Bắc Tống Phong Lưu

Chương 873: Tranh giành lẫn nhau (Trung)



So về phun, họ đâu phải là đối thủ của Lý Kỳ. Đám người Hoàng Tín Nhân ai nấy đều tức đến tím mặt, chỉ vào mặt Lý Kỳ mà không nói được lời nào.

Thái Du tức giận nói:

- Một vụ hãm hại trung lương hay, vậy ngươi nói xem, Hoàng đại nhân hãm hại một quan lại ngũ phẩm thì có lợi gì?

- Anh Quốc Công, người đừng có nói mãi tới quan phẩm chứ, họ rõ ràng chính là muốn phá vỡ sự nghiệp vĩ đại của Hoàng thượng. Phó Kinh tế sử chỉ là một kẻ chết thay mà thôi.

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn:

- Xin chư vị đại nhân hãy nghĩ xem, giả dụ Hoàng đại nhân nói đúng, vậy mục đích của Phó Kinh tế sử làm như vậy là gì? Vì quyền? Ha ha, mọi người cũng biết, chúng ta là vì tuyển nhận quan lại hành thương, một khi những quan viên đó bằng lòng theo thương, vậy thì họ chẳng còn chút quyền lực nào nữa. Hơn nữa đều là những quan nhỏ thì dù có nhiều hơn nữa, điều đó đối với tiền đồ của Phó Kinh tế sử cũng chẳng có lợi lộc gì. Vì tiền? Điều đó lại càng kỳ quái, chúng ta tuyển người còn phải dụng tiền để tấn công, khiến cho các quan viên đó bằng lòng theo thương, mà những quan viên đó bỏ tiền ra cho chúng ta lời nói chuyện miếng cơm, số tiền này chỉ có chi mà không có thu. Mặt khác, cũng chẳng liên quan gì tới triều đình, muốn tham cũng không thể nào ra tay được. Vậy không phải vì quyền, cũng chẳng phải vì tiền, vậy Phó Kinh tế sử nỗ lực như vậy, thậm chí còn không tiếc đắc tội với một số Vương Công Đại Thần là vì cái gì?

Không ai trả lời. Tần Cối đảm nhiệm chức vụ này duy có một lợi thế, chính là y có cơ hội dựa vào đó dựa vào ngọn núi Lý Kỳ này. Ngoài ra còn có thể có cơ hội trước mặt Tống Huy Tông cũng thể hiện tài năng của mình, mong được Tống Huy Tông xem trọng. Ngoài ra, y còn có thể cầu được gì chứ?

Lý Kỳ thấy không ai trả lời, lại nói:

- Rõ ràng, Phó Kinh tế sử chính là vì Hoàng thượng, vì Đại Tống chúng ta. Người của Thương Vụ Cục chúng ta ai nấy đều thề chết cũng đi theo Hoàng thượng, dùng ý chỉ của Hoàng thượng làm đại sự hàng đầu, dù có mất đầu, đổ máu cũng không tiếc gì, chỉ mong có thể phân ưu với vua. Duy sợ phụ thánh ân, hoặc các vị sẽ nói đó là từ một mặt của ta. Nhưng các vị lại thử không phải là từ một mặt. Kỳ thực muốn biết rốt cuộc ai đang nói dối, thì rất đơn giản. Chúng ta có thể tùy tiện lấy ra vài người trong số quan lại theo thương vụ đó ra, hỏi họ có hối hận không? Hỏi họ có bị ép không? Hỏi họ có hài lòng với cuộc sống hiện tại không? Hỏi họ vì Đại Tống ta mà tạo ra bao nhiêu giá trị? Mỗi người trong Thương Vụ Cục chúng ta đều một lòng vì Hoàng thượng, có thể chiếu nhật nguyệt, không sợ lời các vị nói. Bởi vì chúng ta không phải vì các vị mà cống hiến. Các vị đó không phải là vu cáo trung lương thì là gì? Mỗi người các vị nhận ban ân của Hoàng thượng ban cho, không những không muốn phân ưu với Hoàng thượng, ngược lại còn vì chút lợi lộc cá nhân đó, nhân lúc Hoàng thượng không chú ý liền mượn đao giết người. Ta nói các vị uổng là thần, có sai không?

