Trong đám cầu vồng có Nhan Loan, có An Đông Man Công, có năm cường giả Khai Trần Hàm Sơn Thành, còn có mấy người thuộc ba bộ lạc như Hàn Phỉ Tử, Hàn Thương Tử cũng tại đây. Chẳng qua trận tìm kiếm này đã định trước là không có thu hoạch.
Hang động Tô Minh ở trừ phi tự hắn ra ngoài, nếu không thì nửa tầng trong bốn tầng rưỡi không gian Hàm Không sáng tạo ra ngay cả Chu tả giáo Thiên Hàn tông đều không phát hiện, sao họ có thể tìm được?
Tìm kiếm mấy ngày liên tục, những người đó lặng lẽ tan rã. Họ không tìm được manh mối nào tại đây. Theo họ thấy thì người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết đã rời đi.
Từ nay về sau trong vòng một tháng, những gì liên quan đến thân phận người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán. Từng suy đoán liên tiếp, có tưởng tượng khiến người khó tin, tựa như Mặc Tô bí ẩn kia, bị người trong Hàm Sơn Thành nhớ kỹ.
Dần dần người ta nhắc tới ngày càng nhiều, bởi vì bí ẩn mà danh tiếng vượt qua năm vị Khai Trần vốn có tại Hàm Sơn Thành, tỏa sáng như mặt trời giữa trưa.
Cũng có người nghĩ đến Mặc Tô và người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết phải chăng là cùng một người, chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi. Còn về thủ lĩnh ba bộ lạc, năm cường giả Khai Trần Hàm Sơn Thành thì không cho là như thế. Bởi vì có người tiếp xúc với Tô Minh, so sánh xong bỏ đi suy nghĩ liên tưởng hai người thành một.
Mãi đến hai tháng sau ngày bầu trời xuất hiện thần tượng Khai Trần, bởi vì đất bí mật Hàm Sơn không có biến đổi gì, dần dần một số người gan to lại xuất hiện tại đây, tìm kiếm có thể xuất hiện tạo hóa và thảo dược có lẽ không ai phát hiện.
Chẳng qua người như vậy không nhiều, nhưng dù sao thì vực sâu không đáy Hàm Sơn sau hai tháng yên tĩnh lại có bóng người thỉnh thoảng xuất hiện.
Kiều Đạt chính là người to gan như vậy. Dù tóc gã bạc trắng nhưng vẫn rất có hứng thú tìm bảo vật, tại đất bí ẩn Hàm Sơn này gã tìm kiếm mấy lần, giờ nhân lúc ít người lại tới nữa.
Lần này gã không đi một mình, bên cạnh mang theo một thiếu niên. Thiếu niên nhìn hơi ngốc nhưng được cái là Kiều Đạt nói gì nghe nấy. Hai người chạy nhanh trong từng sơn cốc, đôi khi ngừng lại cẩn thận tìm điều bí mật có lẽ không bị người phát hiện.
"Chú, chỗ này không có cái gì."
"Chú, chỗ này cũng không có gì hết."
"Chú, nơi này vẫn là không có gì." Hai người tìm từng sơn cốc thiếu niên ngơ ngác sẽ nói thầm một câu như vậy.
"Chú, ở đây…" Lối vào một sơn cốc, thiếu niên đang định nói thì bị Kiều Đạt mấy ngày liên tục không thu hoạch được gì ngoái đầu quát.
"Cái gì cái gì cái gì, mày biết cái gì, câm mồm!"
"Chú, ở đây…" Thiếu niên gãi đầu, nhưng mới nói ra lại bị cắt đứt.
"Đừng nói nữa, nếu biết trước đã không mang mày theo. Nếu mỗi chỗ đều có báu vật thì chúng ta có cơ hội được đến sao? Cái này gọi là tìm kiếm, tìm kiếm có biết không hả? Thằng nhóc này, nhớ kỹ, chúng ta tìm không phải báu vật mà là cảm nhận quá trình này!" Kiều Đạt nghiêm túc nói.
Thiếu niên mở to mắt, biểu tình ngây ngốc khiến Kiều Đạt thấy như mình tự lầm bầm, nâng tay xoa trán.
"Thái độ của mày như vậy là sai rồi. Chú cho mày biết, tìm báu vật là một chuyện rất thú vị, đừng cứ nghĩ tới báu vật, quá trình rất quan trọng. Mày cho rằng chú tới đây là vì tìm bảo vật? Chú cho mày biết, chú chẳng qua là hưởng thụ quá trình!" Kiều Đạt quyết định chỉ dẫn đứa nhỏ trong gia tộc mình.
"Mày hiểu chưa?"
