Cao Thủ Tu Chân

Chương 1360





Chương 1487

Lâm Tường, vô địch khắp đảo Kho Báu, dùng nắm đấm đánh bại thiên hạ, trở thành nhân vật được người người kính trọng.

Cô ấy từng tận mắt chứng kiến, Lâm Tường dùng tay không, trong phạm vi hơn chục mét dùng một đấm đấm bay một cái chuông ra xa hơn ba mét. Dùng một tay nâng cả một chiếc xe hàng tấn, thật sự là một cao thủ võ lâm bước ra từ phim truyền hình.

Vậy mà hai người đàn ông đứng giữa không trung này lại càng kinh hồn hơn. Không thể miêu tả được. Nếu như Lâm Tường trước đó không chào hỏi trước thì có lẽ giờ này cô ấy cũng quỳ xuống thật rồi.

Hai người đứng giữa không trung gật đầu với Lâm Tường đế ông ta đứng dậy. Sau đó hai người nhìn về phía sâu trong ốc đảo với đôi mắt ánh lên vui mừng.

“Linh khí dồi dào quá, quả nhiên là bảo địa!”

Người đàn ông mặc áo màu lam với ánh mắt sâu thẳm cảm thán.

“Đúng là như vậy, nếu như không phải trước đó có người tình cờ đi qua đây đưa thông tin thì ai mà ngờ ở vùng sa mạc Trung Đông lại có một nơi cất giấu thần linh mật tàng của phương Tây chứ!”

Người mặc áo đen bên cạnh cũng gật đầu với vẻ mừng rỡ.

Bọn họ cũng vì nhận được tin tức của Lâm Tường. Nghe nói có khả năng có Linh Tuyền Sinh Mệnh tồn tại nên mới không quản ngàn dặm xa xôi tới đây.

Nếu không thì sao những lão quái không xuất thế của thế giới lại đều tập trung ở đây chứ?

“Thưa cô, hai người này chưởng môn và trưởng lão của Phi Giáp Môn, là sư tôn và sư thúc của tôi, cô mau đi bái kiến họ!”

Lâm Tường ra hiệu cho Tân Đông Tuyết. Tân Đông Tuyết lập tức cúi người, nói với hai người trên không trung bằng vẻ tôn kính: “Tân Đông Tuyết bái kiến hai vị tiền bối!”

“Tân Đông Tuyết sao?”

Hai người đều nhìn cô ấy. Người mặc đồ màu xanh lên tiếng: “Khí tức của cô khá giống với khí tức của nhóc Tân Phong. Xem ra cô là cháu của Tân Phong nhỉ!”

“Tính ra, lần cuối cùng tôi gặp ông ta đã là năm mươi năm trước rồi. Lúc đó, ông ta chỉ là một người mới nổi ở đảo Kho Báu này. Chớp mắt đã có cháu đứng đây rồi. Năm mươi năm thật chẳng khác gì cái búng tay!”

Nghe người đàn ông mặc đồ màu lam nói vậy thì Tân Đông Tuyết càng cảm thấy kinh hoàng hơn.

Tân Phong chính là ông nội của cô. Giờ ông nội cô đã gần 70 tuổi, còn hai người này lại gọi ông ấy là nhóc, thêm vào đó còn nói lần gặp trước là vào 50 năm trước, thì sao không khiến cô ấy kinh hoàng cho được?

Cô càng kinh hoàng thì giọng điệu càng thấp hơn.

“Tiền bối quen ông nội Đông Tuyết, cầu xin tiền bối tỏ lòng thương, giúp ông nội tìm được nước suối thần kỳ kéo dài tuổi thọ, Tân Đông Tuyết cảm kích vô cùng!”

Cô ấy nói xong bèn quỳ xuống với vẻ cầu khẩn.

“Cô nhóc này, đứng dậy đi!”

“Tân Phong với Phi Môn Giáp cũng có chút qua lại, chúng tôi đã tới đây rồi thì đương nhiên sẽ không để tên nhóc Tân Phong chết không cam tâm như vậy đâu!”

“Mọi người đi cùng chúng tôi vào trong. Nước suối mà Tân Phong cần chính là ở trong ốc đảo này!”

“Nhưng nhớ kỹ sau khi lấy được nước suối thì lập tức rời đi ngay, không được tiết lộ bí mật ở đây ra bên ngoài, nếu không sẽ bị giết, hiếu chưa?”

Người đàn ông mặc đồ màu lam dứt lời, một luồng sát ý ập tới, khiến cho đám vệ sĩ trong quân đội đã về hưu nhiều năm phải run rẩy. Tân Đông Tuyết và Hoàng Hàm Vũ cũng trắng bệch mặt, vội vàng gật đầu đồng ý.


DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí