Ánh mắt Tô Minh quét bốn phía, đường hầm một mảnh âm u, vách tường bốn phía không phải đất đá mà là thiết thanh đồng, cách mỗi khoảng sẽ có phù văn chớp lóe. Phù văn trở thành ánh sáng duy nhất nơi đây.
Mấy trăm người Mệnh tộc đều yên lặng, biểu tình hơi đau thương. Họ cùng nhau sinh hoạt mười lăm năm không tương lai, dù rằng giờ có hy vọng rời đi nhưng ở bên ngoài có chín tộc nhân bị vĩnh viễn chia ly. Chờ đợi chín tộc nhân đó có lẽ là cái chết, dù không phải thì sẽ suốt kiếp chia xa.
Mắt Tô Minh chợt lóe, thu lại tầm mắt nhìn bốn phía, sải bước đi tới trước nhất. Hắn đi nhanh, sau lưng tộc nhân Mệnh tộc lục tục đi theo.
Một đường im lặng không ai lên tiếng, tộc nhân Mệnh tộc đôi khi ngẩng đầu, mắt rơi vào bóng lưng Tô Minh dẫn đầu, không biết tại sao lòng chậm rãi bình tĩnh lại. Tô Minh cho họ hai lần kỳ tích, lần đầu tiên là tuyệt vọng bị Bức Thánh tộc giết chóc, lần thứ hai là mười lăm năm nay vốn tưởng không thể rời đi được Tô Minh đưa tới trước mặt họ.
Họ tin sẽ còn có lần thứ ba, lần thứ ba này là Mặc tôn Mệnh tộc họ công nhận dẫn họ hoàn toàn rời khỏi Chúc Cửu Giới, quay về Nam Thần!
Không phải một người Mệnh tộc nghĩ vậy mà toàn tộc nhân đều thế. Có thể nói Tô Minh chính là hy vọng tinh thần của họ, loại cảm giác này theo từng việc xảy ra càng sâu sắc hơn.
Tô Minh đi đằng trước, thần thức tỏa ra, nhưng tại đây không thể tán quá xa. Vách tường bốn phía bài xích rất mạnh, ngăn cản thần thức khuếch tán.
Cất bước đi tới, không xa trong đường hầm, Tô Minh dừng bước chân, nơi đó có lối rẽ, có ba con đường, khiến người biết nơi nào mới là thông hướng truyền tống trận.
Tô Minh tạm dừng thì tộc nhân Mệnh tộc cũng dừng, im lặng nhìn bốn phía. Nam Cung Ngân tiến tới vài bước đứng cạnh Tô Minh, nhìn bốn phía, cuối cùng tập trung vào hắn. Không chỉ là gã, tất cả người Mệnh tộc nơi này đều nhìn hướng Tô Minh.
Tô Minh nhíu mày, ông lão Âm Linh tộc không nói chỗ này sẽ xuất hiện lối rẽ. Trước mắt ba con đường, hắn biết không thể đi nhầm, một khi đi sai thì sẽ mất thời gian quý giá.
Giây phút đám Tô Minh tới chỗ rẽ này, nhìn ba con đường thì bỗng nhiên toàn đường hầm chấn động lắc lư dữ dội, khiến người khó thể đứng vững.
Bên ngoài truyền đến tiếng nổ trầm đục, giống như đường hầm sắp sụp xuống. Bốn phía phù văn chớp lóe càng dữ dội, không ngừng nhấp nháy khiến người ở đây thời gian dài khó tránh khỏi nóng nảy.
Tô Minh bước ra vài bước, trước ánh mắt của người Mệnh tộc, không lập tức lựa chọn mà ngồi xếp bằng trên đất, mắt nhắm lại, thần thức tản ra, hóa thành ba luồng nhanh chóng vươn hướng ba con đường. Thần thức lan tràn trong sự bài xích của chỗ này, thần thức không ngừng bị suy yếu, chưa lan ra trăm mét thì chỉ còn lại một tia, mắt thấy sắp hoàn toàn tan biến, nguyên thần trong người Tô Minh rời khỏi thân thể dung nhập vào thần thức.
Như vậy khiến thần thức lại bùng nổ, tiếp tục lan tràn. Con đường trước mắt hắn, thần thức cực kỳ quái dị, lặng lẽ, thậm chí Tô Minh không kịp biết rõ hết thì đã biến mất.
Giây phút thần thức dò đường trước mặt hắn biến mất, thần thức dò đường bên trái thấy một truyền tống trận to lớn, trận đang từ từ vận chuyển, như tùy thời mở ra!
Tô Minh bỗng mạnh mở mắt, không rảnh suy nghĩ tại sao thần thức đằng trước biến mất, định thu lại thần thức dò đường bên phải thì bỗng người chấn động, hắn mạnh ngoái đầu nhìn chằm chằm đường bên phải.
Con ngươi hắn co rút, mắt tỏa ánh sáng chói lòa, tất cả đều vì thần thức đường bên phải lan tràn đến ngàn mét thì thấy một không gian to lớn!
Trong không giản hắn thấy từng bong bóng to lớn, những bọt khí có không ít vỡ ra nhưng không biến mất, thậm chí một số bong bóng chẳng hề tan vỡ, cực kỳ hoàn chỉnh!
Tô Minh hít thở dồn dập, cắn răng thu lại thần thức, không nhìn đường bên phải nữa mà đứng dậy, mang theo những tộc nhân Mệnh tộc lao nhanh đường bên trái hắn phát hiện có trận pháp.
Theo mọi người đi nhanh, đất chấn động càng thường xuyên, tiếng nổ ầm ầm, cả con đường run rẩy, thậm chí mặt đất xuất hiện khe nứt. Khe nứt xuất hiện, có ánh sáng chói lòa xuyên thấu, khiến người có cảm giác đất tùy thời tan vỡ.
Phù văn xung quanh tường chớp lóe sáng ngời, ánh sáng chiếu bốn phía, khiến đường hầm trong khoảnh khắc sáng như ban ngày.
Mọi người lao nhanh, không lâu sau phía trước đường hầm xuất hiện vùng đất trống, trên mảnh đất trống cũng có khe nứt li ti, cùng lúc đó còn có trận pháp to lớn ầm ầm vận chuyển. Trận pháp tỏa cảm giác truyền tống, đã hoàn toàn mở ra, chỉ cần bước vào là sẽ bị truyền tống đi.
Khoảnh khắc mọi người thấy trận pháp biểu tình lộ kích động thì bỗng nhiên, đường hầm lại chấn động mạnh, giống như vốn nằm ngang giờ dựng thẳng, khiến người Mệnh tộc không tự chủ được lùi ra sau, sắp té xuống.
"Lúc nguy hiểm chúng ta dốc hết sức bước vào trận pháp này, mặc kệ nó truyền tống đến đâu, nếu là Nam Thần đại lục, nếu tách ra thì nhớ kỹ một điều, chúng ta là Mệnh tộc! Chúng ta không còn là Vu tộc, tại Thiên Hà Sơn Nam Thần là nơi chúng ta tập kết, nếu Thiên Hà Sơn không còn thì ta sẽ chờ các ngươi gần đó! Để Mệnh tộc chúng ta tại đất Nam Thần gọi ra tên mình! Nhớ kỹ, Thiên Hà Sơn! Nhớ kỹ, chúng ta cung phụng là Mặc tôn!" Nam Cung Ngân rít nói, thanh âm vang dội, xộc vào tai mỗi một tộc nhân Mệnh tộc, biến thành kiên quyết và cố chấp trong mắt họ.
"Các vị, chúng ta...gặp lại ở Nam Thần!" Tô Minh bay lên, chắp tay với các tộc nhân Mệnh tộc trong đường hầm.
"Mệnh tộc chúng ta đời đời cung phụng Mặc tôn, chúng ta...gặp lại ở Nam Thần!"
Giọng Mệnh tộc quanh quẩn, từng bóng người lao nhanh hướng trận pháp, bước vào rồi lập tức không thấy bóng dáng.
Đường hầm chấn động càng kịch liệt, thậm chí một số vị trí xa hơn đã xuất hiện tan vỡ. Từng bóng người lao đi, gần như mỗi một tộc nhân Mệnh tộc lướt qua người Tô Minh thì sẽ tạm dừng, cung kính gọi hắn Mặc tôn, chắp tay cúi đầu rồi bước vào trận pháp.
Từng tiếng Mặc tôn lộ ra kiên định của họ, đây có lẽ không còn là một xưng hô mà chân chính trở thành tượng trưng nội tâm họ, còn có mười lăm năm chờ đợi không kết quả, thất vọng với Vu tộc. Giờ phút này kêu gọi tiếng Mặc tôn, tất cả trở thành vĩnh hằng, biến thành nhiệt huyết làm Mệnh tộc. Từng tiếng kêu Nam Thần gặp lại không phải nói đùa mà phát ra từ tiếng gào tận tâm can. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Lát sau, khi trừ Nam Cung Ngân ra tất cả người Mệnh tộc đều từ biệt biến mất trong trận pháp, gã nhìn Tô Minh, lặng lẽ chắp tay, muốn nói cái gì nhưng không mở miệng, xoay người đi hướng trận pháp. Trận pháp lóe ánh sáng, giây phút sắp tán đi gã bỗng nhìn hướng Tô Minh.
"Lời Mệnh tộc không phải nói đùa, lời của ta không phải lung tung. Mặc kệ bên ngoài thương hải tang điền, Mặc tôn Mệnh tộc, ân này vĩnh viễn không quên, đời này đời khác cung phụng đến vĩnh hằng!" Giọng nói Nam Cung Ngân quanh quẩn, thân hình đã biến mất trong trận pháp.
Trận pháp còn đang vận chuyển, Tô Minh đứng đó, bốn phía đường hầm rung lắc càng dữ dội. Hắn nhìn trận pháp, bỗng nhiên xoay người, không bước vào trận mà dọc theo con đường lúc đến.
Nếu cứ vậy ra đi thì hắn không cam lòng, nếu cứ rời đi, rất nhiều điều hắn thắc mắc không có đáp án!
Ông lão Âm Linh tộc từng nói nếu Tô Minh có can đảm, có thể kiên trì đến phút cuối, có quyết đoán có lẽ vĩnh viễn không đi được, vậy sẽ có thể nhìn thấy thế giới chân chính!
Điều này Tô Minh luôn ghi nhớ, hắn muốn xem!
Mặt khác, con đường bên phải lối rẽ, thần thức hắn thấy những thứ đó làm tinh thần hắn rung động, không biết vì sao cảm thấy quen thuộc. Sự quen thuộc này rất hư ảo, nếu cẩn thận tìm khó mà phát hiện, chỉ có lúc vô tình mới có loại từng biết. Loại cảm giác này xuất hiện một chớp mắt khi Tô Minh dùng thần thức tra xét đường bên phải. Hắn không biết cảm giác đó là gì, cũng không biết có phải trên thế giới này có ai khác ngẫu nhiên đi tới một nơi, ngẫu nhiên thấy cảnh vật nào đó, ngẫu nhiên làm việc gì sẽ có cảm giác quen thuộc.
Tô Minh lao nhanh đi, chớp mắt xẹt qua đường hầm, xuyên qua mấy con đường bị sụp, tới chỗ rẽ, hắn chẳng chút do dự lao hướng bên phải.
Con đường bên phải giờ đây dựng thẳng, Tô Minh đi trong con đường như một cây cột lao nhanh lên trên. Phù văn sáng ngời không còn chớp lóe, khe hở xung quanh ngày càng nhiều, ánh sáng chói lòa xuyên thấu. Ở tận cùng đường hầm cũng chính là mép đất trống lúc trước thần thức Tô Minh dò xét, vách tường có càng nhiều khe hở, thậm chí có một cái khe rộng cỡ nắm tay.
Khoảnh khắc Tô Minh bước vào đất trống, ánh mắt đầu tiên là quét qua khe hở, nhìn thấy ngoài khe một mảnh sương đậm nhưng tỏa ánh sáng rực rỡ!!!
Có từng đợt khí lạnh toát ra theo ánh sáng trong khe.
Cùng lúc đó, đường hầm lại rung động một cái, tiếng rít sắc nhọn từ bên ngoài truyền đến. Tô Minh có ảo giác, con đường hắn đứng, con đường ở trời thanh đồng đang nhanh chóng di chuyển.
Hắn dừng hô hấp, bước vào đất trống, nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy thần thức hắn thấy!