Dùng máu nhuộm khung trời.
Giờ phút này, Tô Minh không còn đôi tay nhưng hắn dùng miệng xé lá bùa, hành động chất chứa cố chấp, hứa hẹn, xúc động đã nhiều năm qua hiếm khi có. Dường như lần trước xúc động là lúc trong Ô Sơn bộ lạc lúc Tô Minh còn trẻ, bị A Công giam trong gian nhà không cho hắn tham gia cuộc chiến Ô Sơn. Khi đó đôi mắt Tô Minh đỏ ngầu, điên cuồng, giờ đây hắn lại giống như vậy.
Điều này vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời Tô Minh bây giờ, vì bao nhiêu năm tháng đã qua, hắn không còn là đứa trẻ ngây ngô, tâm trí cao đủ kiềm chế xúc động. Nhưng làm người không thể chuyện gì cũng lý trí, có lúc cần làm theo lòng mình.
Nếu bình tĩnh nhìn cuộc tranh đấu Chứng Đạo thụ xé trời thì Tô Minh không nên vì đứa bé tên Hạo Hạo cuốn mình vào cuộc chiến. Dù sao con người luôn ích kỷ, cho dù Hạo Hạo từng giúp hắn. Nếu chỉ vì Hạo Hạo từng giúp đỡ mà trả giá lớn như vậy, nguy hiểm sinh tử chưa biết, đối với Tô Minh cố chấp muốn sống lại mọi khuôn mặt quen thuộc thì có lẽ hắn không nên làm như vậy.
Bởi vì xé rách lá bùa là rất nguy hiểm, nếu chết thì mọi cố gắng trước đó của Tô Minh sẽ uổng phí hết, nhìn từ mặt lý trí thì hành động hắn làm là rất không sáng suốt. Nhưng có lúc lý trí không phải hết thảy, bình tĩnh không là tiêu biểu, cần không thẹn với lòng.
Bốn chữ không thẹn với lòng nói thì dễ nhưng có mấy ai thật sự làm được? Hỏi lòng mình, làm theo điều con tin mách bảo, đối với người có ơn, dù gặp nguy hiểm cũng phải báo đáp, bởi vì thanh âm muốn về nhà của Hạo Hạo xúc động Tô Minh rất nhiều.
Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, hay hoặc là... Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, một câu rất đơn giản nhưng khó thể lý trí làm được, đặc biệt là trả giá cực lớn. Tuy nhiên, Tô Minh chọn điều đó.
Giây phút đó Tô Minh không suy nghĩ đúng sai, không đắn đo thiệt hơn. Sâu trong lòng Tô Minh chỉ muốn giúp đỡ đứa bé kia về nhà.
Giờ phút này, hư vô nổ ầm vang, bóng dáng Tô Minh đáp xuống, lá bùa bị xé ra, vết sẹo phong ấn hé mở. Vết sẹo hé ra lộ một lỗ hổng. Khi lỗ hổng hình thành, không gian tầng thứ ba tan vỡ. Hư vô vỡ nát mang theo hủy diệt mọi sinh mệnh quét bốn phương tám hướng. Tô Minh lao xuống dưới, bên cạnh hắn có một bóng người chợt lóe. Đứa bé tên Hạo Hạo rõ ràng thấy đwòng về nhà rồi nhưng không đi ngay mà xuất hiện bên cạnh Tô Minh, ôm lấy hắn.
- Ngươi giúp Hạo Hạo, Hạo Hạo cũng giúp ngươi.
Thanh âm non nớt vang bên tai Tô Minh, hắn mỉm cười. Tô Minh thấy đứa bé tên Hạo Hạo ôm hắn lao hướng vết sẹo trên bầu trời.
Hạo Hạo nhỏ giọng nói:
- Chúng ta... Về nhà.
Trong mắt tràn đầy khát vọng với nhà.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Về nhà.
Hạo Hạo ôm lấy Tô Minh, thân thể hắn hóa thành cầu vồng như sao băng xông vào lỗ hổng vết sẹo.
Cùng lúc đó, không gian tầng thứ ba tan vỡ thành nhiều mảnh, lực lượng hủy diệt tàn phá. Lâm Đông Đông, Nhị hoàng tử, còn có thân hình không đầu, ba người không thể không hóa thành cầu vồng lao ra ngoài khe hở trong khi không gian tầng thứ ba tan vỡ. Chỉ nơi đó mới có sự sống, nếu ở lại đây thì dù lấy tu vi của Lâm Đông Đông cũng sẽ vùi thân theo không gian tầng thứ ba.
Trong phút chốc ba người xông vào lỗ hổng vết sẹo, khi họ biến mất thì không gian tầng thứ ba phát ra tiếng nổ ngập trời. Không gian tầng thứ ba vỡ nát, biến mất trong hư vô.
Không gian tầng thứ ba vỡ, như mắt người từ từ khép lại, hoàn toàn nhắm chặt, thế giới là màu đen, mọi thứ biến mất không còn.
Không biết qua bao lâu, một tia nắng rơi trên mí mắt như xuyên thấu qua, dung nhập vào trong, khiến người cảm thấy thế giới không phải màu đen mà thành màu hồng, Tô Minh... Chậm rãi mở mắt ra. ánh mắt đầu tiên Tô Minh thấy là bầu trời xanh thẳm, mặt trời không quá chói. Ánh nắng rơi trên mắt, bên tai vang giọng Hạo Hạo.
- Ngươi đã tỉnh.
Thanh âm rất vui vẻ rót vào tai Tô Minh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.com
Tô Minh chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Hạo Hạo ngồi bên cạnh.
Cậu bé năm, sáu tuổi vui vẻ kia, rất đơn thuần, đầy vui vẻ, ẩn chứa tốt đẹp. Nhưng so với pehé tích xung quanh thì tươi đẹp, vui vẻ này đặc biệt quý trọng. Mặt đất xung quanh một mảnh phế tích, bụi bặm, dường như bị chôn vùi không biết bao nhiêu năm.
Mơ hồ thấy chốn này từng có sông núi, mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót ríu rít đâu đây, nhưng giây sau dường như cũng tốt, mơ hồ cũng thế, tất cả thành hư vô vỡ nát, chỉ còn lại dấu vết lửa cháy. Tử khí tràn ngập xung quanh, có lẽ tử khí hình thành không phải vì có người chết mà bởi nơi này rất lâu rồi không có hơi thở của người sống, dần xuất hiện lạnh lùng, yên tĩnh, sinh ra tử khí.
- Nơi này...
Tô Minh thu lại tầm mắt đánh giá bốn phía, con ngươi ảnh ngược huy đống tro tàn chứng kiến huy hoàng đã từng.
- Nơi này là nhà của Hạo Hạo, nhưng hình dạng thay đổi rồi, có một số ta không tìm thấy nữa. Nhưng ta nhớ ánh nắng, nhớ trời đêm, nhớ mùi hương nơi này.
Hạo Hạo im lặng một lúc, dường như cảm xúc ũ rũ nhưng rồi vụt ngẩng đầu, cười tươi. Dường như Hạo Hạo chôn gaiáu buồn bã vào đáy lòng, không ngừng tự nhủ phải vui vẻ, thỏa mãn, vì nơi này là nhà của nó.
Tô Minh nhìn nụ cười kia như thấy nước mắt. Tô Minh phát hiện đôi tay vốn không còn giờ lại xuất hiện, làm hắn đăm chiêu. Tô Minh nhìn Hạo Hạo, phát hiện thân thể nó hư ảo hơn cả trước khi hắn hôn mê.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Ngươi...
Tô Minh giơ tay phải vuốt đầu Hạo Hạo. Cậu bé năm, sáu tuổi vui vẻ nhìn Tô Minh, trong đôi mắt, vẻ mặt đầy dựa dẫm.
- Ngươi giúp Hạo Hạo, Hạo Hạo cũng giúp ngươi.
Hạo Hạo cười càng ngây thơ, nhìn Tô Minh, trong mắt đầy ỷ lại.