Lần chửi này quả thực là thậm tệ, miệng lưỡi sắc sảo, có lý có tình, thế cục nháy mắt đã xoay chuyển.

Cao Cầu và Bạch Thì Trung đều ngơ ngác nhìn nhau, khiếp sợ. Luận về tài ăn nói, quả đúng là không ai có thể hơn.

Thái Du choáng váng, lần đầu tiên y lĩnh giáo được tài ăn nói của Lý Kỳ, đã nhanh chóng đánh cho bọn họ thành loạn quốc tặc tử. Trong lòng liền cuống lên, nhưng y vừa trở về, đối với chuyện cải cách gì đó này, căn bản là dốt đặc cán mai, cũng không biết nên phản bác thế nào.

Còn Vương Phủ bây giờ chỉ muốn hùng hổ tới tát cho Thái Du hai bạt tai, người không thể ngu xuẩn tới mức này được. Kỳ thực lão sớm đã sắp xếp xong rồi, hôm nay chỉ tấn công Tần Cối, quyết không động tới Lý Kỳ, ý muốn giết gà dọa khỉ, thậm chí lão còn khiến cho người ta giáng chức của Tần Cối, tán dương Lý Kỳ, hòng chặn miệng Lý Kỳ. Bởi vì lão biết, dựa vào ân sủng của Tống Huy Tông hiện tại đối với Lý Kỳ, muốn động tới Lý Kỳ thì khó ngang với lên trời. Cho nên, lão định trước tiên là tiêu trừ thế lực của Lý Kỳ, sau đó từ từ tính sổ với Lý Kỳ. Ai ngờ Thái Du bỗng nhiên xông ra, kéo Lý Kỳ vào, giờ thì hay rồi, hồ lý chưa bắt, còn rước thêm nợ, thật đúng là oan uổng.

Lúc này, Thái tử Triệu Hoàn bỗng đứng lên, nói:

- Phụ hoàng, nhi thần dù không biết hai bên bọn họ ai nói đúng, nhưng nhi thần đã từng vì nhất thời hiếu kỳ, lén đi xem đám người Phó Kinh tế sử họ làm thế nào để tuyển người. Nhi thần không thấy hắn ta uy hiếp bất kỳ người nào. Nhất cử nhất động của mỗi người trong Cục thương vụ đều chấp hành theo cơ cấu, gọn gàng ngăn nắp, không có chuyện làm bất cứ chuyện gì khác. Nói tới cũng đúng lúc, còn nhớ khi đó chính là ở Lễ bộ, nhi thần vừa đúng lúc thấy Phó Kinh tế sử lệnh cho binh lính của Long Vệ Quân công khai lấy người, nhưng đó chỉ là viên quan Lễ bộ đó liên tiếp làm nhục gây khó dễ cho Phó Kinh tế sử. Nhiều lần phạm thượng, không những không phối hợp, ngược lại còn quấy rối, điều đó mới bị Phó Kinh tế sử bắt lại, nhốt vào Khai Phong phủ.

Lời này của Triệu Hoàn rõ ràng chính là hướng về phía Lý Kỳ rồi, hơn nữa lời y nói hết sức quan trọng.

Đảng Lý Bang Ngạn thấy Thái tử cũng đứng ra rồi, liền vuốt đuôi đứng ra nói đỡ.

Tống Huy Tông vốn nghe xong lời của Lý Kỳ đã có chút biến đổi sắc mặt rồi. Bởi vì ông cũng không nghĩ được Tần Cối làm như vậy rốt cuộc được lợi lộc gì? Hơn nữa lời đó của Lý Kỳ đối với ông mà nói rất lọt tai, ý tứ trong từng câu đều rất trung thành với ông. Trong lòng sớm đã bớt giận Tần Cối rồi, ngược lại còn rất là cảm động. Nhưng, Thái tử bỗng nhiên đứng dậy, điều này khiến ông đối với lời của Lý Kỳ càng tin tưởng hơn, không khỏi tức giận.

