất dấy lên cuồng phong rít gào, khiến hai Tư Mã Tín lao đến con mắt co rút, khóe môi nhếch nụ cười quái dị.
Khoảnh khắc trường thương sắp đáp xuống đất thì biến dị nổi lên!