Đây là một đứa trẻ sợ cô độc, Tô Minh là chỗ dựa duy nhất của nó. Nó không muốn mất đi Tô Minh, bởi vì nó sẽ lại quay về cô độc. Hạo Hạo sợ cô độc lắm rồi.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau gật đầu, khoanh chân tĩnh tọa, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong thế giới xa lạ này, tuy Tô Minh không thấy lạ bao nhiêu nhưng tu vi mới là tất cả. Tô Minh tĩnh tọa, mới vận chuyển tu vi liềnp hát hiện lúc trước Hạo Hạo chuyển tu vi vào người hơi dung hợp vào cơ thể hắn.
Mặc dù dung hợp không nhiều nhưng trong con mắt thứ ba của Tô Minh, lục trọng Đạo tôn xuất hiện cái bóng thứ bảy. Tu vi trong người Tô Minh hùng hồn, khiến hắn có cảm giác nếu luyện hóa hết lực lượng tu vi này thì có thể ngưng tụ ra cảnh giới đệ bát trọng Đạo tôn, thành tựu Đại Đạo tôn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hoàng hôn đến, thiên địa dần tối. Mãi khi trời sao nhấp nháy, Tô Minh mở mắt ra. Tô Minh nhìn Hạo Hạo ngồi bên cạnh. Hạo Hạo nhìn lên trởi, mặt mờ mịt. Tô Minh nhìn thấy giọt lệ vương trên khóe mắt Hạo Hạo nhưng nhìn kỹ thì không thấy đâu.
Thời gian trôi qua từng ngày. Nửa tháng sau, Tô Minh mang Hạo Hạo đi qua phế tích, đi trong thế giới tràn ngập tử khí, cứ đi mãi. Bọn họ đi qua các tòa thành trì hoang phế, không thấy bóng dáng ai. Bao gồm đám người Đại hoàng tử, sau khi giáng xuống thế giới này thì bị tách ra, không biết ở đâu.
Bên mép một cái hố to, Hạo Hạo đứng nhìn hồi lâu sau, khẽ thở dài nói:
- Nơi này từng là hồ nước.
- Ta còn nhớ được nơi này.
Hạo Hạo nhắm mắt lại, thanh âm hồi ức.
Tô Minh đứng một bên, nhìn cái hố to từng là hồ nước, nhìn bụi trần, khe nứt ở bên trong. Tô Minh cùng Hạo Hạo ở đây nhớ lại quá khứ. Vài ngày sau, bọn họ rời đi, cái hố còn đó.
Bọn họ đi qua phế tích, qua nơi từng có núi non đi tới bên bờ biển. Nhìn lại thì biển trở thành như sa mạc, vẫn vô biên nhưng không thấy đại biểu sự sống, chỉ có tĩnh lặng. Một là đường biển nối chân trời, một là đường đất cát liên miên, vẫn mênh mông nhưng giờ biển hóa bể dâu.
Hạo Hạo cúi đầu, ngồi ổm xuống bốc lên nắm cát, nhìn nhìn, cất tiếng nói.
- Chín khối đại lục, chín linh bươm bướm, chúng nó từng vòng quanh bên cạnh ta nhưng hôm nay đều không còn.
Tô Minh thở dài, hắn hiểu trong lòng Hạo Hạo cay đắng. Tay phải Tô Minh vuốt đầu Hạo Hạo, mãi khi nó đứng lên ôm hắn. Dường như cậu bé năm, sáu tuổi nức nở.
Thật lâu sau, Hạo Hạo ngẩng đầu nhìn Tô Minh, lẩm bẩm:
- Ta là linh của Chứng Đạo thụ. Ta... Không có nước mắt, nhưng ta muốn khóc quá. Quay về đây làm lòng ta khó chịu.
Nghe thanh âm non nớt, lòng Tô Minh lại bị xúc động. Tô Minh nhìn Hạo Hạo, ngồi xổm xuống, ôm nó vào lòng.
- Mọi thứ sẽ tốt hơn.
Tô Minh ôm Hạo Hạo đi xa, thanh âm vang vọng bốn phía thật lâu không tán, như một lời hứa tốt đẹp.
Cậu bé năm, sáu tuổi vùi đầu trên vai Tô Minh, trầm giọng nói:
- Mang ta đi trung tâm chín khối đại lục vòng quanh, đó là nơi ta sinh ra.