Đám người Hoàng Tín Nhân nhất thời luống cuống, kế hoạch mãi mãi không thể theo kịp được, lớn tiếng mắng Lý Kỳ tin lời bậy bạ, vu oan giá họa.

Vương Phủ thấy thế cục đã như bát nước đổ đi khó mà hốt lại được, liền đứng dậy nói:

- Hoàng thượng, vi thần có lời không biết có nên nói hay không?

Tống Huy Tông lạnh lùng nhìn Hoàng Tín Nhân nói:

- Ái khanh cứ nói đừng ngại.

Vương Phủ thở dài nói:

- Vi thần thấy Phó Kinh tế sử trong thành với Hoàng thượng thật đáng khen, không thể dị nghị.

Lời này nói ra, các đồng đảng của lão cũng đều ngây người ra, hoảng sợ nhìn Vương Phủ.

Lý Kỳ nhíu mày, nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc Vương Phủ muốn làm gì?

Tống Huy Tông khẽ gật đầu nói:

- Ái khanh nói rất đúng, Trẫm suýt nữa đã trách nhầm trung thần. Tần ái khanh, ngươi đứng dậy đi.

- Tạ Hoàng thượng.

Tần Cối đứng dậy, trong lòng cũng thở dài một cái, cảm kích nhìn Lý Kỳ.

Vương Phủ bỗng xoay chuyển lời nói, lại nói:

- Hoàng thượng, nhưng vi thần thấy rằng, chính vì lòng trung thành của Phó Kinh tế sử đối với Hoàng thượng mới dẫn tới hàng loạt sai lầm này.

- Hả? Hiểu lầm? Lời này của ái khanh là thế nào?

Vương Phủ nói:

- Kinh tế sử trước đó nói rất đúng, nhưng Kinh tế sử có từng nghĩ vì sao mà đám người Hoàng đại nhân lại đồng thời dâng tấu buộc tội Phó Kinh tế sử hay không? Điều này đối với họ mà nói có lợi gì chứ?

Tống Huy Tông nhíu mày nói:

- Trẫm càng nghe càng hồ đồ. Ái khanh cứ việc nói thẳng đi.

Vương Phủ tuân lệnh nói:

- Kỳ thực cả chuyện này đều chỉ là một hiểu lầm. Do vì Phó Kinh tế sử sốt ruột lập công, cho nên đối với bản thân, đối với người đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. y một lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho y. Nhưng, y lại vì vậy mà bỏ qua cảm nhận của người khác. Nên nhớ, thiết lập kinh tế không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải một người có thể hoàn thành được, cần mọi người đồng tâm hiệp lực hoàn thành. Cho nên, ngươi không nên đặt chuyện này lên hàng đầu, mà nên đặt con người lên hàng đầu, chỉ có từ từ dần dần, không nóng vội, làm tốt quan hệ với mọi người thì có thể thuận lợi thực thi cải cách.

Không hổ là Vương Phủ, quả đúng là lợi hại. Lý Kỳ không khỏi thầm khen một tiếng.

Tuy nhiên, lời này của Vương Phủ cũng đã cho Tống Huy Tông một lối thoát. Dù sao Hoàng Tín Nhân cũng là người của ông. Ông cũng không biết làm thế nào để trách tội Hoàng Tín Nhân, liền mượn cớ xuống nước nói:

- Tần ái khanh.

- Có vi thần.

- Trẫm biết lòng trung thành và sự tận tâm của khanh, nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ, khanh phải làm cẩn thận mới được, tránh gây hiểu lầm.

Tần Cối liền xuống nước, với địa vị hiện nay của y, chỉ có bị người ta buộc tội, làm gì dám phản kích trên đại điện, nói:

- Vi thần tuân mệnh.