"…chú, ở đây…" Thiếu niên chớp mắt, nhưng mới mở miệng thì Kiều Đạt lập tức cười khổ. Gã biết tiếp theo đối phương định nói cái gì, lắc đầu không thèm để ý nữa tiến lên trước. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
"Chú, con hiểu quá trình chúng ta phải đi." Thấy Kiều Đạt không để ý tới mình, thiếu niên như hiểu ra cái gì, vội chạy theo sau bẻ ngón tay lầm bầm.
"Tựa như mới rồi rõ ràng con nhìn thấy báu vật mà chú không thèm để ý, ừm, con hiểu rồi, chúng ta phải đi qua quá trình…" Thiếu niên còn đang thì thầm.
"Đúng, chính là vậy đó, dù mày nhìn thấy bảo vật mà chú thì…cái gì…mày mới nói gì? Báu vật, mày nhìn thấy báu vật!?" Kiều Đạt đang sờ râu gật gù cất bước chợt dừng lại, mạnh ngoái đầu, trợn to mắt.
Thiếu niên ngơ ngác chỉ sơn cốc họ vừa rời khỏi.
"Ở đó đó, mới rồi con định nói cho chú chỗ đó phát ra ánh sáng."
Cậu vừa dứt lời thì Kiều Đạt vèo một cái nhanh chóng lao thẳng đến sơn cốc. Thiếu niên gãi đầu, khó hiểu, rõ ràng chú bảo coi thường báu vật nhưng sao giờ không hưởng thụ quá trình. Cậu cảm thấy vấn đề này rất thâm sâu, không hiểu nổi nhưng cũng nhanh chóng chạy theo. Cậu mới vào sơn cốc liền thấy Kiều Đạt không ngừng tìm kiếm xung quanh.
"Chỗ nào, chỗ nào phát ra ánh sáng?"
"Chính là đây, con mới thấy có ánh sáng." Thiếu niên tiến nhanh vài bước chỉ một chỗ trên vách đá sơn cốc. Chỉ tay một cái, ngón tay của thiếu niên xuyên thấu qua vách đá.
Hình ảnh này khiến Kiều Đạt lộ ra mừng như điên và kích động. Gã vội vàng liếc xung quanh, xác định không ai thì đi tới chỗ thiếu niên, quan sát vách đá nửa ngày, nâng tay lên chạm vào đó, xuyên thấu qua.
"Ha ha, rốt cuộc để Kiều Đạt ta tìm ra một chỗ bí mật!" Kiều Đạt kích động túm lấy thiếu niên ngơ ngác nhào vào vách đá, xuyên thấu qua.
"Vân Diệp Thảo, nhiều Vân Diệp Thảo như vậy! Bây giờ một gốc Vân Diệp Thảo có thể bán ra một trăm thạch tệ, giàu, giàu rồi!!!" Kiều Đạt vừa tiến vào thì đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm phương xa một mảnh đất trồng thảo dược, xoa tay, vô cùng hưng phấn.
"Chú, ở đây…" Chợt truyền đến thanh âm ngơ ngác của thiếu niên.
"Biết biết, chỗ này có thảo dược, thảo dược chính là báu vật đó." Kiều Đạt tiến nhanh vài bước, đi tới chỗ trồng thảo dược, ngồi xổm xuống vội ngắt từng gốc cây, mặt tràn đầy vui vẻ.
"Chú, ở đây…" Giọng thiếu niên có chút run.
"Biết rồi, mày đang hỏi chú vì sao không hưởng thụ quá trình chứ gì. Chú cho mày biết, quá trình quan trọng mà báu vật càng quan trọng hơn, ừm, mày phải nhớ kỹ điều này!" Kiều Đạt vui vẻ nên không mất kiên nhẫn, vừa giải thích vừa vội tóm lấy một mớ thảo dược.
"Chú, ở đây…" Giọng thiếu niên càng thêm run, ẩn chứa kinh khủng.
Đáng tiếc bây giờ tất cả sức chú ý của Kiều Đạt đều bị thảo dược hấp dẫn nên không phát hiện.
"Tám gốc, mười gốc, mười ba gốc, giàu, lần này giàu thật rồi! Mười bốn gốc, mười lăm, ai dà, rốt cuộc mày muốn nói gì nữa, chẳng phải chú đã dạy rồi sao!" Kiều Đạt miệng lầm bầm tay thu gom.
"Hắn tưởng nói chỗ này có người." Một thanh âm lạnh lùng vang vọng tại đây.
Thanh âm xuất hiện quá đột nhiên khiến bàn tay chuẩn bị chộp lấy thảo dược thứ mười sáu tạm dừng, mạnh ngoái đầu, sắc mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy bên cạnh thiếu niên đứng một người. Người này mặc đồ đen, khuôn mặt thanh tú, dưới đôi mắt có một vết sẹo ẩn hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chính mình.
"Chú, hắn nói đúng, con muốn nói là nơi này có…" Thiếu niên thở một hơi dài, biểu tình cũng khẩn trương.
Tim Kiều Đạt đập thình thịch, lòng dấy lên hung ác. Thảo dược nơi đây trong mắt gã có giá trị rất lớn, không thể tránh cho tranh giành. Nhưng thiếu niên đứng cạnh đối phương làm Kiều Đạt chần chờ. Đang lúc gã do dự thì phát hiện thanh niên nhìn hướng mình, ánh mắt lạnh lẽo như thực chất khiến thân thể Kiều Đạt run lên. Tựa như chớp mắt gã chìm trong hồ băng, từ đầu đến chân không còn chút máu.
"Tiền…tiền bối…tiền bối tha mạng!" Kiều Đạt run rẩy quỳ xuống đất vội xin tha. Dù gã không biết tu vi người trước mặt nhưng đối phương chỉ dùng một ánh mắt đã khiến mình như rơi vào hầm băng, hiển nhiên không phải Ngưng Huyết cảnh có thể làm được. Đặc biệt là hiện tại gã phát hiện sợi máu của mình không thể hiện ra trước mặt người này, khiến gã hoảng sợ tâm kinh hoàng.
Thanh niên này chính là Tô Minh!
Trong hai tháng này Tô Minh dần ức chế sợi máu, hôm nay xuất quan, định tìm cách rời khỏi đất bí ẩn Hàm Sơn. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi nửa tầng không gian thì đã xuất hiện trong hang động này, đang muốn rời đi thì phát hiện một giả một trẻ xâm nhập.
Người lớn tuổi dường như không thèm nhìn mình, lao thẳng đến Vân Diệp Thảo mà Tô Minh không thèm để ý, chỉ có thiếu niên đứng đó ngơ ngác nhìn mình.
Tô Minh nhìn chằm chằm người lớn tuổi, mắt lộ suy tư.
"Sau khi Hàm Không chết, trừ phi chỗ này xảy ra biến đổi gì. Tu vi ông ta chỉ khoảng tầng thứ bảy Ngưng Huyết, mang theo con nít có thể tới đây…"
Tim Kiều Đạt đập nhanh, khẩn trương muốn chết. Gã toát mồ hôi đầm đìa.
"Đem những chuyện lớn xảy ra mấy năm tại Hàm Sơn Thành nói hết, nếu ta vừa lòng thì thảo dược tại đây đều cho ngươi." Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Kiều Đạt không dám lau mồ hôi trán, không dám đoán vì sao đối phương hỏi như vậy, nghe bảo thì vội cung kính mở miệng, đem tất cả chuyện mấy năm nay gã biết được đều nói hết. Khi gã nói mấy tháng trước chỗ này không phong kín nữa, có thể tùy ý đến thì Tô Minh biểu tình bình tĩnh không chút biến đổi.
"…Mặc Tô này vẫn cứ giữ sự bí ẩn, và cả người thần bí hoàn thành Ngưng Huyết…" Giọng Kiều Đạt run run, đem bàn tán trong Hàm Sơn Thành đối với Mặc Tô và người hoàn thành Ngưng Huyết, còn có bầu trời hiện tượng lạ đều nói hết. Nhưng càng nói thì thân hình càng run dữ dội. Gã nhìn Tô Minh, mơ hồ đoán được cái gì.
Tô Minh đứng đó im lặng nửa ngày, ánh mắt rơi vào người thiếu niên đứng cạnh.
"Ngươi tên là gì?"
"Tôi tên Kiều Hoành." Thiếu niên vẫn là biểu tình ngơ ngác.
"Thảo dược ở đây đưa ngươi." Tô Minh nói xong liếc thiếu niên một cái, xoay người bước ra ngoài, biến mất.
Mãi đến lúc này Kiều Đạt mới dám lau mồ hôi trán, bộ dáng phập phồng lo sợ, chỉ tay hướng thiếu niên Kiều Hoành, gắt giọng.
"Thằng nhóc này, sao không sớm nhắc cho ta nơi này có người!"
"Con có nói, là chú cứ không cho con nói…" Trên mặt thiếu niên lộ vẻ oan ức.
"Mày…mày…tức chết ta! Nhớ kỹ, chú cho mày biết, sau này nói lời nào thì phải nói hết một hơi, mặc kệ ai cắt ngang cũng phải nói ra hết, không thể tạm dừng!" Kiều Đạt lần nữa lau mồ hôi lạnh, nhìn thảo dược dưới đất, biểu tình vui sướng.
"Giàu, lần này giàu thật rồi!"
"Tốt, con ghi nhớ xin chú yên tâm sau này mặc kệ ai cắt ngang cũng nhất định nói hết một hơi nói xong không ngừng chút nào không dừng lại một hơi…" Thiếu niên lầm bầm, nói xong thở hồng hộc.