Tống Huy Tông khoát tay nói:

- Được rồi, chuyện này chỉ là sự hiểu lầm, Trẫm bỏ qua chuyện cũ, nhưng lần sau không được như thế nữa.

- Hoàng ân bao la, vi thần cảm động đến rơi lệ.

Mọi người xung quanh đều hô lên, sau đó liền lui về vị trí của mình.

Cuộc giao chiến đầu tiên này, hai người xem như là ngang tài ngang sức.

Nhưng vẻ mặt Thái Du lại âm trầm vô cùng, bởi vì vừa rồi Tống Huy Tông chỉ xem trọng lời của Lý Kỳ và Vương Phủ, không nói một lời nào với gã. Điều này khiến cho gã càng căm tức.

Lý Kỳ lặng lẽ liếc nhìn gã, thầm than, con người này quả thực là hạng hẹp hòi, cọng lông của ngươi cũng không biết, dựa vào cái miệng nói linh tinh ở đây, nếu Hoàng thượng nghe theo ngươi, vậy chúng ta còn lăn lộn ở đây làm gì?

Một đợt sóng chưa yên, lớp sóng sau lại dâng lên. Vương Phủ bỗng đứng lên nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có bản tấu.

Tống Huy Tông nói:

- Ái khanh lại có chuyện gì tấu?

Vương Phủ cười nói:

- Hồi Hoàng thượng, vi thần dâng tấu lần này cũng liên quan tới việc thiết lập kinh tế.

Thằng nhãi này định chơi chiêu gì thế? Trong lòng Lý Kỳ biết là không tốt rồi, nhưng hắn cũng biết gặp chiêu phá chiêu. Bây giờ Vương Phủ ra tay phản công, hắn phải tránh đi!

- Nói.

Vương Phủ nói:

- Cải cách hiện nay đã thực thi ở các nơi trên cả nước, mà dân gian cũng nổi lên phong trào tòng thương. Điều này chứng minh Kinh tế sử làm việc rất tốt. Tuy nhiên, vi thần thấy còn có một vẫn đề không thể giải quyết.

Tống Huy Tông hỏi:

- Vấn đề gì?

Vương Phủ đáp:

- Đó chính là làm thế nào để cân bằng nông thương? Nông chính là cái gốc của nước ta, tuyệt đối không cho phép dao động. Hiện giờ triều đình đã ban bố tuất thương pháp, giảm thiểu thương thuế quy mô lớn. Nhưng, nông thuế lại không hề giảm. Cứ như vậy, nông phu thiên hạ sao phục được? Họ chăm chỉ làm việc, nhưng thấy các thương nhân khắp nơi vui mừng nhảy nhót, trong lòng khó tránh khỏi buồn rầu. Thậm chí họ còn cho rằng triều đình không coi trọng họ. Hoàng thượng, chuyện này không thể không thận trọng được.

Tống Huy Tông khẽ gật đầu nói:

- Ái khanh nói có lý.

Vương Phủ lại nói:

- Không chỉ như vậy, hiện giờ đất đai ngày càng bị thôn tính nghiêm trọng, rất nhiều địa chủ đều có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm mẫu đất. Mà họ lại không dùng đất này để trồng cấy, mà bán lại cho nhau, hòng kiếm chút lợi nhuận. Cứ như vậy, đất sẽ không được canh tác, tạo thành hiện tượng địa chủ có đất không trồng cấy, người dân không có đất trồng cấy. Còn sản lượng lương thực cũng theo đó mà giảm xuống, nhưng đáng ghét là rất nhiều địa chủ vì trốn thuế, không tiếc giấu diếm đất của mình. Nông thuế mặc dù không thay đổi, nhưng thuế thu của triều đình vẫn luôn giảm xuống, đủ loại không liên quan tới việc thiết lập kinh tế, mà liên quan tới gốc rễ của Đại Tống ta. Vi thần cho rằng muốn thiết lập kinh tế, trước tiên phải giải quyết vấn đề này.

Không thể nào, đây là Vương Phủ sao? Lý Kỳ bắt đầu có chút mơ hồ.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí